Lời thì thầm sau song sắt
Tuấn nằm lặng lẽ giữa bóng tối, cổ tay vẫn bị trói cao lên trần đá. Dây xích bạc đã được Khánh cố ý nới lỏng đôi chút để cậu có thể co duỗi, nhưng không đủ để thoát ra. Cơ thể cậu rã rời, đau nhức từng thớ thịt, những vết bầm tím vẫn còn hằn sâu trên da thịt. Sự trừng phạt của Khánh đêm qua để lại những cơn nhói rát cứ mỗi khi cử động nhưng điều khiến cậu sợ hãi hơn cả lại không phải là nỗi đau thể xác.
Mà là cảm xúc ẩn sâu trong lòng.
Tại sao cậu lại không thấy ghê tởm hắn? Tại sao trái tim cậu lại đập loạn khi nghe hắn thì thầm bên tai?
Tuấn siết chặt nắm tay. Cậu tự oán trách bản thân vì đã không đủ mạnh mẽ để kháng cự. Cậu từng nghĩ mình đã rời khỏi cái vòng lặp của quá khứ. Nhưng hóa ra, chỉ cần một ánh mắt, một lần chạm là cậu lại rơi vào lưới.
Đột nhiên, cánh cửa đá mở ra. Ánh đuốc vàng soi rọi lối vào. Khánh bước vào, vẫn mang dáng vẻ cao lớn, áo choàng đen phủ đầy bụi bẩn rừng rậm. Ánh mắt hắn lướt qua Tuấn, chậm rãi như đang thưởng thức một món đồ chơi bị trói ngoan ngoãn chờ được chạm vào.
“Đêm qua ngươi rên như một con mèo nhỏ bị lạc.”
Tuấn quay mặt đi, không đáp.
Khánh nhếch môi cười, ngồi xuống mép giường đá, tay nhẹ nhàng chạm vào những vết hôn trên xương quai xanh của Tuấn:“Cơ thể ngươi phản ứng thật thú vị. Ta cứ nghĩ ngươi sẽ cào nát ta ra cơ mà.”
Tuấn rít qua kẽ răng:“Giết ta đi.”
“Ta không cần một xác chết, Tuấn à,” hắn cúi sát, giọng trầm khàn “ta cần ngươi sống, thở, rên rỉ, khóc trong tay ta. Ngươi là thú cưng của ta, nhớ chứ?”
Tuấn cắn môi đến bật máu.
Nhưng đêm đó, Khánh không chạm vào cậu. Hắn chỉ ở lại, ngồi đó, tựa lưng vào tường, quan sát Tuấn như một con rắn dài lạnh lùng theo dõi con mồi đang run rẩy trong hang.
Một sự yên tĩnh đến nghẹt thở.
Tuấn khẽ hỏi, giọng khàn đặc:
“Ngươi đã làm gì Khai?”
“Cô ta chưa chết chỉ ngủ thôi. Một loại phấn mê của tộc rắn. Không ảnh hưởng đến linh lực hồ điệp, nhưng sẽ khiến cô ta không thể đến gần ngươi.”
Tuấn nhắm mắt lại. Dù đau, dù giận, một phần trong cậu nhẹ nhõm khi biết Khai còn sống.
Khánh chợt hỏi:“Ngươi nghĩ mình ghét ta bao nhiêu?”
Tuấn không đáp.
Hắn tiếp tục:“Nếu ngươi thực sự ghét tại sao đêm qua ngươi lại bám lấy ta như thế? Tại sao, khi ta gọi ngươi là ‘mèo nhỏ’, ngươi lại rên lên như đang van xin?”
“CÂM MIỆNG!” Tuấn gào lên.
Khánh đứng dậy, bước tới, gỡ miếng vải che ngực Tuấn ra, để lộ dấu xích hằn lên như hình xăm. Hắn vuốt nhẹ:“Đừng quên ngươi đã từng quỳ dưới chân ta, cầu xin đừng rời xa. Ngươi đã quên lời đó rồi sao?”
Tuấn nhắm mắt, từng ký ức năm xưa ùa về như bão tố. Đúng vậy đã từng có lúc, cậu vì sợ bị bỏ rơi, sợ cô đơn, mà níu lấy Khánh dù biết đó là sai.
Và Khánh đã lợi dụng điều đó để trói buộc cậu mãi mãi.
Nửa đêm, khi Khánh rời đi, Tuấn nằm co lại, run rẩy. Nước mắt lặng lẽ tràn ra khoé mắt. Cậu không biết mình còn có thể cầm cự được bao lâu. Nhưng một điều cậu chắc chắn:
Nếu còn một tia hy vọng, dù là nhỏ nhất
Cậu sẽ giết hắn.
Dù có phải đánh đổi tất cả.
Trong bóng tối, nơi những xiềng xích lấp lánh ánh bạc, lòng thù hận bắt đầu lớn dần lên song hành cùng một thứ cảm xúc kỳ lạ, vừa đáng ghê tởm vừa gây nghiện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro