Chương 2 - Hệ thống

Agnes xách một giỏ quả mọng tươi đi về phía sơn động cạnh đầm nước.

Bây giờ đang là sáng sớm, nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua kẽ hở giữa cành lá, chiếu lên mái tóc dài vàng óng, bao phủ toàn thân nàng trong vầng sáng mờ ảo, cũng làm lộ rõ vẻ vội vàng nơi khóe mắt và lông mày của nàng, giống như một con bướm đang vỗ cánh muốn bay tới sơn động mà mình hằng mong ước.

Nàng tiên nước đi ngang qua không kìm được thắc mắc: "Agnes, chẳng lẽ dạo này ánh nắng không đủ ấm sao? Điều gì khiến ngươi từ bỏ sự ấm áp mà đi vào hang động tối tăm?".

"Thì ánh nắng mặt trời phơi lâu sẽ thấy nóng nực mà".

Agnes thuận miệng nói, bước đi không ngừng.

Các tiên nữ khác thấy thế cũng chỉ lắc lắc đầu rồi cùng nhau kết bạn đi săn.

Đây là nơi săn bắn của nữ thần mặt trăng và săn bắn - Artemis, tám mươi tiên nữ chuyên phục vụ cư trú ở đây đều là thuộc hạ của nữ thần, các nàng tinh thông dùng cung và thích chơi đùa trong rừng cây đầy nắng.

Mà Agnes có lẽ là người trầm lặng nhất trong số họ, nàng yêu thích thơ ca hơn đao kiếm, yêu thích an tĩnh hơn chơi đùa, thích ở một mình hơn là kết bạn thành nhóm. Chính vì tính cách này mà các tiên nữ khác không hề nghi ngờ khi Agnes đi vào hang động mỗi ngày mà họ chỉ thấy bất lực.

Điều này khiến Agnes thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng đẩy nhanh bước chân.

Bên trong hang động, một người đàn ông tóc đen đang nằm lẳng lặng trên giường đá.

Nam nhân kia lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, đường nét trên khuôn mặt cũng mượt mà hơn so với chiếc mũi cao và đôi mắt sâu của Agnes, điều này khiến dáng vẻ nhắm mắt ngủ say của hắn có thêm vài phần ôn hòa. Ngoài ra, người đàn ông còn mặc một bộ trang phục với phong cách hoàn toàn lạ lẫm, áo choàng cùng tay áo rộng, che chắn toàn thân kín mít.

Agnes ngồi bên mép giường đá, vắt nước từ quả mọng rồi đưa vào miệng người đàn ông.

Nàng vẫn nhớ rõ bộ dáng của người đàn ông này nửa tháng trước, đó là một buổi chiều xuân, ánh nắng chói chang nhưng không nóng nực chiếu xuống, nàng đang ngồi bên hồ vẽ tranh như thường lệ thì bỗng nhiên nghe được âm thanh chim chóc kinh sợ bay đi phía sau trong rừng cây, như thể có thứ gì đột nhiên xuất hiện.

Nàng lần theo tiếng động, đẩy bụi cây xum xuê sang một bên, liền thấy một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ đang nằm lặng lẽ trên bãi cỏ, trên chóp mũi còn có bướm đậu.

—— Đây chắc là một nhân loại, rốt cuộc thì hắn căn bản là không có thần lực.

—— Nhưng hắn có thể là một vị thần, bởi vì vẻ ngoài của hắn không giống những gì mà nhân loại có thể có được.

Nhiều suy đoán đột nhiên xuất hiện trong đầu Agnes, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nàng gần như ngay lập tức hạ quyết tâm che giấu người đàn ông trước mặt.

—— Bởi vì đây là nơi săn bắn của Artemis, nữ thần mặt trăng dịu dàng và hung bạo, tốt bụng và lạnh lùng. Người hoan nghênh sự ra đời của một sinh vật mới, nhưng cũng có thể khiến phụ nữ chết một cách dữ dội*. Sau khi đi săn, người ca hát và nhảy múa, nhưng cũng chán ghét hết thảy bất cứ ai xâm phạm hoặc phá hủy lãnh thổ của người.

* Trong câu chuyện về tiên nữ , cô gái bị đuổi khỏi nhóm tùy tùng của Artemis sau khi phá vỡ lời thề trinh tiết của mình, phải lòng và có thai với thần Zeus. Trong một số phiên bản nhất định, Artemis là người biến Callisto thành một con gấu, hoặc thậm chí giết chết vì sự xấc xược của cô ta.

Nếu như nam nhân đột nhiên xuất hiện này bị Artemis phát hiện, không khó để tưởng tượng ra hậu quả sẽ thế nào.

Vì thế, Agnes đã giấu người đàn ông ở trong hang và hằng ngày đút cho hắn những quả mọng từ núi rừng, tuy nhiên sau nửa tháng chăm sóc mà hắn vẫn không tỉnh lại, điều này khiến Agnes càng thêm sầu khổ.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu gửi hắn ta đến một thành phố của con người.

Agnes nghĩ vậy và nhích người rời đi.

Nhưng điều nàng chú ý là ngay sau khi nàng rời đi, lông mi của người đàn ông đang ngủ say kia đột nhiên run rẩy, sau đó chậm rãi mở ra, để lộ một đôi mắt đen nhánh như mực.

Khi Ôn Lan Thư tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trong một hang động, cơ thể đáng lẽ phải bị lôi kiếp phá hủy vẫn còn nguyên vẹn, như thể cơn đau dữ dội trước đó chỉ là giấc mơ.

Nhắc đến giấc mơ...

Những giấc mơ hoang đường lúc trước chợt tràn vào tâm trí hắn.

Ôn Lan Thư phản ứng lại, lập tức tập trung thần thức, xuyên qua kinh mạch khắp cơ thể, hắn phát hiện cảnh giới của mình từ Luyện Hư hậu kỳ đã giảm xuống Nguyên Anh sơ kỳ, mà "yêu vật" lai lịch không rõ kia thế nhưng vẫn còn ở trong cơ thể hắn!

Chẳng lẽ ngay cả lôi kiếp cũng không thể giết chết nó sao...

Ôn Lan Thư cảm thấy thống khổ trong lòng, môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt tựa như có mây đen cuồn cuộn.

Đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên vang lên một âm thanh ——

【Kiểm tra đo lường phát hiện tâm trạng ký chủ dao động quá lớn, bất lợi cho việc khôi phục thân thể】

Ngay sau đó, Thanh Hồng ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang sáng ngời hiện ra.

Ôn Lan Thư tay cầm lợi kiếm, hai mắt nghiêm nghị, kiếm ý lạnh thấu xương cơ hồ ngưng tụ thành thực thể, nhưng mà sau khi nhìn quanh một vòng, hắn lại phát hiện bốn bề vắng lặng, liền kịp phản ứng lại, lạnh lùng nói: "Ngươi là yêu vật kia à?"

【Tôi không phải yêu vật, ký chủ có thể gọi tôi là hệ thống số 001】

"Hệ thống?"

Hiển nhiên, để một nam nhân đến từ thời đại nông nghiệp hiểu được từ "hệ thống" là quá khó khăn.

Nhưng may mắn thay, hệ thống số 001 đến từ một vị diện công nghệ cao, mặc dù nam nhân trước mắt này đến từ một thế giới có năng lực sản xuất thấp, nhưng thực tế hắn lại là một tu sĩ tu tiên.

Vì vậy hệ thống số 001 trực tiếp bỏ qua bước giải thích, đem nguồn gốc và mục đích của nó rót thẳng vào đầu Ôn Lan Thư dưới hình thức dòng thông tin.

Mà Ôn Lan Thư chỉ cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng kết nối với ý thức của mình, ngay sau đó, một khối lượng lớn thông tin xuất hiện trong thức hải của hắn. Đoạn thông tin này cực kỳ phức tạp và đồ sộ, đột nhiên không kịp phòng ngừa, Ôn Lan Thư kêu lên một tiếng, hơi cau mày, mất một lúc lâu mới sắp xếp hết được.

Đơn giản mà nói, hệ thống số 001 là sự sáng tạo của một vị diện cao cấp nào đó, vị diện kia đã tạo ra vô số hệ thống như 001 và đưa chúng vào vô số thế giới phụ, những hệ thống này sau khi tiến vào thế giới con, chúng thường đi tìm ký chủ và tiến hành giao dịch.

Ký chủ có thể lấy vật phẩm từ vị diện cao cấp qua hệ thống bằng cách hoàn thành các nhiệm vụ do hệ thống đưa ra; mà hệ thống có thể thông qua những nhiệm vụ ký chủ đã hoàn thành để trích xuất năng lượng từ thế giới con, đảm bảo cho vị diện cao cấp kia tiếp tục tồn tại.

Nhưng mà đối với vị diện cao cấp thì những hệ thống này chỉ là sản phẩm dùng một lần, là vật phẩm tiêu hao, một khi năng lượng tự thân của hệ thống cạn kiệt hoặc tỷ lệ thương tổn đạt đến mức độ nhất định, sẽ trực tiếp báo hỏng.

Nhưng những hệ thống này lại sở hữu trí năng, loại trí thông minh này cho phép chúng nghĩ ra nhiều cách khác nhau để chiếm đoạt năng lượng của thế giới, đồng thời mang đến cho chúng khát vọng sinh tồn đáng kinh ngạc.

Theo bản năng, chúng sẽ ngấu nghiến năng lượng của các hệ thống khác để duy trì sự tồn tại của mình - điều này khiến cộng đồng hệ thống trở thành một cái lò sát sinh tràn ngập đao quang kiếm ảnh.

Mà hệ thống số 001, lúc này có lẽ đang ở dưới đáy của lò mổ.

【Đáng tiếc, trước khi gặp ngài, tôi đã trở thành con mồi của một hệ thống mạnh hơn tôi rất nhiều, lúc đó lượng điện của tôi bị rút cạn chỉ còn 1%, tôi phải đối mặt với nguy cơ tắt máy bất cứ lúc nào, tôi chỉ có thể trốn trong cơ thể ngài, để ngăn ngừa nó đuổi giết】

Ôn Lan Thư trầm mặc trong chốc lát, như đang gian nan tiêu hóa tin tức đột ngột này, mở miệng tiếp tục hỏi: "Vậy thì lôi kiếp lúc trước..."

【Năng lượng của lôi kiếp vượt quá 30.000 MJ*, đủ để sạc đầy pin của tôi sau khi được hấp thu, nhưng thiệt hại gây ra cũng rất rõ ràng. Sau khi lôi kiếp kết thúc, tỷ lệ tổn hại của tôi tăng thêm 16%】

*Megajoule - Đơn vị năng lượng điện

Ôn Lan Thư trầm tư sau khi biết chuyện, sát ý lãnh đạm hiện lên giữa đôi lông mày.

Vầng sáng bên cạnh đan điền tản ra ánh sáng xanh lam lạnh lẽo, hệ thống số 001 vẫn bình tĩnh như cũ.

【Ký chủ xin hãy bình tĩnh, nếu tôi bị hủy diệt thì ngài sẽ không bao giờ thế giới ban đầu của mình】

"Ý ngươi là gì?"

Ôn Lan Thư nghiêm nghị, lập tức đánh giá bốn phía.

Khi tỉnh lại và phát hiện mình đang ở trong sơn động, mới đầu hắn cũng không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng mình độ kiếp thất bại và được người khác cứu.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thế giới mình đang ở cũng đã thay đổi?

【Lôi kiếp sinh ra năng lượng đủ để tổn hại thân thể ngài, lúc ấy Thiên Kiếm Phong cũng không có địa điểm hạ cánh thích hợp, tôi chỉ có thể dẫn ngài nhảy đến thế giới này, phòng ngừa thân thể ngài tiếp tục bị thương tổn】

【Thật ra lúc đó lượng máu của ngài chỉ còn 10%, trạng thái của ngài hiện tại là nhờ tôi sử dụng năng lượng từ vị diện để điều trị. Về chuyện này thì ngài hẳn là nên cảm tạ tôi】

Điều này nói cũng không sai.

Ôn Lan Thư sống cả đời không hề thẹn với lương tâm, hệ thống 001 tuy rằng có rất nhiều tính toán nhưng ít nhiều cũng coi như là đã cứu mạng hắn.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, tuy rằng trên mặt vẫn lạnh lùng nhưng khí chất xung quanh lại trở nên ôn hòa hơn rõ rệt.

"Ngươi đã chữa trị cho ta một lần, vậy thì ngươi muốn ta làm nhiệm vụ gì?"

【Không có nhiệm vụ, đãi ngộ này là lòng thành của tôi】

Vầng sáng trong đan điền tản ra ánh sáng nhu hòa.

Số 001 lại lần nữa thả ra một luồng tin tức.

Đoạn thông tin này chứa đựng tám trăm năm cuộc đời của Ôn Lan Thư.

Trong nháy mắt, Ôn Lan Thư bị ký ức của chính mình làm cho choáng ngợp, ngược thời gian đi vào trong ký ức sâu thẳm, sư phụ nghiêm khắc, sư nương từ ái, sư huynh luôn thích vây quanh hỏi han ân cần, cùng với đồ đệ phá lệ dính người mà mình mới thu.

Ôn Lan Thư lấy kiếm nhập đạo, đạo tâm cực kiên, tâm ma hay ảo cảnh đều không thể cản bước hắn, nhưng khi đột nhiên nhớ lại cảnh tượng đã qua, hắn vẫn không khỏi cảm thấy bối rối, đôi mắt ngơ ngẩn.

Âm thanh điện tử lạnh lùng lại vang lên, nhưng lần này lại đủ để hóa thành một thanh kiếm sắc bén, dùng lời nói cắt vào nơi yếu đuối nhất trong trái tim.

【Dùng ngôn ngữ thế giới ngài để hình dung, chúng ta giờ là châu chấu trên một sợi dây. Tỷ lệ tổn hại của tôi lên tới 91%, xét về tính đặc thù của thế giới này —— thần minh đặc biệt nhiều —— tiến hành nhảy không gian quá khó khăn, bởi vậy khi tỷ lệ thương tổn giảm xuống dưới 20% thì việc nhảy không gian mới có thể suôn sẻ, đưa ngài về thế giới ban đầu】

【Với thực lực hiện tại của ngài mà muốn tự trở lại thì căn bản là không có khả năng】

Đúng vậy.

Xé rách hư không, đây là chuyện mà đại năng sau khi phi thăng mới có thể làm được.

Mà bây giờ hắn mới chỉ ở Nguyên Anh kỳ.

Ôn Lan Thư nhắm mắt, đè nén những suy nghĩ hỗn loạn vào sâu trong tâm trí, khi mở ra đôi mắt đã thanh triệt, hắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

"Ngươi muốn ta làm gì?"

【Hoàn thành nhiệm vụ tôi tuyên bố, trợ giúp tôi trích xuất năng lượng của thế giới này để tiến hành tự sửa chữa bản thân】

"Không phải năng lượng thu được đều sẽ ưu tiên cung cấp cho vị diện của ngươi sao?"

【Đúng vậy, cho nên ký chủ lần này phải thu được năng lượng gấp ba lần bình thường, điều này rất khó, nhưng chúng ta không thể không làm】

Vừa dứt lời, 001 im lặng một lúc rồi mới tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên.

【Nhiệm vụ chính: Đạt được tình yêu của mười hai vị chủ thần】

【Mức độ khó: Địa ngục】

【Tiến độ: 0/12】

【Khen thưởng nhiệm vụ: Thực hiện bất kỳ bước nhảy không gian】

【Giới hạn thời gian: 500 ngày (giới hạn trong thời gian hệ thống có nguồn điện)】

Ôn Lan Thư cau mày: "Vậy 'tình yêu' là ám chỉ..."

【Thế giới chúng ta đang sống là thế giới thần thoại Hy Lạp, trong đó có mười hai vị chủ thần, bởi vì năng lượng cần thiết lần này quá lớn, cho nên ngài cần làm cho tất cả bọn họ yêu mình】

Ôn Lan Thư: "..."

Hắn nhẫn nhịn một hồi lâu, cũng may là hắn không rút hệ thống ra khỏi đan điền rồi tẩn cho một trận.

"Đây là cách các ngươi rút năng lượng từ tiểu thế giới?"

【Không, này chỉ là phương pháp của tôi】

Số 001 tiếp tục vô cảm mà giới thiệu giả thiết.

【Bản chất của việc khai thác sức mạnh của thế giới là tăng trọng lượng của ký chủ trong tiểu thế giới, điều này được biểu hiện cụ thể ở việc tăng ảnh hưởng của ký chủ, căn cứ theo trọng điểm khác nhau của hệ thống thì phương pháp cũng sẽ bất đồng, chẳng hạn như hệ thống kiện tướng sẽ tập trung vào việc cải thiện sức mạnh của ký chủ, hệ thống làm ruộng thì đề cao năng lực sinh tồn, mà tôi là một hệ thống công lược, cho nên...】

001 còn chưa kịp dứt lời.

Bởi vì Nguyên Anh trong đan điền của Ôn Lan Thư đã không nhịn nổi nữa, túm lấy quả cầu ánh sáng mà véo nó một cách hung ác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro