21

Chúc Hằng cầm quả lê lành lạnh, cúi xuống nhìn Mục Thời lùn hơn hắn một cái đầu.

Mục Thời không thèm để ý, đi lên bậc thang, ở độ cao thích hợp vươn tay, vỗ vai Chúc Hằng:

"Chúc sư thúc, ăn lê so với ăn bơ đậu phộng có phẩm vị hơn, còn nữa, ngày thường đọc nhiều sách hay chút đi, đừng đọc những cuốn như 《Uyên Ương Tập》, 《Hợp Hoan Bí Lục》, 《Kim Bình Mai》 gì đó, quá thấp kém."

Chúc Hằng đẩy tay nàng ra: "Không lớn không nhỏ."

Mục Thời thu hồi tay, đút vào túi, bước lên lầu.

Chúc Hằng làm như lười so đo với nàng về bối phận, cũng như việc chủ - khách khác biệt, cách một khoảng đi theo sau lưng nàng, tiến về phía đỉnh Vấn Thiên Lâu.

"Bộ y phục này rất hợp với ngươi." Chúc Hằng nói:

"Nếu lúc đi đường bước chân nhỏ chút, chậm chút, văn nhã chút, sẽ không khác gì một cô nương được kiều dưỡng lớn lên trong gia tộc giàu có."

Mục Thời phất tay: "Ta được nuôi dạy một cách thô bạo, hoang dã quen rồi, không so được với người ta."

Chúc Hằng từng bước một đi theo đằng sau nàng:

"Nếu ngươi không phải tu Vô Tình Đạo, ta đã sớm giúp Tang Trữ cầu hôn."

"Ha?" Mục Thời như nghe được chuyện gì buồn cười:

"Ta nói, Chúc Hằng, ngươi tôn trọng suy nghĩ của đồ đệ mình chút đi. Nhìn thái độ của hắn khi nhìn thấy ta, nếu cưới ta, nửa đời sau của hắn chỉ có khổ."

"Ngươi cũng biết ta ở Thái Khư Tiên Tông là đức hạnh thế nào, đúng không? Bắt đồ đệ mình cưới ta, không sợ Thiên Cơ Các bị ta xốc ngược lên trời sao?"

Trong lúc nói chuyện, họ đã đi đến đỉnh Vấn Thiên Lâu. Chúc Hằng duỗi tay chạm vào viên Dạ Minh Châu khổng lồ sáng chói kia. Cảnh vật xung quanh nháy mắt biến thành một đài cao giữa hồ nước, bên dưới ánh trăng sao.

Mục Thời và Chúc Hằng đang đứng trên con đường dẫn tới đài cao.

Mục Thời ngẩng đầu, nhìn thấy một cái bàn nhỏ. Trên bàn đặt bàn cờ cùng quân cờ bằng ngọc thạch. Bên cạnh bàn gác một thanh kiếm màu xanh lam. Thanh kiếm này độ dài bằng Bích Khuyết, hoa văn tương tự, chất liệu cũng như ngọc.

Đây là thanh kiếm tương ứng với Bích Khuyết, Thanh Minh.

Hai bên bàn cờ có 2 cái đệm. Một cái trống không, đây là chỗ của Chúc Hằng.

Trên cái đệm khác, một thanh niên khoác áo ngoài màu xanh biển, khí chất thanh lãnh đang ngồi. Hắn chống khuỷu tay ở mép bàn cờ, tay áo tầng tầng lớp lớp trượt xuống, lộ ra cánh tay mang đường cong nhàn nhạt.

Hắn ngẩng đầu, mặt vô biểu tình nhìn Mục Thời.

"...Minh Quyết?!" Mục Thời lui về sau một bước, nhanh như chớp rút ra Bích Khuyết Kiếm, cầm kiếm mạnh mẽ lên án người đứng sau lưng:

"Chúc Hằng, ngươi bán đứng ta!"

Thanh niên một thân áo màu lam nhạt ở phía trước chính là Minh Quyết - Phó cốc chủ của Dược Vương Cốc, cũng là tiểu đồ đệ của Linh Hàn Tiên Tôn. Sau khi Tiên Ma Đại Chiến kết thúc vài năm, hắn liền rời khỏi Vấn Kiếm Phong, đến Dược Vương Cốc.

Linh Hàn Tiên Tôn thu 4 đồ đệ. Nhưng người có tư chất tu tập Vấn Tâm Kiếm chỉ có 2 người, một là đại đồ đệ Khúc Trường Phong, hai là tiểu đồ đệ Minh Quyết.

Đều là sư đệ đồng môn, Khúc Trường Phong và Mạnh Sướng cùng ở trong Thái Khư Tiên Tông, nhưng Khúc Trường Phong càng có nhiều đề tài nói chuyện với Minh Quyết. Minh Quyết cũng thường xuyên ra vào Thái Khư Tiên Tông, có khi một năm đã có tận nửa năm ở lại Thái Khư.

Nhưng đồ đệ duy nhất của Khúc Trường Phong là Mục Thời, mỗi lần thấy Minh Quyết đều như mèo thấy chó, vừa căng thẳng vừa cảnh giác.

"Hắn là khách của Thiên Cơ Các. Ngươi trùng hợp cũng tới, thế thôi." Chúc Hằng nhìn Mục Thời như đang đối mặt với kẻ địch, nói:

"Hơn nữa, lúc sau ngươi cũng sẽ đi Dược Vương Cốc đúng không? Ta chỉ vừa vặn an bài cho sư thúc và sư điệt các ngươi trước tiên thấy mặt. Đây cũng xem như bán đứng?"

Mục Thời tới tuổi cập kê, liền xảy ra xích mích với Minh Quyết.

Chi tiết cụ thể ngoại trừ những người trong cuộc và Khúc Trường Phong đã phi thăng ra, không ai biết rõ. Chỉ biết hai người họ có một cuộc cãi vã rất lớn. Minh Quyết trước kia một năm có tận nửa năm ở tại Vấn Kiếm Phong, rốt cuộc không bao giờ bước vào Thái Khư Tiên Tông nữa.

Mục Thời tuy rằng động một chút liền nhắc tới Minh Quyết, cũng biết chuyến này tất nhiên phải gặp mặt, dọc theo đường đi đều đang chuẩn bị tâm lý. Nhưng hiện tại nàng mới đến Thiên Cơ Các, còn cách Dược Vương Cốc một đoạn ngắn, sao trước tiên đã gặp hắn?

Mục Thời quay đầu lại, trừng mắt nhìn Chúc Hằng, sau đó ôm kiếm, không rên một tiếng căng da đầu đi về phía trước.

Nàng gác Bích Khuyết Kiếm cạnh bàn, ngồi lên chiếc đệm vốn thuộc về Chúc Hằng. Trước mặt là ván cờ còn dang dở, quân trắng ở bên này, quân đen ở bên kia.

Mục Thời nhíu mày nói: "Nước đi tệ hại gì thế này? Mất mặt xấu hổ."

Minh Quyết hỏi: "Mất mặt ngươi sao?"

Mục Thời vỗ bàn: "Mất mặt Vấn Kiếm Phong!"

Chúc Hằng cầm cái đệm khác lại đây, ngồi xuống bên cạnh, thanh âm trấn định nhắc nhở:

"Cái bàn này của ta làm bằng gỗ Đàn Hương Ngọc tỏa mùi thơm, rất quý, làm hỏng phải đền cho ta."

"Được thôi." Mục Thời ôm cánh tay, cười một tiếng:

"Đền bao nhiêu? Ta đến sòng bạc Thiên Thành kiếm tiền đền cho ngươi."

Tiền trong sòng bạc cũng coi như tiền của Thiên Cơ Các. Hành vi của Mục Thời có thể nói là đào tường Đông để sửa tường Tây của Chúc Hằng.

Minh Quyết nói với Chúc Hằng: "Ván này tính ta thua."

Chúc Hằng gật đầu.

Minh Quyết phất tay áo, quân cờ trắng đen trên bàn cờ bay lên, rồi rơi trở lại ô cờ tương ứng trong hộp.

Minh Quyết vươn tay về phía Mục Thời, lời ít ý nhiều: "Tay."

Mục Thời không tình nguyện vươn tay.

Minh Quyết ấn ngón tay lên cổ tay Mục Thời, một bên bắt mạch, một bên dò hỏi tình hình:

"Sau khi sư phụ ngươi phi thăng, ngươi có ăn qua cái gì không?"

"Có." Mục Thời một tay chống má, kể:

"Bánh bao nhân đậu của Ngũ Cốc Đường, lê ở Bạch Thành, điểm tâm và trà của Vân Gia, còn có kẹo và bánh bao nhân thịt một phàm nhân đưa."

"Đã là Đại Thừa Kỳ Đỉnh, sao vẫn thích ăn như vậy?"

Minh Quyết thoáng nâng tay, nói: "Đổi tay."

Mục Thời nghe lời đưa cái tay đang chống má qua:

"Ai quy định tu sĩ tu vi cao không thể thích ăn? Hơn nữa ngươi còn không biết xấu hổ nói ta? Lúc ở Vấn Kiếm Phong, ngươi và sư phụ ta lâu lâu liền sẽ làm chút đồ ăn nhắm rượu. Gà rừng trong núi đều sợ các ngươi."

Mục Thời đổi một bàn tay chống cằm, hỏi:

"Sợ có người hạ độc ta?"

"Ngươi là nhân - ma hỗn huyết, tu vi đã đạt tới trình độ này. Người duy nhất có thể quản chế ngươi là Khúc Trường Phong đã phi thăng. Các trưởng lão của Thái Khư Tiên Tông khẳng định sẽ kiêng kị ngươi." Minh Quyết nói:

"Hơn nữa, Mạnh Sướng phái một Đan tu đồng hành cùng ngươi."

"Tiểu sư thúc." Mục Thời thở dài:

"Đám trưởng lão Thái Khư kiêng kị ta, là vì họ cho rằng ta là nhân - ma hỗn huyết. Nhưng ta rốt cuộc có phải hay không, trong lòng Mạnh Sướng rất rõ ràng. Hắn sẽ không bởi vì cái gọi là 'huyết mạch Ma Tộc' hạ sát ta."

Minh Quyết nâng lên cái tay bắt mạch cho Mục Thời.

Thân thể Mục Thời không có vấn đề, khỏe mạnh thật sự, một chút dấu hiệu trúng độc đều không có.

Nhưng Minh Quyết cũng không cảm thấy mình oan uổng Mạnh Sướng:

"Hắn không thể tự quyết định. Ở Thái Khư Tiên Tông, toàn bộ sự tình đều do các trưởng lão cùng nhau biểu quyết. Lời nói của một mình Mạnh Trường không có giá trị."

"Hắn biết ngươi không phải nhân - ma hỗn huyết, nhưng các trưởng lão lại không biết. Chuyện này cũng không thể tiết lộ ra bên ngoài. Nếu đám trưởng lão Thái Khư nhất trí quyết định muốn giết ngươi, hắn có thể làm gì?"

"Hơn nữa, ngươi ngẫm lại hành vi của ngươi ở Thái Khư, có giống người tốt không? Nếu không phải sư phụ ngươi che chở ngươi, đám trưởng lão Thái Khư đã sớm trở mặt."

Mục Thời nghe Minh Quyết nói, hơi quay đầu đánh giá Thanh Minh Kiếm, không có một chút ý thức tự kiểm điểm.

"Ta không thể sống quá 19 năm, đã không giết người cũng không phóng hỏa, chỉ tùy hứng làm bậy một chút, có vấn đề gì sao?" Mục Thời không phục nói:

"Hơn nữa những trưởng lão kia, mỗi người đều là bộ dáng lá mặt lá trái, vừa nhìn thấy liền nhịn không được muốn lấy đế giày đập vào mặt họ."

Minh Quyết không còn lời nào để nói.

Chúc Hằng ngồi ở một bên bật cười.

Một lát sau, Minh Quyết phá vỡ sự trầm mặc, hỏi:

"Bích Khuyết dùng còn thuận tay sao?"

"Cũng được."

Mục Thời vươn tay vuốt vỏ kiếm Bích Khuyết:

"Chỉ là ta luôn cảm thấy đây là kiếm của sư phụ, không phải của ta, cho nên mỗi lần dùng kiếm, đều cảm thấy ngượng ngùng."

"Ta muốn trả kiếm cho hắn, nhưng không có cách nào. Hắn đã phi thăng, sẽ không còn được gặp lại nữa. Sư phụ à...người sẽ không nhớ thanh kiếm của mình sao?"

Chúc Hằng nhìn Bích Khuyết đang an tĩnh gác bên cạnh bàn:

"Có lẽ hắn cho rằng, chung quy sẽ có một ngày, ngươi mang theo Bích Khuyết chứng đạo phi thăng, cùng hắn gặp lại."

Mục Thời cười nhạt một tiếng:

"Chúc các chủ đang nói đùa sao? Ngươi tiên toán vận mệnh cho bao nhiêu người rồi? Ngươi biết rất rõ vận mệnh khó lường như thế nào."

"Ta đích xác cảm thấy đây là một trò đùa." Chúc Hằng cầm hộp cờ lên:

"Nhưng sư phụ ngươi lại không cảm thấy vậy, hắn quả thực đã làm mọi thứ có thể làm, vì 'trò đùa' này."

Mục Thời nhìn về phía Chúc Hằng: "Có ý gì?"

Chúc Hằng hỏi: "Ngươi biết Sổ Sinh Tử khó sửa cỡ nào không?"

Mục Thời gật đầu, đáp:

"Đao thương bất nhập, nước lửa không xâm, chỉ có Phán Quan Bút của Quỷ Quân có thể sửa. Nhưng mặc dù Phán Quan Bút sửa được, chỉ sợ cũng phải đáp ứng điều kiện rất hà khắc. Cho nên, khả năng cao là không thể thay đổi."

"Đích thực như thế."

Chúc Hằng nắm một quân cờ, đặt trên bàn cờ:

"Nhưng sư phụ ngươi hoàn toàn không có ý định khuất phục."

Mục Thời bỗng nhiên nghĩ tới cái gì:

"Hắn sẽ không ——"

"Trước khi hắn phi thăng, đã im hơi lặng tiếng rời đi Thái Khư nửa tháng, đúng không?"

Chúc Hằng gõ gõ bàn cờ, thúc giục Mục Thời hạ cờ:

"Hẳn là đi U Châu."

Chúc Hằng nhìn Mục Thời, thanh âm bình đạm, từng chữ rõ ràng mà nói cho Mục Thời:

"Khi sư phụ ngươi phi thăng, tờ giấy cầm trong tay kia, là một trang của Sổ Sinh Tử."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro