3
Mạnh Sướng bị sốc.
Đám Ngạ Quỷ tà ác nhất ở Phong Đô - U Châu đến trước mặt Mục Thời, cũng phải tự cảm thấy thua kém, cung kính kêu một tiếng 'Đại ca'.
Mạnh Sướng một tay che mặt, ai oán nói: "Ta thật hy vọng lúc sư phụ ngươi phi thăng đem ngươi mang đi."
Mục Thời thở ngắn than dài: "Ta cũng hy vọng như thế. Nhưng phi thăng chỉ có thể mang theo rượu, kiếm, hay đồ vật linh tinh gì đó, không thể mang theo người."
Mạnh Sướng đã từ bỏ cùng Mục Thời giảng đạo lý. Hắn điều chỉnh một chút tư thái, bày ra khí thế Tông chủ:
"Ta sẽ đưa chó của ngươi tới Đan Tâm Phong. Cảnh Ngọc hoàn hảo không tổn hao gì đến Dược Vương Cốc, chó của ngươi cũng sẽ còn nguyên vẹn. Nàng nếu là 'bớt đi đường vòng', chó của ngươi cũng sẽ 'bớt đi đường vòng'."
Cảm xúc của Mục Thời phi thường bình thản, kinh ngạc cảm thán:
"Tam sư thúc thật độc ác, lại bắt cóc một con chó làm tin."
Mạnh Sướng không phản bác, trực tiếp nhận hai chữ "độc ác" này. Hắn lấy đi bàn tính trong tay Mục Thời, thúc giục:
"Gần đến giờ rồi, ngươi đi đi. Cảnh Ngọc hẳn đã ở sơn môn đợi ngươi, đừng để người ta đợi lâu."
Mục Thời không nói thêm lời vô nghĩa nào với Mạnh Sướng nữa. Nàng đứng dậy, chậm rì ra khỏi đại điện Chủ Phong, hướng về phía sơn môn.
Thời điểm ngang qua ngoại môn, các đệ tử ngoại môn vừa mới kết thúc tiết học sáng. Ngũ Cốc Đường vừa lúc mở cửa phục vụ ăn trưa. Mục Thời nhớ Khúc Trường Phong từng nói, Ngũ Cốc Đường có một đầu bếp mới tới từ Bắc Châu, am hiểu nấu mì.
Cho nên Mục Thời vòng qua Ngũ Cốc Đường, trong miệng ngậm một cái bánh bao nhân đậu nóng hổi đi ra, tiếp tục cất bước tới sơn môn. Nàng đến hơi muộn, nhưng không sao, Cảnh Ngọc vẫn chưa tới.
Mục Thời đứng trước sơn môn, chậm rãi ăn bánh bao.
Sơn môn nằm ở ngoại môn phía nam Thiên Vân Bình. 4 cây cột gỗ sơn màu đỏ son to lớn dũng mãnh đứng lặng nơi đó, chia sơn môn thành cổng chính và cổng phụ. Phía trên lối vào cổng chính, trong ngoài đều treo tấm biển ghi 2 chữ "Thái Khư". Nét chữ mạnh mẽ hữu lực, do Khúc Trường Phong tự tay chấp bút.
Sơn môn thoạt nhìn đơn giản thanh bần, trong ngoài đều thông thoáng, còn không có đệ tử nào của Chấp Pháp Phong canh gác, muốn xâm nhập có vẻ thập phần đơn giản.
Nhưng trên thực tế, sơn môn lại liên thông với Hộ Sơn Trận Pháp, có ít nhất 11 tầng cấm chế, nếu không có Thông Hành Phù, mạnh mẽ xông qua nơi này, ít nhất phải bị lột hai tầng da.
Không bao lâu, một nữ tu sĩ mặc bạch y, đầu đội ngọc quan màu xanh vội vã chạy tới, dừng lại trước mặt Mục Thời:
"Xin lỗi Mục sư muội, có 2 đệ tử tu sai công pháp, được đưa đến Đan Tâm Phong. Trong Phong đúng lúc công việc lu bù, không đủ nhân lực, ta đến giúp đỡ chăm sóc họ trong chốc lát, bởi vậy đến muộn."
Mục Thời nuốt xuống miếng bánh bao đậu cuối cùng, hỏi:
"Tu công pháp như Hợp Hoan Bí Lục linh tinh gì đó đúng không?"
"A, chuyện này......" Cảnh Ngọc miễn cưỡng nở một nụ cười, dưới ánh mắt thấu hiểu của Mục Thời, có phần gượng gạo thừa nhận:
"Mục sư muội liệu sự như thần, là thông qua bói toán mà ra được sao?"
"Ta không giỏi bói toán. Sư tỷ quá coi trọng ta." Mục Thời nhàn nhạt nói:
"Chuyện này không cần bói toán. Ngoại trừ loại công pháp kia, còn công pháp gì có thể làm 2 người đồng thời tu sai lầm?"
Cảnh Ngọc bị nghẹn.
Nàng chưa có cơ hội gặp qua Mục Thời, nhưng không thiếu tiếp xúc với những người bị Mục Thời làm tổn thương, đưa vào Đan Tâm Phong, lại nghe qua không ít đồn đãi, cho nên cũng xem như có chút hiểu biết về Mục Thời.
Nghe nói vị sư muội tu Vô Tình Đạo này đối xử với người khác thập phần sắc bén, hôm nay tiếp xúc, chỉ cảm thấy đồn đãi không giả.
Mục Thời lấy ra Thông Hành Phù.
Theo phù văn màu đỏ thắm trên lá bùa sáng lên, những cấm chế vốn vô hình ở sơn môn tầng tầng lớp lớp hiện ra. Mật văn kim sắc khác biệt với chữ Hán thông thường lơ lửng trước mắt 2 người.
Mục Thời đi xuyên qua cấm chế. Cảnh Ngọc theo sát đằng sau.
Khi vượt qua tầng cấm chế cuối cùng, lá bùa trong tay Mục Thời trở nên vô cùng mỏng manh, gió thổi qua, liền hóa thành tro bụi.
Ra khỏi sơn môn vài bước, liền thấy đường núi. Những bậc thang dài từng bị rất nhiều người dẫm lên bước qua đã có chút mài mòn, một đường thẳng xuống, ẩn vào mây mù, khó mà biết được con đường phía trước dài ngắn bao nhiêu.
Bên cạnh đường núi là một ao nước. Phía trên ao có một khe rãnh. Dòng nước là từ nơi đó chảy ra, xôn xao đổ vào trong ao. Nước ao trong vắt, có hai con cá chép gấm màu đỏ đang bơi lội. Dưới đáy ao còn có rất nhiều tiền xu và ngân lượng.
Mục Thời khó hiểu: "Vì sao lại quăng tiền vào trong ao?"
"Đây là Hứa Nguyện Trì." Cảnh Ngọc lấy ra một đồng tiền, ném vào ao:
"Khá linh, sư muội muốn thử không?"
Mục Thời không tin vào tâm linh, đứng ở trên bờ hỏi:
"Cầu nguyện với ai? Tổ tiên sao? Tiền trong ao thuộc về ai?"
"Mỗi năm vào ngày 15 tháng Giêng, tông môn sẽ tiến hành vệ sinh ao. Tiền sẽ được gộp với tiền từ thiện của tông môn, đưa đến các vùng bị thiên tai, xây dựng nhà ở, nấu bữa ăn Nguyên Tiêu cho những người bị nạn."
Mục Thời nhìn tiền dưới đáy ao, suy tư một lát, từ túi Càn Khôn lấy ra một túi nhỏ căng phồng, ném vào trong ao. Nước bắn tung tóe, túi tiền nặng trĩu cũng chìm xuống đáy.
Cảnh Ngọc kinh ngạc một lát, nghiêng đầu nhìn về phía Mục Thời, mặt mày dịu dàng hiện lên ý cười, khuyên nhủ:
"Sư muội bỏ ra nhiều tiền như vậy, vẫn nên cầu nguyện một điều đi. Mặc kệ linh hay không linh, đều không có hại."
Mục Thời thuận miệng nói: "Vậy cầu cho ta tìm được một thanh kiếm tốt, thích hợp với ta."
Nguyện vọng này thật 'Kiếm tu'.
Cảnh Ngọc nghe nói Mục Thời khoảng thời gian trước tu vi tiến bộ rất lớn. Kiếm của nàng trong lúc nhất thời không chịu nổi linh lực, đã gãy, hiện tại đang dùng Bích Khuyết Kiếm của Kiếm Tôn.
Bích Khuyết đến từ bí cảnh Kiếm Trủng 300 năm mới mở một lần, do thiên địa rèn đúc, rất rắn chắc, không lo bị bẻ gãy. Nhưng chữ "Khuyết" trong "Bích Khuyết" không phải tự nhiên mà có. Nó chỉ có thân kiếm, không có lưỡi kiếm, là một thanh kiếm không lưỡi.
Hiển nhiên, một thanh kiếm như vậy không dễ sử dụng. Cảnh Ngọc tuy rằng là Đan tu, nhưng hoàn toàn có thể hiểu được nguyện vọng muốn có thêm một thanh kiếm của Mục Thời.
"Sư muội, sau khi đến Dược Vương Cốc, có thể đi thẳng về phía nam đến Thiên Đúc Các. Nơi đó có kỹ thuật rèn đỉnh cao nhất trong Tu Chân Giới." Cảnh Ngọc cười nói:
"Trên đường còn ngang qua Nhạc Bạch Quốc, hoàng đế bệ hạ sắp mừng thọ 60 tuổi, sẽ tổ chức cung yến. Đàn sáo ca vũ của Nhạc Bạch Quốc rất đáng thưởng thức. Sư muội nếu nguyện ý, có thể xin mời thêm một bàn nữa trong yến tiệc."
Mục Thời ngữ khí nhàn nhạt: "Nói thật, so với tiệc mừng thọ, hắn càng thích hợp với ngày giỗ."
Vừa nói, nàng vừa lấy ra một chiếc lá từ túi Càn Khôn, thổi một hơi. Lá cây từ trong tay bay xuống đất, hóa thành một con thuyền nhỏ xanh biếc.
Đây là phi hành pháp khí - Nhất Diệp Thuyền.
"Sư tỷ, lên thuyền." Mục Thời ngồi vào mũi thuyền, vỗ vỗ chỗ trống đằng sau:
"Bạch Thành ở phía tây bắc...chỉ cần bay một lát là tới, đúng không?"
Cảnh Ngọc nghi hoặc: "Sư muội không ngự kiếm?"
Kiếm tu trong Tu Chân Giới đều rất cố chấp, chỉ cần có thể ngự kiếm, tuyệt đối không ngự pháp khí.
"Hiện tại trên tay ta chỉ có Bích Khuyết." Mục Thời điều chỉnh mũi thuyền, nói:
"Bích Khuyết là kiếm của sư phụ ta. Kiếm đối với Kiếm tu còn quan trọng hơn đạo lữ. Đạp lên đạo lữ của sư phụ là không nên."
Cảnh Ngọc cảm thấy có điểm không đúng: "......Sư muội về sau nếu tìm được kiếm, lúc ngự kiếm chẳng phải cũng tương đương với đạp đạo lữ của mình dưới lòng bàn chân sao?"
Cảnh Ngọc cất bước đi lên Nhất Diệp Thuyền, ngồi xuống phía sau Mục Thời. Thuyền lá cất cánh lên không trung, trong ánh nắng ban mai bay về phía tây.
"Sư tỷ suy nghĩ thật chu đáo." Mục Thời ngồi nghênh diện luồng gió thổi tới, nhìn biển mây lan rộng:
"Sau này nếu không cần thiết, ta sẽ không ngự kiếm, bay chậm một chút cũng có thể ngắm phong cảnh."
Cảnh Ngọc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Mục Thời, nghĩ thầm: Ngươi vui là được.
Nhất Diệp Thuyền bay không nhanh, nhưng cũng không tính chậm, chẳng mấy chốc đã cách Thái Khư Tiên Tông khá xa.
Bởi vì lo lắng Mục Thời vừa mới rời khỏi tông môn, có thể không nắm được phương hướng, Cảnh Ngọc muốn tiếp quản ngự thuyền, nhưng Mục Thời không đồng ý. May mà họ không bay lệch hướng hoặc quá lố, giờ Tỵ đã đến Bạch Thành.
Hai người hạ thuyền ở bên ngoài, đi bộ vào thành.
Đường xá trong thành được lát gạch màu xanh xám. Một số viên gạch đã lõm góc, ước chừng bị xe ngựa chở vật nặng đè lên thành như vậy. Có thể nhìn thấy vài chiếc lá vàng rơi trên mặt đất, đại khái vừa rụng vào hôm nay.
Dọc theo đường chính có một số cửa hiệu và quầy hàng, nhưng người lui tới không nhiều lắm. Tiểu thương cũng không quá nhiệt tình rao hàng. Bầu không khí yên bình thoải mái, tĩnh lặng nhưng không quạnh quẽ.
Mục Thời vào thành, đi được vài bước thì dừng lại trước một sạp hàng nhỏ. Sạp hàng này bán lê, nhưng lê toàn gồ ghề lồi lõm, thật sự xấu xí.
Chủ sạp thấy Mục Thời có hứng thú, liền chào hàng: "Tiên quân, đừng nhìn lê này xấu, nhưng vừa to vừa ngọt, hơn nữa một đồng có thể mua 2 quả."
Chủ sạp vừa dứt lời, một người quần áo rách rưới, đầu tóc bẩn thỉu từ trong ngõ nhỏ đi ra, một tay cầm cái bát dơ bẩn, tay kia chống ở cành cây to bằng 2 ngón tay, là một kẻ ăn mày.
Kẻ ăn mày đi đến trước quầy hàng, giơ cái bát rỗng về phía Mục Thời và Cảnh Ngọc:
"Tiên quân, người tốt ắt được đền đáp. Xin hãy cho ta chút thức ăn."
Mục Thời khoanh tay, nhìn kẻ ăn mày từ trên xuống dưới. Ánh mắt của Cảnh Ngọc dịu dàng hơn nhiều, nhưng cũng không có ý định cho tiền.
Sau một lát, chủ sạp thở dài, cầm một quả lê đưa cho hắn: "Cầm lấy ăn đi."
Kẻ ăn mày cũng không dây dưa, tiếp nhận quả lê liền chống gậy trở về ngõ nhỏ.
"Vì sao cho hắn lê?" Mục Thời thần sắc hoang mang:
"Đủ tay đủ chân, rõ ràng có thể lao động, lại muốn ăn xin mà sống?"
"Tiên quân không biết. Người này số mệnh không tốt, Thiên Sát Cô Tinh. Đầu tiên là khắc chết cả nhà, sau đó hắn ở đâu làm việc, nhà đó liền gặp tai ương, rất quái dị."
Chủ sạp hạ giọng nói: "Nghe nói hắn có thể nhìn thấy những thứ ô uế, không biết thật hay giả."
Mục Thời khẽ nhíu mày, hỏi: "Ai nói hắn là Thiên Sát Cô Tinh? Thiên Cơ Các? Hay là các ngươi tự truyền tai nhau?"
Chủ sạp như nghe được một chuyện cười: "Xem mệnh ở Thiên Cơ Các rất tốn kém, nghe nói đôi khi ngay cả tiền cũng không có tác dụng. Ở Bạch Thành chúng ta, chỉ có Vân Thị mới có thể xem mệnh ở Thiên Cơ Các."
"Không biết Vân Thị có đã mời Thiên Cơ Các xem mệnh, trong giấy tử vi nhắc đến bệnh lạ của Vân tiểu thư hay không."
Chủ sạp nhìn 2 nữ tu sĩ mặc bạch y trước mặt: "Nhưng có tiên tông giúp đỡ, mặc kệ là kiếp nạn như thế nào, hẳn là đều có thể tránh khỏi."
Mục Thời nói: "Bệnh lạ cỡ nào?"
Chủ sạp không trả lời, mà hỏi: "Tiên quân không mua lê sao?"
Mục Thời không hề dừng lại trước quầy hàng nữa, quay đầu cất bước vào sâu trong Bạch Thành. Nàng vừa đi vừa cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì.
Cảnh Ngọc theo sau. Mục Thời đi rất nhanh, nàng gần như phải chạy bộ mới đuổi kịp:
"Sư muội, nếu để ý lời chủ sạp nói, không bằng quay lại hỏi?"
"Hửm? Ta không thèm để ý." Mục Thời thoáng chậm lại bước chân:
"Nếu như hắn biết được chuyện mà Vân Phủ cũng không biết, thì giá bán lê cho chúng ta sẽ không phải là một đồng 2 quả."
Cảnh Ngọc: "......"
Rất tốt, rất sắc bén, nhất châm kiến huyết.
"Vậy sư muội suy nghĩ chuyện gì?"
Mục Thời nghiêm trang trả lời: "Sư phụ từng nói, lê càng xấu càng ngọt."
"......"
Cảnh Ngọc cứng họng một lát, mới hỏi:
"Sư muội muốn ăn lê, sao vừa rồi không mua?"
Mục Thời đúng lý hợp tình đáp: "Không có tiền."
Cảnh Ngọc cảm thấy vị sư muội này là nói đùa.
"Ở Hứa Nguyện Trì trước sơn môn, chẳng phải ngươi đã ném một túi tiền......"
Đang nói, nàng chợt phản ứng lại: "Đó là toàn bộ tiền của ngươi?"
Mục Thời nhìn về phía Cảnh Ngọc, ánh mắt trong suốt.
Cảnh Ngọc khó có thể lý giải, cũng rất khiếp sợ:
"Làm sao có thể ném hết tiền vào trong ao? Ít nhiều phải giữ lại cho mình một chút."
"Ta là một Kiếm tu, cần tiền làm cái gì?" Giọng điệu của Mục Thời có chút kiêu ngạo:
"Thứ mà khi sinh ra không mang đến, khi chết cũng không thể mang theo, tốt nhất nên để lại cho người cần đi."
Cảnh Ngọc: "......"
Sư muội thật nghèo, nhưng nghèo một cách thập phần khí phái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro