36

Mục Thời hừ lạnh một tiếng, còn chưa đi đến cái nồi to, lại vòng trở lại, đứng trước mặt Chúc Hằng, hỏi:

"Chúc Bóc Lột, nếu có người muốn lấy thêm chén nữa, có cho không?"

Chúc Hằng hỏi nàng: "Sao lại không?"

"Ta nghe nói ngươi rất keo kiệt." Mục Thời cầm muôi, ngẩng đầu nhìn Chúc Hằng.

"Năm kia có dân chạy nạn đến cậy nhờ Thiên Thành, ngươi đã kêu đệ tử Thiên Cơ Các dựng lều nấu cháo, nhưng cháo cực loãng, còn không cho múc đầy."

Chúc Hằng thở dài: "Chuyện cách đây bao nhiêu năm rồi. Là sư phụ ngươi nói cho ngươi? Hắn chỉ nói việc này, lại không nói dụng ý của ta sao?"

"Không phải, có đệ tử của Phong khác nghị luận chuyện này, ta tình cờ nghe được."

Mục Thời khoanh tay, hỏi:

"Cho nên, ngươi có dụng ý gì?"

"Sau khi dân chạy nạn tiến vào Thiên Thành, ta hy vọng họ có thể tự tìm việc làm, nuôi sống bản thân mình."

Chúc Hằng tìm cái ghế dựa ngồi xuống, nói với Mục Thời:

"Nếu ta phát cháo vừa no vừa nhiều, dựa vào bố thí là có thể lấp đầy bụng, sẽ có bao nhiêu người nguyện ý làm việc? Thiên Cơ Các xác thực giàu có, nhưng cho dù giàu có gấp 10 lần so với hiện tại, ta cũng không muốn tiêu tiền nuôi sâu gạo."

Chúc Hằng nhìn về phía bá tánh xếp hàng bên ngoài lều cháo, thần sắc ôn hòa rất nhiều:

"Bá tánh ở huyện Di Trường mỗi năm đều nỗ lực trồng trọt, bởi vì thiên tượng và thuế má mới rơi vào kết cục trời đông giá rét không có gạo ăn. Ta không cần thiết làm khó họ."

Mục Thời khoanh tay, cúi đầu nhìn kỹ Chúc Hằng:

"Nhìn không ra ngươi còn rất thiện lương."

Chúc Hằng cười một chút, giải đáp nghi vấn của Mục Thời:

"Huyện Di Trường và Thiên Thành xài chung một cái địa mạch. Nếu nơi này chết quá nhiều người, Thiên Thành sẽ bị oán khí ảnh hưởng."

Biểu tình của Mục Thời tức khắc trở nên phức tạp: "Chúc Hằng, ngươi......"

"Ngươi không thể nói ta là ác nhân." Chúc Hằng ngẩng đầu nhìn Mục Thời đứng trước mặt mình:

"Luận hành động, bất luận tâm, sư phụ ngươi đã dạy ngươi điều này rồi, đúng không?"

Mục Thời không hề phản ứng hắn. Nàng cầm muôi, đi đến lều nấu cháo, xắn tay áo lên.

Cháo nóng hổi được múc vào muôi, lại đổ vào chén cầm trong tay của bá tánh huyện Di Trường. Cháo rất nóng, nhưng bá tánh huyện Di Trường hàng năm trồng trọt, làm việc nặng, trên tay nổi đầy vết chai dày, lúc cầm chén không hề kêu đau một tiếng.

Hạ Lan Dao ở một bên khám bệnh từ thiện.

Hắn đã quen với trường hợp này, đối đãi bá tánh cũng thập phần kiên nhẫn. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, hắn dặn dò rất rành mạch, thậm chí cẩn thận giải thích một lần. Hắn còn tịch thu dưa muối chua mặn cay mà người dân lấy được từ lều cháo.

Đơn thuốc hắn kê đều viết 3 bản, một bản cho người dân, một bản tự mình lưu trữ, một bản đưa cho đệ tử Thiên Cơ Các — Họ sẽ sắp xếp các đơn thuốc lại, đưa về Thiên Thành. Chờ đến đêm nay, đệ tử Thiên Cơ Các ở Thiên Thành sẽ đóng gói dược liệu, rồi gửi qua đây.

Mục Thời bên kia phát cháo rất nhanh, nhưng khám bệnh từ thiện chỗ Hạ Lan Dao tiến hành thật sự chậm, vẫn chưa kết thúc. Rốt cuộc nghề y là một công việc tinh tế, không thể phạm sai lầm.

Mục Thời chuyển cái băng ghế ngồi vào bên cạnh Hạ Lan Dao.

Hạ Lan Dao kê đơn xong, trêu chọc hài tử trong nhà người bệnh một chút, hỏi:

"Muốn ăn kẹo không?"

Mục Thời nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Lan Dao.

Hạ Lan Dao bật cười: "Mục tiên quân cũng muốn ăn?"

Mục Thời nhớ tới 2 viên kẹo mình cướp từ trong tay Hạ Lan Dao ở Bạch Thành, cau mày che kín miệng.

Hạ Lan Dao thấy Mục Thời như vậy, lập tức hiểu được sự băn khoăn của nàng.

"Lần này kẹo không dính răng."

Hạ Lan Dao nói với Mục Thời: "Mua ở Thiên Thành, có kẹo sữa bò, còn có kẹo ding ding làm từ mạch nha."

Mục Thời lúc này mới vươn tay về phía Hạ Lan Dao:

"Cho ta viên kẹo sữa bò."

Hạ Lan Dao trực tiếp bốc cho nàng một nắm.

Mục Thời bóc giấy gói kẹo ra. Kẹo bên trong không phải màu trắng, có hơi ngà, hẳn là màu sữa bò đun nấu lâu ngày. Nàng bỏ kẹo vào trong miệng, hương sữa bò cùng vị ngọt hòa quyện vào nhau, chẳng phân biệt được rõ, nhưng rất ngon.

Hạ Lan Dao luôn bận rộn khám bệnh cho bá tánh, đến chạng vạng vẫn không có thời gian nhàn hạ.

"Ngươi đi ăn chút gì đi." Mục Thời vỗ vai Hạ Lan Dao:

"Bên này không cần phải lo, ta giúp ngươi khám bệnh."

Hạ Lan Dao không lo lắng Mục Thời có thể khám bệnh hay không. Nàng là một tu sĩ, đi theo Minh Quyết mưa dầm thấm đất, nói không chừng xem bệnh còn giỏi hơn hắn. Nhưng vấn đề cũng vừa vặn là ở chỗ này —— nàng là một tu sĩ.

"...Khi kê đơn thuốc phải cẩn thận." Hạ Lan Dao không yên tâm dặn dò:

"Đối mặt với những bệnh nhân không thể hoàn toàn chữa khỏi, cần kê đơn thuốc mà phàm nhân có thể tìm được, đừng kê những loại linh thảo, linh dược gì đó. Bằng không về sau bệnh tái phát, họ sẽ rất khó tìm thuốc."

Mục Thời đẩy hắn ra: "Ta biết rồi."

Hạ Lan Dao không quá yên tâm, từ chỗ đệ tử Thiên Cơ Các lấy một chén cháo, tới ngồi bên cạnh Mục Thời, là cháo với củ cải muối đơn giản nhất.

Ngoại trừ Hạ Lan Dao, Mục Thời, Chúc Hằng và đệ tử Thiên Cơ Các ai cũng không động vào cháo. Họ là tu sĩ, không ăn không uống cũng có thể sống, không thể đụng vào đồ ăn đưa cho bá tánh.

Hạ Lan Dao còn chưa ăn được vài miếng, Mục Thời đã khám cho một bệnh nhân.

Hạ Lan Dao cầm đơn thuốc qua, nói với bệnh nhân kia:

"Lão gia gia, đơn thuốc này thiếu một loại dược thảo. Để ta cùng vị tiên...cô nương này thương lượng nên thay bằng dược thảo gì, ngài có thể sang bên cạnh chờ một lát không?"

Lão gia gia được người nhà dìu đi.

Mục Thời quay đầu lại hỏi Hạ Lan Dao: "Thiếu dược thảo gì?"

"Mục tiên quân, lại đây."

Hạ Lan Dao đặt chén cháo xuống, cầm đơn thuốc đi đến tận cùng bên trong lều cháo.

Mục Thời đi theo.

Sau khi xác định người dân huyện Di Trường sẽ không nghe được họ nói chuyện, Hạ Lan Dao cầm đơn thuốc do Mục Thời kê, nói:

"Mục tiên quân, ngươi không thể kê đơn thuốc như vậy."

Mục Thời nghiêng đầu hỏi: "Sao lại không? Phương thuốc này trị bệnh rất hiệu quả, cũng không có dược liệu mà phàm nhân khó tìm. Có vấn đề gì sao?"

"Đúng là rất hiệu quả, uống xong sẽ tiêu chảy nghiêm trọng, như vậy có thể nhanh chóng thải độc, nhưng dễ bị sốt cao......"

Hạ Lan Dao quay đầu nhìn lão nhân đang chờ bên ngoài lều cháo:

"Lão gia gia kia hẳn đã 70 tuổi. Ở độ tuổi này, nếu tiêu chảy rồi sốt cao, rất có thể trực tiếp đi luôn."

Thuốc có hiệu quả là một điều tốt, nhưng nếu hiệu quả đến mức đưa bệnh nhân trực tiếp bước vào U Minh, thì lại là chuyện khác.

Mục Thời khoanh tay, hơi rũ mắt, tựa như đang cân nhắc về những gì Hạ Lan Dao nói.

"Mục tiên quân, đối với những người thân thể không đủ sức lực, vẫn nên kê đơn thuốc ôn hòa chút."

Mục Thời buông cánh tay, thả lỏng bả vai, nửa oán giận, nửa cảm thán:

"Thật phiền toái."

Hạ Lan Dao lộ ra nụ cười bất đắc dĩ:

"Dù sao đó là phàm nhân. Phàm nhân a, đặc biệt là người già và trẻ nhỏ, luôn cần phải tinh tế che chở."

"Khám bệnh từ thiện tạm dừng trong chốc lát đi. Đừng lo lắng, chờ ta ăn xong cháo lại khám cho họ, non nửa khắc là đủ, không cần đợi quá lâu."

Mục Thời gật đầu.

Hạ Lan Dao trở về đổi đơn thuốc, thuận tiện tìm chén cháo của hắn.

Chúc Hằng đi đến bên cạnh Mục Thời:

"Bị phê bình?"

Mục Thời hỏi: "Ngươi tới chế giễu ta?"

"Chỉ là rất khó tưởng tượng ngươi sẽ tiếp thu phê bình." Chúc Hằng cúi đầu nhìn Mục Thời:

"Ta nghe nói ngươi ở Thái Khư là tiểu bá vương, nói một không hai. Cho dù các trưởng lão phê bình thế nào, ngươi cũng không sửa."

"Cái này không liên quan gì đến việc ta có phải tiểu bá vương hay không."

Mục Thời nhìn về phía những huyện dân mặc quần áo vá ở nơi xa:

"Có lời nói có thể bỏ qua, có lời nói cần thiết nghe, không thể bịt kín lỗ tai. Ta kê đơn thuốc từ thiện là muốn cứu người, ngược lại hại chết người thì ra thể thống gì?"

Trời tối rất nhanh.

Đệ tử Thiên Cơ Các đã gửi lô thuốc đầu tiên từ Thiên Thành tới, nhưng Hạ Lan Dao khám bệnh từ thiện còn chưa kết thúc. Trong tầm tay hắn có một chồng đơn thuốc dày, chờ đến hừng đông, đệ tử Thiên Cơ Các sẽ dựa vào những đơn thuốc này đưa tới lô thuốc thứ hai.

Mục Thời cắm nến vào chụp đèn, treo đèn trên lều cháo. Nàng không cần dẫm lên ghế hoặc cái bàn để chạm vào lều, mà trực tiếp dùng linh lực nhấc đèn lên.

Đám trẻ đang đuổi bắt nhau ngoài lều cháo đều ngừng lại, há hốc miệng nhìn Mục Thời treo đèn.

"Thật là thần tiên?"

"Không thì là gì?"

Mục Thời lại dùng linh lực đưa một cái đèn khác lên cao, hỏi:

"Chẳng lẽ là ảo thuật? Không được kéo quần áo của ta, bằng không ta cũng treo các ngươi lên."

'Thần tiên' này thật không bình dị gần gũi.

Hạ Lan Dao khám cho bá tánh bên này xong, lại cầm theo cái rương, đến một số hộ nhà trong huyện để xem bệnh cho các bệnh nhân tay chân không tiện hoạt động.

Khi hắn trở về, đã gần đến giờ Dần.

Thời điểm buông cái rương xuống, hắn mệt mỏi ngẩng đầu lên, ngáp một cái. Vừa rồi khám bệnh cho người ta không cảm thấy buồn ngủ, hiện tại khám xong rồi, trời vừa muộn vừa lạnh, Hạ Lan Dao cảm thấy mí mắt mình đang đánh nhau.

"Khám bệnh từ thiện đến đây thôi."

Chúc Hằng cầm 2 tấm ngân phiếu trong tay:

"Hạ Lan công tử, đây là tiền công."

Hạ Lan Dao có chút ngượng ngùng lấy ngân phiếu.

Trên người hắn có không ít ngân phiếu, tổng cộng giá trị đến 12,000 lượng, trong đó 10,000 lượng là do Mục Thời thắng được từ sòng bạc. Chủ nhân phía sau sòng bạc chính là Chúc Hằng, cho nên 10,000 lượng này hoàn toàn có thể coi là từ trong túi tiền Chúc Hằng lấy ra.

Hơn nữa, sau khi Chúc Hằng phụ trách chi tiêu của hắn ở Thiên Thành. Hắn đã cầm không ít dược liệu ở Bách Dược Đường. Những dược liệu đó cộng lại cũng là một số tiền lớn.

Mục Thời đứng một bên, nói:

"Chúc Hằng, tiền công của ta đâu?"

Chúc Hằng hỏi nàng: "Ngươi không muốn bạc đúng không, vậy muốn cái gì?"

Mục Thời suy nghĩ trong chốc lát, đáp:

"Muốn kiếm trong Kiếm Trủng."

Chúc Hằng bật cười: "Cái này ta không đưa được."

Mục Thời rất không vui nói với hắn: "Vậy thì ngươi đừng hỏi."

Nàng rút ngân phiếu Chúc Hằng muốn đưa cho Hạ Lan Dao từ trong tay hắn ra, vỗ vào trên người Hạ Lan Dao:

"Cầm đi, hắn nên đưa."

Chúc Hằng triệu hồi ra nửa quả hồ lô, chính là phi hành pháp khí kia, nói với Mục Thời và Hạ Lan Dao:

"Khám bệnh từ thiện đã kết thúc, chúng ta về Thiên Thành thôi."

Đúng lúc này, một đệ tử Thiên Cơ Các cưỡi phi thuyền bay qua, đáp phi thuyền xong liền chạy về phía này, nghiêng ngả lảo đảo, chưa tới vài bước liền quỳ trên mặt đất.

"Các chủ!"

Đệ tử Thiên Cơ Các hồi sức một chút, đứng dậy, hạ giọng nói với Chúc Hằng:

"Mạc sư huynh đã chạy trốn......"

Lỗ tai Mục Thời rất thính, hỏi:

"Linh căn đều bị phế còn có thể chạy thoát?"

Đệ tử Thiên Cơ Các trả lời: "Tà tu tấn công Lâm sư huynh lúc trước cũng đã chạy thoát."

Chúc Hằng còn tương đối trấn định, hỏi:

"Là chạy ra Thủy Lao, hay là chạy ra Thiên Thành?"

"Bẩm Các chủ, là chạy ra Thiên Thành."

Đệ tử Thiên Cơ Các cúi đầu, nói với Chúc Hằng:

"Đệ tử canh gác ở cổng bắc bị đả thương...Là do chúng ta vô năng, thỉnh các chủ trừng phạt."

Chúc Hằng tuy không phải người tốt, nhưng cũng không phải loại người vô lý.

"Chuyện này không phải lỗi của các ngươi, là của ta." Chúc Hằng nói với đệ tử đang chờ hắn phát hỏa:

"Nếu ta không ở thời điểm này rời khỏi Thiên Thành, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra."

Mục Thời đứng ở một bên, vẻ mặt suy tư, Nàng nhìn đệ tử Thiên Cơ Các đang nôn nóng không thôi, lại nhìn Chúc Hằng trấn định bình tĩnh, cười nhạt một tiếng.

Nàng triệu hồi ra Nhất Diệp Thuyền, kéo Hạ Lan Dao lên thuyền:

"Đi thôi, chúng ta đi về trước. Ngươi nên nghỉ ngơi."

Nói xong, nàng liền ngự phi thuyền bay lên.

Hạ Lan Dao hỏi: "Mạc Gia Chí chạy trốn. Đây là chuyện rất nguy hiểm đối với Thiên Cơ Các, đúng không?"

"Ai nói không phải?"

Mục Thời nhìn thẳng về phía trước, nói:

"Linh căn và đan điền của Mạc Gia Chí đều bị Chúc Hằng huỷ hoại, nhưng những thứ hắn học được vẫn còn trong đầu. Bí mật, trận pháp của Thiên Cơ Các...hắn đều rõ ràng hơn ai hết. Hơn nữa, hắn nhất định rất căm hận Chúc Hằng. Một người như vậy, đối với Thiên Cơ Các là mối nguy hại khó lường."

Hạ Lan Dao cũng nghĩ đến điều này, hỏi: "Ngươi không giúp Chúc các chủ tìm người sao?"

"Không giúp." Mục Thời nói với Hạ Lan Dao:

"Ta không cảm thấy chuyện này là ngẫu nhiên. Chúc Hằng phế đi tu vi và linh căn của Mạc Gia Chí, lại để cho Tà tu cấu kết với Mạc Gia Chí đủ sức lực để chạy khỏi Thủy Lao của Thiên Cơ Các."

"Dưới tiền đề này, Chúc Hằng còn rời khỏi Thiên Thành, hơn nữa còn kêu theo ta - người nhất định có thể đuổi kịp Tà tu kia. Ta rất khó không nghi ngờ hắn là cố ý."

Hạ Lan Dao thở dài.

Chúc Hằng là một người quanh co lòng vòng. Mục Thời cũng có chút quanh co lòng vòng. Hắn có chút không thể hiểu được.

Mục Thời đi về rất nhanh, không tới 2 khắc, Nhất Diệp Thuyền đã đáp xuống chỗ ở của họ ở Thiên Thành.

"Canh giờ không còn sớm, ngươi rửa mặt rồi đi ngủ đi."

Mục Thời đáp thuyền xuống, bước ra ngoài:

"Trời quá lạnh, ta đi lấy chậu than cho ngươi."

Năng lực hành động của Mục Thời rất mạnh, chưa đến một khắc đã mang theo 2 chậu than trở lại.

Hạ Lan Dao còn chưa ngủ. Hắn đang giặt quần áo, lấy khối bồ kết vò nát rồi bỏ vào trong chậu, lại đổ nồi nước ấm. Khi nước ấm được đổ vào, trong chậu liền nổi lên bọt khí.

Hạ Lan Dao ngâm quần áo thay ra vào chậu, chà xát cẩn thận vào những chỗ dơ để loại bỏ vết bẩn. Hắn thay nước 3 lần mới giặt sạch quần áo, vắt khô, chuẩn bị treo chúng lên phía trên chậu than để hong khô.

Mục Thời niệm một cái pháp quyết.

Quần áo trong tay Hạ Lan Dao liền khô trong nháy mắt.

"Tiểu công tử, chậu than là dùng để hong ngươi, không phải để hong quần áo, đừng làm quần áo bị thiêu ra lỗ thủng."

Mục Thời vỗ vai Hạ Lan Dao:

"Quần áo của ngươi thoạt nhìn đều rất đắt tiền."

Hạ Lan Dao gấp quần áo lại:

"Đích xác không rẻ...Đa tạ."

Mục Thời không để ý tới lời cảm tạ của hắn, lập tức đi vào phòng chính.

Hạ Lan Dao cũng ôm quần áo cùng chậu than trở về phòng mình, đóng kỹ cửa sổ và cửa ra vào, rửa mặt xong, cởi quần áo trên người ra đến chỉ còn áo lót, xốc chăn lên giường ngủ.

Ngày tuyết tan, trời đặc biệt lạnh, trong phòng rõ ràng có chậu than, Hạ Lan Dao vẫn đắp thêm cho mình một tấm chăn.

Bởi vì ngủ quá muộn, khi Hạ Lan Dao tỉnh dậy, trời đã xế chiều. Mặt trời ngả về Tây, không lâu liền lặn xuống.

"Ngươi dậy rồi?" Mục Thời đang ở trong sân uống trà:

"Hôm nay là sinh thần của Quỷ Quân. Đường phố rất náo nhiệt. Ta muốn ra ngoài dạo một chút, ngươi đi không?

Hạ Lan Dao trả lời: "Đi."

Ngủ một giấc dài như vậy, Hạ Lan Dao đã đói bụng, vừa vặn tìm thứ gì đó để ăn.

Hai người họ liền như vậy kết bạn ra ngoài.

Ngoại trừ 2-3 ngày giới nghiêm, Thiên Thành vẫn luôn phi thường náo nhiệt. Có rất nhiều cửa hàng mở trên phố, còn có những người bán hàng rong. Hôm nay cũng không náo nhiệt hơn thường lệ là bao, nhưng các sạp hàng rong nhỏ lại có thêm một thứ mới — Mặt nạ quỷ.

Có mấy đứa trẻ bị dọa sợ đến oa oa khóc lớn, người lớn ở một bên vừa cười vừa dỗ.

Những người bán hàng rong không chê phiền lụy, kể chuyện cho khách nhân qua đường:

"Người ta đồn đãi Quỷ Quân ở Phong Đô - U Châu trời sinh xấu xí như ma quỷ, không bao giờ lộ diện khuôn mặt thật của mình, bởi vậy luôn đeo mặt nạ. Quỷ Quân thống trị U Minh, muốn tất cả ác quỷ phải sợ hãi hắn, cho nên đã chọn mặt nạ xấu xí nhất, đáng sợ nhất."

"Mang mặt nạ này, thậm chí có thể dọa ác quỷ khóc."

Mục Thời cầm một cái mặt nạ lên, "hừm" một tiếng, lại buông xuống.

Mặt nạ này mặt mũi hung tợn, không giống như quỷ, càng như là hung thú.

Nhưng có lẽ là cảm thấy nó xấu đến có chút độc đáo, Mục Thời lại cầm lấy, nhìn thêm vài lần, sau đó ghét bỏ buông xuống, một lát sau lại cầm lên.

Hạ Lan Dao chọn một cái màu đỏ.

Mục Thời cầm 2 cái mặt nạ, đưa ra Ngọc bài, nói với chủ sạp:

"Ghi nợ cho Chúc các chủ."

"Được rồi."

Chủ sạp ghi chép vào sổ sách, rồi nói với Mục Thời và Hạ Lan Dao:

"Hai vị khách quý đi thong thả."

Mục Thời đeo chiếc mặt nạ mình chọn ở bên trán, thoáng nâng lên để không che mất khuôn mặt. Hạ Lan Dao cũng đeo theo cách tương tự.

Đồ bán trên đường phố nhiều hơn so với ngày thường.

Mục Thời đang đi, lập tức bị hồ lô bọc đường hấp dẫn ánh mắt. Cái gì trên quầy bán hồ lô này đều có thể bọc đường: táo gai, múi quýt, quả táo.

Chủ quán đưa táo tẩm đường cho một tiểu công tử, rồi nói với Mục Thời đang háo hức nhìn quầy hàng:

"Cô nương, táo này khá mềm, ăn rất ngon."

Mục Thời túm tay áo Hạ Lan Dao, hỏi:

"Ngươi ăn không?"

Hạ Lan Dao trả lời: "Ăn."

Mục Thời nói với chủ quán: "Lấy 2 cây, ghi nợ cho Chúc các chủ."

Nồi đường mà chủ quán đun đã dùng hết, đang đun một nồi mới, phải đợi trong chốc lát mới có thể lấy được kẹo hồ lô. Mục Thời và Hạ Lan Dao liền đứng cạnh quầy hàng chờ.

Chủ quán sợ họ chờ nhàm chán, liền bắt chuyện với họ:

"Công tử và cô nương đều lớn lên rất đẹp, thật là một đôi bích nhân, giai ngẫu thiên thành*."

*Sự kết hợp hoàn hảo của đất trời.

Mục Thời cùng Hạ Lan Dao liếc mắt nhìn nhau một cái. Ai cũng chưa đáp lời.

"Cách bắc thành 30 dặm có ngôi miếu Quỷ Quân. Vào khoảng thời gian diễn ra lễ hội Quỷ Quân, thường sẽ có các cặp phu thê đến đó cầu tử, khá linh. Cống phẩm cũng đơn giản, chỉ cần đeo mặt nạ quỷ, dâng chút hương nến là được."

Mục Thời lộ vẻ khó hiểu: "Quỷ Quân còn lo cả việc cầu tử?"

"Quỷ Quân đương nhiên lo việc cầu tử."

Chủ quán thẳng lưng, rất đắc ý đối với vốn hiểu biết rộng rãi của mình, nói với Mục Thời và Hạ Lan Dao:

"Luân Hồi Đài ở Phong Đô - U Châu, thuộc quyền quản lý của Quỷ Quân. Hắn muốn đưa con cho ai liền đưa."

Mục Thời: "......"

Hạ Lan Dao giật giật khóe miệng, cũng rất cạn lời.

Chủ quán nhìn vào nồi đường sắp nấu xong, nói:

"Công tử và cô nương đều đẹp như vậy, lại có thể làm khách nhân của Chúc các chủ, gia thế chắc hẳn không tồi, nên sinh nhiều mấy đứa."

Mục Thời rốt cuộc nhịn không được: "Ta là tu sĩ, tu Vô Tình Đạo."

Hạ Lan Dao nói: "....Ta là phàm nhân."

"Ai da, tiên phàm luyến sao? Thật không dễ dàng, tuổi thọ của tu sĩ dài hơn quá nhiều so với phàm nhân."

Chủ quán lấy táo, rửa sạch lau khô:

"Nhưng cũng không phải không có giải pháp, nghe nói Hợp Hoan Tông có loại trận pháp gọi là Cộng Mệnh Trận. Trói buộc cả hai bên trong trận, nếu một người chết, người kia cũng sẽ chết."

Mục Thời hoài nghi mình nghe lầm: "Thứ gì?"

"Rất lãng mạn." Chủ quán xiên quả táo vào, lăn qua đường đã nấu chín, rồi lấy ra, để nguội.

"Tuy không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng có thể chết cùng nhau."

Mục Thời trầm mặc một lát, liền quay đầu đi.

Hạ Lan Dao gọi: "Mục tiên quân?"

"Ai da, công tử, chọn người nên thận trọng." Chủ quán đưa 2 xiên táo bọc đường cho Hạ Lan Dao,

"Một người không muốn chết vì ngươi, chưa chắc có bao nhiêu yêu ngươi."

Hạ Lan Dao nhắm mắt lại, vốn muốn giải thích với chủ quán, nhưng thấy thân ảnh Mục Thời sắp biến mất trong đám đông, vội vàng cầm xiên táo đuổi theo.

Mục Thời tiếp nhận xiên táo, mắng:

"Thứ vớ vẩn gì? Cộng Mệnh Trận có thể lôi kéo kẻ địch cùng chết, thế mà lại bị Hợp Hoan Tông dùng vào việc này? Hai chúng ta ngoại trừ đều lớn lên đẹp, rốt cuộc ở chỗ nào nhìn giống một đôi?"

"Đừng nóng giận." Hạ Lan Dao trấn an:

"Dù trong mắt người khác có giống thế nào, chúng ta cũng không phải là một đôi. Sự thật thắng hết thảy hùng biện."

Mục Thời thở phì phò cắn một miếng táo.

Vỏ đường mỏng giòn, thịt táo mềm ngọt.

Mục Thời ăn táo xong, nắm xiên tre, nhìn Thiên Thành nói:

"Nói ra thì, cái gọi là lễ hội rốt cuộc chỉ như vậy, cũng không khác ngày thường là bao."

"Dù sao chỉ là một lễ hội nhỏ." Hạ Lan Dao đi ở bên cạnh nói:

"Nếu như ngươi nhìn thấy Thiên Thành vào ngày Tết Nguyên Tiêu, liền sẽ không nói như vậy. Vào Tết Nguyên Tiêu, toàn bộ đường phố, bao gồm cả trên đỉnh đầu, đều sẽ treo đầy hoa đăng. Bá tánh sẽ ra ngoài đoán câu đố đèn, đoán đúng là có phần thưởng, còn thả đèn trời, đèn sông...Đúng rồi, cũng sẽ có pháo hoa. Pháo hoa Tết Nguyên Tiêu còn đẹp hơn cả hoa."

"Tết Nguyên Tiêu ở Thiên Thành còn được gọi là Tết Hoa Đăng, náo nhiệt cực kỳ."

Mục Thời chớp mắt, có chút ngây ngốc, tựa như đang tưởng tượng ra Tết Nguyên Tiêu mà Hạ Lan Dao nhắc đến:

"Nghe có vẻ không tồi."

"Không phải có vẻ, là thật sự không tồi." Hạ Lan Dao nói với Mục Thời:

"Ngươi tận mắt nhìn thấy liền sẽ hiểu."

Mục Thời chưa nói gì, chỉ đi theo dòng người trên phố.

Hạ Lan Dao bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Nghĩ lại thì, ngươi nói sinh thần của ngươi là tháng Giêng, cụ thể khi nào?"

Mục Thời ngữ điệu bình đạm trả lời: "Ngày 15 tháng Giêng, giờ Tý."

Hạ Lan Dao dừng bước.

Mục Thời phát hiện hắn ngừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Hạ Lan Dao cùng nàng đối diện, trong lòng bỗng nhiên sinh ra rất nhiều áy náy. Hắn không nên nhắc về Tết Nguyên Tiêu với Mục Thời, không nên nói cho nàng Tết Nguyên Tiêu náo nhiệt cỡ nào. Chuyện hắn vừa mới làm là một việc quá tàn nhẫn.

"Một quả táo không đủ no bụng, đúng không?" Mục Thời không nhận thấy Hạ Lan Dao áy náy, hỏi:

"Phía trước chính là Tịch Mộ Lâu, vào ăn chút gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro