4 - Vân Phủ
Không bao lâu, Mục Thời và Cảnh Ngọc liền thấy được Vân Phủ.
Cổng phủ rộng mở, nhìn vào trong, ánh mắt đầu tiên trông thấy không phải sân, cũng không phải phòng ốc, mà là quang cảnh tuyệt đẹp được tạo nên bởi những tảng đá kỳ lạ cùng hồ nước, rất tinh tế.
Mục Thời đứng trước cửa, ngẩng đầu đánh giá Vân Phủ một lát, vươn tay lên. Đầu ngón tay phấn hồng tựa như chạm phải thứ gì. Một sợi kim quang nổ vang, lưu lại trên tay nàng vết bỏng nho nhỏ.
Mục Thời không quá để ý thu hồi tay.
"Trấn Trạch Trận Pháp, dùng để ngăn cản tà ma lệ quỷ."
"Xin lỗi, trước khi đi quên Vân Thị có trận pháp cấm chế." Cảnh Ngọc suy tư một hồi lâu, đề nghị:
"Sư muội, hay ngươi tới khách điếm ở tạm mấy ngày? Ta trả tiền."
"Không cần." Mục Thời tùy ý vẽ một lá bùa:
"Trận pháp này có chút hư hại, gồ ghề lồi lõm, muốn đi qua cũng không khó."
Nói xong, bùa chú trong tay Mục Thời đã thành hình. Nàng nắm lá bùa vừa vẽ xong, giơ chân lên, lông tóc không tổn hao gì xuyên qua cấm chế, bước vào bệ cửa Vân Phủ.
"..."
Cảnh Ngọc sửng sốt, đồng thời lại cảm thấy có điều không ổn:
"Trận pháp của Vân Phủ là do Tông chủ tự mình bố trí. Loại trận pháp này bình thường cứ 10 năm sẽ được tu bổ một lần. Mà Trận Pháp Phong mỗi năm đều tới kiểm nghiệm. Nó hẳn là cũ mà như mới mới đúng, làm sao có thể bị tổn hại?"
"Đúng vậy, làm sao có thể bị tổn hại?" Mục Thời cũng suy nghĩ như vậy, dừng bước, quay đầu nhìn Cảnh Ngọc:
"Tuy rằng Trận Pháp Phong của tông môn chúng ta không bằng Yến Trận Các ở Trung Châu, nhưng cũng không đến nỗi vô dụng như thế."
Có vấn đề.
Mục Thời càng nói trắng ra: "Trận pháp, đặc biệt là loại cấm trận này, nếu không phải bị phá vỡ một cách tự nhiên, thì có nghĩa là đã có người đột nhập."
Cảnh Ngọc thử kết nối mọi chuyện với nhau: "Chuyện này có liên quan gì tới bệnh tình của Vân tiểu thư không?"
Mục Thời thoáng rũ mắt.
Nhưng vào lúc này, phía sau hòn non bộ mơ hồ truyền đến tiếng trò chuyện và tiếng bước chân.
"Lão gia hôm nay lại không chịu dùng bữa?"
"Buổi sáng đưa chút cháo qua, nhưng lão gia nói không có khẩu vị, liền lại đem xuống. Nếu không phải có Tích Cốc Đan, lão gia khả năng thật sự đói ra bệnh. Nghĩa phụ, hay ngài đi khuyên nhủ?"
"Đã nhiều ngày, ta khuyên còn ít sao? Không có tác dụng." Thanh âm hơi già nua kia nói:
"Trời càng ngày càng rét lạnh, lát nữa gọi người đem thêm đệm chăn đến phòng Tiết đại nhân, đừng để tâm phúc của Qua Nguyên Vương bị cảm lạnh."
Hai người đang nói chuyện từ sau hòn non bộ đi ra. Một già một trẻ, ăn mặc rất chỉnh tề. Hẳn là lão quản gia và tiểu quản gia của Vân Phủ.
Họ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mục Thời cùng Cảnh Ngọc đi vào. Cái mũi của lão quản gia cay cay, suýt nữa thì bật khóc.
Tuy rằng từ cách ăn mặc có thể nhìn ra họ là tu sĩ của Thái Khư Tiên Tông, nhưng phòng trường hợp giả mạo, Cảnh Ngọc vẫn lấy ra Đệ Tử Bài để chứng minh thân phận.
"Ta là Cảnh Ngọc, đến từ Đan Tâm Phong của Thái Khư Tiên Tông."
Cảnh Ngọc hơi dịch sang một bên, giới thiệu Mục Thời với họ:
"Vị này chính là đồ tôn của Linh Hàn Tiên Tôn - Mục Thời. Tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng hai người hẳn đều biết đúng không?"
Lão quản gia liên tục gật đầu, thái độ thân cận:
"Biết biết, Kiếm Tôn trước kia tới trong phủ, luôn treo Mục tiểu tiên quân ngoài miệng. A Tuyên, đi tiệm điểm tâm mua chút bánh sữa, không có bánh sữa thì mua cái khác, nhưng đừng mua bánh cốm gạo, trong đó có đậu phộng."
"Cảnh Ngọc tiên quân muốn ăn gì không?"
Mục Thời đối với loại thân cận này có chút không biết theo ai.
"Không cần mua riêng cho ta. Ta ăn theo khẩu vị của sư muội là được." Cảnh Ngọc nhịn không được cong lên mặt mày:
"Nhưng thay vì dùng điểm tâm, trước tiên thỉnh đưa ta đi xem Vân tiểu thư, cũng nói cho ta biết bệnh tình của nàng."
Lão quản gia hỏi: "Không gặp lão gia trước sao?"
"Nên gặp bệnh nhân trước." Cảnh Ngọc thái độ kiên trì.
Quản gia trẻ tên A Hiên đã đi mua điểm tâm. Lão quản gia dẫn Mục Thời và Cảnh Ngọc đến đình viện của tiểu thư.
Vân tiểu thư tên đầy đủ là Vân Lâm, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, tính tình ôn hòa, dung mạo thượng thừa, năm sau sẽ tròn 20 tuổi, tuy không luyện võ, nhưng sức khỏe vẫn luôn tốt, từ nhỏ đến lớn số lần bị cảm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cuối tháng trước, Vân Lâm đang đi dạo trên đường phố, bỗng nhiên té xỉu, không thấy tỉnh lại, đến nay đã 21 ngày. Vân Gia cho mời tất cả đại phu ở lân cận và xung quanh đến. Nhưng đại phu đều chẩn đoán rằng Vân tiểu thư không hề có bệnh.
Không có bệnh, thì làm sao trị liệu.
Không chiếm được kết quả từ đại phu bình thường, Vân Gia chỉ có thể cầu cứu Thái Khư.
Cảnh Ngọc một bên nghe, một bên cân nhắc.
Mục Thời lại có chút để ý chuyện khác: "Qua Nguyên Vương mà các người vừa mới nhắc đến, là Qua Nguyên Vương của Nhạc Bạch Quốc ở Trung Châu?"
Quản gia đáp: "Đúng vậy."
Cảnh Ngọc sửng sốt, hỏi: "Tâm phúc của Qua Nguyên Vương tới Vân Thị làm gì?"
Quản gia do dự một lát, mới trả lời:
"Việc này còn chưa định ra, vốn không nên nói cho các tiên quân nghe. Tiểu thư nhà chúng ta cùng thế tử Qua Nguyên Vương Phủ đang nghị thân. Nghe nói tiểu thư bị bệnh, Qua Nguyên Vương phái tâm phúc tới an ủi."
Mục Thời gật đầu: "Qua Nguyên Vương quả nhiên muốn tranh ngôi vị hoàng đế."
Quản gia vội vàng nói: "...Này này, Mục tiểu tiên quân, ngài đừng nói bậy. Qua Nguyên Vương chỉ là một hoàng tử nhàn rỗi. Hơn nữa Vân Thị chúng ta là thương nhân thế gia, còn ở Đông Châu, đối với việc tranh ngôi vị có ích lợi gì?"
Mục Thời cười một cái, không nói chuyện.
Vân Phủ tuy ở Bạch Thành u tĩnh, nhưng phủ đệ rất lớn, có tận 5 cổng ra vào. Đình viện của Vân Lâm ở phía Đông, từ hành lang đi đến đó mất non nửa khắc chung.
Giữa đường, dưới tàng cây táo dại trong đình viện, có một thiếu niên khoảng 17-18 tuổi đang đứng. Y phục của hắn khá rườm rà, áo trong màu trắng xám pha chút xanh, khoác ngoài màu xanh đậm pha chút xám, càng đi xuống càng sẫm màu. Viền áo thêu họa tiết lông vũ bằng chỉ kim tuyến màu xanh sẫm.
Hắn buộc tóc đuôi ngựa cao, dùng dây cột tóc cùng màu với quần áo.
Một thân y trang lạnh lẽo xám xịt, chỉ có bên hông treo trang sức là một viên ngọc màu đỏ thẫm.
Cổ và khuôn mặt của thiếu niên bị tóc đen cùng quần áo tối màu sấn đến có phần nhợt nhạt. Sống mũi cao thẳng, mặt mày còn chưa hoàn toàn nẩy nở, nhu hòa lại không mất anh khí, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng, không tính trầm ổn, nhưng rất sạch sẽ.
Hắn cầm một chiếc quạt xếp, đang nghiêm túc thảo luận điều gì với một người ăn mặc như đại phu.
"Đây là quý công tử nhà ai?"
Quản gia trả lời: "Là cửu công tử của Hạ Lan Gia."
Mục Thời kinh ngạc: "Hạ Lan Dao?"
Ở Tu Chân Giới, tên của Mục Thời được cả thế gian biết đến. Hạ Lan Dao cũng vậy, nhưng "được cả thế gian biết đến" của họ lại không giống nhau.
Hạ Lan Gia là một gia tộc tu hành. Không giống như Vân Thị đã suy tàn, Hạ Lan Gia hiện tại phồn thịnh, có thể so sánh với một số tông phái nổi danh ở Trung Châu.
Hạ Lan Dao là con thứ ba của gia chủ và vợ cả, lúc sinh ra trong miệng ngậm một viên ngọc đỏ, có thể thấy đứa nhỏ này hẳn không phải người thường.
Đích xác không phải người thường.
Sinh ra trong một gia tộc cường thịnh, phụ thân là Thiên linh căn, mẫu thân là Đơn linh căn, nhưng bản thân lại không hề có linh căn hay linh lực, gây chấn động toàn bộ Tu Chân Giới.
Mục Thời hỏi: "Hắn tới Đông Châu làm gì?"
"Hạ Lan công tử đang ở Đông Châu du ngoạn. Người hầu trong nhà gặp hắn khi đi ra ngoài Bạch Thành thỉnh đại phu, liền mời hắn trở về." Quản gia đáp.
"Hạ Lan công tử tuy không thể bước vào tiên đạo, nhưng học được một tay y thuật tốt, lại chịu nghiên cứu. Tuổi còn niên thiếu đã không thua kém bất kỳ lão đại phu nào."
Hạ Lan Dao chú ý tới tầm mắt của Mục Thời, quay đầu nhìn lại đây. Viên Chu Ngọc màu đỏ thắm bên hông lay động hai lần.
Mục Thời cùng hắn liếc nhìn nhau một cái, thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi theo quản gia hướng về phía viện của Vân Lâm.
Tiểu viện của Vân Lâm rất ngăn nắp, trong sân trồng hoa quế. Tiết trời càng ngày càng lạnh, hoa quế đã rụng hết, nhưng vẫn còn ngửi thấy mùi hương.
Một nha hoàn đang ngồi trước cửa phòng chính, cầm cây quạt đốt lửa than, nghe tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu liền trông thấy quản gia cùng 2 vị tiên nhân, vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Mục tiểu tiên quân, Cảnh Ngọc tiên quân, đây là Thu Hương, cùng lớn lên với tiểu thư." Quản gia giới thiệu.
"Thu Hương, dẫn 2 vị tiên quân vào phòng xem tiểu thư. Ta đi thông báo lão gia một tiếng."
Thu Hương vâng dạ: "Nhị vị tiên quân, mời theo ta."
Mục Thời và Cảnh Ngọc đi theo vào phòng, xuyên qua 2 lớp rèm cửa màu cánh sen, đi vào trước giường.
Vân Lâm mặc áo trong màu trắng, đắp một tấm chăn dày, ngực thong thả phập phồng. Nàng được chăm sóc rất tốt. Hôn mê hơn 20 ngày, môi không hề khô hay bong tróc, khí sắc còn tính không tồi.
Cảnh Ngọc đem tay Vân Lâm từ dưới chăn ra, đặt lên gối bắt mạch, cẩn thận xem mạch.
Không giống như các đại phu thông thường bắt mạch cho bệnh nhân, khi tu sĩ bắt mạch, sẽ truyền một đạo linh lực vào cơ thể. Đạo linh lực này sẽ chảy qua cơ thể bệnh nhân, phát hiện nơi phát sinh đau ốm.
Một lát sau, sắc mặt Cảnh Ngọc trầm xuống, nhét tay Vân Lâm trở lại trong chăn.
Thu Hương ở một bên lo lắng hỏi: "Tiên quân, thân thể tiểu thư nhà ta rốt cuộc có vấn đề gì?"
"Thất Hồn Chi Chứng." Cảnh Ngọc cất gối bắt mạch vào, sắc mặt nghiêm trọng.
"Người có 3 hồn 7 phách, nhưng trong thân thể Vân tiểu thư, chỉ còn lại một hồn 2 phách."
Mục Thời duỗi tay sờ cổ Vân Lâm: "Một hồn 2 phách còn lại cũng rất tán loạn, sắp giữ không được."
Thu Hương có chút lo lắng. Nàng không am hiểu y thuật, nhưng biết 3 hồn 7 phách là thứ vô cùng quan trọng:
"Giữ không được sẽ thế nào?"
Mục Thời thu hồi tay, cúi đầu nhìn Vân Lâm đang hôn mê, trả lời câu hỏi của Thu Hương:
"Giữ không được, vậy chỉ còn lại lớp vỏ rỗng."
"Cầu xin tiên quân cứu giúp tiểu thư!" Nước mắt của Thu Hương sắp trào ra:
"Tiểu thư nhà ta còn trẻ, sao có thể liền......liền như vậy......"
Câu kế tiếp, Thu Hương không thể nói nên lời.
Cảnh Ngọc vội vàng trấn an: "Thu Hương cô nương bình tĩnh, ta tất nhiên sẽ dùng hết toàn lực cứu trị Vân tiểu thư."
Cảnh Ngọc từ túi Càn Khôn lấy ra một lư hương, lại tìm một đĩa hương, dùng Linh hỏa đốt lên, đặt vào trong lư. Mùi hương rất sảng khoái.
Mục Thời hỏi: "Cửu Chuyển Ngưng Hồn Hương?"
Cửu Chuyển Ngưng Hồn Hương là từ 9 loại linh dược nghiền thành bột phấn chế thành, có tác dụng cố kết linh hồn. Các tu sĩ khi gặp được trẻ nhỏ bị sợ hãi tán hồn, thường sẽ châm một đĩa.
Cảnh Ngọc có chút cảm thán. Mục Thời tuy rằng tuổi trẻ, chưa từng xuất môn, nhưng kiến thức không hề nông cạn. Kiếm Tôn nhất định đã dành không ít công sức để truyền thụ cho đồ đệ.
Cảnh Ngọc quay đầu nhìn về phía Thu Hương:
"Vân tiểu thư khi té xỉu có chịu kinh hãi gì không?"
"Hẳn là không." Thu Hương lắc đầu:
"Tiểu thư lúc ấy đang đi trên phố, đột nhiên liền ngã xuống."
Vân Lâm không bị kinh hãi, ngược lại làm Thu Hương sợ chết khiếp.
Cảnh Ngọc đưa ngón tay lên môi suy tư một lúc lâu, nhưng không tìm ra manh mối nào từ câu trả lời của Thu Hương.
"Hồn phách hẳn là bị mất ở bên ngoài." Mục Thời khoanh tay:
"Phải nhanh chóng tìm ra, linh hồn xa rời thể xác càng lâu thì càng khó trở về. Một khi quá 49 ngày, liền thật sự không cách nào cứu vãn."
Thu Hương hỏi: "Tìm như thế nào? Chiêu hồn sao?"
"Trước chiêu hồn thử xem."
Mục Thời từ túi Càn Khôn lấy ra một cây đèn:
"Sinh thần bát tự của Vân tiểu thư là gì?"
Cảnh Ngọc nhìn đèn, sửng sốt một lát, hỏi:
"...Đây là Hồn Đăng? Ngươi như thế nào có được Hồn Đăng?"
Hồn Đăng là một loại pháp khí, cần lấy tên, sinh thần bát tự và máu để thắp sáng. Từ nay về sau, ngọn lửa liền đại biểu cho trạng thái của người nọ. Hồn Đăng của người sống màu vàng sáng, Hồn Đăng của người chết màu xanh. Nếu đèn tự tắt, có nghĩa là hồn phi phách tán.
Tông môn vì phòng ngừa có người bí mật chế tạo Hồn Đăng, do thám tình hình của người khác, mỗi một ngọn Hồn Đăng được chế tạo đều được công khai rõ ràng, sẽ không có bất kỳ cây đèn dư thừa nào.
"Là đèn của sư tổ ta."
Mục Thời bắt lấy tay Vân Lâm, dùng linh lực cắt một vết thương nhỏ trên đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu.
"Ước chừng 20 năm trước, sư phụ ta dập tắt Hồn Đăng. Chiếc đèn này liền dư ra. Nó còn có thể truy hồn, khá thích hợp để chiêu hồn."
Mục Thời đưa đèn cho Cảnh Ngọc: "Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng, dùng xong nhớ trả ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro