43

"Đúng đúng đúng, ngươi đặc biệt dũng cảm."

Mục Thời vừa tìm kiếm bí cảnh Kiếm Trủng, vừa không quên trêu chọc Hạ Lan Dao đang đi theo nàng:

"Ngươi khẳng định là phàm nhân đầu tiên từng vào Kiếm Trủng, rất có thể cũng là cuối cùng."

Hạ Lan Dao cảnh giác nhìn chung quanh:

"Chỉ cần đừng tái xuất hiện người giống như Mục tiên quân, cưỡng bách phàm nhân vào Kiếm Trủng, ta khẳng định là người cuối cùng."

Mục Thời cười hỏi: "Ngươi rất có ý kiến với ta?"

"Ta nói không có ý kiến, Mục tiên quân sẽ tin sao?"

Hạ Lan Dao dùng tay cầm quạt, đẩy ra những dây leo khô rũ xuống trên cây, theo Mục Thời bôn ba ở nơi sơn dã.

"Kiếm Trủng rốt cuộc ở đâu?"

Mục Thời đột nhiên dừng bước. Nàng ngẩng đầu, yên lặng nhìn về phía nào đó.

Hạ Lan Dao theo tầm mắt của nàng nhìn qua.

Hắn thấy một thân cây thật thô tráng, hẳn là một cây cổ thụ. Thân cây từ dưới lên tới độ cao ngang vai hắn bắt đầu nứt ra hai bên, vết nứt còn có dấu vết cháy xém.

Là bị sét đánh thành như vậy sao?

Thảm thiết như vậy, cái cây này có phải đã chết rồi không?

Mục Thời phất tay, đánh ra một đạo linh lực màu tím nhạt về phía cây cổ thụ. Linh lực còn chưa kịp chạm vào cây, đã bị thứ gì chặn lại, không thể tiến lên trước một bước.

Một lát sau, mây mù trong núi rừng dần dần tụ lại, vặn vẹo thành một xoáy nước không lớn không nhỏ tại vị trí bị Mục Thời đánh trúng. Từ trong vòng xoáy truyền ra tiếng gió gào thét, tỏ rõ cho Mục Thời và Hạ Lan Dao thấy, bên trong hiểm ác đến mức nào.

"Đây hẳn là lối vào Kiếm Trủng."

Mục Thời tay trái bắt lấy tay Hạ Lan Dao, tay phải cầm Bích Khuyết Kiếm chưa rút ra khỏi vỏ, vừa đi về phía lối vào bí cảnh, vừa dặn dò Hạ Lan Dao:

"Ngươi phải nắm chặt ta, tuyệt đối không thể buông tay, trừ khi ta nói có thể buông tay, hiểu không?"

Hạ Lan Dao gật đầu: "Mục tiên quân, ta sẽ không buông tay, ta rất trân trọng tánh mạng của mình."

Mục Thời hít sâu một hơi, thả lỏng thân thể.

Người khi cảnh giác, thân thể căng thẳng mới là phản ứng bản năng. Nhưng trên thực tế, ở trạng thái cảnh giác không có lợi cho việc thực hiện các động tác phức tạp, thả lỏng ngược lại càng dễ dàng đưa ra những phản ứng đa dạng, ứng đối với các loại tình huống.

Mục Thời giơ kiếm, lôi kéo Hạ Lan Dao, đi vào mây mù lốc xoáy.

Mới vừa đi vào, họ thấy trước mắt là một khoảng trời đêm. Nhưng nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, đây không phải bầu trời đêm. Những "ngôi sao" lơ lửng trong bóng tối là những phù văn có hình thù kỳ dị. Chúng thập phần rải rác và nhấp nháy.

Hạ Lan Dao hỏi: "Đây là cấm chế của Kiếm Trủng?"

"Đúng vậy." Mục Thời nói với Hạ Lan Dao:

"Kiếm Trủng là tạo vật của Thiên Đạo, cấm chế của Kiếm Trủng cũng vậy. Trong đại đa số tình huống, Thiên Đạo là tuyệt đối, cấm chế do Thiên Đạo áp đặt cũng là tuyệt đối -- tuyệt đối không thể phá giải."

"Nhưng Thiên Đạo đại khái không nghĩ tới, trên đời này lại xuất hiện một người lập dị như ngươi?"

Hạ Lan Dao nắm cây quạt, có chút không vui hỏi:

"Mục tiên quân, ngươi rốt cuộc là đang khen ta hay châm biếm ta?"

Mục Thời nói: "Đoán xem."

Hạ Lan Dao: "Ngươi đoán xem ta có đoán không?"

Hắn cảm thấy Mục Thời sẽ trả lời hắn bằng "Ngươi đoán xem ta có đoán là ngươi có đoán không", như vậy hắn có thể đáp lại bằng "Ngươi đoán xem ta có đoán rằng ngươi có đoán là ta có đoán không". Cuộc đối thoại này sẽ lấy một phương thức buồn cười mà tiếp tục một cách vô tận.

Kiếm tu "Hừ" một tiếng, kiêu căng nói:

"Mặc kệ ngươi có đoán không, không đoán được thì quên đi."

Hạ Lan Dao: "......"

Người này thật sự hoàn toàn không theo kịch bản.

Lúc này họ giống như đang ở trong đêm tối. Bóng đêm vô biên vô hạn, bốn phương tám hướng đều đen kịt, không có bất kỳ thứ gì khác. Tiếng gió nghe thấy trước khi tiến vào cũng đã biến mất, chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.

Hạ Lan Dao hiện tại hoàn toàn không thể phân rõ phương hướng.

Nhưng Mục Thời nhưng vẫn lôi kéo hắn về một hướng, bước đi phi thường kiên định, không có chút do dự nào.

Hạ Lan Dao nhịn không được hỏi: "Làm sao ngươi biết phải đi về bên kia?"

Mục Thời trả lời: "Bên kia linh khí nồng đậm nhất, hơn nữa còn có kiếm khí."

Hạ Lan Dao chần chờ một lát, nói:

"Ngươi có vẻ rất nhạy bén với linh khí."

Mục Thời tứ bình bát ổn giải đáp nghi hoặc của Hạ Lan Dao:

"Dù sao cũng là tu sĩ Đại Thừa Kỳ Đỉnh, ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không được, chẳng phải thật mất mặt?"

Hạ Lan Dao hỏi: "Việc tìm kiếm bí cảnh Kiếm Trủng chưa mở ra, Minh cốc chủ có thể làm được không?"

"Không được."

"Vậy Chúc các chủ......"

"Cũng làm không được."

Hạ Lan Dao trầm mặc một lát, hỏi:

"......Hai người họ hình như đều là Đại Thừa Kỳ Đỉnh, đúng không?"

"Đúng vậy." Mục Thời gật đầu, khẳng định nói:

"Cho nên họ thật mất mặt."

Hạ Lan Dao sửng sốt.

Nàng thật sự không có lúc nào không công kích Minh cốc chủ! Một bên che chở hắn, một bên động một chút liền mắng hắn. Đây là loại quan hệ vừa yêu vừa hận giữa sư thúc và sư điệt sao?

Lúc này, Hạ Lan Dao mơ hồ nhìn thấy ánh sáng ở phía xa.

Khác với đêm tối, cũng khác với ánh sáng lập loè của phù văn. Đến gần một chút, Hạ Lan Dao mới phát hiện, đó là một lốc xoáy mây mù lớn hơn nữa. Nhưng màu sắc của mây mù có chút u ám, xen lẫn với tiếng sét đùng đùng, làm người ta cảm thấy hơi khó chịu.

Thật sự có thể đi vào sao? Sẽ không bị sét đánh cháy đen chứ?

Mục Thời không hề sợ hãi, trực tiếp cất bước đi vào.

Hạ Lan Dao không còn cách nào khác, chỉ có thể hít sâu một hơi, đuổi kịp người đang nắm tay phải của hắn.

Hạ Lan Dao không nghĩ tới, mới vừa xuyên qua "cánh cửa", mình liền dẫm vào khoảng không, trực tiếp ngã thẳng xuống.

"Ô a --!" Hắn hét thảm một tiếng, gắt gao nhắm chặt mắt, chờ mình bị rơi thành thịt nát.

Đau đớn rất nhanh liền đánh úp lại.

Nhưng khác với cơn đau mà ngay cả óc của mình cũng sẽ bắn tung tóe trong tưởng tượng, là cánh tay Hạ Lan Dao đau, hơn nữa là do bị túm.

Mục Thời ngồi trên một cái cây cong, kéo tay phải của hắn. Hai người họ liền như vậy treo mình ở trên vách đá cao.

Toàn bộ trọng lượng của Hạ Lan Dao đều phụ thuộc lên cánh tay, không đau mới là lạ.

"Hạ Lan Dao, ngươi có bệnh phải không?" Mục Thời mở miệng đã bắt đầu mắng:

"Ta đã bảo ngươi bất kể thế nào cũng không được buông tay. Ngươi vừa rồi làm gì? Lúc ngã xuống lại buông tay ra? Nếu không phải ta giữ chặt, chúng ta sẽ phải xem là ngươi ngã xuống nhanh hơn, hay ta đuổi theo nhanh hơn."

Hạ Lan Dao nói: "...Khẳng định là ngươi đuổi theo nhanh hơn."

"Cái đó không nhất định." Mục Thời nói với hắn:

"Ngươi nhìn rừng cây bên dưới xem, ở một nơi thế này, không nhất định phải rơi xuống đáy vực mới chết, trong chớp mắt là có thể bị cây đâm thủng."

Mục Thời dùng pháp thuật, không phí chút sức lực liền thuận lợi kéo Hạ Lan Dao lên cái cây cong queo.

Hạ Lan Dao ngồi bên cạnh Mục Thời, sợ hãi cuộn tròn lại, ôm chặt lấy mình:

"Xin lỗi, lúc mới rơi xuống, ta theo bản năng cảm thấy, nếu không buông tay, người đang nắm lấy mình cũng sẽ bị kéo xuống."

"Nhưng người đang nắm lấy ngươi là ta." Mục Thời nhíu mày, nói:

"Hạ Lan Dao, ngươi thật sự cảm thấy ngươi có thể liên lụy đến ta?"

Hạ Lan Dao quay đầu, né tránh tầm mắt của Mục Thời:

"...Lúc ấy đầu óc ta trống rỗng, chỉ nhớ rõ có người đang nắm lấy mình, quên mất người đó là ai."

Hắn nghe thấy tiếng Mục Thời mệt mỏi thở dài.

"Thật không biết ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì." Mục Thời oán giận:

"Người sắp chết đuối phản ứng bình thường là liều mạng bắt lấy đồ vật hoặc người bên cạnh, thậm chí sẽ theo bản năng ấn người khác xuống, để làm đá kê chân tự cứu mình."

"Sao ngươi lại không giống người khác? Lúc trước lo sợ gặp phải dã thú còn biết trốn sau lưng ta, hiện tại thật sự có nguy hiểm, ngược lại lựa chọn buông tay?"

Hạ Lan Dao chống chế nói: "Nếu lúc ấy ta có thể phản ứng rằng người nắm tay ta là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không buông tay."

Đúng lúc này, Hạ Lan Dao cảm giác được có hai bàn tay lành lạnh chạm vào đầu mình, vặn đầu hắn, mạnh mẽ làm hắn phải quay lại, đối mặt với chủ nhân của chúng.

Hai cái tay kia cũng sửa lại bao lấy mặt hắn......

Dùng từ "nhéo" có lẽ càng thích hợp hơn, bởi vì Mục Thời đang ý đồ dùng tay bóp ra phần má phúng phính trên má hắn.

"Hạ Lan Dao, ngươi nghe cho kỹ." Mục Thời nghiêm túc nhìn hắn:

"Ngươi chỉ là một người thường không thể lựa chọn sinh tử, cho nên ngươi phải ích kỷ hết mức có thể."

"Để tránh cho lần sau khi lâm vào tình huống sinh tử, ngươi lại phản ứng không kịp rằng người bên cạnh là ai, kế tiếp dọc theo đường đi, ngươi nên thay đổi tư duy của mình, ích kỷ hơn một chút -- Mặc kệ ai nắm tay ngươi, đều phải trước tiên ưu tiên suy xét sự sống chết của mình."

Hạ Lan Dao nắm lấy tay Mục Thời, gỡ xuống khỏi mặt mình:

"Cho dù có kéo đồng bạn vào trong nước chết chìm, cũng không thể buông tay sao?"

"Ngươi quá đánh giá cao bản thân." Mục Thời rút tay ra, cười lạnh một tiếng:

"Ngươi là phàm nhân, ta thì không. Muốn nhấn chìm ta? Nằm mơ, đợi kiếp sau đi."

Lại bị xem thường.

Hạ Lan Dao cảm thấy mình có lẽ chỗ nào xảy ra vấn đề, rõ ràng bị xem thường, trong lòng lại không có nửa phần phản cảm, thậm chí còn muốn cười.

Hắn đứng dậy.

Mục Thời cảnh cáo: "Này, ngươi cẩn thận một chút!"

"Không sao, Mục tiên quân, ta có luyện võ."

Hạ Lan Dao đứng trên cành cây cong, nhìn về phía xa:

"Tuy rằng so với ngươi, ta chỉ là người thường, nhưng việc nhỏ như đứng vững trên cây, thì vẫn có thể làm được."

Hạ Lan Dao lúc này mới nhìn thấy mình rốt cuộc đang ở trong hoàn cảnh nào.

Hắn và Mục Thời đang đứng trên một vách đá cao mấy ngàn trượng, nhìn xuống phía dưới, có thể thấy núi rừng cùng những đỉnh núi nhấp nhô. Địa thế không khác gì bên ngoài bí cảnh, nhưng cây cối nơi này không bởi vì rét lạnh mà khô vàng héo úa, vẫn duy trì xanh tươi, tràn đầy sức sống.

Cuồng phong ào ạt thổi qua, làm lay động những ngọn cây.

"Nơi này gọi là rừng Thanh Vụ." Mục Thời nói với Hạ Lan Dao:

"Kiếm Trủng giáng thế rất sớm, hơn nữa linh khí đầy đủ, nên bảo tồn không ít linh thú. Minh Quyết nói có đủ loại thú bay trên trời, chạy trên mặt đất, bơi dưới nước. Nhưng tới nơi này tới giờ, ta chưa nhìn thấy bất kỳ linh thú gì."

"Ta cũng không thấy."

Hạ Lan Dao hỏi Mục Thời:

"Muốn băng qua nơi này không?"

Mục Thời gật đầu: "Muốn."

Hạ Lan Dao lại hỏi: "Có thể trực tiếp bay qua không?"

"Không thể." Mục Thời nhìn về phía xa, nói:

"Cuối dãy núi có một cánh cửa thông xuống sâu trong Kiếm Trủng, muốn mở được cửa cần có chìa khóa. Chìa khóa là hoa Thanh Vụ, sinh trưởng ở rừng Thanh Vụ, cho nên cần thiết xuống đó tìm."

Hạ Lan Dao hỏi: "Vậy chúng ta hiện tại đi xuống?"

"Đợi chút." Mục Thời từ túi Càn Khôn lấy ra một cuộn Tơ Hồng:

"Nắm tay không phải kế sách vạn toàn, nhỡ gặp phải tình huống không thể không buông tay liền phiền toái. Tốt nhất vẫn nên thêm một phương án bảo đảm."

Vừa nói, nàng vừa bắt lấy tay Hạ Lan Dao, dùng 2 ngón tay ngưng tụ kiếm ý, rạch một đường trên lòng bàn tay hắn.

Hạ Lan Dao cảm thấy đau đớn, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một vết thương dài chừng một tấc, máu không ngừng từ miệng vết thương chảy ra.

Không đợi hắn đặt câu hỏi, Mục Thời lại cắt vỡ lòng bàn tay mình, máu từ đó chảy ra, rất nhanh tụ lại thành một vốc nhỏ.

Mục Thời niệm một chuỗi chú ngữ dài dòng. Máu trong lòng bàn tay nàng và Hạ Lan Dao nổi lên như giọt nước, hòa làm một, sau đó rơi xuống sợi Tơ Hồng Mục Thời đang cầm, thấm đẫm toàn bộ Tơ Hồng.

Sợi Tơ Hồng mỏng manh bị thấm ướt, phát ra hồng quang, hơn nữa rất nhanh liền khô ráo. Vết thương trên lòng bàn tay của Mục Thời cũng lấy tốc độ không thể tin được khép lại.

Mục Thời đẩy bàn tay bị thương của Hạ Lan Dao trở về, ném cho hắn Cầm Máu Phù và một cuộn băng gạc:

"Tự băng bó tay lại đi."

Cầm Máu Phù bay tới trong lòng bàn tay của Hạ Lan Dao, miệng vết thương lập tức không còn đổ máu.

Hạ Lan Dao một bên dùng băng gạc băng bó cho mình, một bên hỏi:

"Mục tiên quân, ngươi đang làm cái gì?"

Mục Thời hai tay túm một đoạn Tơ Hồng, dùng sức kéo căng ra hai bên, xác định đã đủ chắc mới dừng lại.

Nàng quấn một đầu Tơ Hồng quanh ngón út bên phải của Hạ Lan Dao, đầu còn lại buộc vào ngón út bên trái của mình, vừa thắt nút lại vừa nói:

"Nếu chúng ta bị lạc nhau, ta có thể lần theo sợi Tơ Hồng này tìm được ngươi. Lúc ngươi gặp nguy hiểm, cũng có thể móc ngoéo ngón tay này, ta sẽ cảm nhận được."

Mục Thời thắt xong Tơ Hồng, dùng pháp thuật che giấu phần giữa của sợi tơ, chỉ để lộ 2 đầu sợi quấn quanh ngón tay hai người.

Hạ Lan Dao nâng lên tay phải, nhìn Tơ Hồng treo ở trên ngón tay, có chút cảm thán:

"Đây là lần đầu tiên trong đời ta cùng người khác buộc Tơ Hồng."

"Một sợi Tơ Hồng mà thôi." Mục Thời mặt vô biểu tình nói:

"Đừng nói như ta làm bẩn sự trong sạch của ngươi."

Hạ Lan Dao không nhịn được cười, nói với Mục Thời:

"Mục tiên quân, ta không ngây thơ đến mức bị buộc một sợi Tơ Hồng liền cảm thấy sự trong sạch của mình bị làm bẩn."

Mục Thời gật đầu: "Tốt nhất là không có."

Hạ Lan Dao nhìn bộ dáng đề phòng của Mục Thời, xòe 5 ngón tay phải ra, quơ quơ trước mặt nàng, trêu chọc:

"Nhưng ngươi không những buộc Tơ Hồng với ta, mà còn luôn nắm tay ta."

"Nếu ngươi để ý, ta có thể giúp ngươi chém rớt tay." Mục Thời cầm lấy Bích Khuyết Kiếm, nói:

"Ngươi còn cười? Có gì buồn cười?"

"Không cười, ta không cười." Hạ Lan Dao rốt cuộc miễn cưỡng đè nén tươi cười:

"Mục tiên quân, ngươi không cần phòng bị như vậy, lòng ta hiểu rõ."

Hắn nhìn Mục Thời, trong mắt vẫn bảo tồn ý cười nhàn nhạt.

Hắn cần thiết thừa nhận, nàng rất xinh đẹp, cũng rất ưu tú. Nàng ước chừng là người độc đáo nhất mà hắn từng gặp trong đời. Người như vậy, cho dù hắn có sống cả đời cũng rất khó tái ngộ được người thứ hai, nhưng khâm phục và hâm mộ không có nghĩa là thích. Hắn cũng hiểu rằng, đây không phải là đóa hoa mà hắn có tư cách mơ ước hái xuống.

Mặc dù có tư cách, cũng không thể hái.

Tu sĩ Vô Tình Đạo không nên nhiễm hồng trần, giống như vầng trăng sáng trong nên treo cao trên bầu trời, không nên nằm trong vòng tay của một người.

Mục Thời tay phải cầm Bích Khuyết Kiếm, tay trái nắm lấy cái tay mới vừa vung vẩy trước mặt nàng của Hạ Lan Dao, tức giận nói:

"Chúng ta đi xuống."

Một trận gió nghe triệu hồi mà đến, không giống như cuồng phong muốn nhổ bật cả rừng rậm, mà là ôn nhu dịu dàng. Nó bao bọc lấy Mục Thời và Hạ Lan Dao, chậm rãi đưa họ từ trên vách núi xuống.

Họ đáp xuống trong rừng. Rừng Thanh Vụ của Kiếm Trủng không lạnh như bên ngoài. Hạ Lan Dao cởi áo choàng trên người ra, đưa cho Mục Thời, để nàng bỏ vào túi Càn Khôn.

Rừng Thanh Vụ có cây nhỏ, nhưng càng nhiều cổ thụ. Trên cành khô phủ đầy cây lan ký sinh, còn có một tầng rêu phong thật dày. Ngoài ra cũng sinh trưởng rất nhiều dây leo màu xanh lục.

Hạ Lan Dao đến gần một thân cây, nhìn kỹ.

"Có vảy." Hạ Lan Dao nhìn "dây leo" treo ở trên cây, nói:

"Không phải cây mây, là rắn."

Mục Thời nhìn dây leo mềm oặt kia. Lá gan của nàng lớn hơn so với Hạ Lan Dao, trực tiếp vươn tay. Nàng nắm phần tương đối thô tráng của dây leo, nhẹ nhàng xách lên, một mảnh cánh màu lục hơi mỏng trải ra dưới sức kéo của ngón tay nàng.

"Còn là một con rắn biết bay."

Mục Thời cân nhắc: "Nhưng nó ngủ rồi, dường như không có dấu hiệu muốn tỉnh lại."

Hạ Lan Dao suy đoán: "Có thể là vì còn chưa tới lúc Kiếm Trủng mở ra? Kiếm Trủng đang ngủ say, cho nên linh thú cũng ngủ say?"

Mục Thời đáp: "Rất có khả năng."

"Như vậy hình như không tồi?"

Hạ Lan Dao hỏi Mục Thời:

"Trong rừng Thanh Vụ nguy hiểm nhất chính là những linh thú này đúng không? Chúng đều ngủ, tình cảnh của chúng ta sẽ an toàn hơn nhiều."

Mục Thời cười một tiếng:

"Hạ Lan công tử, ta cần thiết nhắc nhở ngươi, trên đời khả năng có chuyện xấu tuyệt đối, nhưng khẳng định không có chuyện tốt tuyệt đối."

Hạ Lan Dao hỏi: "......Là ý gì?"

"Rừng Thanh Vụ có một loại linh thú ăn hoa, hình như gọi là Thanh Nguyệt Mãng? Chúng sẽ tìm hoa ở khắp mọi nơi để ăn. Thức ăn ưa thích nhất chính là hoa Thanh Vụ."

Mục Thời kéo Hạ Lan Dao hành tẩu trong khu rừng lầy lội:

"Sư phụ ta và Minh Quyết là theo dõi Thanh Nguyệt Mãng mới tìm được hoa Thanh Vụ. Nói cách khác, Thanh Nguyệt Mãng là mấu chốt để tìm kiếm hoa. Nhưng hiện tại toàn bộ linh thú trong rừng rậm đều ngủ say, ta không cảm thấy Thanh Nguyệt Mãng có thể tỉnh."

Hạ Lan Dao: "......"

Nói như vậy, linh thú ngủ say xác thật không phải chuyện tốt.

Hạ Lan Dao hỏi: "Không có cách nào trực tiếp tìm được hoa Thanh Vụ sao? Nhất định phải nhờ vào Thanh Nguyệt Mãng?"

"Rất khó tìm." Mục Thời nói với Hạ Lan Dao:

"Loài hoa này nở ngẫu nhiên trong rừng Thanh Vụ, mỗi ngày chỉ nở một lần, mỗi lần chỉ nở một bông, hơn nữa thời gian nở vỏn vẹn nửa canh giờ. Chỉ có Thanh Nguyệt Mãng quen thuộc nhất với nó mới có thể trước tiên tìm ra nơi nó sẽ nở."

Hạ Lan Dao có chút da đầu tê dại, hỏi:

"Ngoài việc muốn để Thanh Nguyệt Mãng tìm hoa, còn cần cướp thức ăn từ miệng mãng xà?"

Mục Thời bình tĩnh đáp: "Đúng vậy."

Hạ Lan Dao hỏi: "Dễ cướp không?"

"Minh Quyết nói không dễ cho lắm, Thanh Nguyệt Mãng rất mạnh."

Mục Thời không hề biểu hiện ra chút hoảng loạn nào:

"Nhưng hẳn cũng không tính đặc biệt khó, khi hắn cùng sư phụ ta tiến vào Kiếm Trủng, đều là Đại Thừa Kỳ Đỉnh...Tuy cùng tu vi cảnh giới, nhưng ta mạnh hơn so với họ lúc đó."

Hạ Lan Dao nghĩ thầm, cái này kêu "Không tính đặc biệt khó" ở chỗ nào?

Mục Thời khả năng thật sự mạnh hơn so với Kiếm Tôn và Minh cốc chủ năm đó, nhưng nàng mang theo hắn - một phàm nhân! Tục ngữ nói, một đồng đội heo, còn tệ hơn 3 đối thủ mạnh.

Hạ Lan Dao xoa trán, hỏi:

"Cho nên, Mục tiên quân, nan đề lớn nhất ngươi đang gặp phải, là tìm được một con Thanh Nguyệt Mãng, và đánh thức nó, đúng không?

Mục Thời gật đầu: "Đúng vậy."

Hạ Lan Dao hỏi: "Đánh thức thế nào?"

Mục Thời lắc đầu: "Không biết, tìm được trước rồi tính."

Hạ Lan Dao tiếp tục hỏi: "Thanh Nguyệt Mãng có đặc điểm gì?"

"Nó có màu xanh lơ."

Mục Thời nhìn xung quanh, một bên tìm kiếm Thanh Nguyệt Mãng, một bên giới thiệu đặc điểm của nó cho Hạ Lan Dao.

"Rừng Thanh Vụ có rất nhiều mãng xà trông giống với Thanh Nguyệt Mãng, rất dễ lẫn lộn. Đặc điểm phân biệt là, sau đầu của Thanh Nguyệt Mãng có 2 lưỡi liềm màu trắng, đối xứng với nhau vào bên trong như thế này." Mục Thời dùng linh lực vẽ ra một đồ án đại khái.

"Xem ra quanh đây không có." Hạ Lan Dao đẩy dây leo và lá cây thấp bé sang một bên.

"Mãng xà hẳn sẽ thích những nơi có sông và đầm lầy...Nhưng Thanh Nguyệt Mãng là linh thú, có thể dùng thường thức bình thường để phán đoán không?"

Mục Thời nhắc nhở Hạ Lan Dao: "Ngươi cẩn thận đừng làm xước tay. Một số loại hoa cỏ cây cối cũng mang độc. Độc tố của những thứ trong Kiếm Trủng rất phức tạp. Nếu bị trầy xước, ngươi có thể trực tiếp 'Giá Hạc về Tây Thiên'."

Hạ Lan Dao nhìn tay mình: "Mục tiên quân, lần sau có thể nói sớm hơn một chút không?"

Hắn giơ tay lên, quay mu bàn tay về phía Mục Thời, chỉ thấy trên mu bàn tay hắn có một vết xước mỏng. Máu đang từ bên trong tràn ra, hơi biến thành màu đen.

Mục Thời đau đầu nói: "...Không ngờ tay ngươi lại dễ bị trầy xước như vậy, Hạ Lan công tử."

Mục Thời từ túi Càn Khôn lấy ra bình Giải Độc Đan.

Loại Giải Độc Đan này không nhằm vào một loại độc dược nào đó. Nó có thể giải các loại độc thường thấy và độc có cùng nguyên lý. Nếu gặp phải loại độc nguyên lý bất đồng hoặc hiếm có, hầu như sẽ không có tác dụng.

Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, đều phải thử một chút mới được.

Hạ Lan Dao tiếp nhận Giải Độc Đan, trực tiếp nuốt 2 viên, lại từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ không còn nhiều. Hắn đổ hết đan dược bên trong ra, đưa cái bình không cho Mục Thời:

"Mục tiên quân, làm phiền ngươi đốt lửa, đun nóng bình."

Mục Thời làm theo.

Hạ Lan Dao từ trong tay áo lấy ra một lưỡi dao, đâm vào vết thương trên mu bàn tay 2 nhát.

Một lát sau, bụng bình sứ đã rất nóng, Mục Thời dập lửa. Hạ Lan Dao vươn tay về phía nàng, Mục Thời trực tiếp đặt bình sứ lên vết thương trên mu bàn tay của Hạ Lan Dao.

Thật ra, đây là một thao tác giác hơi không quá chuẩn.

Chờ bình sứ hoàn toàn nguội, Hạ Lan Dao kéo nó xuống, phát ra một tiếng "Bụp", máu đen đồng thời bị hút ra cũng nhỏ giọt xuống đất.

Hạ Lan Dao dùng băng gạc lau khô mu bàn tay. Hắn nhìn miệng vết thương của mình:

"Hẳn là ổn thôi."

Hạ Lan Dao lại đổ một viên Giải Độc Đan, nghiền nát, đắp lên miệng vết thương, sau đó một bên băng bó, một bên tự giễu:

"Bí cảnh này thực sự khó khăn với tay của ta, Mục tiên quân vẫn nên đi trước mở đường đi......"

Hạ Lan Dao hướng về nơi xa nhìn quanh, rồi duỗi tay về phía Mục Thời, định tiếp tục nắm tay nàng thăm dò rừng Thanh Vụ.

Nhưng Mục Thời chậm chạp không bắt lấy tay hắn.

"Mục tiên quân?"

Hạ Lan Dao thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Mục Thời.

Mục Thời đứng bên cạnh hắn, đầu cúi xuống, nhắm mắt lại, yên tĩnh an tường, hình như ngủ rồi.

Hạ Lan Dao nghi hoặc trong lòng: Sao đột nhiên lại ngủ? Vừa rồi không phải vẫn ổn sao?

"Mục tiên quân? Mục Thời?" Hạ Lan Dao duỗi tay vỗ vai nàng, ý đồ đánh thức nàng.

Mục Thời không những không tỉnh, còn trực tiếp ngã về phía sau, ôm kiếm ngửa mặt nằm trên mặt đất. Thân thể lúc ngã xuống phát ra âm thanh nặng nề, phỏng chừng sẽ không cỡ nào thoải mái. Nhưng dù vậy, nàng vẫn không tỉnh lại.

"Mục Thời, Mục Thời?" Hạ Lan Dao ngồi xổm xuống lay nàng:

"Nơi này không phải chỗ để ngủ."

Hạ Lan Dao thấy Mục Thời không hề phản ứng, thử thăm dò nói:

"Ngu xuẩn? Ngốc nghếch? Bích Khuyết Kiếm thật xấu xí! Sư phụ ngươi là người tồi tệ nhất thế gian! Ngươi cho ta chút phản ứng đi được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro