44
Hạ Lan Dao có thế nào cũng không nghĩ tới, sau khi tiến vào rừng Thanh Vụ, nơi gọi là “cực kỳ nguy hiểm” này, đầu tiên gặp vấn đề không phải là mình - người có năng lực tự vệ tương đối thấp, mà là Mục Thời.
“Kiếm Tôn mặt người dạ thú. Minh Quyết muốn giã thuốc tốt hơn cầm kiếm nhiều. Hợp Hoan Đạo tốt hơn Vô Tình Đạo gấp trăm lần! Mục tiên quân, cầu xin ngươi, mau tỉnh lại đi……”
Hạ Lan Dao nói không ít lời sẽ chọc giận Mục Thời. Nếu Mục Thời tỉnh lại, nghe được hắn nói cái gì, rất có thể dùng 'răng đồng nha sắt' của nàng mắng hắn đến mức tìm không ra nam bắc.
Nhưng Mục Thời vẫn không tỉnh lại, cho dù Hạ Lan Dao có mắng sư phụ của nàng, nàng cũng không hề phản ứng.
Hạ Lan Dao ngồi xuống bên cạnh Mục Thời, bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ Kiếm tu đang ngửa mặt nằm thẳng, vừa thở dài, vừa kéo tay nàng. Hắn vén tay áo Mục Thời lên, ngón tay đặt ở cổ tay nàng.
Hạ Lan Dao cảm nhận mạch đập, có chút buồn rầu ——
Lúc trước khi hắn ở các nơi du ngoạn, từng bắt mạch cho nhân - ma hỗn huyết, mạch tượng của nhân - ma hỗn huyết không khác mấy so với người thường. Nhưng những người đó chung quy chỉ là lẫn lộn một chút Ma huyết, Mục Thời lại là Bán ma chân chính...
Hơn nữa, nàng là tu sĩ Đại Thừa Kỳ Đỉnh, cho dù thuần túy là Nhân tộc, mạch tượng cũng sẽ không giống người thường.
Sau một lúc lâu, Hạ Lan Dao buông tay.
Hắn đích xác không thăm dò rõ mạch tượng của Mục Thời.
Hạ Lan Dao không có cách nào, chỉ có thể ngồi xuống tại chỗ, một bên suy tư rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, một bên chờ đợi Mục Thời nhanh chóng tỉnh lại, thỉnh thoảng lay lay Mục Thời nằm trên mặt đất.
Cũng không biết đã qua bao lâu, gió dần dần thổi vào trong rừng, Hạ Lan Dao cảm thấy có chút lạnh.
Lúc vừa mới đáp xuống đất, hắn cảm thấy rừng Thanh Vụ không quá lạnh, liền cởi áo choàng ra đưa cho Mục Thời. Mục Thời không sợ lạnh hay nóng, đương nhiên sẽ không mặc áo choàng, hiện tại áo choàng bị đặt trong túi Càn Khôn của nàng. Hạ Lan Dao không có linh lực, không có biện pháp mở ra.
Chẳng mấy chốc, trời càng ngày càng lạnh.
Gió thổi vào rừng không bằng phía trên núi, mãnh liệt như mũi tên, nhưng cái lạnh mà nó mang lại đủ để cho hàm răng Hạ Lan Dao va vào nhau lập cập.
Không thể tiếp tục ở chỗ này.
Sớm hay muộn sẽ bị đông lạnh chết.
Hạ Lan Dao suy xét Mục Thời có lẽ sẽ không dễ dàng tỉnh lại. Dưới loại tình huống này, nếu hắn bị đông lạnh chết, hai người họ liền thật sự đều bị kẹt tại Kiếm Trủng.
Trước khi tìm được cách đánh thức Mục Thời, hắn cần giữ được mạng mình.
Hạ Lan Dao chuẩn bị đi tìm nơi tránh gió. Để tránh bị thất lạc, hắn phải mang Mục Thời theo.
Hạ Lan Dao định cõng Mục Thời trên lưng.
Tuy nhiên, trước khi cõng nàng, đầu tiên phải lấy ra Bích Khuyết Kiếm nàng ôm trong lòng ngực. Để hắn cầm hoặc là treo ở trên eo Mục Thời đều được, nhưng không thể cho nàng ôm vào trong ngực. Bằng không lúc cõng cộm lưng là một chuyện, chỉ sợ bị kiếm chống đỡ, rất khó cõng người lên.
Hạ Lan Dao rút Bích Khuyết Kiếm trong lòng ngực của Mục Thời ra.
Bích Khuyết Kiếm không chút sứt mẻ.
Hạ Lan Dao tăng lớn sức lực.
Nhưng Bích Khuyết Kiếm cũng rất kiên trì, mặc cho Hạ Lan Dao ra sức cỡ nào, đỏ mặt tía tai, nó cũng không chịu có một chút nhúc nhích.
Hạ Lan Dao từng gặp qua người bướng bỉnh, chó mèo bướng bỉnh, nhưng đây là lần đầu tiên biết, một thanh kiếm cũng có thể bướng bỉnh như vậy.
“Bích Khuyết, ta biết ngươi nhận chủ…” Hạ Lan Dao dùng sức rút kiếm, nói:
“Ta đối với chủ nhân của ngươi không có ác ý, càng không có ý định muốn chiếm ngươi làm của riêng. Nếu ngươi còn không cho ta rút, ta liền vứt bỏ chủ nhân nhà ngươi —” Hạ Lan Dao còn chưa dứt lời, Bích Khuyết Kiếm đột nhiên biến nhẹ.
Hắn còn chưa kịp thu lực, trực tiếp cầm Bích Khuyết Kiếm giật lùi lại mấy bước, cả người đâm sầm vào một cái cây lớn.
“Híc……”
Hạ Lan Dao chịu đựng đau, nhìn Bích Khuyết Kiếm trong tay, nghiến răng nghiến lợi trào phúng:
“Ngươi thật đúng là một thanh kiếm tốt biết hộ chủ a.”
Hạ Lan Dao cầm kiếm đi trở về bên cạnh Mục Thời. Hắn nắm lấy cánh tay Mục Thời, miễn cưỡng nâng người lên, lại dịch đến sau lưng mình.
Mục Thời không nặng cũng không nhẹ. Nàng hình thể không lớn, nhưng thời gian dài luyện kiếm, khiến từng thớ thịt trên người đều thập phần rắn chắc.
Hạ Lan Dao mới vừa đặt nàng lên lưng, liền hít hà một hơi, khả năng vừa rồi lưng hắn bị đụng bầm tím, thế nên có trọng vật đè lên, phần lưng sẽ đặc biệt đau.
Tuy nhiên, sau khi cõng nàng trên lưng, hắn ngược lại ấm áp hơn một chút.
Hạ Lan Dao cầm kiếm, cõng Mục Thời, thật cẩn thận di chuyển trong rừng Thanh Vụ, thường thường dùng đoản đao giấu trong tay áo để lại ký hiệu trên cây, phòng ngừa lạc đường.
Gió càng lúc càng lớn, trong rừng cũng càng ngày càng lạnh. Hạ Lan Dao đi chưa được bao xa, phát hiện trong rừng lại bắt đầu nổi sương mù.
Hắn đi tương đương cẩn thận.
Rừng Thanh Vụ nằm giữa những dãy núi, địa thế không vững vàng. Mặt đất lúc nào cũng nhô lên hoặc lõm xuống.
Qua hồi lâu, hai người họ đã đến một con dốc đi xuống. Cuối con dốc là một hang đá bị bùn đất chôn phân nửa. Đây là nơi tránh gió tốt, nếu bỏ lỡ, không biết phải đợi bao lâu mới có thể gặp được cái tiếp theo.
Hạ Lan Dao cõng Mục Thời, thật cẩn thận dẫm lên sườn núi trượt xuống. Hắn đặt Mục Thời ở cửa hang, bày cho nàng một tư thế hắn cho rằng không tính khó coi.
Hạ Lan Dao cầm Bích Khuyết Kiếm trên tay:
“Làm ơn, cho ta tạm thời dùng một chút.”
Hạ Lan Dao cầm kiếm, thận trọng đi vào trong hang. Hắn tính thăm dò hang động một phen. Nếu bên trong không có gì nguy hiểm, hắn liền chuyển Mục Thời vào trong, để nàng ở chỗ này một đoạn thời gian.
Hang động khá rộng, bên trong cũng không tối như Hạ Lan Dao tưởng tượng, mà có rất nhiều ánh sáng mỏng manh. Nước sông lấp lánh phát sáng, rêu xanh trên bờ sông sẽ phát sáng, còn có những cây nấm mọc trên mặt đất và vách đá...
Cũng có vài thanh âm nhỏ bé.
“Nhiêu đây nấm đủ chưa?”
“Hái thêm một ít đi, con rắn lớn đã ngủ rất lâu. Trước khi Kiếm Trủng mở ra, nó sẽ không thức dậy! Chúng ta nên tranh thủ hiện tại ăn no!”
Hạ Lan Dao thấy một đám người tí hon lớn bằng bàn tay. Họ có thể bay, hơn nữa thân thể còn phát sáng, lúc này đang vây xung quanh những cây nấm bay tới bay lui.
Hạ Lan Dao thử chào hỏi: “Xin hỏi các ngươi……”
Người tí hon lớn bằng bàn tay nhìn thấy Hạ Lan Dao, phát ra tiếng kêu chói tai: “A a a a ——”
Một người tí hon khác bay tới chặn miệng hắn:
“Hắn tương đối nhát gan, ngươi đừng để ý. Sao nơi này lại có Nhân tộc? Hiện tại còn chưa tới thời điểm Kiếm Trủng mở ra, đúng không?”
“Đích xác không phải thời điểm Kiếm Trủng mở ra.” Hạ Lan Dao giải thích với những người tí hon:
“Ta và đồng bạn vô tình đi vào nơi này. Nàng mới vừa tiến vào không bao lâu liền ngủ thiếp đi, dù làm thế nào cũng không thể đánh thức. Các ngươi có biện pháp nào làm đồng bạn của ta tỉnh lại không?”
“Tỉnh lại? Vì sao muốn tỉnh lại?” Đám người tí hon nhìn nhau, không hiểu được nhu cầu của Hạ Lan Dao:
“Ngủ mới là chuyện bình thường. Lúc Kiếm Trủng chưa mở, trong rừng rậm ngoại trừ ‘Phù linh’ chúng ta, tất cả sinh linh đều sẽ chìm vào ngủ say.”
“Không ngủ thì sẽ già đi, nếu già đi thì sẽ tiếp cận tử vong. Chỉ cần ngủ say, là đủ để cho sinh mệnh trở nên vô cùng dài lâu. Ngủ là phúc lợi Thiên Đạo ban cho. Cho nên, tại sao ngươi nhất định phải đánh thức đồng bạn của mình?"
Hạ Lan Dao lần đầu tiên nghe được loại ngụy biện như vậy.
Có mấy người tí hon gan lớn bay đến trước mặt Hạ Lan Dao, cẩn thận đánh giá một phen:
“Nói ra thì, vì sao ngươi không ngủ?”
Một người tí hon trong đó đùa nghịch viên Chu Ngọc nho nhỏ màu đỏ thắm bên hông Hạ Lan Dao, hỏi:
“Đây là pháp bảo gì? Thoạt nhìn không tệ lắm, có thể tặng cho ta không?”
“Đây không phải pháp bảo, nhưng không thể đưa cho ngươi.”
Hạ Lan Dao túm viên ngọc màu đỏ thắm xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, phòng ngừa bị trộm mất lần nữa:
“Cái này đối với ta mà nói rất quan trọng.”
Người tí hon khoanh tay nói:
“Quỷ hẹp hòi.”
Hắn bay đi.
“Quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi ~” Đám Phù linh đều lặp lại những lời này, thanh âm có chút lớn, quanh quẩn trong hang động, cách Hạ Lan Dao càng lúc càng xa.
“Chúng ta sẽ không giúp quỷ hẹp hòi, ha ha ha ~”
Hạ Lan Dao vội vàng níu giữ, lớn tiếng hô:
“Đừng đi, ta cho các ngươi thứ khác không được sao?”
Hắn mang theo rất nhiều đồ vật nhỏ xinh đẹp hơn viên ngọc màu đỏ thắm này, nhưng đám Phù linh lại chỉ coi trọng ngọc bội của hắn.
Đám Phù linh không quay đầu lại. Thân thể chúng hóa thành đom đóm, như bị gió cuốn xoáy vào nhau, rất nhanh đã hóa thành những mảnh sáng phân tán, rồi biến mất.
Hy vọng đánh thức Mục Thời đã không còn.
Hạ Lan Dao thở dài, cầm lấy Bích Khuyết Kiếm, bất đắc dĩ tiếp tục thăm dò hang động. Hoàn cảnh ở đây không hề nghi ngờ tốt hơn so với bên ngoài, rất thích hợp để tránh gió. Hạ Lan Dao chỉ tương đối để ý "con rắn lớn" mà đám Phù linh kia nhắc đến là gì.
Hạ Lan Dao hành tẩu dọc theo dòng nước lấp lánh.
Trong hang ánh sáng tối tăm, muốn khám phá nơi như vậy, đối với một phàm nhân mà nói không phải việc dễ dàng.
Đi một hồi lâu, Hạ Lan Dao nhìn thấy những chiếc vảy bên bờ nước. Hắn nhổ một cây nấm phát sáng lên để chiếu sáng, phát hiện đó là một con rắn có thân hình to bằng miệng chậu, hoặc gọi là mãng càng càng thích hợp hơn, màu sắc là xanh lam nhạt.
Phạm vi chiếu sáng của cây nấm hữu hạn, Hạ Lan Dao từng chút một dọc theo thân thể con mãng xà nhìn lên, đến phần đầu, liền cẩn thận nhìn kỹ phía sau đầu nó.
Hai hình trăng lưỡi liềm đối diện nhau.
Là Thanh Nguyệt Mãng theo lời của Mục Thời.
Con mãng xà khó tìm nhất đã tìm được, việc tìm kiếm hoa Thanh Vụ không còn là một nan đề. Nhưng vấn đề hiện tại là, rốt cuộc làm thế nào để đánh thức Mục Thời, và làm thế nào để đánh thức Thanh Nguyệt Mãng?
Hạ Lan Dao quyết định mặc kệ con mãng xà, đi lo cho Mục Thời trước. Nếu hắn đánh thức Thanh Nguyệt Mãng dưới tình huống Mục Thời bất tỉnh, kết quả tám chín phần mười sẽ trở thành thức ăn cho nó.
Hạ Lan Dao cầm kiếm, theo đường cũ trở về.
Hang động này nhìn từ bên ngoài không lớn, bên trong lại là một thế giới khác, nếu Hạ Lan Dao không đi theo hướng nước chảy, nhất định sẽ không tìm được đường trở về.
Hạ Lan Dao ra khỏi hang động.
Mục Thời còn nằm nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Hắn nhớ lại lời những người tí hon kia nói.
Khi Kiếm Trủng không mở, trong rừng Thanh Vụ ngoại trừ Phù linh bọn họ, tất cả sinh linh đều sẽ chìm vào giấc ngủ say.
Nếu đây là nguyên nhân Mục Thời ngủ, vậy chẳng phải nàng phải ngủ tới khi Kiếm Trủng mở ra lần sau mới có thể tỉnh lại?
Lần tiếp theo Kiếm Trủng mở ra chính là trăm năm sau.
Mục Thời là Tiên tu, cho dù ngủ suốt trăm năm, thân thể cũng sẽ không biến hóa quá lớn.
Nhưng Hạ Lan Dao chỉ là một phàm nhân, đừng nói trăm năm, với vài bình Tích Cốc Đan hắn mang theo bên mình này, nhiều nhất chỉ sống được 2 năm. Một trăm năm sau, khi lại có người tiến vào Kiếm Trủng, sẽ chỉ nhìn thấy một đống xương trắng.
“Vì sao ngươi ngủ, còn ta thì không?” Hạ Lan Dao duỗi tay bế Mục Thời lên:
“Không lẽ là do thể chất của ta đặc thù?”
Hắn ôm Mục Thời vào trong hang động, nhưng đi được vài bước liền dừng lại.
Hắn cùng Mục Thời tiến vào Kiếm Trủng.
Sau đó lại cùng xuyên qua cấm chế, cùng treo ở trên vách đá cao, cùng buộc lại Tơ Hồng…Chỉ có một chuyện họ không cùng nhau trải qua, chuyện này có lẽ chính là điểm mấu chốt giải thích tại sao Hạ Lan Dao tỉnh, còn Mục Thời hôn mê.
Hạ Lan Dao buông Mục Thời và Bích Khuyết Kiếm xuống, dùng cả tay lẫn chân trèo lên sườn núi, dựa theo ký ức tìm kiếm dấu vết mình để lại trên cây, sau đó bắt đầu theo dấu vết đi ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro