45

Hạ Lan Dao là cõng Mục Thời tới đây, ven đường đánh dấu đường đi cũng mất thời gian, cho nên không thể ở trong khoảng thời gian ngắn đi được xa.

Hạ Lan Dao lần theo ký hiệu, từng chút một tìm đường quay lại.

Không bao lâu, hắn liền thấy một bình sứ nhỏ hình tròn nằm trên mặt đất.

Bình sứ này chính là cái trước đó Hạ Lan Dao dùng để giác hơi ở miệng vết thương, bởi vì dính đầy máu độc hút ra từ vết thương, nên hắn đã trực tiếp ném nó đi.

Hạ Lan Dao đứng ở vị trí bình sứ, nhìn xung quanh bốn phía, rất nhanh liền nhận ra cái cây mà lá của nó đã cào xướt tay hắn kia.

Hạ Lan Dao đi qua, thật cẩn thận ngắt vài chiếc lá, tránh làm bị thương tới tay.

Ấn theo cách nói của những tiểu gia hỏa gọi là "Phù linh" kia, khi Kiếm Trủng không mở ra, tất cả sinh linh trong rừng Thanh Vụ, ngoại trừ Phù linh đều sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, có lẽ Mục Thời cũng vì nguyên nhân này mới ngủ thiếp đi.

Hạ Lan Dao cũng nên ngủ, nhưng không biết vì lý do gì làm hắn trở thành ngoại lệ.

Hạ Lan Dao suy tư. Hắn và Mục Thời tay trong tay tiến vào, cùng xông qua cấm chế, cũng cùng treo mình trên vách đá, trước khi vào rừng Thanh Vụ thậm chí còn buộc Tơ Hồng...Sau khi nghĩ về những trải nghiệm khi đến đây, Hạ Lan Dao phát hiện, chỉ có một sự kiện hắn từng trải qua, mà Mục Thời không trải qua ——

Trúng độc.

Hắn bị lá cây cào xước ở mu bàn tay, còn Mục Thời thì không.

Hạ Lan Dao cảm thấy nguyên nhân rất có thể nằm ở "trúng độc".

Hắn hiện tại còn không thể khẳng định mình may mắn thoát nạn thật là bởi vì trúng độc hay không, nhưng điều đó không quan trọng, muốn nghiệm chứng chuyện này phi thường đơn giản.

Mục Thời ngủ thiếp đi vì cùng lý do với các Linh thú. Nếu lá cây độc thực sự là điểm mấu chốt để đánh thức Mục Thời, thì nó nhất định cũng có tác dụng với các Linh thú đang ngủ trong rừng Thanh Vụ.

Sử dụng thứ mang độc này trực tiếp lên người quá mạo hiểm. Hạ Lan Dao quyết định thử nó trên các linh thú trước.

Hạ Lan Dao dạo một vòng gần đó.

Lục Cánh Xà? Không được, đánh không lại.

Lam Cánh Điệp? Cầu giải đáp, làm thế nào để hạ độc một con bướm đang ngủ?

Cuối cùng, Hạ Lan Dao lựa chọn con chim nhỏ xây tổ trên cành cây.

Nó lông xù xù, bụ bẫm, quan trọng nhất là hình thể nhỏ, hơn nữa sống quần cư. Có 2 đặc điểm này thường có nghĩa là nó không giỏi chiến đấu, tương đối dễ bắt nạt.

Hạ Lan Dao xé nát chiếc lá thành nhiều mảnh nhỏ bằng tay trái. Hắn ghé sát vào tổ chim, nạy mỏ con chim đang ngủ ra, nhét những mảnh lá cây vào.

"Chíp chíp ~"

Hạ Lan Dao nghe thấy tiếng chim kêu.

Sau khi tiểu gia hỏa phát ra tiếng kêu, qua một hồi lâu mới nhúc nhích. Nó thấy khuôn mặt to lớn của Hạ Lan Dao gần trong gang tấc, liền sợ hãi, cũng không rảnh lo huynh đệ tỷ muội còn ở trong tổ chim, vội vã bay đi.

Đến tận đây, Hạ Lan Dao rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Lan Dao gói những mảnh lá còn lại vào một chiếc khăn tay, bỏ vào trong tay áo. Hắn từ trên cây nhảy xuống, đi theo đánh dấu đã làm lúc trước, tìm nơi hắn tạm thời an trí Mục Thời.

Rừng Thanh Vụ có lẽ đã bước vào ban đêm. Trong rừng càng ngày càng lạnh, gió cũng càng lúc càng lớn. Hạ Lan Dao một bên đi ngược dòng nước, một bên ôm chặt cánh tay, nhịn không được run rẩy.

Khi con người không thoải mái, thời gian luôn trở nên vô cùng dài lâu.

Hạ Lan Dao không biết mình rốt cuộc đã tiếp xúc với gió lạnh bao lâu. Hai khắc? Nửa canh giờ? Hay là một canh giờ. Tóm lại, khi Hạ Lan Dao tìm được hang động chôn ở phía dưới sườn núi, cảm giác mình đã sắp đông cứng.

Mục Thời ôm kiếm, an tĩnh nằm ở nơi đó.

Một thân váy áo màu xanh ngọc bích của nàng là y phục Vân Thị may cho Vân Lâm mặc vào mùa xuân năm sau, căn bản không thể dùng để chống chọi trời đông giá rét. Nhưng Mục Thời thậm chí không run một chút, giống như hoàn toàn không cảm giác được rét lạnh.

Tu sĩ chính là như vậy, vai trần đi lên núi tuyết cũng sẽ không nhíu mày.

Hạ Lan Dao từ sườn núi trượt xuống. Hắn ngồi xổm phía trước Mục Thời, từ trong tay áo lấy ra lá cây. Loại lá này như chuyên môn vì làm người bị thương mà sinh. Mép lá sắt nhọn, hơn nữa còn có răng cưa, tới gần nếu không cẩn thận sẽ bị trầy xước.

Hạ Lan Dao nắm tay Mục Thời lên, dùng lá cây cào vào mu bàn tay nàng.

Nhưng Mục Thời là mình đồng da sắt.

Mép lá có răng cưa xẹt qua một lần, trên mu bàn tay nàng một dấu vết cũng không có.

Hạ Lan Dao lại cào thêm vài lần. Mu bàn tay của Mục Thời vẫn không có dấu vết nào. Mảnh lá trong tay Hạ Lan Dao đã trước một bước rách nát.

Hạ Lan Dao: "?"

Hạ Lan Dao từ trong tay áo lấy ra một cây kim châm không có độc, dùng nó chích vào tay Mục Thời. Nếu có thể làm tay Mục Thời xuất hiện miệng vết thương, lại bôi nước của lá cây lên, hẳn cũng có thể.

Sau đó, Hạ Lan Dao tận mắt nhìn thấy kim bị đâm cong.

Hạ Lan Dao cúi đầu nhìn cây kim bị uốn cong trong tay, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Mục Thời, quyết định đổi phương pháp. Hắn vươn tay, nhéo mặt Mục Thời, tính mở miệng nàng ra, trực tiếp đem lá cây đút vào.

Khuôn mặt Mục Thời thật mềm, nhưng xương cốt lại rất cứng rắn. Mặc cho Hạ Lan Dao dùng sức thế nào, miệng nàng đều khép kín mít.

Hạ Lan Dao: "......"

Thật vất vả tìm ra nguyên nhân hôn mê, cũng lấy được lá cây độc có thể hóa giải bế tắc. Ai biết cửa ải lớn nhất trong việc phá vỡ thế cục không phải là tìm ra và giải quyết vấn đề, mà vì Mục Thời là một khối xương cứng, đao thương bất nhập.

Hạ Lan Dao thở dài.

Hắn dựa gần Mục Thời ngồi xuống, suy sút nói:

"Mục tiên quân, ngươi ngủ đi, cứ việc ngủ. Ngủ hết trăm năm, chờ Kiếm Trủng mở ra thì tỉnh lại, cũng coi như phá vỡ thọ hạn mà Sổ Sinh Tử định ra cho ngươi."

Một trận gió đánh úp lại, Hạ Lan Dao đông lạnh đến run bần bật.

Hắn vốn nên tiến vào hang tránh gió, nhưng hiện tại trong đầu chỉ có một ý tưởng: Đông chết ta đi.

"Kiếp sau ta muốn làm một người có linh căn." Hạ Lan Dao dựa vào Mục Thời, lẩm bẩm:

"......Nếu ta chết ở Kiếm Trủng, linh hồn còn có thể tiến vào Phong Đô - U Châu không? Nếu không thể rời khỏi Kiếm Trủng, chẳng phải sẽ biến thành cô hồn dã quỷ?"

"Mục tiên quân, trăm năm sau ngươi tỉnh lại, nếu còn tính lấy Vẫn Tinh Kiếm, nhớ mang nó đến đây cho ta xem. Rốt cuộc ta bởi vì nó mà chết......A?"

......Vẫn Tinh Kiếm?

Vẫn Tinh Kiếm!

Kiếm!

Vốn đang vì trời giá rét mà có chút ý thức mê mang, Hạ Lan Dao bỗng nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn Mục Thời.

Nàng đích xác đao thương bất nhập.

Nhưng trên đời này, cũng tồn tại một thứ không gì chặn được.

Tỷ như ——

Hạ Lan Dao nắm lấy chuôi kiếm, Bích Khuyết Kiếm từng tấc một rút khỏi vỏ kiếm mà Mục Thời đang ôm ấp. Hạ Lan Dao bắt lấy tay Mục Thời, cọ qua thân kiếm đã rút ra khỏi vỏ 4 tấc kia.

Trên lòng bàn tay Mục Thời xuất hiện miệng vết thương, thậm chí còn hơi sâu.

Hạ Lan Dao buông ra chuôi kiếm, mặc cho Bích Khuyết Kiếm trượt trở lại vỏ kiếm. Hắn xé nát lá cây, vò ra nước, thấm ở khăn, ấn vào vết thương trên lòng bàn tay Mục Thời.

Một lát sau, Mục Thời giật giật mí mắt.

Nàng mở to mắt, mờ mịt nhìn Hạ Lan Dao.

"Ngươi rốt cuộc tỉnh." Hạ Lan Dao thở phào nhẹ nhõm:

"Cho ta áo choàng và chăn...có thể nhóm lửa nữa không? Ta thật sự rất lạnh."

Mục Thời niệm chú chắn gió lạnh, dùng áo choàng và chăn bọc Hạ Lan Dao kín mít, lại dùng giấy bùa nhóm lửa. Chung quanh đã trở nên rất ấm áp, nhưng Hạ Lan Dao vẫn chậm chạp không ấm trở lại, phát run co ro ở trong chăn.

Mục Thời dốc ngược túi Càn Khôn, đổ hết bình dược bên trong ra, tìm đan dược có thể chống đỡ phong hàn.

Mục Thời đưa dược cho Hạ Lan Dao:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ Lan Dao run rẩy vươn một bàn tay tiếp nhận dược, trực tiếp dùng nước miếng nuốt vào. Vừa sưởi ấm bên đống lửa, vừa kể lại mọi chuyện xảy ra trước đó cho Mục Thời.

Cũng không tính là mọi chuyện.

Đoạn mắng nàng và sư phụ nàng bị Hạ Lan Dao giấu đi.

"Lúc Kiếm Trủng không mở, tất cả sinh linh trong rừng Thanh Vụ đều sẽ ngủ say...Còn có loại chuyện như vậy?"

Mục Thời đang băng bó vết thương. Thương tích do Bích Khuyết Kiếm tạo thành không có cách nào nhanh chóng khép lại, chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất để xử lý.

"Ta trước đó đã cùng Minh Quyết nghiên cứu qua, cho rằng mình có thể dự kiến được đủ loại tình huống trong Kiếm Trủng, không ngờ vừa tới liền trúng chiêu."

"Chuyện này cũng không có cách nào......" Hạ Lan Dao nói:

"Những người từng vào Kiếm Trủng đều vào lúc Kiếm Trủng mở ra, cho nên không có ai gặp qua Kiếm Trủng lúc đóng. Hơn nữa, đây không phải khó khăn do Kiếm Trủng thiết kế cho người vào bí cảnh, mà chỉ là tình huống đột phát ngoài ý muốn."

Uống xong đan dược, thân thể Hạ Lan Dao bắt đầu ấm trở lại. Hắn vươn hai tay ra khỏi chăn, cảm thụ hơi ấm của ngọn lửa.

Mục Thời từ túi Càn Khôn lục ra một thứ được gói trong giấy dầu đưa cho hắn.

Hạ Lan Dao tiếp nhận: "Đây là cái gì?"

Hắn vừa hỏi, vừa mở tờ giấy dầu đang gấp lại ra, bên trong là 2 khối điểm tâm ngọt mềm hình vuông, màu trắng ngà, hẳn là làm bằng sữa bò hoặc sữa dê.

"Bánh sữa, mang từ Thiên Thành." Mục Thời thả thêm một lá bùa vào đống lửa, nói:

"Một chút tạ lễ bé nhỏ không đáng kể dành cho ân nhân."

Hạ Lan Dao phủ nhận cách nói của Mục Thời: "Cũng không thể xưng là ân nhân......"

Hắn cầm một khối bánh sữa, đưa một khối còn lại trên giấy dầu cho Mục Thời.

Hạ Lan Dao thẳng thắn thành khẩn nói: "Mục tiên quân, không có ngươi, ta sẽ không thể rời khỏi Kiếm Trủng. Ta không chống đỡ được cái lạnh của rừng Thanh Vụ, cũng không thể một mình trở về. Vách núi cao như vậy, không phải là điều mà một phàm phu chỉ luyện võ có thể leo lên được."

"Cho nên, nếu có chuyện gì xảy ra trong Kiếm Trủng, ta bất kể thế nào đều phải cứu ngươi. Ngươi là cọng rơm cứu mạng của ta, cứu ngươi cũng tương đương với cứu chính mình."

Hạ Lan Dao dừng một chút, bổ sung:

"Đương nhiên, tương ứng, nếu ta có chuyện gì xảy ra, thỉnh ngươi nhất định phải cứu ta."

Mục Thời tiếp nhận bánh sữa:

"Cứu, đương nhiên sẽ cứu, không cứu ngươi ta ra Kiếm Trủng thế nào? Nhưng ngươi đừng tự nguyền rủa mình như vậy được không? Ta thật sự không muốn gặp phải bất kỳ tình huống đột phát nào nữa."

Mục Thời một bên ăn bánh sữa, một bên từ túi Càn Khôn lấy ra một thanh đoản kiếm, đưa cho Hạ Lan Dao:

"Ngươi cái khó ló cái khôn dùng Bích Khuyết làm ta bị thương. Bích Khuyết vì cứu ta cũng nguyện ý để ngươi rút, thật sự làm ta cảm động. Nhưng ta hy vọng chuyện này sẽ không phát sinh lần thứ hai. Vết thương do Bích Khuyết tạo thành thật sự rất khó lành, về sau dùng cái này."

Hạ Lan Dao tiếp nhận đoản kiếm, có chút bất đắc dĩ nói:

"Mục tiên quân, ngươi cũng đừng tự nguyền rủa mình."

Mục Thời nuốt xuống bánh sữa, hỏi một câu:

"Đúng rồi, nếu chẳng may ngươi thật sự chết, ta mang theo thi thể của ngươi có thể xuyên qua cấm chế sao?"

"......"

Hạ Lan Dao nhìn đoản kiếm trong tay:

"Ta hiện tại muốn đâm ngươi một nhát, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro