46

Mục Thời giang tay ra với Hạ Lan Dao:

"Đâm đi, có bản lĩnh thì cứ đâm. Nếu ngươi chết, ta không nhất định ra không được Kiếm Trủng. Nhưng nếu ta chết, thì ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này."

Hạ Lan Dao vốn chưa từng nghĩ đến việc muốn động thủ. Hắn đặt đoản kiếm chưa ra khỏi vỏ ở bên cạnh, tiếp tục giơ tay sưởi ấm.

Mục Thời cũng không cùng hắn tán gẫu nữa, mà đả tọa điều tức, muốn xem cơn hôn mê này, cùng với việc bị lá cây độc đánh thức có tạo thành ảnh hưởng gì cho thân thể mình hay không.

Một lát sau, nàng mở to mắt.

Không ảnh hưởng gì, thân thể vẫn khỏe mạnh.

Mục Thời cầm Bích Khuyết Kiếm đứng dậy:

"Hạ Lan công tử, thân thể ngươi ấm áp lại chưa?"

Hạ Lan Dao gật đầu: "Cũng ổn rồi."

"Vậy chúng ta đi thôi."

Mục Thời dập lửa, vươn tay ra với Hạ Lan Dao:

"Đi gặp Thanh Nguyệt Mãng."

Hạ Lan Dao nắm lấy tay Mục Thời, mượn lực đứng dậy.

Thật ra, hắn còn muốn làm ấm người trong chốc lát, nhưng hắn thật sự không thích rừng Thanh Vụ, một khắc cũng không muốn ở lâu, chỉ nghĩ sớm chút rời đi.

Hai người họ thoáng thu thập một phen, liền chuẩn bị vào hang động.

Hạ Lan Dao đã thăm dò hang động một lần, cho nên hắn đi đằng trước, lôi kéo tay Mục Thời, mỗi bước đều rất cẩn thận.

Mục Thời có chút không kiên nhẫn: "Ngươi đi chậm như vậy làm gì?"

Hạ Lan Dao trả lời: "Nơi này quá tối, ta nhìn không rõ."

Mặc dù dòng nước chảy, thực vật và nấm trong động đều phát sáng, nhưng ánh sáng tương đối mỏng manh, không đủ để soi sáng đường đi. Hạ Lan Dao mỗi một bước đi dọc theo dòng nước chảy đều rất cẩn thận, sợ mình mang theo Mục Thời một chân dẫm vào trong nước.

Mục Thời nghi hoặc hỏi: "Ngươi nhìn không rõ?"

Hạ Lan Dao càng nghi hoặc hơn nàng: "Ngươi có thể thấy rõ?"

Mục Thời và Hạ Lan Dao đều cảm thấy đối phương không bình thường.

Để chiếu cố đôi mắt của Hạ Lan Dao, Mục Thời lấy từ túi Càn Khôn ra một viên Dạ Minh Châu. Dạ Minh Châu này lấy từ một tòa tiên đảo ở phía đông biển Đông Hải, to bằng nửa lòng bàn tay, vừa lấy ra liền chiếu sáng cảnh vật trước sau 15 thước.

Mục Thời đặt Dạ Minh Châu lên tay Hạ Lan Dao.

Hạ Lan Dao có chút không dám nhận: "Thứ này có phải rất quý không?"

Mục Thời ngẫm nghĩ, trả lời: "Chắc vậy, có thể mua được cả Thiên Kiếm Các mà thôi."

"Vậy chẳng phải rất quý sao?"

Hạ Lan Dao phát hiện, có đôi khi, hắn thật sự rất khó hiểu được khái niệm tiền bạc và giá trị của Mục Thời.

Mục Thời bình đạm nói: "Là do Thiên Kiếm Các quá bình dân."

Thiên Kiếm Các nghe được lời này khả năng sẽ khóc.

Thiên Kiếm Các có bình dân hay không, Hạ Lan Dao không biết. Nhưng Hạ Lan Dao biết, Mục Thời nhất định rất chướng mắt Thiên Kiếm Các, lời trong lời ngoài đều tràn ngập sự khinh thường đối với Thiên Kiếm Các.

Thấy Hạ Lan Dao nhìn chằm chằm vào Dạ Minh Châu, một lúc lâu vẫn không phản ứng, Mục Thời thúc giục:

"Đi thôi, đứng ngây ra đó làm gì? Nếu ngươi thích, sau khi tìm được Thanh Nguyệt Mãng, viên Dạ Minh Châu này tặng cho ngươi."

Hạ Lan Dao không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: "Không cần, lễ vật này quá quý giá, ta không nhận nổi."

Hắn tay trái cầm Dạ Minh Châu, tay phải kéo Mục Thời, đi trên mặt nước nông trong động.

Hang động sau khi được chiếu sáng phi thường xinh đẹp.

Dòng nước trong vắt, len lỏi qua những viên đá lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng đều tương đối mượt mà. Rêu xanh bò ở phía trên, nhiều thế hệ xếp chồng lên nhau, mọc thành một lớp dày. Trên mặt nước là nhũ đá treo lơ lửng như một rừng đá lộn ngược. Mỗi một nhũ đá đều có những đường vân tròn gợn sóng tuyệt đẹp.

Trên mặt đất, vách đá sinh trưởng đầy nấm. Chúng có màu hồng nhạt, tím, xanh lục,...đủ loại màu sắc khác nhau. Mũ nấm là nửa trong suốt, khi phát sáng trông như lồng đèn.

Hạ Lan Dao nhìn cảnh sắc trong hang động, thỉnh thoảng lại thốt lên thanh âm kinh ngạc cảm thán.

Mục Thời đi theo đằng sau Hạ Lan Dao nói: "Tạo vật của thiên địa luôn rất kỳ diệu, rõ ràng nguy hiểm gập ghềnh đến mức khó tiếp cận, lại đẹp đến kinh tâm động phách, không biết rốt cuộc để cho ai thưởng thức."

Hạ Lan Dao cười một cái: "Có lẽ đây gọi là 'cô phương tự thưởng*'."

*Tự kiến tạo rồi tự thưởng thức.

Mục Thời xem xét bốn phía, lại thu hồi tầm mắt, theo sát Hạ Lan Dao đang đi phía trước:

"Nói ra thì, ta vẫn chưa gặp qua Phù linh mà ngươi nói."

"Trước đó toàn bộ bọn họ đều đã đào tẩu."

Hạ Lan Dao hỏi Mục Thời: "Mục tiên quân, Phù linh rốt cuộc là thứ gì? Ta đã đọc qua 'Tu Chân Giới Chí Dị', biết có loài cá bay trên trời, chim lặn dưới biển, nhưng trước nay chưa bao giờ nghe qua Phù linh."

Mục Thời lộ ra thần sắc khó xử: "Ta cũng chưa từng nghe qua."

Nàng nhíu mày phỏng đoán: "Nhưng nghe ngươi miêu tả, họ hẳn là một loại linh hồn, có được trí tuệ nhưng không có thân thể. Mẫu thân của ta nói cho ta, thân thể là nặng, linh hồn lại uyển chuyển nhẹ nhàng. Bởi vì không bị thân thể hạn chế, nên linh hồn luôn đến rồi đi, vô ảnh vô tung."

Hạ Lan Dao hỏi: "Linh hồn cũng biết ăn nấm?"

"Linh hồn còn sẽ ăn cá nhỏ và tôm a." Mục Thời nói với Hạ Lan Dao:

"Không chỉ có thể ăn, còn có thể bị ăn. Ấn theo miêu tả của ngươi, họ không phải rất sợ Thanh Nguyệt Mãng sao?"

Hạ Lan Dao nghĩ đến kích thước bằng lòng bàn tay của Phù linh, có chút không tin lời Mục Thời:

"Ăn chúng có thể lấp đầy bụng sao? Cảm giác không đủ nhét kẽ răng."

Mục Thời sửa lại quan niệm sai lầm của Hạ Lan Dao: "Không thể chắc bụng, nhưng có thể bổ sung linh lực. Đối với Linh thú mà nói, linh lực rất quan trọng."

"A, thấy rồi--" Mặc dù có Dạ Minh Châu, đôi mắt của Mục Thời vẫn tốt hơn nhiều so với Hạ Lan Dao. Họ lại đi về phía trước một đoạn. Hạ Lan Dao mới thấy được con rắn khổng lồ đang ngủ say trên bờ sông.

Vảy trên thân nó rất dày mịn, hiện ra màu xanh nước biển. Nếu có ánh sáng mạnh chiếu vào, màu xanh sẽ trở nên cực kỳ nhạt, gần tiếp cận màu nguyệt bạch, hơn nữa còn lấp lánh rực rỡ.

Lớp da này rất thích hợp để lột xuống làm hộp. Hộp đựng đồ trang sức của các quý nữ ở Nhạc Bạch Quốc chính là được làm từ nhiều loại da thú xinh đẹp. Một cái hộp đẹp có giá trị đến mức đổi được một cái huyện thành xa xôi hẻo lánh.

Con mãng xà lớn nằm sấp trên bờ, bụng úp xuống, lưng ngửa ra ngoài. Tư thế này rất thuận tiện để Mục Thời nhìn thấy phần sau đầu của nó, hai hình trăng lưỡi liềm đối diện nhau, giống hệt như hình mà Minh Quyết đã vẽ cho nàng xem trước đó.

Mục Thời buông lỏng tay Hạ Lan Dao ra.

Hạ Lan Dao đưa chiếc khăn đựng lá cây cho Mục Thời.

Mục Thời lấy ra lá cây, dùng pháp thuật nghiền nó thành bột phấn, rồi dùng Tụ Thủy Quyết tụ một quả cầu nước. Nàng bẻ ra miệng Thanh Nguyệt Mãng, trực tiếp thô bạo rót cả nước và bột lá cây vào.

Sau khi xác nhận lá cây đã được rót vào, Mục Thời lập tức buông đầu Thanh Nguyệt Mãng ra, thuận tiện thu về Dạ Minh Châu trên tay Hạ Lan Dao, lôi kéo hắn biến mất vào trong bóng tối.

Nàng dùng pháp thuật che giấu hơi thở của mình cùng Hạ Lan Dao lẳng lặng chờ đợi.

Hạ Lan Dao ép thanh âm xuống cực thấp: "Có thể nói chuyện không?"

Mục Thời âm lượng bình thường: "Có thể, ta dùng phép Phòng Thám Thính."

Hạ Lan Dao nghe thấy tiếng xoàn xoạt. Mấy năm nay du ngoạn bên ngoài, hắn cũng coi như gặp qua không ít loài rắn, cả có độc và không có độc. Rất nhiều con rắn bò sát trên mặt đất đều phát ra động tĩnh như vậy.

Hạ Lan Dao hỏi: "Nó tỉnh chưa?"

Hạ Lan Dao không nhìn rõ, chỉ có thể hỏi Mục Thời.

Mục Thời xác định: "Đã tỉnh."

Tiếng xoàn xoạt bắt đầu xa dần.

"Nó hình như sắp rời đi, theo ta." Mục Thời kéo Hạ Lan Dao đứng dậy, theo đuôi Thanh Nguyệt Mãng, tốc độ không mau.

Gần đến cửa động, tầm nhìn của Hạ Lan Dao rốt cuộc cũng sáng tỏ. Hắn thấy thân hình to lớn thô dài của con mãng xà màu xanh biển trái phải vặn vẹo, không nhanh không chậm bò ra phía ngoài hang động.

Một số Linh thú rất mẫn cảm, ngay cả khi dùng bao nhiêu pháp thuật, cũng sẽ bị chúng phát hiện. Cho nên, Mục Thời vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với Thanh Nguyệt Mãng, chờ nó bò lên trên một đoạn đường, mới cất bước đuổi theo.

Mục Thời cùng Hạ Lan Dao ra khỏi hang động, leo lên sườn núi, đuổi theo con mãng xà khổng lồ này xuyên qua non nửa khu rừng Thanh Vụ.

Con đường quá khó đi, Hạ Lan Dao chỉ là một phàm nhân, không chắc nịch bằng Mục Thời, rất dễ bị trầy xước hoặc đâm bị thương. Để tránh chuyện ngoài ý muốn phát sinh, dọc theo đường đi, Mục Thời luôn đi ở đằng trước, dùng pháp thuật loại bỏ chướng ngại, sau đó lại mang Hạ Lan Dao đi qua.

Hạ Lan Dao ban đầu nghĩ có nên để lại một số ký hiệu phòng ngừa lạc đường hay không. Hắn quay đầu lại, con đường mà Mục Thời dọn sạch cho hắn không quá rõ ràng, nhưng càng dễ dàng phân biệt hơn nhiều so với làm ký hiệu.

Không biết đã đi được bao lâu, khi đến một dòng suối nhỏ trong núi, Thanh Nguyệt Mãng ở bên bờ suối dừng lại. Thân thể to lớn, dày bằng miệng chậu của nó quấn quanh một ngọn cỏ nhỏ, vòng chừng 3 vòng.

Hạ Lan Dao nói: "Cái kia hẳn chính là......"

Mục Thời gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi tránh xa một chút."

Dứt lời, nàng buông tay Hạ Lan Dao ra, cầm kiếm đi về phía trước. Nàng không tiếp tục che giấu hơi thở, Thanh Nguyệt Mãng lập tức phát hiện nàng.

Linh lực của Mục Thời rất mạnh, có nghĩa nàng rất nguy hiểm, nhưng cũng thật mỹ vị.

Thanh Nguyệt Mãng nhìn chằm chằm nàng. Giây tiếp theo, thân thể to lớn cồng kềnh của nó nảy lên một chút, phần đầu nhanh chóng nhào về phía trước, há to cái miệng khổng lồ, thẳng hướng tới cần cổ thoạt nhìn nhỏ yếu trắng nõn của Mục Thời.

Mục Thời chân trái chỉa xuống đất, nhảy lên, vừa vặn tránh thoát đòn tấn công của mãng xà, chân phải đạp lên đầu Thanh Nguyệt Mãng, dùng sức đá một cái. Đầu của con mãng xà khổng lồ trực tiếp bị đập xuống đất.

Thân và đầu của Thanh Nguyệt Mãng đều rất rắn chắc, đập xuống đất cũng không chịu thương tích gì.

Nó rất nhanh lại ngẩng đầu lên, bị Mục Thời chọc giận, dùng sức vung mạnh cái đuôi, bẻ gãy hơn 10 cây cổ thụ thành hai nửa. Thân cây đổ rạp trong rừng cây. Nếu các Linh thú trong rừng Thanh Vụ mà thức tỉnh, động tĩnh này không biết sẽ làm bao nhiêu chim bay cá nhảy vì bị kinh hãi.

Hạ Lan Dao suýt nữa bị lan đến, may mà hắn động tác nhanh nhẹn, bằng không liền bị đè thành bánh nhân thịt.

Hạ Lan Dao hiện tại không chút nghi ngờ, Thanh Nguyệt Mãng một khi bắt được Mục Thời, nhất định sẽ bóp chết nàng. Tuy nhiên, lấy trình độ đao thương bất nhập của Mục Thời, vẫn chưa biết nó rốt cuộc có thể bóp chết nàng hay không.

Mục Thời nắm chuôi kiếm, Bích Khuyết Kiếm chưa ra khỏi vỏ xoay tròn trong tay. Nàng cầm kiếm, tư thái thong dong đi vòng quanh Thanh Nguyệt Mãng, vừa đi vừa đếm:

"1...2...3 ——"

Đầu của Thanh Nguyệt Mãng dựng đứng lên, vảy trên người nó bắt đầu chuyển sang màu trắng. Ngọn lửa màu xanh lơ bùng cháy, dần dần bao phủ toàn bộ thân thể. Cỏ dại và cây nhỏ xung quanh cũng bị lan đến, vừa mới chạm vào ngọn lửa, liền biến thành tro tàn, tốc độ mau đến mức khó có thể tưởng tượng.

Ban đầu cây hoa Thanh Vụ kia cũng sắp bị thiêu hủy, nhưng bùa của Mục Thời không biết khi nào bay qua, mười mấy lá bùa xoay chung quanh hoa Thanh Vụ.

Ngọn lửa màu xanh của Thanh Nguyệt Mãng đốt cháy các góc giấy bùa, lại không cách nào đốt sạch hoàn toàn, đột phá sự bảo hộ của chúng với hoa Thanh Vụ.

Mục Thời bình tĩnh tiếp tục đếm:

"4...5...6...7...8...9."

Thanh Nguyệt Mãng há to cái miệng đỏ như máu, nhào về phía Mục Thời ——

Mục Thời dừng lại bước chân, không chút sợ hãi đứng trước mặt Thanh Nguyệt Mãng. Đối mặt với cái miệng đỏ như máu của nó, mỉm cười đếm xong số cuối cùng.

"10."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro