47
Mục Thời đếm đến 10 xong.
Cái miệng to lớn, đỏ như máu nghênh diện đánh tới. Thanh Nguyệt Mãng sắp cắn vào yết hầu của nàng đột nhiên không có sức lực, ngã trên mặt đất. Nó xoắn thân mình, ý đồ bò đi, nhưng trông cực kỳ xụi lơ.
Mục Thời cầm kiếm, bình tĩnh bước qua con mãng xà, đi tới bên cạnh hoa Thanh Vụ chưa nở.
Hạ Lan Dao đang đứng ở nơi xa hơn một chút, bị biến cố này làm sợ ngây người, sau khi xác định Thanh Nguyệt Mãng chắc chắn không thể hoạt động, mới bước ra một bước, chạy về phía Mục Thời.
Hạ Lan Dao đứng cạnh Mục Thời, hỏi:
"Ngươi đã làm gì nó? Hạ độc?"
"Đúng vậy." Mục Thời thản nhiên thừa nhận:
"Minh Quyết nói qua thứ này không dễ đối phó. Ta tuy rằng mạnh hơn sư phụ và Minh Quyết năm đó, nhưng có thể sử dụng độc để giải quyết, làm gì phải hao hết sức lực chiến đấu?"
......Ngươi đúng là một chút võ đức cũng không có.
Thân thể Thanh Nguyệt Mãng bắt đầu run rẩy.
Hạ Lan Dao thận trọng đi qua, một bên quan sát Thanh Nguyệt Mãng đã trúng độc, một bên dò hỏi Mục Thời:
"Ngươi chừng nào thì hạ độc?"
"Lúc đút lá cây cho nó, ta đem cả lá cây, độc dược và nước bỏ vào cùng một lúc." Mục Thời tường thuật phương thức gây án của mình:
"Ta dùng Tử Mẫu Độc. Tử Độc hạ trên người Thanh Nguyệt Mãng, Mẫu Độc thì ta nắm giữ. Tử Độc lúc vừa mới hạ là không có độc, nhưng nếu dùng linh lực kích thích Mẫu Độc. Tử Độc sẽ biến thành kịch độc chí mạng."
Hạ Lan Dao nhìn con mãng xà đang run rẩy:
"Nó sẽ chết sao?"
"Không." Mục Thời trả lời:
"Loại độc này có thể dùng linh lực ức chế. Nó tốt xấu cũng là Linh thú Đại Thừa Kỳ, linh lực cũng đủ mạnh. Tuy rằng ta dùng liều lượng khá lớn, nhưng sẽ không lấy mạng nó, nhiều nhất chỉ làm nó ngủ 1-2 tháng."
"Nhưng nó có thể thanh tỉnh là nhờ vào độc tố trong lá cây. 1-2 tháng sau, độc tố khẳng định sẽ bị đào thải sạch sẽ. Đến lúc đó, nó hẳn sẽ một lần nữa trở lại trạng thái 'ngủ đông' bình thường."
Hạ Lan Dao cảm thán: "Không nghĩ tới ngươi còn rất nhân từ."
"Ta đích xác nhân từ, nhưng không phải đối với Thanh Nguyệt Mãng." Mục Thời phản bác:
"100 năm sau, 400 năm sau, 700 năm sau......Mỗi lần Kiếm Trủng mở, Kiếm tu tiến vào nơi này lấy kiếm đều phải trải qua giai đoạn tìm kiếm hoa Thanh Vụ. Thanh Nguyệt Mãng đóng vai trò rất quan trọng trong giai đoạn này. Nếu mỗi người đều giết Thanh Nguyệt Mãng, có lẽ một ngày nào đó, nó sẽ bị giết sạch. Như vậy chính là đoạn tuyệt con đường tương lai của Kiếm tu."
"Đương nhiên, ta sống không đến lúc ấy, hết thảy chuyện đó đều không liên quan gì đến ta. Nhưng ta hiểu được tâm tình muốn có được kiếm của Kiếm tu, cũng đủ hiểu một Kiếm tu tài năng khi không thể có được kiếm trong Kiếm Trủng, là điều đáng buồn cỡ nào, cho nên muốn để lại đường lui cho họ."
Thời gian mà Mục Thời nhắc đến đối với Hạ Lan Dao mà nói cũng thật xa xôi. Nhưng chính vì xa xôi, Hạ Lan Dao mới cảm thấy, Mục Thời là một Kiếm tu vô cùng đáng khâm phục —— Nàng suy xét đủ lâu dài, không phải vì bản thân mình, mà vì Kiếm đạo.
Mục Thời ngồi trên mặt đất, bên cạnh hoa Thanh Vụ.
Bùn đất bên bờ suối vừa mềm vừa ướt, hơi không chú ý liền sẽ cọ dơ quần áo. Trên người Mục Thời có pháp thuật, quần áo không nhiễm hạt bụi, cho dù có lăn trong bùn cũng vẫn sạch sẽ. Nhưng Hạ Lan Dao không làm được như vậy, chỉ có thể chọn một tảng đá tương đối sạch sẽ cách đó không xa làm chỗ ngồi.
"Ta muốn ăn cá nướng."
"Nếu mọi sinh linh đều ngủ say, cá hẳn cũng đã ngủ?" Hạ Lan Dao nhìn dòng suối trong vắt thấy đáy, hỏi:
"Hơn nữa, cá ở nơi này thật sự có thể ăn sao? Ăn chúng có xảy ra vấn đề gì không?"
Hạ Lan Dao bị Mục Thời nói làm đói bụng.
Từ lúc vào Kiếm Trủng tới nay, hắn tổng cộng ăn qua một khối bánh sữa nhỏ, thậm chí không lớn bằng một quân mạt chược, không thể lấp đầy cái bụng của một thiếu niên còn đang lớn như hắn.
Hắn thở dài, từ trong tay áo lấy ra một lọ Tích Cốc Đan, đổ một viên vào lòng bàn tay, cảm thán:
"Mục tiên quân, Tích Cốc Đan do Đan Tâm Phong luyện ra còn lớn hơn của Dược Vương Cốc......"
Mục Thời ôm Bích Khuyết Kiếm, ngửa đầu oán giận:
"Đúng vậy, không biết có phải là muốn nghẹn chết người ta hay không."
Hạ Lan Dao véo Tích Cốc Đan ra, nặn thành từng viên nhỏ, dùng nước miếng nuốt xuống cổ họng. Sau khi nuốt xong, dạ dày trống rỗng rốt cuộc mới thoải mái hơn một chút.
Hắn và Mục Thời liền ngồi ở chỗ này, chờ hoa Thanh Vụ nở. Chờ mãi chờ mãi, Hạ Lan Dao chờ mệt mỏi, quấn chăn, nằm trên tảng đá ngủ một giấc.
Lúc Hạ Lan Dao tỉnh dậy, phát hiện Mục Thời vẫn ngồi yên tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm hoa Thanh Vụ.
Hạ Lan Dao hỏi: "Ta ngủ bao lâu?"
"Thời gian trong Kiếm Trủng không giống bên ngoài, nhưng có thể cảm ứng là 6 canh giờ cộng thêm hơn nửa canh ba."
Mục Thời nhàn nhạt trào phúng: "Hạ Lan công tử, ngươi thật sự rất có thể ngủ."
"....Ta vừa cõng người vừa dò đường, thể lực đã tiêu hao sạch sẽ, ngủ hơn 6 canh giờ hẳn không quá phận đúng không?"
Hạ Lan Dao cảm thấy Mục Thời không có tư cách trào phúng hắn, rốt cuộc người làm tiêu hao thể lực của hắn nhiều nhất chính là Mục Thời lúc đó đang hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể nhờ hắn cõng đi.
Mục Thời vội vàng trấn an: "Không quá phận, không quá phận, tuổi này thân thể vẫn đang lớn, ăn nhiều ngủ nhiều mới có thể cao lên."
"Nhưng ngủ lâu trong rừng Thanh Vụ có chút đáng sợ, lúc sau, để tránh thể lực của ngươi tiêu hao quá độ, ta sẽ cõng ngươi đi. Yên tâm, cho dù ta cõng ngươi 3 ngày, cũng sẽ không ngủ đến 6 canh giờ, một khắc cũng không ngủ."
Hạ Lan Dao: "......"
Giọng điệu của Mục Thời nghe rất chân thành. Nhưng dựa theo hiểu biết trước mắt của hắn đối với người này, Hạ Lan Dao có thể khẳng định, nàng nhất định đang cố ý châm chọc hắn.
Hạ Lan Dao trực tiếp nhảy qua đề tài này: "Hoa Thanh Vụ vẫn chưa nở sao?"
"Chưa nở, ngay cả ra nụ cũng chưa." Mục Thời duỗi tay chạm vào lá cây :
"Có khả năng nó cũng cùng rừng Thanh Vụ ngủ say."
Hạ Lan Dao nhìn số lá cây còn lại trong tay, hỏi:
"Nếu nghiền nát thứ này, trộn lẫn với nước, dùng để tưới hoa, có thể đánh thức nó không?"
"Nhưng đồng thời có khả năng làm hư nó." Mục Thời nhéo chiếc lá mỏng manh, nói:
"Chúng ta không biết nó thích hay ghét nước, cũng không biết trong lá cây có tồn tại độc tố vô hại với người và Linh thú, chỉ hữu hiệu với hoa cỏ hay không......"
Hạ Lan Dao hỏi: "Dù sao phải thử một lần đúng không? Ngươi hẳn có giải dược của Tử Mẫu Độc? Nếu chúng ta làm hỏng hoa Thanh Vụ, liền giải độc cho Thanh Nguyệt Mãng, đánh thức nó, để nó lại tìm kiếm nhánh hoa mới?"
Mục Thời lắc đầu: "Không cần phiền toái như vậy."
Nói xong, nàng dùng 2 ngón tay vê lá cây, nhắm mắt lại.
Một cơn gió phất qua. Không giống như gió lạnh như dao cắt trong rừng Thanh Vụ, cơn gió này rất ôn nhu mềm mại.
Hạ Lan Dao nhìn Mục Thời.
Trên bờ suối hiện lên rất nhiều đốm sáng nhỏ vụn, đủ mọi màu sắc, nhưng cũng không chói mắt, có đến từ dòng nước chảy, có đến từ cỏ cây, còn có chút từ trong thân thể Mục Thời tràn ra.
Hạ Lan Dao cảm nhận được một loại cảm giác khó tả, thật giống như về tới nhà, nằm trên chiếc giường mềm mại, đắp chăn ấm áp, an tâm thoải mái.
Những chồi non nhỏ bé yếu ớt, mang theo lông tơ từ thổ nhưỡng chui ra. Rêu phong bò lên tảng đá ven bờ suối. Cành lá mới cũng mọc lên từ cây cổ thụ.
Hoa Thanh Vụ đang bị Mục Thời nhéo lá mọc ra một nụ hoa xanh biếc, nở rộ giữa những đốm sáng bồng bềnh dạt dào xuân ý.
Không chỉ có hoa Thanh Vụ......
Đủ loại hoa nhiều màu sắc đều nở rộ, phủ kín bùn đất ướt mềm bên bờ suối. Gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa nhỏ vụn cùng với đốm sáng ôn nhu phiêu dạt theo gió.
Hạ Lan Dao lần đầu tiên trong đời nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhịn không được kinh ngạc cảm thán:
"Đây là......"
"Là một loại pháp thuật tương đối đặc biệt."
Mục Thời mở to mắt, nhẹ nhàng vuốt ve hoa Thanh Vụ đã nở, nói với Hạ Lan Dao:
"Cảm thụ thiên địa, dùng linh lực của chính mình để điều động sinh cơ của hoa cỏ, làm chúng nhanh chóng trưởng thành."
Hạ Lan Dao nhìn biển hoa chung quanh: "Có thể làm chúng kết trái không?"
Nếu có thể, Tu Chân Giới chẳng phải sẽ có vô vàn hoa quả và lương thực? Không còn ai phải chịu đói.
"Không." Mục Thời lắc đầu:
"Mẫu thân của ta có thể làm được, nhưng ta thì không. Tất cả những bông hoa nở rộ vì ta đều không thể kết trái. Có thể là do huyết thống của ta không thuần khiết?"
Hạ Lan Dao kinh ngạc nói: "Loại chuyện này còn tùy thuộc vào huyết thống?"
Mẫu thân của Mục Thời hẳn là Ma tộc thuần huyết? Ma tộc lại am hiểu trồng trọt?...Chưa từng nghe qua chuyện như vậy?
Mục Thời hái xuống hoa Thanh Vụ, đứng dậy.
Hạ Lan Dao cũng theo nàng đứng dậy.
"Đi thôi, đã có thể rời khỏi rừng Thanh Vụ rồi."
Mục Thời dắt tay Hạ Lan Dao, dẫm lên đá băng qua dòng suối nhỏ, đi về phía dãy núi cao phía bắc.
Họ ước chừng bôn ba nửa ngày.
Từ bờ sông tràn ngập hương hoa đến đèo núi mênh mông sương mù. Mục Thời tìm thấy một con đường nhỏ. Họ liền dọc theo con đường này hướng về phía bắc, vừa đi vừa để lại ký hiệu.
"Nói ra thì, nơi này không có ban đêm sao?" Hạ Lan Dao đang đi, liền đặt nghi vấn:
"Hay là ta ngủ suốt 6 canh giờ, vừa vặn ngủ qua đêm tối rồi?"
"Ngươi ngủ rất lâu, nhưng rừng Thanh Vụ đích xác không có ban đêm." Mục Thời vừa đi lên phía trước vừa trả lời:
"Đại khái là vì không muốn để người ta phán đoán ra thời gian chính xác?"
Đây là con đường hướng lên trên.
Tiếp tục đi tới, họ liền đụng đến mây mù.
Cuối sườn núi có một bức tượng đá nho nhỏ, bị năm tháng bào mòn làm hình dạng có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra là một lão gia gia đầu trọc với bộ râu dài, không còn chi tiết cụ thể nào nữa.
Mục Thời dừng bước. Nàng đặt hoa Thanh Vụ phía trước tượng đá.
Chỉ sau chốc lát, Hạ Lan Dao nghe thấy một tiếng ho khan.
"Khụ khụ khụ, là ai quấy rầy giấc ngủ của mọi người?" Thanh âm già nua hiện lên ở bên tai:
"Mọi người đều ngủ, các ngươi không ngủ, như vậy không tốt đâu."
"Nó nói chuyện?" Hạ Lan Dao nắm chặt tay Mục Thời:
"Tảng đá biết nói chuyện?"
"Ngươi nói ai là 'tảng đá'? Không lễ phép! Ngẩng đầu lên!"
Hạ Lan Dao nghe lời ngẩng đầu.
Phía trên cái đầu trọc của tượng đá, một ông lão nhỏ bé, không lớn hơn lòng bàn tay là bao đang đứng. Hắn cầm một cây gậy, dùng sức gõ mạnh, nhắc nhở:
"Phải gọi 'tiền bối', hiểu không?"
Mục Thời duỗi tay xách hắn lên khỏi tượng đá, dùng ngón tay giữ chặt, lắc trái lắc phải.
Tiểu lão đầu mắng: "Ai da, đừng lắc! Hoàng mao nha đầu nhà ngươi! Mau thả ta ra, cái eo già của ta sắp bị ngươi bẻ gãy!"
Mục Thời dùng pháp thuật nhặt lên hoa Thanh Vụ trên mặt đất, nhét vào trong tay tiểu lão đầu:
"Ta muốn vào sâu trong Kiếm Trủng, mau mở cửa."
"Vào sâu trong Kiếm Trủng? Ngươi muốn lấy kiếm?" Tiểu lão đầu trừng mắt nhìn Mục Thời:
"Ngươi rõ ràng đã có kiếm, vì sao còn muốn lấy kiếm?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro