48

Mục Thời thả tiểu lão đầu trở lại trên tượng đá, gỡ Bích Khuyết Kiếm đeo bên hông xuống, đưa tới cho tiểu lão đầu xem:

"Ta không phải chủ nhân của thanh kiếm này."

Lão gia gia lớn bằng lòng bàn tay dường như nghe được chuyện gì buồn cười, vuốt chòm râu dài màu trắng, hỏi:

"Ngươi không phải chủ nhân của nó? Vậy thì là ai? Tiểu nha đầu, ngươi không thể đối đãi nó như vậy. Kiếm cũng biết khóc."

Mục Thời nghiêng đầu nói:

"Năm đó người mang nó ra khỏi Kiếm Trủng không phải ta. Nó vốn nên đi theo người kia phi thăng, nhưng xảy ra chút sai lầm, liền lưu lạc vào trong tay ta. Lần này ta tới Kiếm Trủng, cũng tính đưa nó trở về. Ta sẽ lấy thanh kiếm của ta, còn nó sẽ chờ đợi chủ nhân của nó."

Tiểu lão đầu ngồi xuống trên cái đầu trụi lủi của tượng đá, thu hồi bộ dáng lão ngoan đồng kia, trở nên thập phần đứng đắn:

"Đứa nhỏ này, ngươi có từng nghĩ tới, nó lưu lạc vào trong tay ngươi không phải bởi vì sai lầm, mà vì số mệnh đã định sẵn thuộc về ngươi không?"

Mục Thời không đáp lại lời này. Nàng nghiêm túc nói:

"Tiền bối, xin hãy mở đường cho ta."

Tiểu lão đầu nói: "Ngươi nhất định sẽ hối hận."

Mục Thời thần sắc không thay đổi.

Tiểu lão đầu giơ cao cây gậy, vung vẩy trong tay. Hoa Thanh Vụ hóa thành quầng sáng, hội tụ đến phía trên cây gậy, theo cây gậy đung đưa, đẩy ra từng vòng gợn sóng màu xanh biển.

Đường núi sau lưng Mục Thời và Hạ Lan Dao bị sương mù nuốt chửng.

Mây mù thật dày ban đầu trước mặt họ đều tiêu tán, hiện ra một con đường.

Hạ Lan Dao nhịn không được lùi lại một bước.

Con đường phía trước là một cây "cầu độc mộc" làm bằng đá, treo cao giữa không trung, thoạt nhìn rất không vững chắc. Bên trái cầu là ngọn lửa rực cháy và dung nham nóng bỏng, bên phải là động băng màu xanh, tỏa ra hàn khí.

Mục Thời thử thăm dò tiến về phía trước một bước. Chân nàng mới vừa đạp lên cầu, ngọn lửa màu đỏ đậm cùng nhũ băng màu xanh lạnh lẽo đồng thời phóng về phía nàng. Mục Thời lui về sau một bước, làm cho chúng bị va chạm vào nhau, chẳng phân biệt địch ta mà đấu đá, phát ra tiếng "đùng đùng".

Hạ Lan Dao hỏi: "Có thể đi qua sao?"

"Cửa ải này gọi là Băng Hỏa Luyện Ngục." Mục Thời khoanh tay nói:

"Khi đi qua cầu đá, cần phải dùng linh lực phòng ngự băng và lửa. Lửa rất nóng, băng lại lạnh thấu xương, nếu muốn phòng ngự, có lẽ sẽ tiêu hao không ít linh lực."

Hạ Lan Dao nhìn về phía Mục Thời: "Đối với ngươi mà nói hẳn không thành vấn đề, đúng không?"

"Đối với ta mà nói đương nhiên không thành vấn đề, nhưng với ngươi thì lại là vấn đề."

Mục Thời đứng ở trước cầu đá, cúi đầu xem Băng Hỏa Luyện Ngục, một bên xem, một bên cân nhắc:

"Giới hạn chịu đựng của ta khác với ngươi. Băng và lửa chạm vào người ta, ta chịu đựng một chút là qua. Nhưng nếu ngươi bị chúng chạm vào dù chỉ một chút, sẽ chỉ có một kết cục là 'tuổi xuân chết sớm'. Để tránh cho ngươi xảy ra chuyện, ta phải phòng thủ đến mức 'tích thủy bất lậu', như vậy, chỉ đơn thuần dùng linh lực rất dễ phạm sai lầm, vẫn phải phối hợp thêm trận pháp mới được. Để ta nghĩ xem nên dùng trận pháp gì."

Mục Thời chậm chạp không bước lên cầu đá.

Băng Hỏa Luyện Ngục tựa như chờ sốt ruột. Hai bên trái phải đều có một cái đầu lâu bay lên, một đầu mang theo lửa, một đầu mang theo băng tinh, hi hi ha ha cười nhạo Mục Thời.

Xương hàm của Hỏa Ma khép khép mở mở, nói:

"Hoàng mao nha đầu, ngay cả dũng khí vượt qua cầu cũng không có, còn muốn lấy kiếm?"

Băng Ma cũng không cam lòng yếu thế: "Ai da, sao ngươi còn mang theo một phàm nhân? Cảm thấy đi lấy kiếm quá dễ dàng sao? Kiếm Trủng đâu phải nơi để các ngươi ve vãn."

Hỏa Ma cười vui nói: "Mau qua cầu, ở trên cầu bị thiêu chết, hai ngươi liền sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

Băng Ma bồi thêm một câu: "Chết cóng! Là chết cóng! Ta muốn đóng băng chết hai người họ!"

Hỏa Ma: "Đương nhiên là phải thiêu chết!"

Hạ Lan Dao: "......"

Lại còn cãi nhau? Đây là Băng Hỏa Luyện Ngục sao? Rõ ràng là Môi Lưỡi Địa Ngục mới đúng?

Mục Thời đứng bên cầu đá, mở miệng nói: "Đừng nóng vội."

"Ta sẽ tranh thủ thỏa mãn yêu cầu của cả hai."

Mục Thời chỉ vào Hỏa Ma: "Đóng băng chết ngươi."

Nàng lại chỉ vào Băng Ma bên phải: "Thiêu chết ngươi."

Mục Thời nâng tay lên.

Ngọn lửa dung nham bên trái, băng tinh tỏa ra hàn khí bên phải đều bị cuốn lên, dưới sự thao túng của Mục Thời lướt qua cầu đá, rót vào địa bàn của đối phương.

Bên trái phát ra thanh âm 'lách tách', phảng phất như tiếng Hỏa Ma kêu thảm thiết:

"A a a! Dừng tay ——!"

Bên phải cũng truyền đến tiếng kêu rên tương tự:

"Tại sao ngươi có thể điều động linh lực của ta? Ta chính là tạo vật của thiên địa! Cảnh giới của ngươi rõ ràng chỉ ở Đại Thừa Kỳ Đỉnh mà thôi!"

"Linh tộc! Nàng là linh tộc! Linh tộc có thể hội tụ linh khí của thiên địa! Những tạo vật sinh ra từ thiên địa như chúng ta rất dễ dàng bị nàng ảnh hưởng!"

Hạ Lan Dao kinh ngạc nhìn về phía Mục Thời.

"Linh tộc không phải không tu luyện sao?"

"Tiểu nha đầu! Ngươi dám đối xử với ta như vậy! Ngươi cho rằng làm vậy là có thể tiêu diệt chúng ta sao? Có bản lĩnh liền qua cầu thử xem, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!"

"Ngươi đều nói tới như vậy, nếu ta không thử, chẳng phải rất không lễ phép?" Mục Thời nắm lấy chuôi Bích Khuyết Kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Sau khi thân kiếm hoàn toàn được rút ra khỏi vỏ, Mục Thời buông lỏng tay ra, Bích Khuyết Kiếm theo tâm ý của nàng, nằm ở trên mặt đất.

Hạ Lan Dao nắm lấy tay nàng, được nàng cùng nhau kéo đi lên. Hắn còn chưa kịp đứng vững, liền cảm giác được Bích Khuyết giống như mũi tên rời khỏi dây cung, vèo một cái mà bắn ra ngoài.

Trong nháy mắt, hắn và Mục Thời đã tới đầu bên kia cầu đá.

Dung nham và nhũ băng đuổi theo phía sau họ, nhưng khi Mục Thời dừng lại, đã bị đập vào lớp phòng hộ mà nàng dựng lên bằng linh lực.

Hạ Lan Dao lúc này mới có cảm giác choáng váng, tay chân thậm chí có chút nhũn ra. Hắn lần đầu tiên rõ ràng chính xác ý thức được, Mục Thời tự xưng mình ngự kiếm rất nhanh không phải khoe khoang, mà là thật sự nhanh.

Băng Ma phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.

Không biết đó là tiếng kêu thảm thiết vì bị dung nham nóng chảy, hay vì Mục Thời trong nháy mắt đã thông qua Băng Hỏa Luyện Ngục mà tức muốn hộc máu.

Hạ Lan Dao hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc của chúng bị tàn phá cỡ nào. Ai sẽ nghĩ đến, Mục Thời lại dùng phương pháp này để xông qua cửa ải thứ hai.

Tuy nhiên, Hạ Lan Dao cũng không quá kinh ngạc. Trong mấy ngày hắn nhận thức Mục Thời, chưa bao giờ thấy nàng đi theo con đường tầm thường.

"Mọi kiếm thuật trong thiên hạ, duy nhất tốc độ là không thể đánh bại."

Mục Thời kéo Hạ Lan Dao một phen, túm hắn từ trên thân Bích Khuyết Kiếm đi xuống, sau đó thu kiếm vào vỏ, xoay người đứng bên cầu đá, đắc ý nhìn Băng Ma và Hỏa Ma.

"Lửa đốt dữ dội có tác dụng gì? Hàn băng 3 thước, thậm chí 9 thước lại có gì khác nhau? Chỉ cần không chạm vào được, tất cả đều uổng phí."

Mục Thời trào phúng xong, liền xoay người sang chỗ khác, mặc cho Băng Ma và Hỏa Ma mắng nhiếc cỡ nào cũng không quay đầu lại một lần. Hành động này của nàng ngược lại làm Băng Ma và Hỏa Ma càng thêm phẫn nộ, tiếng mắng càng thêm vang dội, khó nghe lọt tai hơn.

Mục Thời đi về phía bắc, vừa đi vừa ngoắc ngón út có buộc Tơ Hồng.

Hạ Lan Dao cảm giác ngón tay bị móc lấy, không xem Băng Ma và Hỏa Ma nữa, xoay người chạy chậm đuổi theo nàng.

Mục Thời: "Có gì muốn hỏi không?"

"Ngươi là Linh tộc?"

Hạ Lan Dao cảm thấy nghi hoặc:

"Thế còn nhân - ma hỗn huyết là sao? Những cấm chế để ngăn cản tà ma lén lút thật sự có tác dụng với ngươi...Chẳng lẽ ngươi thật ra là lai giữa Linh tộc và Ma tộc?"

Mục Thời trầm mặc một lát, tựa như đang suy tư nên giải thích toàn bộ sự việc trong đó thế nào.

"Ta là lai giữa Nhân tộc và Linh tộc. Phụ thân là Nhân tộc, mẫu thân là Linh tộc."

Mục Thời ngồi giữa biển hoa, nói với Hạ Lan Dao:

"Ma tộc ở Tây Châu và Linh tộc ở Nhược Lam Sơn có cùng nguồn gốc từ Ma tộc thượng cổ, là kết quả phân hóa của một cổ tộc thành hai."

"Bởi vậy, Ma tộc và Linh tộc về mặt huyết thống phi thường tương tự. Tương tự đến mức cấm chế, Trắc Linh Thạch và những thứ khác đều sẽ ngộ nhận Linh tộc thành Ma tộc. Khi chịu kích thích nghiêm trọng, trên người Linh tộc thậm chí sẽ xuất hiện Ma văn."

"Có bao nhiêu người biết chuyện này?" Hạ Lan Dao dò hỏi:

"Cảnh Ngọc tiên quân hình như không rõ ràng lắm lai lịch của ngươi."

"Thân phận của ta rất phức tạp." Mục Thời thoáng dừng bước, chờ Hạ Lan Dao theo kịp, mới kéo lấy tay hắn, giải thích:

"Ta là nhân - ma hỗn huyết. Đây là chuyện chỉ có trưởng lão Thái Khư, đệ tử thân truyền của trưởng lão và của Chúc Hằng biết. Cảnh Ngọc sư tỷ là đệ tử của Phong chủ Đan Tâm Phong, ở trong phạm vi đệ tử thân truyền của trưởng lão."

"Mà chuyện ta thật ra không phải nhân - ma hỗn huyết, mà là hậu duệ Linh tộc càng ít người biết hơn —— Sư phụ ta, Mạnh Sướng, Minh Quyết, Chúc Hằng, chỉ có 4 người này. A, hiện tại còn có thêm ngươi."

Hạ Lan Dao một bên bị nàng nắm đi, một bên hỏi:

"Lấy thân phận hậu duệ Linh tộc, hẳn sẽ không bị bài xích như nhân - ma hỗn huyết, đúng không?"

"Nếu lấy thân phận hậu duệ Linh tộc mà lớn lên, cuộc sống của ta đúng là sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng cũng không khác nhau là mấy, tuy rằng có người xa lánh ta, nhưng cũng có người bảo hộ ta." Mục Thời cười nói:

"Hơn nữa, có thể lấy thân phận nhân - ma hỗn huyết trưởng thành, ở một mặt nào đó cũng rất may mắn. Bởi vì thân phận không được hoan nghênh này, từ nhỏ ta liền thấy rõ rất bản chất nhiều người và sự vật. So sánh với việc làm công chúa, được mọi người nâng niu, ta càng hy vọng sống thanh tỉnh một chút."

Hạ Lan Dao thử thăm dò hỏi: "Mặc dù thanh tỉnh là thống khổ?"

"Thật ra cũng không đến nỗi thống khổ." Mục Thời nghiêng đầu nói:

"Không phải đã nói cho ngươi sao? Ta là được bảo hộ."

Hạ Lan Dao hỏi: "Kiếm Tôn?"

Mục Thời gật đầu.

Hạ Lan Dao lại hỏi: "Minh cốc chủ?"

"Ta cùng hắn, rốt cuộc ai bảo vệ ai?" Mục Thời nhắc tới Minh Quyết liền tức giận:

"Quá vô dụng, quá phế vật, hắn là Kiếm tu Vấn Tâm Kiếm phế nhất ta từng thấy, không ai sánh nổi!"

Hạ Lan Dao nhịn không được nói: "...Kiếm tu Vấn Tâm Kiếm mà ngươi từng gặp qua ngoại trừ ngươi ra, tổng cộng chỉ có 2 người."

Minh Quyết không phải rất kém cỏi. Hắn tuy rằng mất đi Kiếm tâm, nhưng tốt xấu cũng theo Kiếm đạo đi đến Đại Thừa Kỳ Đỉnh. Đối tượng so sánh mà Mục Thời tìm đều quá cực đoan.

"Ngươi còn nói giúp cho hắn?" Mục Thời nghiêng đầu nhìn Hạ Lan Dao, lộ ra biểu tình 'Ngươi tỉnh táo chút':

"Làm ơn, ngươi khát khao y thuật của hắn, không phải kiếm thuật của hắn. Ta nói hắn là một phế Kiếm tu, chưa nói hắn là phế Y tu, ngươi không cần thiết cãi hộ hắn, đúng không?"

Hạ Lan Dao ý đồ giữ chặt Mục Thời: "Mục tiên quân, nhìn đường!"

Phía trước họ là vách núi màu nâu đỏ, Mục Thời đang quay đầu nói chuyện với hắn, hoàn toàn không có ý định nhìn đường đi, sắp đụng phải.

Mục Thời không dừng bước.

Nàng trực tiếp xuyên qua vách núi.

Hạ Lan Dao trợn mắt há hốc mồm, chưa kịp phản ứng, đã bị Mục Thời nắm tay kéo vào. Hắn vội vàng nhắm mắt lại, nhưng nhưng đau đớn do đầu đập vào đá trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Hạ Lan Dao mở to mắt.

Trước mắt là sa mạt vàng vô tận. Giữa những cồn cát nhấp nhô là từng thanh kiếm đứt đoạn, lưỡi kiếm gãy, cùng chuôi kiếm nứt nẻ...

"Nơi này chính là Kiếm Trủng." Mục Thời nắm Bích Khuyết Kiếm, nhìn về phương xa:

"Cũng được gọi là Lò Kiếm."

Thiên địa lấy Kiếm Trủng làm lò, đúc ra thần kiếm huyền thoại, cũng luyện ra rất nhiều phế phẩm thất bại. Phế phẩm sẽ vĩnh viễn bảo tồn trong lò luyện, khiến nơi đây cũng là phần mộ vĩnh hằng của chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro