5
Chiếc đèn này thật sự quá mức trân quý, Cảnh Ngọc có chút ngần ngại không dám nhận. Mục Thời mạnh mẽ nhét đèn vào tay nàng, quay đầu lại, hỏi Thu Hương lần nữa:
"Bát tự của tiểu thư nhà ngươi là gì?"
Thu Hương trả lời: "Ngày mồng 8 tháng 2, năm Dự Nhân thứ 10, vào buổi trưa."
Cảnh Ngọc đối chiếu ngày tháng năm sinh cùng thiên can địa chi của Vân Lâm, dùng linh lực thắp sáng Hồn Đăng. Nhưng Hồn Đăng trong tay tựa như vì quá cũ bị hỏng, hoàn toàn không có động tĩnh.
"Thu Hương cô nương có nhớ lầm bát tự của Vân tiểu thư không?"
Thu Hương mờ mịt lắc đầu: "Hẳn là không......"
Thu Hương vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Vân Lâm. Mọi chuyện về Vân Lâm nàng đều biết, hơn nữa nhớ rất rõ.
Người trẻ tuổi không tổ chức sinh thần, nhưng sinh thần hằng năm Vân Lâm đều nhận được không ít tặng lễ. Loại sự kiện mỗi năm đều có này, Thu Hương thân là nha hoàn gần gũi nhất, không có khả năng nhớ lầm.
Cảnh Ngọc đang suy nghĩ có nên đi hỏi mẫu thân của Vân Lâm, cũng chính là phu nhân Vân Dương của Vân Phủ không. Làm mẫu thân, chắc sẽ không nhớ sai ngày sinh của nữ nhi.
Thanh âm của Mục Thời vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cảnh Ngọc:
"Đầu buổi trưa hay là cuối buổi trưa?"
Thu Hương trả lời: "Đầu buổi trưa."
Mục Thời nói: "Sư tỷ, thử niệm bát tự cuối giờ Tỵ."
Cảnh Ngọc phản ứng lại, làm theo lời Mục Thời.
Sau đó, bên trong Hồn Đăng đã tắt từ lâu trên tay nàng bùng cháy lên một ngọn lửa màu vàng tươi. Nó phi thường mỏng manh, lắc qua lắc lại, phảng phất như giây tiếp theo liền tắt.
Có 2 canh giờ vào buổi trưa giao thoa với nhau. Người dân ở Bạch Thành thường dựa vào mặt trời để phán đoán thời gian, nên rất dễ bị nhầm lẫn.
Mục Thời khoanh tay, khóe môi thoáng cong lên.
Tuy Mục Thời không nói gì, nhưng Cảnh Ngọc vẫn cảm giác vị sư muội này nhìn mình giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
......Xác thật rất ngốc.
Cảnh Ngọc từ tận đáy lòng tự kiểm điểm bản thân một phen, lại đem lực chú ý tập trung về phía Hồn Đăng vừa mới thắp lên, nhìn ngọn lửa yếu ớt kia, đột nhiên ý thức được có điều không đúng.
"Sư muội, bát tự của Vân tiểu thư toàn bộ thuần âm."
Cảnh Ngọc cầm Hồn Đăng, nói với Mục Thời:
"Cũng chính là Thuần Âm Mệnh."
Mục Thời nghe vậy, lộ ra biểu tình suy tư.
Thu Hương có chút hoảng loạn: "Thuần Âm Mệnh có phải không tốt không? Thường nghe người ta nói, bát tự càng âm, dương khí càng yếu. Dương khí quá yếu không tốt......"
Cảnh Ngọc phủ nhận cách nói dân gian mà Thu Hương nghe được này: "Không phải, tuy người có Thuần Âm Mệnh âm khí nặng, nhưng mệnh cách thường khá tốt. Chỉ là Thuần Âm Mệnh thật sự có chút đặc biệt..."
Mục Thời tiếp lời, trắng ra giải thích cái gọi là "đặc biệt":
"Người có Thuần Âm Mệnh cả đời nhiều tai họa. Đôi khi những tai họa này là ngẫu nhiên, nhưng phần lớn là do người khác tạo ra —— Nam tu sĩ của Hợp Hoan Tông rất thích nữ tử Thuần Âm Mệnh, gặp được có khả năng sẽ bị bắt lại luyện thành lô đỉnh; Còn có Tà tu, họ đặc biệt thích bắt những người Thuần Âm Mệnh hoặc Thuần Dương Mệnh tế sống; Ma quỷ cũng thích bám theo những người có Thuần Âm Mệnh."
Mục Thời nói với Thu Hương: "Lão gia và phu nhân nhà ngươi nhầm ngày sinh của tiểu thư từ cuối giờ Tỵ thành đầu giờ trưa, thật ra cũng coi như chuyện tốt. Cứ giữ nguyên như vậy, giấu kín bát tự thật, tuyệt đối đừng để người khác biết."
Thu Hương liên tục gật đầu.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên, hơn nữa càng ngày càng gần, xuyên qua cổng đình viện, hướng về phía phòng chính.
Thu Hương rất quen thuộc với tiếng bước chân này: "Là lão gia và phu nhân."
Thu Hương muốn ra ngoài nghênh đón hai người, đi vài bước lại quay đầu hỏi:
"Tiên quân, chuyện bát tự của tiểu thư bị tính sai có thể nói cho lão gia và phu nhân không?"
Cảnh Ngọc gật đầu: "Họ là cha mẹ ruột của Vân tiểu thư. Chuyện này đương nhiên nên cho họ biết."
Thu Hương đáp ứng, liền đi ra ngoài.
"Thật là trung thành." Cảnh Ngọc cảm thán:
"Ngay cả cha mẹ tiểu thư cũng tính giấu."
Mục Thời nhíu mày: "Ta lại cảm thấy có một người hầu như vậy rất nguy hiểm, thân mật khăng khít, sinh thần bát tự đều biết."
"Nguy hiểm? Ta thì cảm thấy nếu có người như vậy ở bên cạnh mình, sẽ an tâm rất nhiều." Cảnh Ngọc chớp mắt, cười nói:
"Không cần đề phòng phản bội, có vài người vĩnh viễn sẽ không phản bội."
Mục Thời không quá tán thành, nhưng cũng không phản bác.
Trong viện vang lên tiếng nói chuyện với nhau.
Thu Hương kể lại mọi sự việc xảy ra từ khi Mục Thời và Cảnh Ngọc tới cho lão gia và phu nhân Vân Thị.
Một lát sau, tiếng bước chân một lần nữa vang lên. Họ cùng nhau tiến về phía phòng chính. Phu nhân Vân Dương đẩy cửa ra, vội vàng đi về hướng giường. Thu Hương ở sau cùng, cẩn thận đóng kín cửa, ngăn không cho gió lạnh tràn vào.
Vân Dương được bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ hơn 30 tuổi, nhưng đôi mắt sưng đỏ, mấy ngày nay hẳn không thiếu rơi nước mắt.
Nàng trước tiên xem Vân Lâm, rồi mới nhìn về phía Mục Thời và Cảnh Ngọc, đầu gối gập lại, quỳ xuống, ngoài miệng cầu xin:
"Tiên quân, nhất định phải cứu A Lâm nhà ta......"
Gia chủ Vân Thị - Vân Phong chậm hơn Vân Dương vài bước, cũng vén vạt áo lên định quỳ xuống.
Cảnh Ngọc muốn ngăn cản họ, nhưng trong tay đang cầm Hồn Đăng, không rảnh vươn ra.
Mục Thời ngoắc ngón tay, triệu hồi một tia linh lực.
Thân thể của vợ chồng Vân Thị không nghe sai khiến, làm thế nào cũng không thể quỳ xuống, ngược lại còn đứng thẳng. Sau khi đứng thẳng dậy, tay chân họ mới lại thuộc về chính mình. Tia linh lực tác động thân thể họ đã bị thu hồi.
Cảnh Ngọc nói với hai người: "Gia chủ và phu nhân xin yên tâm, ta tất nhiên sẽ tận lực cứu trị Vân tiểu thư."
Cảnh Ngọc đặt Hồn Đăng lên bàn. Đôi mắt vợ chồng Vân Thị vẫn luôn bám theo ngọn lửa lay động trong Hồn Đăng, thần sắc tràn ngập lo lắng.
Vân Phong cẩn thận dò hỏi: "Tiên quân, A Lâm bị thất hồn có liên quan gì tới Thuần Âm Mệnh không?"
"Bát tự nhẹ đích xác so với người thường dễ dàng thất hồn......"
Cảnh Ngọc trầm ngâm một lát, tựa hồ còn có suy tính khác, nhưng không nói ra:
"Trước cứ chiêu hồn thử xem."
Vân Phong hỏi: "Chiêu hồn thế nào?"
"Ta hiểu gia chủ và phu nhân nôn nóng, nhưng mong hai người kiên nhẫn chút. Hiện tại là buổi trưa, không phải thời điểm thích hợp để chiêu hồn."
Cảnh Ngọc kiên nhẫn mà tinh tế giải thích cho Vân Phong và Vân Dương:
"Hồn phách của người sống khi rời khỏi thân thể gọi là Sinh hồn. Sinh khí thuần dương, hồn phách thuần âm. Sinh hồn nằm giữa âm và dương, còn rất mong manh. Dương khí hay âm khí quá thịnh đều có khả năng gây hại cho Sinh hồn.
Cho nên nếu muốn chiêu hồn, phải chọn thời điểm âm dương cân bằng. Chạng vạng và sáng sớm, khi âm dương luân phiên, là tốt nhất."
Vân Phong và Vân Dương vẫn sốt ruột, nhưng cảm xúc đã ổn định hơn nhiều.
Cảnh Ngọc ôn thanh tế ngữ, không nhanh không chậm nói:
"Hơn nữa, chiêu hồn cũng cần chuẩn bị vài thứ."
"Tiên quân yêu cầu cái gì?"
"Gương, tro đế giày, vải bảy màu, Bách Gia Đèn......" Cảnh Ngọc liệt kê từng thứ cần thiết.
"Vỏ trứng......Hồn Đăng có thể dùng làm vật chứa, không cần chuẩn bị vỏ trứng, thế thôi."
Vân Phong lập tức xoay người: "Ta liền kêu người đi chuẩn bị."
Phu nhân Vân Dương mỉm cười với Cảnh Ngọc và Mục Thời. Chỉ là thật sự không có tâm trạng, tươi cười triển lộ ra cũng không đẹp, giống như sắp khóc.
"Hiện tại đã là buổi trưa, trong nhà làm chút đồ ăn. Hai vị tiên quân có cần dùng bữa không? Tiên quân muốn ăn gì? Ta kêu phòng bếp làm."
Vân Dương muốn chiêu đãi khách quý từ Thái Khư tới:
"Trong nhà gần đây mới mua mấy hộp trà hoa nhài bát vị, mùi rất thơm. Tiên quân có muốn nếm thử? Xứng với chút điểm tâm cũng không tồi. A Hiên vừa mua bánh sữa trở về."
Nàng không rõ nên chiêu đãi tu sĩ thế nào.
Những Trận tu dựa theo lệ thường tới Vân Thị tu bổ trận pháp, luôn rời đi sau khi làm xong, không bao giờ nán lại lâu.
Khúc Trường Phong có tới vài lần. Hắn sẽ ở lại mấy ngày, phẩm trà, nói vài câu chuyện phiếm, đóng gói một ít điểm tâm mang về cho đồ đệ. Nếu có hứng thú, hắn cũng sẽ tự nếm thử. Vị Kiếm Tôn được Tu Chân Giới tôn sùng là đệ nhất này, khi ở Vân Phủ rõ ràng đã hạ thấp cái giá, bao dung thân thiện.
Mục Thời nghiêng đầu hỏi: "Có thể cho ta một hộp trà hoa nhài không?"
Vân Dương hỏi: "Một hộp đủ rồi sao?"
Thứ tiên quân của Thái Khư muốn, Vân Phủ tất nhiên nguyện ý đưa. Ngoại trừ tính mạng của mọi người trong Vân Phủ, Mục Thời muốn cái gì, Vân Phủ đều tận lực thỏa mãn.
Mục Thời gật đầu: "Đủ rồi, không cần nhiều, ta chỉ muốn một hộp."
Vân Dương đáp ứng —— Tiên quân nói cái gì, cứ làm theo là được.
Cảnh Ngọc suy tư một lát, hỏi:
"Phu nhân, trong phủ có thường phục không? Ta và Mục sư muội mặc như vậy đi lại trong Bạch Thành không tiện lắm."
"Có." Vân Dương nói:
"Thu Hương, đi lấy 2 bộ y phục mới chưa mặc qua. Nhị vị tiên quân thỉnh đi theo ta, tìm một nơi thuận tiện để thay quần áo."
Nói là nơi thuận tiện thay quần áo, thật ra là muốn an bài chỗ ở.
"Không không không, chúng ta ở trong viện của Vân tiểu thư là được. Ta cũng cần phải thường xuyên chú ý đến Vân tiểu thư, ở quá xa không tốt."
Cảnh Ngọc hỏi: "Đình viện này hẳn còn phòng trống đúng không?"
"Có, chỉ là hơi nhỏ chút, còn chưa được dọn dẹp. Tiên quân nếu không ngại, ta sẽ gọi người tới dọn dẹp, trải giường chiếu."
Vân Dương dừng lại, hỏi: "Tiên quân thích gối cứng hay gối mềm?"
Cảnh Ngọc quay đầu nhìn về phía Mục Thời:
"Mục sư muội ngủ thế nào?"
Mục Thời trả lời: "Không ngủ, thời điểm nên nghỉ ngơi, hầu như đều đả tọa nhập định."
"Ta cũng không ngủ."
Cảnh Ngọc nói với Vân Dương: "Không cần trải giường chiếu, đưa tới 2 cái đệm ngồi là được."
Vân Dương cho rằng tiên tu cao quý hơn phàm nhân. Nhưng trên thực tế, tu sĩ của Thái Khư Tiên Tông giống như cỏ dại, có thể không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, nếu ở hoàn cảnh quá kém, ngay cả đệm ngồi cũng không cần, rất dễ nuôi sống.
Thu Hương cầm y phục tới: "Tiên quân cần ta hỗ trợ thay quần áo không?"
"Không cần, chúng ta có thể tự thay." Cảnh Ngọc bất đắc dĩ tiếp nhận quần áo:
"Vân phu nhân và Thu Hương cô nương cứ đi làm việc của mình. Ta và Mục sư muội nếu có chuyện gì, sẽ chủ động tìm hai người."
Vân Dương lại khách sáo vài câu, nhưng không rời đi, mà tiến vào phòng chính xem Vân Lâm.
Thu Hương tiếp tục đi quạt than. Thời tiết lạnh lẽo, tiên quân vào ở, phải đốt mấy chậu than đưa qua. Nhưng nhị vị tiên quân hình như hoàn toàn không sợ lạnh, vải thô bạch y trên người cũng rất mỏng.
Cảnh Ngọc và Mục Thời cùng nhau vào Đông Sương Phòng. Phòng không tính nhỏ, hơn nữa cũng không phải "chưa được dọn dẹp" như Vân phu nhân nói, chỉ là chưa trải giường chiếu mà thôi.
Cảnh Ngọc đem một bộ y phục đưa cho Mục Thời, hỏi thăm:
"Sư muội thích trà hoa nhài?"
"Không thích." Mục Thời tiếp nhận quần áo, giũ ra, nhìn váy áo màu xanh nhạt, ánh mắt có chút mờ mịt.
"Vậy vì sao hỏi muốn lấy trà?"
Mục Thời trả lời: "Đưa cho Trái Bã Đậu."
Cảnh Ngọc chần chờ một lúc lâu, mới phản ứng lại "Trái Bã Đậu" là ai —— Phó cốc chủ của Dược Vương Cốc - Minh Quyết.
......Là nhớ lầm tên sao? Không, Mục Thời hình như là cố ý. Nàng và Minh phó cốc chủ của Dược Vương Cốc không hòa thuận không phải bí mật, ít nhất là trong Thái Khư Tiên Tông.
Cảnh Ngọc hỏi: "Minh phó cốc chủ thích trà hoa nhài?"
Mục Thời lắc đầu: "Không, trà hoa nhài mùi rất nồng. Hắn không thích những thứ có hương vị nồng — bởi vì nếu hạ độc vào những thứ này, càng khó nếm ra hơn bình thường."
Cảnh Ngọc phỏng đoán: "Cho nên ngươi đưa hắn trà hoa nhài, là vì cố ý chọc giận hắn?"
Mục Thời cảm thấy không thể hiểu được trước suy đoán của Cảnh Ngọc: "Chọc giận hắn? Ta sao sẽ làm chuyện ấu trĩ như vậy?"
Cảnh Ngọc càng thêm tò mò về dụng ý của Mục Thời:
"Vậy vì cái gì?"
"Hạ độc."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro