51

Khúc Trường Phong mang theo cô nhi của Linh Tộc, bay vọt qua thiên sơn vạn thủy, từ Nhược Lam Sơn ở Bắc Châu quay trở về Thái Khư Tiên Tông ở Đông Châu. Cấm chế của Thái Khư không ngăn được hắn. Hắn không đi vào từ Sơn môn, mà trực tiếp vào Vấn Kiếm Phong.

Hiện tại là cuối xuân, gần kề ngày giỗ của Linh Hàn Tiên Tôn, Minh Quyết liền từ Dược Vương Cốc trở về Vấn Kiếm Phong ở một thời gian ngắn.

Khi Khúc Trường Phong trở về, Minh Quyết đang ngồi trong sân, một bên uống trà, một bên dùng ánh nến lật xem bệnh án "Nghi nan tạp chứng" mà Đan Tâm Phong đưa lại đây để xin thỉnh giáo.

"Sao lại trở về rồi?" Minh Quyết lật qua một tờ bệnh án:

"Ta cho rằng ngươi sẽ ở lại Nhược Lam Sơn cho đến khi phi thăng. Ngươi nhặt trẻ con ở chỗ nào vậy? Nhanh đưa đến Khư Thành đi, ngươi nuôi cái gì chết cái đó, thật sự tà môn, đừng tai họa đứa nhỏ......Ma tộc?"

Lê Ứng Mộng được Khúc Trường Phong ôm vào trong ngực, bên má trái hiện lên hoa văn đỏ tươi. Minh Quyết đã trải qua Tiên Ma Đại Chiến, biết rất rõ, hoa văn kỳ dị này là Ma văn.

"Không phải Ma tộc, là hài tử của Linh tộc. Linh tộc ở Nhược Lam Sơn và Ma tộc ở Tây Châu đều xuất phát từ Ma tộc thượng cổ, không thể tránh được có điểm giống nhau."

Khúc Trường Phong nhìn Lê Ứng Mộng trong lòng ngực, thở dài:

"Minh Quyết, Linh tộc ở Nhược Lam Sơn bị diệt tộc."

Minh Quyết ngẩng đầu hỏi: "Ai làm?"

Khúc Trường Phong đặt Lê Ứng Mộng trên giường, kéo tấm chăn ở cuối giường đắp lên người tiểu cô nương:

"Không biết là ai làm, lúc ta đến tộc địa của Linh tộc ở Nhược Lam Sơn, hết thảy đều đã muộn. Đứa nhỏ này vừa vặn không ở trong tộc địa, cho nên sống sót."

Minh Quyết đối với việc Linh tộc ở Nhược Lam Sơn bị diệt không cảm thấy ngoài ý muốn.

Bộ tộc này có thể cộng cảm với sơn thủy trong thiên địa, có thể tụ linh, đều là Thiên linh căn, trời sinh liền có được một viên Kim Đan, tựa như bảo vật sống biết đi. Tuy nhiên, họ lại không tu luyện, mang bảo vật trong người, tay lại không đao kiếm, một khi bị nhắm đến, diệt vong chính là chuyện sớm hay muộn.

Khúc Trường Phong vươn tay, chạm vào tóc Lê Ứng Mộng:

"Ít nhiều nhờ Linh Tộc ở Nhược Lam Sơn, các mảnh tàn hồn của sư phụ mới có thể vào luân hồi. Giữ được cô nhi của bộ tộc họ, cũng tính là báo ân."

Minh Quyết chọc vào bả vai Khúc Trường Phong, khi hắn quay đầu lại, đưa cho hắn một cái khăn tay tẩm ướt, nhắc nhở:

"Lau mặt cho nàng đi, đầy mặt đều là nước mắt, bẩn lắm."

Khúc Trường Phong tiếp nhận khăn tay, trêu chọc:

"Y tu quả nhiên càng biết chăm sóc người."

Minh Quyết xoay đầu sang chỗ khác: "Nàng thoạt nhìn sắp tỉnh. Ngũ Cốc Đường hẳn đang nấu cháo. Ta đi lấy một chén."

Nói xong, Minh Quyết liền rời đi.

Minh Quyết vừa mới đi, Lê Ứng Mộng giống như gặp ác mộng nhíu mày. Không bao lâu, nàng kêu sợ hãi một tiếng, ngồi dậy, hai tay nhéo chăn thở hổn hển.

"Ca ca, ta......" Nàng theo bản năng mà gọi người thân, nhưng khi quay đầu lại, phát hiện trên giường chỉ có một mình mình.

Nàng trợn tròn mắt, sau một lúc lâu mới nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nàng hé miệng gào khóc, nước mắt ào ào rơi xuống.

Khúc Trường Phong ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Nàng hỏi Khúc Trường Phong: "Mẫu thân, phụ thân và ca ca, họ thật sự đều đã chết sao?"

Khúc Trường Phong nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Vì sao?" Nàng khóc dữ dội hơn, gần như muốn ngất đi, liên tục hỏi vì sao.

Nàng vẫn còn là một đứa trẻ. Trong mắt nàng, vạn vật trên đời đều có nhân quả, đều phải hợp lý. Nhưng trên thực tế, có rất nhiều sự tình không tuần hoàn theo đạo lý, mà vô duyên vô cớ buông xuống trên người.

Minh Quyết mang cháo trở lại.

Vận may không tồi, Ngũ Cốc Đường đang nấu cháo đậu đỏ, trong cháo có thêm đường, hẳn là hợp khẩu vị của trẻ nhỏ.

Khúc Trường Phong bưng chén cháo qua. Minh Quyết đã dùng pháp thuật làm cháo nguội đến độ ấm thích hợp để ăn. Khúc Trường Phong cầm muỗng, nhẹ nhàng múc một muỗng đưa đến bên miệng tiểu cô nương.

Hắn khuyên nhủ: "Ăn chút gì đi."

Lê Ứng Mộng còn khóc, căn bản không có tâm tư ăn. Khúc Trường Phong sợ nàng vừa khóc vừa ăn sẽ bị sặc, cũng không ép, đặt chén cháo sang một bên.

Nàng khóc lóc rồi lại ngủ thiếp đi, đại khái là khóc mệt. Lần này nàng không gặp ác mộng, trong mộng trống rỗng, cái gì cũng không có, không có cây đại thụ, không có huynh trưởng và cha mẹ, cũng không có tộc nhân.

Nàng cảm giác lòng bàn tay lành lạnh, mở to mắt, phát hiện Khúc Trường Phong đang dùng rượu thoa vào lòng bàn tay nàng. Mùi rượu thật gay mũi.

"Tỉnh rồi? Ngươi phát sốt." Khúc Trường Phong vươn tay về phía nàng:

"Đưa tay kia cho ta."

Nàng nghe lời đưa tay cho Khúc Trường Phong, mơ mơ màng màng ngồi một hồi lâu, cho đến khi Khúc Trường Phong buông tay nàng ra, mới hỏi:

"Đây là chỗ nào?"

Khúc Trường Phong trả lời: "Vấn Kiếm Phong ở Thái Khư Tiên Tông."

Lê Ứng Mộng hỏi: "Cách nhà ta xa không?"

Khúc Trường Phong đúng sự thật trả lời: "Không tính gần."

Lê Ứng Mộng cắn môi, nhìn như lại muốn rớt nước mắt.

"Nhưng cũng không phải rất xa, từ đây bay qua chỉ mất 2 canh giờ."

Khúc Trường Phong duỗi tay sờ đầu nàng:

"Ngươi sợ đắng không?"

Tiểu cô nương nắm chặt chăn: "Sợ."

"Sợ đắng cũng phải uống."

Hắn bưng qua một chén thuốc. Đây là Minh Quyết nấu sau khi phát hiện Lê Ứng Mộng sốt cao. Hắn đưa muỗng tới bên miệng tiểu cô nương:

"Ngươi bị bệnh, uống thuốc mới có thể khỏe lại."

Lê Ứng Mộng hỏi: "Không uống thuốc sẽ chết sao?"

Khúc Trường Phong trả lời nàng: "Nếu bệnh chết, sẽ rất dày vò, rất thống khổ."

Lê Ứng Mộng lúc này rốt cuộc mới cúi đầu uống thuốc trong muỗng, nhưng chỉ uống được nửa muỗng, liền bị đắng đến cả khuôn mặt nhỏ đều méo mó, ghé vào mép giường nôn ra, vừa nôn vừa khóc, phảng phất như trời sập.

Khúc Trường Phong đặt chén thuốc sang một bên, vỗ lưng cho nàng, đến khi nàng ngừng nôn, mới lau miệng, rồi đặt nàng lại trên giường.

Hắn nói với Y tu đang đi vào: "Ta đã bảo cho đường vào thuốc."

Minh Quyết khoanh tay sửa đúng hắn:

"Không thể bỏ đường vào thuốc, hơn nữa bỏ đường cũng sẽ vừa chua vừa đắng, lại vừa cay, không có gì khác nhau."

Lê Ứng Mộng bệnh đến mức luôn mơ mơ màng màng, lại muốn ngủ.

Nàng thật thương tâm, lại bị bệnh, mấy ngày đều là ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Lúc đầu, mỗi lần tỉnh đều phải khóc, về sau số lần khóc dần dần ít đi. Nhưng nàng vẫn cứ không muốn ăn, cũng không chịu uống thuốc, chỉ miễn cưỡng nuốt mấy viên Tích Cốc Đan với nước.

Nàng bệnh ngày càng nặng, nhưng tình huống không đến nỗi quá tệ. Sau một trận sốt cao suýt nữa làm Khúc Trường Phong và Minh Quyết sợ hãi, nàng lại dần khỏe lên.

Đó là một ngày mùa hè, sau giờ ngọ, tiếng ve kêu thập phần ồn ào. Nàng có chút bực bội, không thể nằm trên giường, nên đã bước xuống, đi ra ngoài.

Trên người nàng không còn là y phục đặc trưng của Linh tộc ở Nhược Lam Sơn, mà là tông phục của Thái Khư Tiên Tông. Nàng vẫn chưa bái sư vào Thái Khư Tiên Tông. Bộ y phục này chỉ là Mạnh Sướng tìm cho nàng mặc tạm.

Nàng từ cửa sân sau đi ra ngoài, vào sau núi Vấn Kiếm Phong, chậm rì hoạt động bước chân, hành tẩu trong sơn dã.

Nơi này tuy rằng linh khí sung túc, nhưng lại rất khác biệt với Nhược Lam Sơn mà nàng quen thuộc, không có cây đại thụ treo đầy lụa đỏ, không có chim chóc sẽ nhảy lên mổ đầu nàng, càng không có các tộc nhân tay bưng trái cây, cảm tạ núi sông ban tặng.

Lê Ứng Mộng đi tới, nghe thấy tiếng nước chảy, liền chạy chậm qua. Đây là lần đầu tiên nàng chạy kể từ khi ốm đau trên giường tới nay, nên có chút cố sức. Đến khe núi, nàng đi dọc theo dòng suối đi xuống, bất ngờ nhìn thấy trong dòng suối trong vắt, một thanh kiếm màu ngọc bích đang nằm.

Đây là kiếm của Khúc Trường Phong, Bích Khuyết.

Nó còn xinh đẹp hơn cả ngọc thạch, được dòng nước cọ rửa, càng thêm hiện lên màu xanh tươi mát trong trẻo.

Lê Ứng Mộng như có cảm giác gì đó mà ngẩng đầu lên. Khúc Trường Phong đang gối đầu lên một thân cây, không có ý định nhìn xuống, đại khái là đang ngủ. Nàng cởi giày vớ, bước vào khe suối một cách nhẹ nhàng nhất có thể, khom người xuống, nắm lấy chuôi Bích Khuyết Kiếm.

Sau đó "Keng" một tiếng, Bích Khuyết Kiếm ra khỏi vỏ.

"A......" Thanh âm của Khúc Trường Phong từ đỉnh đầu vang lên.

Hắn sớm đã nhận ra Lê Ứng Mộng đến, cũng biết nàng bước vào suối nước là muốn chạm vào Bích Khuyết Kiếm, nhưng hắn bất kể thế nào cũng chưa phỏng đoán được, Bích Khuyết Kiếm sẽ được rút ra khỏi vỏ.

"Ta, ta chỉ muốn thử xem, nó có phải nặng ngàn cân hay không. Ta, ta......"

Lê Ứng Mộng như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, lập tức đút kiếm trở lại vỏ, nhưng không biết có phải do phương pháp tra kiếm không đúng hay không, một đoạn thân kiếm của Bích Khuyết vẫn lộ ở ngoài, không thể nào tra vào được.

Nàng dùng hết sức ấn thanh kiếm vào vỏ kiếm, nghẹn đến mặt đỏ bừng, Bích Khuyết vẫn không thu vào.

Người thủ kiếm nhìn ảo ảnh, cười to thành tiếng.

Hạ Lan Dao nghi hoặc: "Đây là chuyện gì?"

"Bích Khuyết vẫn luôn là một thanh kiếm rất tùy hứng." Người thủ kiếm vuốt chòm râu dài bạc trắng, nói:

"Đừng nghĩ dễ dàng rút ra, càng đừng nghĩ rút ra rồi thì không phụ trách."

Khúc Trường Phong từ trên cây ngồi dậy.

Lê Ứng Mộng lắc lắc khuôn mặt nhỏ: "...Thật xin lỗi, ta không nên chạm vào kiếm của ngươi."

Hạ Lan Dao lộ biểu tình kinh ngạc:

'Thật xin lỗi'? Nàng biết nói xin lỗi?"

Nếu là Kiếm tu khác, khẳng định đã sắp tức giận đến nổ tung. Kiếm đối với Kiếm tu mà nói giống như đạo lữ. Kiếm bị sờ soạng, không khác gì đạo lữ bị móng heo làm bẩn.

Nhưng Khúc Trường Phong không tức giận.

Hắn cảm thán: "Số mệnh đúng là một thứ thần kỳ."

Hắn cứu một đứa trẻ Linh tộc đưa về Thái Khư. Đứa nhỏ này vừa vặn có thể rút ra Bích Khuyết Kiếm, không khỏi quá trùng hợp.

Trên mặt Khúc Trường Phong mang theo nụ cười nhàn nhạt. Hắn cúi đầu, nhìn tiểu cô nương đang cùng Bích Khuyết phân cao thấp ở khe suối, hỏi:

"Ứng Mộng, có muốn học kiếm không?"

Lê Ứng Mộng lộ ra biểu tình mờ mịt.

Khúc Trường Phong từ trên cây nhảy xuống. Hắn ngồi xổm bên dòng suối, nói với Lê Ứng Mộng đang ôm Bích Khuyết Kiếm:

"Nếu ngươi nguyện ý học kiếm, ta sẽ tặng Bích Khuyết cho ngươi."

Cảnh tượng trước mắt Hạ Lan Dao và người thủ kiếm thay đổi.

Từ sau núi Vấn Kiếm Phong tiếng ve kêu không ngừng nghỉ, biến thành tiền viện của Vấn Kiếm Phong.

Khúc Trường Phong, Mạnh Sướng và Minh Quyết đều có mặt. Minh Quyết trầm mặc không nói. Mạnh Sướng lại biểu hiện ra vẻ mặt cứng rắn hiếm có.

"Không được! Tuyệt đối không được!" Mạnh Sướng cự tuyệt:

"Trở thành đồ đệ của ngươi phải nhập Tông tịch, nhập Tông tịch phải trắc linh căn, cũng yêu cầu thử huyết thống. Đến lúc đó trắc ra là nhân - ma hỗn huyết, ngươi sẽ giải thích thế nào với các trưởng lão?"

"Với thân phận của ngươi, thu một Bán Ma làm đồ đệ, sẽ khuấy lên bao nhiêu sóng gió, trong lòng ngươi không biết sao? Nếu ta đáp ứng ngươi, liền có thể bị nước miếng nhấn chìm."

Khúc Trường Phong nói: "Nàng không phải thật là nhân - ma hỗn huyết. Ta cũng không thèm để ý các trưởng lão nói thế nào."

Mạnh Sướng nói có sách mách có chứng phân tích:

"Sư huynh, một đứa nhỏ lấy thân phận Bán Ma sinh hoạt ở chính đạo, phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt lạnh lùng? Những nhân - ma hỗn huyết rõ ràng không có bao nhiêu huyết thống Ma tộc, cuối cùng lại vẫn nhập ma. Nguyên nhân nhập ma không phải là vì bị người khác xa lánh sao?"

"Hơn nữa, đứa nhỏ này thân mang huyết thù. Người diệt toàn tộc của nàng không biết là Ma tộc hay tu sĩ. Nếu là tu sĩ, nhất định là một tu sĩ rất lợi hại, rất có thể chiếm địa vị cao trong một môn phái hoặc thế gia nào đó. Nếu trong tương lai nàng biết thân phận của kẻ thù, có thể chỉ vì trả thù một người mà xốc lên một đại môn phái của chính đạo hay không?"

"Tu Chân Giới thật vất vả vững vàng trở lại, liệu sẽ vì vậy mà lại lần nữa nhấc lên sóng to gió lớn? Phàm nhân có thể bị lan đến hay không? Nếu hòa bình không còn nữa, dẫn tới các sinh mệnh vô tội mất đi, thì nàng có gì khác biệt với Ma tộc, với những yêu ma khoác da người kia?"

Khúc Trường Phong nói: "Ta không nghĩ như vậy......"

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Minh Quyết ngắt ngang:

"Chuyện này có biện pháp giải quyết."

Minh Quyết từ túi Càn Khôn lấy ra một lọ nước:

"Đây là Vong Tình Thủy của Dược Vương Cốc, loại mà ta chưa cải tiến. Uống xong sẽ quên hết mọi chuyện trong quá khứ, bao gồm chính thân phận của mình."

"Lúc trước nàng vẫn luôn bệnh, tình hình không lạc quan, ta đã chuẩn bị lọ Vong Tình Thủy này. Đối với tâm bệnh không thể chữa khỏi mà nói, nó là một loại thuốc hay."

Minh Quyết đưa Vong Tình Thủy cho Khúc Trường Phong:

"Nàng thương tâm quá độ, tổn hại tâm mạch. Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn có khởi sắc, nhưng ngươi và ta đều biết, bệnh của nàng vẫn chưa hết, không biết khi nào mới có thể chữa khỏi. Uống xong lọ Vong Tình Thủy này, quên hết mọi chuyện về Nhược Lam Sơn, sẽ tốt cho nàng và cả chính đạo."

Trong phòng, Lê Ứng Mộng lưng dựa vào cửa ngồi dưới đất, ôm đầu gối, cúi đầu lẩm bẩm:

"Quên hết tất cả......?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro