53

Hạ Lan Dao nghe thấy tiếng "Răng rắc".

Nháy mắt tiếp theo, quang cảnh xung quanh hóa thành từng mảnh vỡ.

Lê Ứng Mộng 5 tuổi theo những mảnh vỡ biến mất, Mục Thời 18 tuổi xuất hiện bên cạnh Hạ Lan Dao và người thủ kiếm. Nàng đặt một tay lên vai Hạ Lan Dao, nhìn người thủ kiếm, hỏi:

"Này, lão nhân, nếu ta uống lọ Vong Tình Thủy kia, sẽ có hậu quả gì?"

Người thủ kiếm chống gậy, nói: "Ngươi sẽ quên hết mọi chuyện, ở trong ảo ảnh vô tận, vĩnh viễn không thể rời đi."

Mục Thời mặt vô biểu tình, ghét bỏ nói: "Thật âm hiểm."

"Đây là khảo nghiệm của thanh kiếm đối với chủ nhân tương lai của nó." Người thủ kiếm không nhanh không chậm nói:

"Vẫn Tinh kiếm thiết lập cửa ải khó khăn như vậy, chỉ là vì không muốn bị người tầm thường nắm lấy."

Mục Thời gật đầu: "Thôi được, ta miễn cưỡng có thể hiểu. Rốt cuộc, ta cũng không thích những thanh kiếm tầm thường."

"Nói ra thì, ta xem như đã thông qua khảo nghiệm, đúng không?"

Nàng nhìn chung quanh, ảo cảnh tuy rằng đã bị phá vỡ, nhưng quanh mình vẫn là một màu đen, mà không phải sa mạc vàng vô tận của Kiếm Trủng.

"Chuyện gì đây?"

Đúng lúc này, trong bóng tối nổi lên gợn sóng.

Không bao lâu, một hình ảnh xuất hiện trước mặt 3 người.

Mây đen hội tụ, kim quang cùng tử lôi kích động. Khúc Trường Phong ngồi trên bờ sông Khư Giang, giữa những con sóng dữ dội, cầm khăn lau thân kiếm của Bích Khuyết.

Hạ Lan Dao hỏi: "Mục tiên quân, đây cũng là tâm ma của ngươi sao?"

"Hẳn là không phải, ngươi xem, ta không ở trong đó."

Mục Thời nhìn Khúc Trường Phong đang lau kiếm, lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời tụ đầy mây đen:

"Đây đại khái là ngày sư phụ ta phi thăng......?"

Mục Thời hỏi người thủ kiếm: "Lão nhân, chuyện gì thế này?"

Người thủ kiếm vuốt râu nói: "Đây là ký ức của kiếm."

Trong ảo cảnh, Khúc Trường Phong vừa lau kiếm, vừa nói:

"Bích Khuyết, chúng ta đã cùng nhau trải qua 200 năm, hiện giờ rốt cuộc tới lúc tạm biệt."

Khúc Trường Phong đứng dậy, lau sạch những bọt nước trên thân Bích Khuyết Kiếm, rồi tra kiếm trở về vỏ.

Khúc Trường Phong buộc túi Càn Khôn vào chuôi kiếm, từ bên trong lấy ra một trang giấy. Đó là một trang giấy khổ dọc, trên đó lấy mực màu đỏ son viết ——

Lê Ứng Mộng, sinh vào đầu ngày 15 tháng giêng năm Dự Nhân thứ 11, chết vào cuối ngày 14 tháng giêng năm Dự Nhân thứ 30.

"Vì A Thời, ta đã trì hoãn việc phi thăng nhiều năm. Ta vốn nghĩ rằng mình sẽ cùng nàng vượt qua ngày 14 tháng giêng âm lịch năm sau mới rời đi, nhưng trời xanh không đồng ý cho ta tiếp tục dừng lại ở Tu Chân Giới. Nàng cần phải tự mình đối mặt với kiếp nạn này."

Khúc Trường Phong cầm Bích Khuyết Kiếm, nói:

"Bích Khuyết, A Thời còn niên thiếu, tính tình bướng bỉnh hơn cả lừa. Ngươi đã sớm lựa chọn nàng, về sau phải che chở nàng thật tốt, để nàng có thể luôn bướng bỉnh như vậy. Bướng bỉnh cho đến 19 tuổi, trăm tuổi, thậm chí ngàn tuổi."

Hắn vừa dứt lời, trên bầu trời vang lên tiếng sấm.

Khúc Trường Phong một tay cầm trang Sổ Sinh Tử, một tay nắm Bích Khuyết Kiếm, đối mặt với lôi kiếp phi thăng, bay về phía mây đen giăng đầy. Hắn cúi đầu nhìn lại, nơi xa có người vội vã chạy tới, là một thiếu nữ mặc bạch y, dùng chiếc đũa vấn tóc.

"Sư phụ ——!"

Khúc Trường Phong cúi đầu, lộ ra nụ cười luyến tiếc, nói với Bích Khuyết Kiếm trong tay hắn:

"Đi thôi, Bích Khuyết."

Nói xong, hắn buông tay. Thần kiếm màu xanh ngọc bích từ trên cao rơi xuống, lọt vào trong lòng ngực bạch y thiếu nữ.

Hình ảnh ngừng ở nơi đây.

Cảnh sông ở Thái Khư, thiên lôi kiếp của Độ Kiếp Kỳ phi thăng, thân ảnh của Khúc Trường Phong, cùng thiếu nữ mặc bạch y kia, mọi thứ trong ảo ảnh đều bắt đầu tiêu tán.

Gió cát tràn ngập.

Mục Thời, Hạ Lan Dao và người thủ kiếm một lần nữa trở về Kiếm Trủng, Mục Thời đứng dưới Thiên Kiếm Thạch, trong tay cầm chuôi Vẫn Tinh Kiếm.

"Ngươi đã thông qua khảo nghiệm." Người thủ kiếm nói với Mục Thời:

"Có thể rút kiếm."

Mục Thời vào lúc này lại do dự.

Nàng quay đầu nhìn Bích Khuyết —— Thanh kiếm không lưỡi vì bảo hộ một người đoản mệnh như nàng, không đi theo Khúc Trường Phong, mà lựa chọn ở lại Tu Chân Giới.

Đúng lúc này, Bích Khuyết Kiếm bị nàng cắm vào cát vàng đổ ngang xuống, lệch vào trên người nàng, trực tiếp đè nàng ngồi xuống đất. Thanh kiếm chưa bao giờ làm khó nàng này, giờ đây trở nên vô cùng trầm trọng, bất luận thế nào cũng không muốn từ trên người nàng rời khỏi.

"Bích Khuyết......" Mục Thời ôm lấy kiếm:

"Ngươi sẽ bị Thái Khư Tiên Tông nhốt lại."

Dù vậy, Bích Khuyết Kiếm vẫn không nhẹ đi.

Mục Thời hít sâu một hơi. Nàng nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy Bích Khuyết Kiếm, thấp giọng nói:

"Ngươi thật ngốc, thật sự rất rất ngốc."

Người thủ kiếm nói: "Nó không ngốc, nó chỉ là yêu ngươi sâu đậm."

Hạ Lan Dao nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn biết, Mục Thời sẽ không lấy Vẫn Tinh Kiếm, một chuyến tới Kiếm Trủng này đại khái là uổng công lăn lộn. Nhưng như vậy cũng không tồi, Kiếm tu cùng kiếm song song hướng về nhau, cũng coi như viên mãn.

Mục Thời ôm Bích Khuyết Kiếm đứng dậy:

"Hạ Lan Dao, chúng ta đi......A?"

Cảnh tượng trước mắt Mục Thời lại thay đổi. Nàng thấy một đình viện lớn, có 9 cửa ra vào, thập phần xa hoa. Hạ Lan Dao đứng bên cạnh nàng biến mất, chỉ còn lại người thủ kiếm.

Mục Thời hỏi người thủ kiếm: "Hạ Lan Dao đâu?"

"Không phải ở kia sao?" Người thủ kiếm dùng gậy chỉ vào nam hài ngồi dưới mái hiên.

Đứa nhỏ này nhiều nhất 4 tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, mặc quần áo màu xanh xám, bên hông đeo một viên ngọc bội màu đỏ thắm. Hắn ngồi dưới mái hiên, nhìn huynh trưởng và tỷ tỷ đang tu tập pháp thuật, lộ ra thần sắc hâm mộ lại cô đơn.

"Tiểu thiếu gia, đến giờ học thư pháp rồi, tiểu thiếu gia——" Thanh âm của tôi tớ từ xa đến gần:

"Tiểu thiếu gia, sao ngài lại ở chỗ này?"

Nam hài nhút nhát nói: "Ta muốn học pháp thuật."

Tôi tớ không phải lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy, ứng đối phi thường quen thuộc:

"A, nếu có thể, ta cũng muốn cho ngài học pháp thuật, nhưng ngài không có thiên phú này. Đi thôi, nếu làm thư pháp tiên sinh sốt ruột chờ, ngài sẽ lại bị đánh tay."

Mục Thời lộ ra biểu tình không thể tin tưởng:

"Nơi này là tâm ma ảo cảnh của Hạ Lan Dao? Lão nhân, Kiếm Trủng của các ngươi điên rồi sao? Hắn chỉ là một phàm nhân. Các ngươi làm hắn tiến vào tâm ma ảo cảnh?"

Người thủ kiếm cũng cảm thấy khó tin:

"Việc này không phải do ta làm chủ, là Vẫn Tinh muốn khảo nghiệm hắn...Sao Vẫn Tinh lại coi trọng một phàm nhân?"

Tôi tớ lôi kéo tay Hạ Lan Dao rời đi.

Cảnh tượng chuyển sang cảnh tiếp theo. Hạ Lan Dao hơi trưởng thành hơn một chút. Hắn ngồi ở cuối trong gia yến, cúi đầu, một bên cầm đũa gắp đồ ăn trước mặt, một bên nghe người lớn nói chuyện.

"A Giác đã được Thiên Âm Các tuyển chọn?" Nhị thúc nói với Tam thúc đang vui mừng ra mặt:

"Đây là chuyện tốt, A Giác từ nhỏ đã thích đàn cổ, Thiên Âm Các rất thích hợp hắn."

Tam thúc khách khí nói: "Tiểu Chăng nhà các ngươi không phải cũng vào Dương Bình Lâu sao? Tuy Dương Bình Lâu không lớn bằng Thiên Âm Các, nhưng người thu hắn làm đồ đệ chính là Phó lâu chủ. Tất cả con cháu trong nhà đều đã an bài xong, ngươi cũng bớt lo."

Bàn tay cầm đũa của Hạ Lan Dao run nhè nhẹ. Hắn thậm chí nhắm mắt lại.

Mục Thời nói: "Hắn đang sợ hãi......"

Hắn dường như đã biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì. Hiển nhiên không phải lần đầu tiên hắn trải qua trường hợp như vậy.

Nhị thẩm ngồi cạnh nhị thúc cười nói:

"Đúng vậy, tuy rằng đám con cháu đều không đủ tiền đồ, nhưng may mà cũng bớt lo. Nói ra thì, nghe nói Tiểu Dao cũng rất lợi hại, tay nghề thư pháp không tồi, về sau nhất định có thể trở thành đại thư pháp gia."

Gia chủ và phu nhân ngồi ở chủ vị thay đổi sắc mặt.

Hạ Lan Gia là thế gia tu tiên, về sau có thể trở thành đại thư pháp gia đối với con cháu nhà Hạ Lan mà nói không phải khen ngợi, mà là một sự sỉ nhục cực lớn.

Con cháu nhà Hạ Lan có thể gia nhập tông môn tu hành, có thể ở lại trong nhà làm việc, cũng có thể làm tán tu...Làm cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể làm thư pháp gia. Đây là chí hướng của phàm nhân.

Chiến hỏa rốt cuộc đốt tới trên người Hạ Lan Dao.

Hạ Lan Dao buông đũa xuống:

"Phụ thân, ta không thoải mái."

Nhị thúc quan tâm nói: "Ai da, mau mời đại phu xem xem, không thoải mái thì không thể chậm trễ. Thọ mệnh của phàm nhân ngắn ngủi, thân thể cũng yếu ớt, bất cẩn một chút liền không giữ được."

Gia chủ thở dài: "Đưa Cửu thiếu gia đi nghỉ ngơi, mời đại phu cho hắn."

Tôi tớ vâng lệnh, dẫn Hạ Lan Dao rời đi.

Sau bữa gia yến, gia chủ nhà Hạ Lan vốn định đi nghỉ ngơi, nhưng đi được nửa đường đến đình viện của mình, vẫn vòng trở lại xem tình hình của Hạ Lan Dao. Hắn nói chuyện với đại phu mấy câu, liền giận tím mặt, đánh Hạ Lan Dao một bạt tai.

"Ngươi giả bệnh?" Trong lời nói của Hạ Lan Thu tràn đầy lửa giận:

"Vốn đã đủ mất mặt xấu hổ, còn học nói dối?"

Hạ Lan Dao bụm mặt, nghiêng đầu, một vệt đỏ từ lỗ tai chảy ra.

Ảo cảnh lại biến hóa.

Đó là mùa xuân năm thứ hai, Hạ Lan Gia tổ chức đi đạp thanh ở nơi sơn dã. Lúc này bầu không khí nhẹ nhàng hơn nhiều so với gia yến. Người lớn uống rượu, bọn nhỏ cùng nhau chơi trốn tìm.

Hạ Lan Dao được một đứa trẻ lớn hơn hắn 2 - 3 tuổi dẫn đi trốn. Là đường ca của nhà Tam thúc, một trong số ít người nguyện ý chơi với hắn.

Đường ca lôi kéo hắn trốn vào hốc cây:

"A Dao, trốn ở đây, đừng phát ra tiếng động. Nơi này rất kín đáo, khẳng định sẽ không bị tìm thấy. Không đủ chỗ cho hai người, ta sẽ trốn chỗ khác."

Hạ Lan Dao nghe lời gật đầu.

Hắn trốn ở hốc cây, mới đầu rất đắc ý, các ca ca tỷ tỷ vẫn không tìm được hắn, nhưng trốn được một lúc, liền bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng —— Sao các ca ca tỷ tỷ còn chưa tới tìm hắn?

Hắn chui ra khỏi hốc cây. Sắc trời đỏ rực, mặt trời đã bắt đầu lặn về tây. Hạ Lan Dao theo ký ức chạy về tìm người nhà, lại phát hiện nơi tổ chức đạp thanh chỉ còn lại chút đồ ăn thừa, ngoài ra không còn gì khác.

Hắn bị bỏ lại trong núi.

Không biết đường về nhà, hắn chỉ có thể khóc kêu:

"Mẫu thân ——! Huynh trưởng! Tỷ tỷ!"

Kêu một hồi, trong núi truyền ra tiếng sói tru, hắn che miệng lại, không dám phát ra thêm bất kỳ thanh âm nào. Sắc trời càng ngày càng tối, hắn trốn trở về hốc cây, ôm đầu gối, im lặng rơi nước mắt.

Mục Thời ngồi xuống bên cạnh hắn, nghĩ thầm:

Vị đường ca kia nói dối, nơi này dư sức trốn thêm một người.

Bóng đêm âm trầm, ước chừng đến thời điểm ánh trăng treo trên đỉnh đầu, Hạ Lan Dao nghe thấy tiếng người. Hắn ngẩng đầu, xuyên thấu qua lối vào hốc cây thấy được ánh nến.

Một lão phụ nhân chống gậy, cầm đèn, đang tìm kiếm ai đó khắp trên núi:

"A Dao? A Dao ——"

Hạ Lan Dao từ hốc cây chui ra.

Lão phụ nhân chiếu đèn vào, thấy rõ là hắn, liền vứt bỏ cây gậy bước nhanh đi tới, ngồi xổm xuống, ôm hắn vào trong lòng ngực, tựa hồ đang khóc, phát ra thanh âm nghẹn ngào:

"Đứa nhỏ đáng thương, sao số mệnh của ngươi lại khổ như vậy."

Hạ Lan Dao được ôm lấy, có chút mờ mịt: "Ngài là...?"

"Ta là tổ mẫu a." Lão phụ nhân vỗ lưng hắn:

"Đứa nhỏ ngốc, có phải bị sợ hãi hay không? Sao ngay cả tổ mẫu cũng không nhận ra?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro