55

Hạ Lan Dao buông tay, dúm tóc trên đỉnh đầu Mục Thời lại dựng lên, cứng đầu như chính chủ nhân của nó. Hạ Lan Dao rất muốn ấn trở lại, nhưng lý trí đã chiếm phần thắng, hắn ngượng ngùng rút tay về.

Mục Thời khoanh tay, ngẩng đầu lên, vẻ mặt không vui.

"Mục tiên quân, để ta nhắc nhở ngươi ——" Hạ Lan Dao thoáng cúi đầu cùng nàng đối diện:

"Nhéo lỗ tai mạo phạm hơn sờ đầu nhiều."

Mục Thời nhìn hắn một lát, giơ tay.

Hạ Lan Dao cho rằng mình sắp bị đánh, theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng cảm giác đau đớn không hề tới, hắn chỉ cảm giác má mình bị nhéo một chút. Lúc mở mắt ra, Mục Thời đã thu tay về, ôm kiếm đi ngang qua bên người hắn.

Hạ Lan Dao nâng tay sờ má.

Trước giờ hắn không hay bị người nhéo mặt, hiện giờ đột nhiên bị Mục Thời nhéo một chút, bỗng cảm thấy hơi kỳ quái. Cảm giác này không phải chán ghét, mà là một loại kỳ quái khó diễn tả.

Đúng lúc này, hắn cảm giác ngón út bị buộc Tơ Hồng của mình bị kéo một chút. Hắn định thần lại, nhìn về phía Mộ Thời, phát hiện nàng đã đi được một đoạn đường dài.

Hắn cầm Vẫn Tinh Kiếm, chạy chậm đuổi theo.

Hạ Lan Dao đi bên cạnh Mục Thời, nói:

"Mục tiên quân, sau khi ra ngoài đi ăn mì thịt bằm đi."

Mục Thời nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi còn nhớ thương món mì trong tâm ma ảo cảnh?"

"Mì thịt bằm thật sự rất ngon." Hạ Lan Dao hồi tưởng lại bát mì trong ảo cảnh:

"Không bỏ rau, chỉ cần nước sốt thịt bằm kho, vị mặn thơm. Ta từ nhỏ liền thích ăn, nhưng bởi vì đi khắp nơi du ngoạn, đã non nửa năm chưa ăn lại."

Mục Thời không tình nguyện nói: "...Vậy đi ăn thôi."

Hạ Lan Dao nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi ngươi có phải mới nuốt nước miếng không?"

Mục Thời mặt vô biểu tình phủ nhận: "Không có."

Hạ Lan Dao nói: "Ta nghe được."

"Không có là không có."

Hạ Lan Dao nhếch lên khóe miệng, từ bỏ tiếp tục truy vấn. Không cần nghĩ, Mục tiên quân khẳng định chết cũng không thừa nhận mình thèm. Kiếm Tôn chưa nói sai, Mục tiên quân thật sự bướng bỉnh, thậm chí còn bướng bỉnh hơn cả lừa.

Đường ra khỏi Kiếm Trủng thuận lợi hơn nhiều so với đường vào.

Bọn họ không đi theo đường cũ từng đi qua, xuyên qua "cánh cửa" được tạo thành bởi mây mù, không thấy Băng Hỏa Luyện Ngục, cũng không thấy rừng Thanh Vụ.

Bao quanh họ là bầu trời đêm với những phù văn kim sắc nổi lơ lửng. Đây là cấm chế của Kiếm Trủng, cũng chính là cấm chế mà họ đã vượt qua bằng thể chất kỳ quái của Hạ Lan Dao trước khi bước vào rừng Thanh Vụ.

Hạ Lan Dao phi thường tự giác nắm tay Mục Thời.

Màn đêm này thoạt nhìn vô biên vô tận. Hạ Lan Dao căn bản không thể xác định phương hướng. Nhưng Mục Thời lại bước đi rất kiên định, vẫn kéo tay hắn đi về một hướng.

Họ đi suốt chừng 2 canh giờ, lâu đến nỗi Hạ Lan Dao không ngừng một lần hoài nghi liệu có đi sai phương hướng không, bầu trời đêm với những phù văn kim sắc lập loè rốt cuộc mới rút đi.

Hạ Lan Dao thấy núi rừng cùng mặt đất phủ đầy lá khô.

Nơi này là sơn cốc phía bắc Vạn Nhạc Kiếm Lâu, chỗ hắn và Mục Thời tiến vào Kiếm Trủng.

Mục Thời triệu ra Nhất Diệp Thuyền. Nàng lôi kéo Hạ Lan Dao lên thuyền, dùng linh lực đẩy ra những cành lá khô trên cao, ngự thuyền bay lên trời.

Tốc độ của Nhất Diệp Thuyền không tính chậm, ước chừng một canh giờ rưỡi sau, họ đã đến phụ cận Nghi Thành.

Nghi Thành vẫn còn cách Dược Vương Cốc 200 dặm, không tính gần, nhưng đây là một trong những thành trì tương đối phồn hoa mà Mục Thời và Hạ Lan Dao bay qua trước khi từ hướng Vạn Nhạc Kiếm Lâu đến Dược Vương Cốc.

Để tránh gây xôn xao, khi còn cách Nghi Thành một khoảng cách, Mục Thời cho thuyền đáp xuống đất, cất kiếm vào túi Càn Khôn, túm Hạ Lan Dao đi bộ vào thành.

Khi vào thành, Mục Thời hỏi câu: "Trong thành này có quán mì nào làm mì thịt bằm không?"

Hạ Lan Dao: "......"

Rốt cuộc là ai cả đầu óc đều là mì thịt bằm?

Thủ vệ ở cửa thành trả lời: "Có, cô nương vào thành xong, cứ đi thẳng đường chính, bên tay trái có quán mì Yến Tế, làm mì thịt bằm rất ngon."

Mục Thời gật đầu, lại hỏi: "Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"

Thủ vệ cảm thấy có chút kỳ quái, thường có người không nhớ ngày, nhưng thật sự có người không nhớ rõ tháng gì sao?

Tuy cảm thấy kỳ quái, thủ vệ vẫn trả lời: "Hôm nay là ngày 10 tháng chạp."

Hạ Lan Dao lộ ra biểu tình hoảng sợ.

Hắn xác thực đã hiểu rõ lời Mục Thời nói "Thời gian trong Kiếm Trủng khác với bên ngoài."

Lúc hắn và Mục Thời cùng nhau vào Kiếm Trủng, chỉ mới là ngày 29 tháng 11. Hắn cảm thấy mình ở trong Kiếm Trủng nhiều nhất 3 ngày, không ngờ vừa ra ngoài, mới phát hiện đã qua 11 ngày.

Hạ Lan Dao hít sâu một hơi, hỏi: "Là năm Dự Nhân thứ 29 phải không?"

"......Đương, đương nhiên." Thủ vệ một bên trả lời, một bên dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Hạ Lan Dao và Mục Thời.

Mục Thời kéo Hạ Lan Dao vào thành.

Đi được một đoạn đường, nàng chậm lại bước chân, cùng Hạ Lan Dao sóng vai, hạ giọng nói với hắn:

"Thủ vệ cảm thấy hai chúng ta là đồ ngốc."

Hạ Lan Dao nói: "......Ta thật sự rất lo lắng hiện tại là năm Dự Nhân thứ 30 hoặc là 31."

Mục Thời thở dài: "Tốc độ dòng chảy thời gian trong Kiếm Trủng không dữ dội đến mức ấy."

Hạ Lan Dao suy diễn: "Nói ra thì, nếu chúng ta ở trong Kiếm Trủng đến ngày 15 tháng giêng năm Dự Nhân thứ 30 mới trở ra, liệu ngươi có thể phá vỡ thọ hạn ghi trên Sổ Sinh Tử không?"

"Có lẽ có, có lẽ không." Mục Thời buông tay Hạ Lan Dao ra, nói:

"Vận mệnh là thứ rất thần kỳ......Nếu ta trốn tránh ở trong Kiếm Trủng, khi ngày chết đến, Thiên Kiếm Thạch liền sập xuống đè chết ta cũng không chừng?"

Hạ Lan Dao không nghĩ thế: "......Hẳn sẽ không chết một cách hoang đường như vậy chứ?"

"Rất khó nói."

Mục Thời suy tư một lát, nói:

"Thật ra đến bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ chết vì lý do gì? Tu Chân Giới có tồn tại ai hay cái gì có thể hại chết ta sao? Cho dù thật sự tồn tại, ta nhất định sẽ trúng chiêu sao?"

Hạ Lan Dao cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Ở chung ngần đó thời gian, hắn đã hiểu biết Mục Thời là một người phi thường lợi hại, lại cẩn thận đến cực điểm. Ngoại trừ lúc ngủ quên trong rừng Thanh Vụ, nàng dường như chưa bao giờ tính sai.

Nàng rốt cuộc sẽ vì cái gì mà chết?

Trong lúc nói chuyện, Hạ Lan Dao và Mục Thời đã tìm được quán mì Yến Tế. Quy mô quán mì này không lớn, nhưng việc kinh doanh lại rất tốt, trên dưới hai tầng lầu đều không còn bàn trống. Hai người họ phải chờ ngoài cửa, đến khi có bàn trống mới có thể vào.

Trong lúc chờ đợi, tiểu nhị phát cho họ một tờ giấy Tuyên Thành có chữ viết trên đó.

Hạ Lan Dao cầm giấy Tuyên Thành, đọc thầm:

"Tìm đồ, tìm bút lông có thể tự động phun mực. Thân bút màu đen, làm bằng ngọc thạch, điêu khắc 9 đầu quỷ và phù chú. Đầu bút và cán bút đều có màu đỏ chu sa. Ai cung cấp manh mối sẽ được thưởng 1000 lượng bạc. Ai tìm thấy cây bút này có thể nhận được mười vạn lượng bạc."

Mục Thời đang uống trà, suýt nữa thì phun ra một ngụm. Nàng hỏi:

"Ai hào phóng như vậy?"

"Công tử, cô nương, đây là Dược Vương Cốc kêu chúng ta phát." Tiểu nhị nói với Mục Thời và Hạ Lan Dao:

"Tất cả các cửa hiệu mặt tiền ở Nghi Thành, đều bị Dược Vương Cốc chỉ thị, phải phát cho khách nhân tờ tìm đồ treo thưởng này. Dược Vương Cốc sẽ cho chút ích lợi. Nhưng dù họ không cho ích lợi, chúng ta cũng không dám làm trái ý họ."

Tiểu nhị lại cầm tờ giấy Tuyên Thành đi tìm khách nhân khác.

Hạ Lan Dao hỏi: "Đây là cây bút gì?"

Mục Thời ngước nhìn trời, trả lời: "Phán Quan Bút."

"Là Minh cốc chủ đang tìm bút?"

Hạ Lan Dao hỏi Mục Thời: "Vì ngươi sao?"

Mục Thời đáp: "...Đúng vậy."

"Ta nghe nói, Phán Quan Bút có thể sửa Sổ Sinh Tử." Hạ Lan Dao ngồi ở bên cạnh Mục Thời, hơi nghi hoặc:

"Nhưng Sổ Sinh Tử của ngươi bị Kiếm Tôn mang đi, còn tìm bút làm gì?"

Mục Thời ngồi thẳng dậy, giải thích cho Hạ Lan Dao:

"Quỷ Quân là do Thiên Đạo sinh ra, được Thiên Đạo giao phó sứ mệnh. Nói một cách đơn giản, hắn là làm việc cho Thiên Đạo. Nếu hắn gặp chuyện không may, rất nhiều việc sẽ trở nên phi thường phiền toái. Cho nên Thiên Đạo vì bảo hộ hắn, thời điểm hắn giáng sinh, đã sáng tạo ra Phán Quan Bút - bản mạng pháp bảo của hắn, cùng với một pháp tắc Thiên Đạo ——"

"Người giữ Phán Quan Bút, chỉ có Thiên Đạo mới có thể trừng phạt."

"Ngươi có thể hiểu là, chỉ cần Phán Quan Bút còn ở trên người hắn, Sát Trận không thể giết chết hắn, kịch độc chí mạng không thể độc chết hắn, những vu cổ nguyền rủa khó giải quyết cũng không thể hại chết hắn......"

Mục Thời lấy qua tờ giấy Tuyên Thành trong tay Hạ Lan Dao:

"Quỷ Quân chỉ có thể chết dưới một loại tình huống, đó chính là hắn phạm phải sai lầm lớn, Thiên Đạo muốn lấy mạng hắn."

Hạ Lan Dao có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng phản ứng lại dụng ý của Minh Quyết, nói:

"Cho nên, Minh cốc chủ là hy vọng ngươi mang theo cây bút này, vượt qua ngày 14 tháng giêng năm sau? Nếu vậy, trừ khi Thiên Đạo muốn lấy mạng ngươi, bằng không ngươi sẽ không phải chết."

"Hắn đại khái chính là có chủ ý này." Mục Thời cất tờ giấy Tuyên Thành trong tay vào túi Càn Khôn.

Hạ Lan Dao hỏi: "Có thể tìm được sao?"

"Khả năng cao là không." Mục Thời đáp:

"Phán Quan Bút là vật rất quan trọng đối với Quỷ Quân. Hắn luôn mang theo bên mình. Quỷ Quân đã đi lịch kiếp, không ai biết hắn lịch loại kiếp gì, cũng không biết lịch kiếp ở đâu. Tìm không thấy hắn, liền tìm không thấy Phán Quan Bút."

"Ngay cả một chuyên gia tình báo như Chúc Hằng cũng không có biện pháp tìm được Phán Quan Bút, huống chi là Minh Quyết. Hắn làm chuyện này cũng chỉ đang lãng phí công sức."

"Công tử, cô nương, bên trong đã có bàn trống." Tiểu nhị từ trong tiệm đi ra, nói với họ:

"Ta dẫn hai vị vào, hai vị thích uống trà gì? Quán chúng ta có Trà Bạch Cúc và Trà Cổ Thụ."

Mục Thời: "Trà Bạch Cúc." / Hạ Lan Dao: "Trà Cổ Thụ."

Hai người họ gần như đồng thời mở miệng. Sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái, Hạ Lan Dao nói với tiểu nhị:

"Nghe nàng đi."

Mục Thời hỏi tiểu nhị: "Nếu trả thêm tiền, có thể lấy cả 2 loại không?"

Tiểu nhị cười đáp: "Có thể, đương nhiên có thể."

Mục Thời vỗ vai Hạ Lan Dao, thấm thía nói: "Có thể sử dụng tiền giải quyết vấn đề, làm gì phải ủy khuất chính mình?"

Hạ Lan Dao nhắc nhở: "...Mục tiên quân, người trả tiền là ta."

Mục Thời quay đầu lại nhìn hắn một cái.

"...Nghe ngươi." Hạ Lan Dao nói với Mục Thời.

"Bạc đều là do ngươi thắng được, ngươi định đoạt."

Mục Thời vừa lòng.

Họ được tiểu nhị dẫn vào bàn ngồi xuống. Bàn vừa mới lau sạch sẽ, còn có thể thấy vết ướt do giẻ lau để lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro