56

Trà rất nhanh được pha bưng lên.

Chỉ chốc lát sau, mì thịt chan nước sốt thịt bằm kho cũng được dọn đến, cùng với 2 bát nước lèo mì.

Sợi mì vàng ươm, nghe nói là dùng trứng vịt cùng bột nhào, không cho thêm một giọt nước, còn dùng ống trúc ấn liên tục, tốn rất nhiều công phu.

Mục Thời lấy khăn ướt do tiểu nhị đưa lại đây lau tay, cầm đũa lên, gắp mì trong bát đưa vào trong miệng. Mì dai mềm, nước sốt thịt cũng thơm phức.

"Ngon, nhưng hơi mặn."

Mục Thời cầm đũa, nhìn Hạ Lan Dao:

"Không nghĩ tới ngươi còn rất biết ăn."

Hạ Lan Dao có chút buồn cười.

Đây là khen sao? Là đang khen, hay là châm biếm hắn?

"Uống nước mì liền sẽ không thấy mặn."

Hắn chỉ vào bát nước lèo của Mục Thời, tự giễu:

"Vốn đã không có linh căn và linh lực. Nếu ngay cả bản lĩnh ăn cũng không có, chẳng phải thật sự biến thành phế vật sao?"

Mục Thời bưng bát nước mì lên: "Ngươi còn rất biết tự lượng sức mình."

Hạ Lan Dao: "......"

Rất nhiều thời điểm hắn đều cảm thấy, nói chuyện với Mục Thời cũng coi như là một loại hành vi tự ngược mình.

Mì ở quán mì Yến Tế không tính rẻ, nhưng tiền nào của nấy, thắng ở ngon miệng. Tuy rằng chưa đến giờ ăn, nhưng quán mì vô cùng đông khách, ngay cả một bàn cũng khó bỏ trống.

Có khách nhân đang ăn mì, có đang chờ mì, ngươi một lời ta một chữ mà tán gẫu.

"Nghe nói Tây Châu xuất hiện một tân thủ lĩnh, tên Tùng Túc, tự xưng là Ma Tôn, càn rỡ thật sự. Chẳng bao lâu nữa, cuộc sống của bá tánh ở những địa phương phía tây Trung Châu sợ là sẽ không dễ chịu cho lắm."

"Chậc, Ma Tôn? Chẳng phải cũng là một con chuột nhắt chờ Kiếm Tôn phi thăng mới dám thò đầu ra sao?"

"Ma Tôn là tu vi gì?"

"Không biết, nhưng không cần quá sợ hãi. Kiếm Tôn tuy rằng đã phi thăng, nhưng đồ đệ của ngài ấy rất lợi hại, đột phá đến Độ Kiếp Kỳ chỉ là chuyện sớm hay muộn."

"Đúng đúng, ta nghe nói tiểu Kiếm Tôn thời gian trước đã gây tiếng vang lớn trong sự tình ở Thiên Cơ Các. Đánh đấm thế nào thì chưa biết, nhưng đầu óc thật sự thông minh."

"Dù thông minh đến đâu cũng chỉ là một hoàng mao nha đầu, chính đạo không phải vẫn phải nghe theo Chúc các chủ sao?"

"Ta lại cảm thấy chính đạo về sau sớm hay muộn sẽ về tay Vấn Tâm Kiếm. Nếu nàng phát sinh tranh chấp với Chúc các chủ, Minh cốc chủ còn chưa chắc sẽ giúp bên nào."

"Nếu Ma Tôn muốn gây sự, Chúc các chủ thật đúng là phải nhường đường cho nàng. Chúc các chủ chỉ là Bói tu, việc đánh nhau đến ngươi sống ta chết này, vẫn cần dựa vào Kiếm tu."

Mục Thời vốn ở một bên vừa ăn vừa nghe nhàn ngôn toái ngữ, không nghĩ tới đề tài lại là về mình. Nàng nhịn không được cắn đũa.

Mục Thời cảm thán: "Nhiều chuyện thật."

Hạ Lan Dao nhịn không được cười:

"Phố phường a, chính là sẽ có rất nhiều lời đồn đãi, có thật có giả, bàn tán đủ thứ. Đây cũng là một nét đặc trưng của nơi náo nhiệt phồn hoa."

"Nói ra thì, ta nghe nói Cửu công tử nhà Hạ Lan đang đã quấn lên được tiểu Kiếm Tôn, chính là người không có linh căn và linh lực, không được trong nhà thích kia."

"Tiểu Kiếm Tôn tu Vô Tình Đạo đúng không?"

"Nhưng Cửu công tử nhà Hạ Lan đang ở tuổi tác thích hợp hôn phối. Trước kia chưa từng nghe nói hắn qua lại thân mật với cô nương nhà ai, lúc này lại có động tĩnh, đối phương chính là tiểu Kiếm Tôn."

"Động tĩnh gì?"

"Cái này ngươi cũng không biết? Hạ Lan Dao ở Nghị Sự Đường của Thiên Cơ Các là cùng theo cùng ngồi với tiểu Kiếm Tôn! Lúc tiểu Kiếm Tôn trúng độc, hắn sốt ruột cực kỳ, vội vàng chạy lên hỗ trợ. Công tử gia tộc giàu có hẳn phải hiểu đạo lý nam nữ có khác. Hành vi vượt rào như vậy, nhất định giấu kỹ, không thể cho ai biết."

"Tiểu tử họ Hạ Lan này tuy điều kiện bình thường, nhưng rất biết leo lên cành cao."

Hạ Lan Dao đang uống nước mì, suýt chút nữa bị sặc.

Hắn đặt bát nước mì xuống, ngẩng đầu xem biểu tình của Mục Thời.

Mục Thời chống khuỷu tay trái lên bàn, mu bàn tay nâng mặt, hơi nghiêng đầu, nhìn Hạ Lan Dao cười hỏi:

"Nét đặc trưng?"

"Cặn bã." Hạ Lan Dao chỉ trích:

"Tin đồn bịa đặt thật là đáng sợ."

Ngày đó hắn chỉ đỡ Mục Thời một chút. Cả hắn lẫn Mục Thời đều không thèm để ý chuyện này, không nghĩ tới trong miệng thế nhân lại trở thành chuyện mờ ám.

Hắn là một phàm nhân. Mục Thời là Kiếm tu của Vô Tình Đạo, thiên phú đứng đầu. Đồn đãi lại đem hai người họ tác hợp thành một đôi, mọi người không cảm thấy thái quá sao?

Mục Thời cười một tiếng, buông cái tay chống mặt xuống, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Hạ Lan Dao hỏi: "Ngươi không tức giận?"

Mục Thời đẩy bát mì trống không sang một bên, nói với tiểu nhị vừa vặn đi ngang qua bàn:

"Tiểu nhị, thêm một bát mì thịt bằm nữa."

Tiểu nhị đáp lời: "Vâng, có ngay đây."

"Lời đồn này cũng mới chỉ đến thế."

Mục Thời ngồi ở trước bàn. Nàng nhìn Hạ Lan Dao, trong đôi mắt nhạt màu không hề sốt ruột hay phẫn nộ, chỉ có một tia sáng bình tĩnh êm dịu lướt qua.

"Từ khi ta lấy thân phận nhân-ma hỗn huyết tiến vào Thái Khư Tiên Tông, liền có vô số nhàn ngôn toái ngữ quay chung quanh ta. Nói ta không xứng làm đồ đệ Kiếm Tôn, nói ta nhất định sẽ nhập ma, còn nói ta tiến cảnh nhanh như vậy, nhất định là tu công pháp đường ngang ngõ tắt gì."

Hạ Lan Dao buông đũa, hỏi:

"Chuyện này hẳn rất thống khổ, đúng không?"

Hắn cảm thấy vậy.

Hắn đã chứng kiến ​​cảnh nhân-ma hỗn huyết bị thế nhân xa lánh. Mục Thời làm 'Bán Ma', hơn nữa là một 'Bán Ma' ở trong môn phái chính đạo, bị xa lánh khẳng định càng nhiều.

Nhưng khi Mục Thời nói ra, ngữ điệu và biểu tình đều thật bình tĩnh. Nàng đã chiến thắng được loại thống khổ này? Hay cảm giác của nàng đã chết lặng?

"Cũng không sao, không quá thống khổ, chỉ là trong lòng không thoải mái mà thôi." Mục Thời trả lời:

"Chút không thoải mái này, không thể so sánh với nỗi đau diệt tộc. Bằng không tâm ma ảo cảnh sẽ hiện ra cảnh ta trưởng thành ở Thái Khư, mà không phải lúc bị diệt tộc."

Hạ Lan Dao cúi đầu.

Hắn và Mục Thời tuổi tác xấp xỉ nhau, một người không có linh căn, một người là Thiên linh căn đứng đầu, bởi vậy thường xuyên bị mọi người lấy ra so sánh. Hắn cũng từ nhỏ tràn đầy ghen tị với Mục Thời.

Trước khi gặp Mục Thời, hắn vẫn luôn cho rằng, Mục Thời khẳng định không bị người bên cạnh ghét bỏ giống như hắn. Nàng nhất định được nâng niu trên lòng bàn tay, trong sinh hoạt mọi chuyện đều được hài lòng như ý.

Nhưng chân chính quen biết rồi, hắn mới phát hiện, vị Mục tiên quân suýt nữa trở thành bóng ma bao phủ đời hắn này, quá trình trưởng thành còn gian nan thống khổ hơn so với hắn. Cũng may nàng kiên cường bất khuất, không khuất phục bởi sự dày vò.

"Nếu ta ở trong tông môn cảm thấy không thoải mái, có thể trực tiếp trả thù những người làm ta không thoải mái. Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì vòng vo làm chuyện xấu. Dù sao có sư phụ ta ở đó, Chấp Pháp Phong của tông môn không dám động đến một sợi tóc của ta."

Mục Thời dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc bên thái dương:

"Hiện tại tuy rằng sư phụ đã phi thăng, nhưng ta chính là người mạnh nhất trong Thái Khư Tiên Tông. Ta không bắt nạt tông môn đã không tồi."

Hạ Lan Dao suýt nữa quên mất ——

Mục tiên quân là một đóa Bá Vương Hoa.

May mắn thay, nàng là một đóa Bá Vương Hoa.

Mục Thời thở dài: "Những người làm ta không thoải mái vẫn luôn ở đó, ta không vui có thể đi trả thù bất cứ lúc nào. Nhưng tộc nhân đã ra đi, người chết không thể sống lại. Dù ta có làm gì, họ đều không còn nữa."

"Cô nương, mì đến rồi đây."

Tiểu nhị trong quán bưng mì lên, cười nịnh nọt:

"Chưởng quầy thấy ngài thích ăn, bảo nhà bếp cho thêm nước sốt thịt cho ngài. Cô nương và công tử về sau nhớ thường xuyên tới."

Mục Thời trong lúc nhất thời không nói chuyện.

Hạ Lan Dao có chút khổ sở. Thật ra đây chỉ là phép lịch sự tối thiểu và thiện ý, nhưng Mục tiên quân lại không thể đáp lại.

Một người chỉ còn sống được hơn 30 ngày, sao có thể 'thường xuyên tới'?

Trên mặt Mục Thời mang theo ý cười nhạt nhẽo, nói với tiểu nhị:

"Ta sẽ giới thiệu quán mì của các ngươi với người khác. Sau này nếu họ đến Nghi Thành, có thể tới đây ăn."

Tiểu nhị lại khách sáo hai câu với Mục Thời, bưng khay rời đi.

Mục Thời cầm đũa, cúi đầu ăn mì. Lúc mới đến còn cảm thấy hơi mặn, hiện tại nàng đã thích ứng với vị mặn này, ăn mấy miếng mì cũng không uống một ngụm nước lèo nào.

Không bao lâu, Mục Thời ăn xong, cùng Hạ Lan Dao tính tiền rời đi.

Mới ra khỏi quán mì không lâu, Mục Thời liền coi trọng bánh quai chèo phủ đường ở hàng quán ven đường. Bánh mới từ trong chảo dầu vớt ra, mặt ngoài được chiên vàng rượm, nhìn liền biết ăn rất ngon.

Hạ Lan Dao một bên mua bánh quai chèo, một bên hỏi:

"...Ngươi còn chưa no sao?"

Nói thật, mì ở quán mì Yến Tế tuy đắt, nhưng khẩu phần thật sự không ít. Hạ Lan Dao đang ở tuổi ăn, cũng ăn một bát liền no. Mục Thời lùn hơn hắn một cái đầu, thoạt nhìn thon gầy, thế mà lại ăn xong 2 bát to.

Mục Thời tiếp nhận bánh quai chèo gói trong giấy dầu:

"Mới có bao nhiêu? Ta còn có thể ăn thêm."

Hạ Lan Dao cất túi tiền, nói:

"Đừng ăn quá no là được, sẽ bị đầy bụng."

Nói ra thì, tu sĩ sẽ bị đầy bụng sao?

Mục Thời cắn một miếng bánh quai chèo. Vị ngọt mềm, ăn vào trong miệng càng nhai càng thấy ngon. Mục Thời vừa lòng nheo lại đôi mắt.

Nàng một tay cầm bánh quai chèo, một tay giữ chặt cổ tay Hạ Lan Dao, đi về phía cổng thành.

"Đi thôi, chúng ta đi Dược Vương Cốc."

Hạ Lan Dao dừng bước.

Mục Thời quay đầu lại nhìn hắn.

Hạ Lan Dao dùng ngữ điệu thương lượng hỏi nàng:

"Có thể ở lại khách điếm một đêm rồi hẵn đi không?"

Mục Thời không quá lý giải ý tưởng của hắn:

"Vì sao muốn ở lại một đêm? Ngươi không muốn sớm chút đến Dược Vương Cốc gặp Minh Quyết sao?"

Hạ Lan Dao giải thích: "Ta ở Kiếm Trủng lăn lê bò lết, làm cả người trông quá chật vật. Ta muốn tìm chỗ rửa mặt tắm gội trước, xử lý bản thân sạch sẽ."

Mục Thời kề sát vào nhìn:

"Cũng không quá dơ a...Hơn nữa tắm rửa gì đó, ở Dược Vương Cốc cũng làm được, còn có thể tắm bằng thuốc."

Nói xong, Mục Thời lôi kéo Hạ Lan Dao muốn đi.

"Không được, ta muốn tắm rửa sạch sẽ trước khi tiến vào Dược Vương Cốc."

Hạ Lan Dao không đi, cùng Mục Thời giằng co:

"Ta như thế này đi gặp Minh cốc chủ, nói không chừng sẽ lưu lại ấn tượng xấu. Hơn nữa đưa ra yêu cầu tắm rửa ở trong nhà người khác, hình như không tốt cho lắm."

Mục Thời túm cổ tay Hạ Lan Dao:

"Ngươi tỉnh táo lại đi Hạ Lan Dao. Hắn mới lười để ý ngươi có dơ không! Ngày mùa đông ngươi đòi tắm cái gì, sợ mình sẽ không bị cảm lạnh có phải không?"

Nàng không dùng sức quá lớn, sợ túm trật khớp hắn.

Nhưng đây cũng cho Hạ Lan Dao cơ hội cùng nàng thương lượng:

"Dùng chậu than hong ở trong phòng cho ấm áp một chút, sẽ không cảm lạnh."

Hạ Lan Dao chết sống không muốn đi, thậm chí ăn nói khép nép mà xin khoan dung,

"Mục tiên quân, cầu xin ngươi, cho ta ở Nghi Thành ở một đêm, tắm rửa cho đàng hoàng một cái đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro