57

Đã nói đến mức này, Mục Thời chỉ có thể đáp ứng.

Họ hỏi thăm một người qua đường, tìm xem có khách điếm nào ở Nghi Thành cho khách nhân tắm gội không.

Người này không phải dân địa phương của Nghi Thành, mà là một thương nhân thường xuyên tới Nghi Thành buôn bán, cho nên rất quen thuộc với các khách điếm và tửu quán, có thể xưng là chuyên gia.

"Muốn tắm gội thì phải đến Hương Liên khách điếm." Thương nhân thập phần nhiệt tình đề cử cho họ:

"Hương Liên khách điếm có tắm bằng cánh hoa, tắm xong cả người đều thơm tho. Cũng có tắm thảo dược, khách điếm sẽ thỉnh đại phu đến bắt mạch và kê đơn thảo dược tắm ngay tại chỗ. Mùa đông mà được ngâm bồn, thân thể sẽ ấm áp cực kỳ."

Thương nhân đánh giá Hạ Lan Dao và Mục Thời, trên mặt hiện lên nụ cười ẩn ý:

"Hơn nữa bồn tắm của họ rất lớn, dư sức chứa hai người."

"Thật rộng...rãi..." Hạ Lan Dao nói được nửa câu, đột nhiên nhận ra ý của đối phương. Hắn há miệng muốn phản bác, nhưng nhất thời không nghĩ ra nên nói cái gì.

Đây là lần thứ mấy? Đã bao nhiêu lần hắn và Mục tiên quân bị ngộ nhận thành một đôi? Dây dưa không xong sao?

Thương nhân cũng không nói nhiều, chỉ đường cho họ:

"Từ nơi này đi thẳng, đến ngã ba thứ hai rẽ phải, đi thêm một đoạn đường ngắn, là có thể nhìn thấy Hương Liên khách điếm."

Mục Thời nhàn nhạt nói cảm tạ, đi theo hướng thương nhân chỉ. Đi được 4-5 bước, nàng quay đầu lại nhìn về phía Hạ Lan Dao đang đứng ngây người tại chỗ, nghi hoặc nói:

"Ngươi lại làm sao vậy?"

"Không có gì." Hạ Lan Dao lắc đầu giống như trống bỏi.

Mục Thời hỏi: "Lỗ tai ngươi hơi đỏ, không sao chứ?"

"Chỉ là bị đông lạnh mà thôi." Hạ Lan Dao giơ tay che lỗ tai:

"Trời lạnh thì tai sẽ đỏ lên."

Mục Thời cảm thấy Hạ Lan Dao không bình thường, nhưng hắn khăng khăng nói không sao. Suy xét Hạ Lan Dao ngày thường xem như tương đối thẳng thắn, có vấn đề liền nói, Mục Thời cũng không tính quá độ quan tâm.

Hạ Lan Dao cất bước đuổi kịp nàng.

Hai người một trước một sau đi vào ngõ nhỏ.

Hạ Lan Dao đi sau lưng Mục Thời, tầm mắt hơi hạ xuống, dừng ở trên đỉnh đầu Mục Thời, lại thấy một lọn tóc nhếch lên.

Hắn lại muốn ấn nó xuống, nhưng lần này tay không nhanh hơn não, đã kiềm chế được.

Trong hẻm nhỏ còn có một vài cửa hàng, nhưng buôn bán không được sầm uất như ngoài đường chính. Trời quá lạnh, cửa hàng nào cũng khép hờ cửa. Cảnh tượng như vậy làm con hẻm cách đường chính không xa hiện ra một loại cảm giác yên lặng vắng vẻ.

Chỉ sau chốc lát, Mục Thời và Hạ Lan Dao liền thấy một tiểu lâu treo bảng hiệu "Hương Liên khách điếm". Hai người họ đẩy cửa khách điếm bước vào, có thể cảm giác được hơi ấm hầm hập từ chậu than.

"Ai da, thật trùng hợp."

Mục Thời và Hạ Lan Dao nhìn về hướng phát ra tiếng nói, trước quầy khách điếm có một nam một nữ đang đứng. Nam đeo kiếm sau lưng, nữ một thân hồng y, trang dung yêu dã, chính là tiểu Lâu chủ Thượng Lăng của Vạn Nhạc Kiếm Lâu, cùng Thiếu tông chủ Quân Nguyệt Liên của Hợp Hoan Tông trước đây sống tại cách vách ở Thiên Thành.

Quân Nguyệt Liên khoanh tay, đánh giá Mục Thời và Hạ Lan Dao:

"Các ngươi cũng tới Nghi Thành? Lại còn nghĩ đến ở lại Hương Liên khách điếm? Các ngươi cũng rất có phẩm vị. Bồn tắm ở đây đúng là một trải nghiệm khác biệt, sung sướng thật sự. Hạ Lan công tử tuy rằng không có linh căn, nhưng cũng xem như đủ bản lĩnh, có thể hái xuống cao lãnh chi......"

Hạ Lan Dao đập túi tiền xuống quầy trong khi Quân Nguyệt Liên vẫn đang lải nhải:

"Lấy 2 gian thượng phòng."

Quân Nguyệt Liên trợn tròn mắt: "A? Sao lại muốn 2 gian?"

Mục Thời dùng ánh mắt chán ghét nhìn Quân Nguyệt Liên:

"Hợp Hoan Tông thật sự xấu xa."

Quân Nguyệt Liên: "...Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta!"

"Ta tắm thảo dược." Hạ Lan Dao dặn dò xong, nhìn về phía Mục Thời, hỏi:

"Còn ngươi?"

"Tắm cánh hoa đi." Mục Thời hỏi:

"Mùa này còn có hoa để dùng sao?"

"Có." Phòng thu chi ghi lại từng yêu cầu của họ, giải thích:

"Nam Châu ấm áp, hoa tươi vẫn đang nở rộ. Cánh hoa chỗ chúng ta đều được vận chuyển từ Nam Châu tới, phẩm chất và mùi hương đều rất tốt."

Tiên sinh phòng thu chi thu bạc của Hạ Lan Dao, cầm 2 tấm mộc bài đưa cho Hạ Lan Dao và Mục Thời:

"Công tử, cô nương, hai người đi vòng qua sau bức tường này, ở thang lầu có một tiểu nhị. Đưa mộc bài cho hắn xem, hắn sẽ dẫn hai người lên lầu."

"Đúng rồi, thảo dược tắm chỗ chúng ta đều được kê sau khi bắt mạch, chỉ là đại phu trong khách điếm đang đi khám bệnh cho một trẻ nhỏ, tạm thời không có ở đây. Hẳn là không bao lâu sẽ quay lại, chờ hắn trở về, ta kêu hắn tới phòng tìm công tử."

"Được, đa tạ."

Hạ Lan Dao nói lời cảm tạ, rồi cầm lấy mộc bài, chuẩn bị bước ra sau bức tường.

Hắn theo bản năng muốn nắm tay Mục Thời, nhưng kịp thời phản ứng, thu tay lại. Bằng không một màn này bị Quân Nguyệt Liên nhìn thấy, thì khó mà giải thích được.

Hạ Lan Dao thở dài. Hắn luôn cảm thấy đầu óc mình gần đây không tốt lắm, mơ màng hồ đồ, thường xuyên theo bản năng làm những việc mà đến mình còn cảm thấy ngớ ngẩn.

Hắn móc ngón tay vào dây túi tiền, lắc qua lắc lại.

"Bạc vụn tiêu gần hết rồi."

Hạ Lan Dao cầm theo túi tiền đã nhẹ đi, nói:

"Chờ lát nữa phải đi đổi một ít, ra ngoài không mang theo tiền lẻ rất phiền toái."

Mục Thời đi theo phía sau hắn: "Cái này ta biết, phải đi tiền trang hoặc tiệm bạc đổi, đúng không?"

"Đúng vậy."

Hạ Lan Dao trêu chọc: "Mục tiên quân ngay cả một văn tiền cũng không muốn mang theo, lại biết đổi tiền lẻ ở đâu sao?"

Mục Thời ngẩng đầu lên, nói: "Không ăn thịt heo không đại biểu chưa thấy qua heo chạy."

Hạ Lan Dao đưa mộc bài cho tiểu nhị canh giữ trước thang lầu.

Tiểu nhị nhìn số phòng trên mộc bài, dẫn họ lên lầu. Phòng của Mục Thời và Hạ Lan Dao đều ở lầu hai, sát vách nhau, chỉ cách một bức tường.

Thượng phòng là phòng đắt nhất trong Hương Liên khách điếm, bên trong rộng đến nỗi đừng nói là bồn tắm, cho dù đào cái bể tắm cũng không thành vấn đề.

Tiểu nhị đưa họ tới liền rời đi.

Mục Thời đi đến mép giường, duỗi tay sờ vào lớp chăn mềm mại, nhấc cả chăn, đệm giường lên kiểm tra một lần.

Hạ Lan Dao hỏi: "Mục tiên quân, ngươi làm gì vậy?"

Mục Thời dọn lại giường, rồi nói:

"Xem có ám khí hay châm độc linh tinh gì không."

Hạ Lan Dao trầm mặc một lát, nói:

"...Sẽ không có khách điếm nào giấu mấy thứ này ở trên giường."

"Ừm, xác thật không có."

Mục Thời lấy tay nải của hắn từ túi Càn Khôn ra, đặt ở trên giường, xoay người đi ra ngoài:

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta về phòng của ta."

Hạ Lan Dao ngồi trên ghế, nhìn Mục Thời rời đi, cho đến khi cửa phòng đóng lại.

Hắn nâng tay xoa trán.

Mục tiên quân dường như thật sự rất nghiêm túc bảo hộ hắn, lời nói trong Kiếm Trủng đại khái không phải nói giỡn. Nhưng có chút vấn đề......nàng tựa như đối với rất nhiều người và sự vật đều khuyết thiếu tín nhiệm.

Hạ Lan Dao đặt Vẫn Tinh Kiếm trên giường, từ trong tay nải lấy ra một bộ quần áo để thay đặt ở đầu giường, chuẩn bị tắm gội xong mặc vào.

Hắn ngồi trong phòng chờ đại phu.

Trong lúc này, tiểu nhị mang lên vài chậu than để hong ấm gian phòng. Hương Liên khách điếm ước chừng sợ khách nhân đang tắm sẽ bị cảm lạnh, cho nên đưa than phá lệ nhiều.

Chốc lát sau, Hạ Lan Dao liền nóng đến mức cởi áo choàng cùng áo ngoài, lại kéo cửa sổ ra một chút cho thông khí. Hắn mới vừa mở cửa sổ, liền chạm phải ánh mắt Quân Nguyệt Liên đang ngồi xổm bên ngoài.

Hạ Lan Dao thoáng cúi đầu, trong tay Quân Nguyệt Liên cầm một bình dược, bên trên dán nhãn —— Mê Tình Tán.

Hạ Lan Dao: "......"

Quân Nguyệt Liên: "...."

Hạ Lan Dao đề cao thanh âm: "Phi ——"

Còn chưa kịp hô ra từ 'phi lễ', hắn đã bị bịt kín miệng.

Quân Nguyệt Liên một tay che lại miệng Hạ Lan Dao, tay kia dựng lên ngón trỏ, để ở trước môi, vội vàng nói:

"Đừng kêu bậy, nếu ta bị Vấn Tâm Kiếm chém chết, cái mạng này liền tính ở trên đầu ngươi."

Hạ Lan Dao lui về sau một bước, thoát khỏi cái tay đang bịt miệng mình kia, trừng mắt nhìn Quân Nguyệt Liên, thấp giọng hỏi:

"Ngươi tới hạ dược ta, còn không cho ta kêu?"

Quân Nguyệt Liên nhỏ giọng nói: "Ta cũng không muốn, nhưng ngươi lớn lên đẹp như vậy, không hạ thủ thì thật xin lỗi chính mình."

Hạ Lan Dao liền giơ tay muốn đóng cửa sổ.

"Hạ Lan Dao, ngươi có phải không được hay không? Thịt đưa đến bên miệng rồi còn không ăn! Chẳng lẽ ngươi vẫn là đồng tử thân? Vậy ta nhất định phải bắt lấy dương nguyên của ngươi...Ai ai ai, đừng kẹp tay của ta!"

Hạ Lan Dao đóng cửa sổ lại, cài khóa, xác định cửa sổ đã khóa kín mít. Hắn ngồi trên ghế. Một lát sau, hắn dùng gót chân đạp lên mép ghế, ôm đầu gối, lâm vào trạng thái tự kỷ.

"Cốc, cốc, cốc."

"Cốc, cốc."

Hạ Lan Dao ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa bị gõ vang, từ trên ghế đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm ở trên giường, cảnh giác nói:

"Ai vậy?"

"Ta là đại phu của khách điếm. Tiểu tử, ngươi không phải muốn tắm thảo dược sao? Ta tới bắt mạch kê đơn cho ngươi!"

Hạ Lan Dao buông xuống thanh kiếm:

"...Ta mở cửa ngay đây."

Hạ Lan Dao mở cửa cho đại phu vào.

Đại phu của Hương Liên khách điếm đang đứng ở độ tuổi tóc đen trộn lẫn bạc, trong tay hắn xách theo cái rương, đi đến chỗ có bàn ghế trong phòng, lấy ra gối bắt mạch.

Hạ Lan Dao ngồi đối diện với đại phu, đem tay đặt lên gối. Cảm giác này có chút kỳ diệu —— bản thân là một đại phu không tồi, lại phải tìm người khác tới bắt mạch cho mình.

Đại phu xem mạch xong, hỏi:

"Tiểu tử, sao ngươi lại đang sợ hãi? Rốt cuộc là bị cái gì dọa sợ? Thật sự chấn kinh rất lớn."

Hạ Lan Dao: "......"

Hắn cũng không biết rốt cuộc mình bị cái gì dọa sợ.

Là Mục tiên quân ngủ quên trong rừng Thanh Vụ? Hay là Quân Nguyệt Liên ngồi canh ngoài cửa sổ tính hạ dược hắn?

Đại phu nói: "Đổi tay kia."

Hạ Lan Dao đặt tay phải lên gối bắt mạch.

Đại phu dò xét mạch đập trong chốc lát, thu tay về, nói:

"Thân thể ngươi khá tốt, chỉ là tâm thần bất an. Ta kê cho ngươi ít thuốc an thần, nấu thành nước thảo dược, để ngươi ngâm mình một chút."

Hạ Lan Dao nói: "Làm phiền ngài."

Ở cách vách, Mục Thời lúc này đã đang ngâm bồn bằng cánh hoa. Nàng ghé vào mép bồn tắm, trong tay cầm Bích Khuyết Kiếm, trên trán cũng không biết là bọt nước.hay mồ hôi.

Nàng buông tay cầm Bích Khuyết Kiếm ra, nói thầm:

"Lấy dương nguyên của phàm nhân làm cái gì, có bệnh."

Mục Thời quay đầu lại, đem cánh tay bỏ vào nước ấm. Thân thể chìm xuống một đoạn, từ mũi xuống dưới đều ngập trong nước. Nàng ngồi trong bồn, đôi mắt dõi theo những cánh hoa trôi nổi trên mặt nước, thoải mái đến mức nhịn không được híp mắt, thậm chí muốn trực tiếp ngủ thiếp đi.

Thì ra ngâm tắm thoải mái như vậy.

Phàm nhân thật biết cách hưởng thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro