58
Mục Thời không ngâm quá lâu, rất nhanh đã trèo ra khỏi bồn tắm. Nàng dùng khăn thấm nước lau khô người, mặc vào váy áo màu xanh ngọc bích, theo thói quen tùy ý từ túi Càn Khôn lấy ra một chiếc đũa, đang muốn đem tóc vấn lên......
Không đúng, đây không phải ở sư môn, hiện tại nàng cũng không mặc tông phục, không thể tùy tiện vấn tóc như vậy.
Nhưng......
Trước đây tóc nàng được vấn lên thế nào?
Mục Thời ngồi trước gương, lâm vào trầm tư.
Nàng ngồi thật lâu, sau đó tóc tai xõa tung mà mở cửa sổ, trèo tới mái hiên bên ngoài, lặng lẽ đi đến cách vách, gõ cửa sổ.
Trong cửa sổ truyền ra tiếng xin tha: "Ngươi buông tha ta đi Thiếu tông chủ, ta thật sự không......"
Mục Thời nói: "Là ta."
Tiếng bước chân cách cửa sổ truyền đến, chỉ sau chốc lát, cửa sổ hướng vào trong mở ra.
Hạ Lan Dao vừa tắm xong, mặc áo trong sạch sẽ, khoác một chiếc áo ngoài, tóc đã lau khô phân nửa, còn chưa dùng dây lụa buộc thành đuôi ngựa cao, mà rũ ở sau lưng.
Thiếu niên tuấn mỹ thiếu đi chút cảm giác dương quang, thêm vài phần nội liễm văn nhã.
Cánh tay hắn đặt trên bệ cửa sổ, có chút bất đắc dĩ nhìn Mục Thời:
"Mục tiên quân, sao cửa chính không đi, một hai phải đi bằng cửa sổ?"
"Lần sau nhất định đi cửa chính."
Mục Thời cúi đầu nhìn Hạ Lan Dao:
"Tiểu công tử, ngươi biết vấn tóc không?"
Hạ Lan Dao hỏi: "Cái gì?"
Mục Thời nhắm mắt lại, hạ giọng, tựa như cảm thấy hơi mất mặt, cực kỳ mất tự nhiên nói:
"Ta xõa tóc ra, sau đó không vấn lại được."
Hạ Lan Dao thoáng vung tay, quạt xếp trong tay "Xoạt" một tiếng mở ra. Hắn dùng cây quạt che miệng.
Mục Thời trừng hắn: "Ngươi lại cười?"
"...Xin lỗi, nhưng thật sự rất buồn cười."
Hạ Lan Dao buông cây quạt, nghẹn cười nói:
"Mục tiên quân, loại chuyện này ngươi tìm ta cũng vô dụng. Ta không biết chải búi tóc của cô nương gia."
Mục Thời không cùng hắn nhiều lời, biết hắn không dùng được, liền quay đầu muốn đi.
Hạ Lan Dao từ cửa sổ vươn tay, túm chặt cổ tay Mục Thời, nói với Mục Thời đã quay đầu lại:
"Kêu người của khách điếm đến chải cho ngươi đi. Điểm đặc sắc của khách điếm này là tắm gội. Để tiện đưa cho khách nữ thêm nước ấm, hẳn có chuyên môn thuê nữ tiểu nhị."
Khách điếm xác thật có nữ tiểu nhị. Lúc trước, khi Mục Thời chuẩn bị tắm gội, người đưa nước ấm lại đây cho nàng chính là nữ tiểu nhị.
Mục Thời ngây dại.
Hạ Lan Dao hỏi: "Mục tiên quân, làm sao vậy?"
"....Không có gì, chỉ là cảm giác mình dường như trở nên không quá thông minh."
Mục Thời quay đầu lại nhìn Hạ Lan Dao, nghi hoặc nói:
"Sao ta lại không nghĩ tới chuyện này?"
Hạ Lan Dao nói với Mục Thời: "Ngươi chỉ là không quen thôi."
Mục Thời trở về phòng mình, rung chuông gọi người đi lên.
Hôm nay nữ khách ở trọ ít, nữ tiểu nhị còn tính nhàn nhã, cho nên nghe xong yêu cầu của Mục Thời, không chút do dự liền đáp ứng. Nữ tiểu nhị bảo Mục Thời ngồi trước gương đồng, cầm lược, nhẹ nhàng chải mái tóc dài của nàng.
"Cô nương thật là xinh đẹp." Tiểu nhị tách một phần tóc Mục Thời ra:
"Cảm giác mặc kệ vấn búi tóc kiểu nào cũng sẽ thích hợp."
Chỉ chốc lát sau, nữ tiểu nhị chải cho Mục Thời kiểu búi tóc có chút tương tự với búi tóc song hoàn, nhưng phức tạp hơn. Không cầu kỳ bằng kiểu mà Cảnh Ngọc sư tỷ chải cho nàng, nhưng cũng rất đẹp.
Tiểu nhị hỏi: "Cô nương có đồ trang sức không?"
Mục Thời cảm thấy nói 'không' khả năng sẽ rất kỳ quái, nên đổi sang một lý do uyển chuyển hơn:
"Ta không mang theo."
Nữ tiểu nhị nói: "Cô nương chờ ta một lát."
Nữ tiểu nhị vội vàng chạy ra cửa, rất nhanh trở lại, khi quay lại, trong tay cầm một hộp gỗ đựng đồ trang sức tóc. Nàng cầm từng món trang sức lên, cài trên đầu Mục Thời.
Trang sức tóc là những bông hoa nhung nhỏ xinh màu xanh nhạt, còn nhỏ hơn cả hoa dại, nhưng số lượng nhiều, ít nhất có 50 đóa, cài lên đầu trông vừa đẹp vừa tươi tắn, cũng phi thường hợp với y phục của Mục Thời.
Nữ tiểu nhị nói: "Thật là đẹp mắt, cô nương thích không?"
Mục Thời nhìn gương, hỏi: "Đồ trang sức này bao nhiêu tiền?"
"Không lấy tiền." Nữ tiểu nhị hạ thấp thanh âm:
"Muội muội ta luôn muốn có đồ trang sức tóc, nên ta đã mua cho nàng một bộ. Nhưng nàng chưa kịp đeo, đã sinh bệnh nặng, thuốc thang lẫn châm cứu đều vô hiệu, nên đã qua đời."
"Cô nương xinh đẹp hơn muội muội ta rất nhiều, nhưng cũng giống nàng chân tay vụng về, không biết búi tóc. Cho nên ta mới nghĩ đến việc tặng bộ trang sức này cho cô nương. Nó được đeo ở trên đầu đẹp hơn nhiều so với nằm trong hộp."
Mục Thời muốn an ủi nàng, nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì.
Gần đây không chỉ đầu óc trở nên trì độn, miệng cũng vậy.
Tuy rằng nữ tiểu nhị kiên trì muốn tặng đồ trang sức cho Mục Thời, nhưng Mục Thời vẫn nhét cho nàng một món ngọc bích chạm khắc nhỏ phẩm chất không tồi --
Bộ trang sức này chưa chắc quý trọng cỡ nào, nhưng nghe nữ tiểu nhị nói, Mục Thời có thể đoán được, đây là thứ nàng phải cắn răng, quyết tâm mới có thể mua.
Sau khi nữ tiểu nhị rời đi, Mục Thời đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị ra ngoài dạo quanh Nghi Thành một chút.
Nàng ra khỏi phòng mình, đi gõ cửa phòng Hạ Lan Dao.
Gõ một lúc lâu, vẫn không thấy ai trả lời.
"Hạ Lan Dao, ta vào a?"
Mục Thời đẩy cửa bước vào, dùng pháp thuật đóng cửa lại. Nàng nhìn trái nhìn phải, đi đến trước giường, kéo ra bức màn.
Hạ Lan Dao mặc áo trong, đang nằm trên giường ngủ say sưa. Tóc hắn xõa tung, sờ vào có thể cảm giác được hơi ẩm.
Từ lúc theo Mục Thời tiến vào Kiếm Trủng, hắn chưa hề chợp mắt lấy một khắc, đã sớm vô cùng buồn ngủ, đại khái do quá buồn ngủ, hơn nữa hoàn cảnh ở Kiếm Trủng trước đó không an toàn, luôn rất căng thẳng, nên mới duy trì được tinh thần tỉnh táo, không hề buồn ngủ.
Hôm nay Hạ Lan Dao tắm thảo dược xong, trước khi nằm lên giường khi còn đỡ, còn có thể nói vài câu với Mục Thời trèo qua cửa sổ, vừa dính giường, buồn ngủ liền lập tức thổi tới. Hắn buồn ngủ cực kỳ, mặc kệ tóc còn chưa khô, dễ bị cảm lạnh đau nửa đầu, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Mục Thời đứng ở mép giường, dùng pháp thuật làm khô tóc cho Hạ Lan Dao.
Hạ Lan Dao mở to mắt, ngái ngủ nói:
"Mục tiên quân, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, ngươi ngủ đi." Mục Thời khép lại bức màn.
Trước khi đi, nàng lấy ra lá bùa, ở trong phòng Hạ Lan Dao bày một trận pháp. Có trận pháp này, yêu nữ Hợp Hoan Tông thèm thuồng thân thể của Hạ Lan Dao kia sẽ không thể vào được.
Mục Thời lục lấy túi tiền trong áo khoác của Hạ Lan Dao đặt trên ghế, cầm 3 đồng tiền và một khối bạc vụn cuối cùng ra khỏi cửa, rời khỏi ngõ nhỏ, tiến vào đường chính của Nghi Thành.
Những thành trì phồn hoa của Trung Châu đều mang chút bóng dáng của Thiên Thành. Nghi Thành về đêm nhộn nhịp hơn ban ngày. Trên đường có thêm rất nhiều sạp hàng nhỏ, bán đủ mọi thứ.
Một chủ quán đồ ăn mở nắp nồi, hơi nước trắng nóng hầm hập bốc lên, lại dần tiêu tán. Trong nồi có những hạt gạo và bánh trôi nhỏ nổi lơ lửng. Chủ quán dùng cái muôi lớn xới một thìa, múc vào vừa đầy một chén.
Thứ này hình như gọi là Bánh trôi gạo nếp?
Chủ quán thấy Mục Thời đứng bên cạnh nhìn, thân thiện hỏi:
"Cô nương, muốn một chén không?"
Mục Thời trả lời: "A, được."
Chủ quán cho bánh trôi đã nhào từ trước vào nồi, lại đổ thêm một muôi lớn gạo nếp nấu với rượu gạo:
"Muốn thêm hoa quế sao? Cho đường không?Thêm trứng gà không?"
Mục Thời: "...?"
Sao thứ này lại có nhiều gia vị như vậy?
Rượu gạo cho đường chẳng phải sẽ rất ngọt sao?
Lúc này có người lại đây, quen cửa quen nẻo nói:
"Chủ quán, cho một chén, thêm hoa quế, đường, không lấy trứng."
"Được rồi, ngươi tìm một chỗ ngồi đi, sẽ có ngay."
Lão bản nhìn về phía Mục Thời: "Cô nương, ngươi muốn vị gì?"
Mục Thời nói: "Thêm hoa quế, không đường, không trứng."
Chỉ chốc lát sau, bánh trôi gạo nếp của Mục Thời đã xong. Nàng nếm thử, nước dùng bánh trôi không ngọt lắm, còn hơi chua, nếu cho thêm chút đường sẽ ngon hơn.
Nàng lại tìm chủ quán muốn một thìa đường.
Chủ quán bỏ thêm cho nàng một thìa, cười hỏi:
"Cô nương lần đầu tiên ăn bánh trôi gạo nếp sao?"
"Đúng vậy." Mục Thời nói với chủ quán:
"Trước đây ta ở Đông Châu, bánh trôi ở đó đều có nhân, nấu bánh trôi cũng không dùng rượu gạo."
"Đông Châu khá tốt. Ở Đông Châu thái bình, nếu Ma tộc tác loạn, Đông Châu khẳng định là nơi cuối cùng chịu tao ương." Lời nói của chủ quán mang theo vẻ u sầu:
"Trung Châu bên này liền thảm. Địa phương có tu sĩ tọa trấn còn đỡ chút. Như Nghi Thành không có môn phái nào trấn giữ, mọi người khẳng định sẽ phải trôi giạt khắp nơi."
Mục Thời hỏi: "Ngươi muốn tới Đông Châu?"
"Làm sao ta đi Đông Châu được?" Chủ quán một bên nấu bánh trôi gạo nếp, một bên cười nói:
"Người như ta không có tài cán gì, cả đời chỉ có nấu bánh trôi gạo nếp là giỏi. Tới nơi mà bánh trôi không cần rượu nếp, đã vậy còn có nhân như Đông Châu, biết phải làm nghề gì đây?"
Mục Thời hỏi: "Vậy thì đi Thiên Thành?"
Chủ quán vớt bánh trôi ra khỏi nồi, đưa cho khách nhân, rồi nói với Mục Thời:
"Không đi, ta thích Nghi Thành, sẽ không đi đâu cả."
Mục Thời nghi hoặc nói: "Nơi này tốt đến vậy sao?"
Chủ quán đắc ý dào dạt nói: "Nghi Thành là cố hương của ta, là nơi ta từ nhỏ lớn lên. Bất kể trong mắt người khác thế nào, trong mắt ta, Nghi Thành chính là nơi tốt nhất."
Mục Thời cách làn khói trắng xóa nóng hầm hập, nhìn về phía con phố dài của Nghi Thành.
"Đúng vậy, cố hương chính là nơi tốt nhất."
Mục Thời ăn xong chén bánh trôi gạo nếp của mình, lấy từ túi Càn Khôn ra một hộp đựng đồ ăn, nói với chủ quán:
"Nấu cho ta thêm một chén. À, bao nhiêu tiền?"
Chủ quán nhìn thấy động tác lấy hộp đồ ăn ra của Mục Thời, hỏi:
"Cô nương là tu sĩ?"
Mục Thời gật đầu: "Ừ."
"Vậy không cần tiền, ta không lấy tiền của tu sĩ."
Chủ quán một bên nấu bánh trôi gạo nếp, một bên nói:
"Chúng ta có thể an ổn ở đây buôn bán, ít nhiều nhờ tu sĩ, nhận ân huệ của các ngươi, sao có thể thu tiền của các ngươi?"
Mục Thời đặt bạc vụn lên thành nồi: "Ta sinh sau đẻ muộn, chưa từng bảo hộ Tu Chân Giới, chưa ban phát ân huệ gì cho ai."
"Cô nương chưa từng bảo hộ Tu Chân Giới, nhưng sư phụ và các sư tổ của ngươi hẳn đã từng, đúng không?" Chủ quán đem bạc vụn nhét trở lại vào tay Mục Thời:
"Hơn nữa, cô nương hiện tại chưa từng bảo hộ Tu Chân Giới, nhưng về sau nói không chừng sẽ có?"
Cuối cùng, Mục Thời xách theo hộp đồ ăn rời đi. Trước khi đi, nàng niệm một pháp thuật nhỏ, trực tiếp đưa bạc vụn vào hòm tiền của chủ quán.
Nàng chậm rì bước đi trên phố, nhìn con phố dài náo nhiệt, mọi người cười nói rôm rả, biểu tình trở nên cực kỳ mê mang.
Nàng nỉ non: "Bảo hộ Tu Chân Giới?"
Nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng để bảo hộ Tu Chân Giới.
Còn nữa, dù nàng có tâm, cũng không có mệnh để làm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro