59

Hạ Lan Dao quá mức mệt mỏi, một giấc này ngủ rất say, cũng rất lâu. Hắn còn muốn ngủ tiếp một lát, nhưng trong lòng biết, mình đã ngủ rất lâu, tốt hơn vẫn nên rời giường.

Hắn xốc chăn xuống giường, kéo ra bức màn, phát hiện có một hộp đồ ăn đặt trên bàn trong phòng. Hắn mở hộp đồ ăn, bên trong là một chén bánh trôi gạo nếp, sờ vào thành chén vẫn còn ấm, không biết có phải được dùng pháp thuật hay không.

Hạ Lan Dao ngồi trước bàn, nếm một miếng, thật ngọt, hẳn là có cho thêm đường. Hắn cầm thìa, từng ngụm ăn hết chén bánh trôi gạo nếp.

Ăn xong, Hạ Lan Dao liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, xong xuôi mới sang cách vách tìm Mục Thời.

Hắn gõ 2 cái, cửa phòng tự động hướng vào bên trong mở ra, hẳn là Mục Thời dùng pháp thuật. Hạ Lan Dao bước vào, nhìn trái nhìn phải, không thấy thân ảnh của Mục Thời.

"Mục tiên quân?"

"Bên này."

Hạ Lan Dao nhìn về phía phát ra thanh âm, thấy cửa sổ khép hờ. Hắn đi đến bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra, thấy được Mục Thời đang ngồi trên mái hiên khách điếm.

"Ngươi đang ngắm cảnh sao?"

Hạ Lan Dao nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy một mảnh nóc nhà cùng khói bếp nghi ngút, nghi hoặc nói:

"Nơi này đâu có gì đẹp?"

"Tùy ý nhìn xem, giết thời gian thôi."

Mục Thời quay đầu lại, hỏi:

"Ngươi ngủ đủ chưa? Còn cảm thấy mệt không? Giữa trưa ta cầm túi tiền của ngươi tới phòng thu chi của khách điếm đặt thêm một ngày. Ngươi có thể ngủ thêm một ngày nữa."

Hạ Lan Dao ngẩng đầu nhìn mặt trời. Thái dương đã bắt đầu lặn về phía tây, sắp sửa chạng vạng. Hạ Lan Dao tính sơ qua, phát hiện mình hẳn đã ngủ ít nhất 9 canh giờ.

Hạ Lan Dao lại cúi đầu nhìn Mục Thời, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc khó hiểu.

Mục Thời hỏi hắn: "Sao vậy?"

"Ngươi đột nhiên ôn hòa như vậy, ta có chút không quen." Hạ Lan Dao ăn ngay nói thật:

"Ta cho rằng ngươi sẽ nói, ngoại trừ trẻ nhỏ ra, chỉ có heo mới có thể ngủ lâu như vậy."

Hạ Lan Dao cảm thấy mình đại khái bị Mục Thời trào phúng quá nhiều, đột nhiên không bị mắng, liền cảm thấy không được tự nhiên.

Chuyện này tính như cái gì?

Lợn rừng ăn không được cám ngon?

"Hạ Lan công tử, đừng hạ thấp heo." Mục Thời đứng dậy, nói:

"Ngươi đừng dựa cửa sổ gần như vậy. Ta muốn nhảy trở về. Ngay cả heo cũng sẽ không một ngày ngủ 9 canh giờ."

Ừm, như vậy mới đúng.

Hạ Lan Dao tránh sang một bên, để Mục Thời trèo cửa sổ vào lại trong phòng. Hắn thấy cửa sổ hơi cao, không dễ trèo, liền vươn tay, muốn đỡ Mục Thời.

Mục Thời nhìn cái tay hắn vươn tới, cười nhạo một tiếng.

Nàng ấn tay lên bệ cửa sổ, động tác lưu loát nhẹ nhàng từ khung cửa sổ nhảy qua.

Mục Thời không phí chút sức lực lọt vào cửa sổ, đi về phía giường, nơi đặt kiếm và túi Càn Khôn, bỏ lại Hạ Lan Dao vẫn đang thò ra một tay.

"......" Hạ Lan Dao cúi đầu nhìn tay mình.

Hắn dùng cái tay này bịt kín hai mắt.

Sao hắn lại cảm thấy trèo qua cửa sổ là việc khó khăn đối với Mục tiên quân? Người ta chính là Kiếm tu, một Kiếm tu động tác nhanh nhạy, đã quen lăn lê bò lết.

Sợ rằng đầu óc hỏng rồi.

"Hạ Lan Dao! Hạ Lan Dao ——"

Bị gọi vài lần, Hạ Lan Dao mới hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Mục Thời.

Mục Thời nói với hắn: "Đang mơ mộng gì vậy? Đi thôi."

Hạ Lan Dao đáp lại, đi theo nàng ra cửa. Ngang qua phòng mình, hắn bảo Mục Thời đợi một lát, cầm theo tay nải và hộp đồ ăn, sau đó hai người cùng nhau xuống lầu.

Khi Hạ Lan Dao đi xuống dưới lầu, đột nhiên nhớ tới túi tiền lép xẹp của mình:

"Nói ra thì, Mục tiên quân, số bạc còn lại trong túi của ta hẳn không đủ để ở lại khách điếm thêm một ngày, đúng không?"

"A, suýt chút nữa quên."

Mục Thời từ túi Càn Khôn lấy ra một chiếc túi nhỏ nặng trĩu, đưa cho Hạ Lan Dao:

"Ta còn cầm ngân phiếu ngươi, tới Tiền trang đổi 20 lượng bạc. Đây là số tiền còn lại sau khi gia hạn thêm phí phòng khách điếm."

Hạ Lan Dao kéo dài thanh âm: "A——?"

Mục Thời quay đầu lại, kéo tay Hạ Lan Dao, bỏ túi tiền vào lòng bàn tay hắn:

"Ta biết nên nói trước với ngươi một tiếng rồi hẳn động vào đồ của ngươi, nhưng ngươi ngủ quá say, không nỡ đánh thức ngươi."

Hạ Lan Dao vội vàng lắc đầu: "Không, ta không có ý trách cứ, chỉ cảm thấy rất kinh ngạc."

Mục Thời hỏi: "Kinh ngạc cái gì?"

"Ngươi lại chủ động giúp ta đổi tiền, hơn nữa một lần chỉ đổi 20 lượng bạc." Hạ Lan Dao nói với Mục Thời:

"Ta cho rằng ngươi sẽ lập tức đổi 1000 hoặc là 2000 lượng......"

Hạ Lan Dao từng thấy qua Mục Thời tiêu tiền, mua mấy món ngọc thạch chạm khắc ở Thiên Thành, tiêu tốn hết mấy trăm lượng, lại còn không mặc cả. Hạ Lan Dao làm người đứng xem, có thể ý thức được, Mục Thời có lẽ không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc.

Mục Thời trầm mặc một lát, nói:

"Vốn muốn đổi 1000 lượng, nhưng cảm giác ngươi khả năng mang không nổi, cho nên chỉ đổi 20 lượng."

Hạ Lan Dao: "......"

Hắn liền biết.

Hạ Lan Dao thở dài, kéo tay Mục Thời qua, đặt túi bạc trở lại lòng bàn tay nàng:

"Mục tiên quân, ngươi cầm đi. Ra ngoài mang theo ít tiền lẻ sẽ tiện hơn. Bằng không, nếu không có ai đồng hành, ngươi có thể sẽ mua không được bánh trôi gạo nếp."

Mục Thời nói: "Ta có thể đi sòng bạc."

Hạ Lan Dao có chút bất đắc dĩ nói: "Mục tiên quân, không phải nơi nào cũng có sòng bạc."

Mục Thời cùng Hạ Lan Dao đối diện một lát. Cuối cùng, nàng ngẩng đầu, thập phần không phục nhét túi tiền vào túi Càn Khôn của mình.

Hạ Lan Dao nhìn bộ dạng này của Mục Thời, có hơi buồn cười —— chỉ là bị nhét tiền mà thôi, sao lại giống như chịu sỉ nhục lớn lao như vậy? Kiểu ngượng ngùng này, có lẽ cũng coi như là thế gian độc nhất?

"Được rồi được rồi, đi thôi."

Hạ Lan Dao cầm lấy mộc bài trong tay Mục Thời, từ bên cạnh Mục Thời bước xuống, vòng ra trước tường, nói với trưởng quầy phòng thu chi đang ngồi đối diện trước quầy:

"Tiên sinh, chúng ta trả phòng."

Trưởng quầy gọi tiểu nhị tới, lên lầu kiểm tra 2 gian thượng phòng một lần, xác nhận không có vấn đề gì, mới thu hồi mộc bài, trả lại cho Hạ Lan Dao một ít tiền. Đây là tiền đặt cọc mà Hạ Lan Dao đã trả cùng với tiền phòng khi mới tới Hương Liên khách điếm.

Hạ Lan Dao bỏ tiền vào túi, kéo Mục Thời đang buồn bực ra ngoài. Trên đường đi, Mục Thời lại mua thêm chút đồ ăn, sắc mặt mới chậm rãi tốt lên.

Họ ra khỏi cổng thành phía đông, đi thêm một đoạn đường. Đến khi tới một nơi dân cư thưa thớt, Mục Thời mới triệu ra Nhất Diệp Thuyền.

200 dặm, lộ trình mà phàm nhân có thể đi hết một ngày, đối với tiên nhân mà nói, cũng chỉ mất một canh giờ. Khi sắc trời trở tối, Hạ Lan Dao đã thấy Dược Vương Cốc được bao quanh bởi những dãy núi từ xa.

Dược Vương Cốc có 2 cổng, một ở phía đông, một ở phía tây. Mục Thời và Hạ Lan Dao ở cách cổng tây một khoảng xuống thuyền, đi bộ lên núi.

Hạ Lan Dao vừa leo núi vừa nói: "Khách nhân bình thường tới chơi, đều sẽ đi cổng đông."

"À, cái này ta biết."

Mục Thời quay đầu lại, duỗi tay túm Hạ Lan Dao đi lên:

"Đường đến cổng đông dễ đi hơn đến cổng Tây, nhưng ta cảm thấy không sao cả, không khó đi lắm."

Mục Thời và Hạ Lan Dao, một người tu tiên, một người luyện võ, cho nên đi đường cũng không đặc biệt vất vả. Hai người họ đuổi kịp trước khi trời hoàn toàn tối, đã đến cổng tây của Dược Vương Cốc.

Đứng ở cổng tây là 3 đệ tử mặc y phục phối màu trắng và xanh lục, cực kỳ giống bắp cải của Dược Vương Cốc. Hai trong số đó là đệ tử gác cổng, còn lại một người đang dặn dò gì đó với họ.

Lúc Mục Thời đến gần, đệ tử kia khách sáo nói:

"Mục tiên quân, Hạ Lan công tử."

Hạ Lan Dao cùng hắn chào hỏi: "Chương Thư tiên quân."

Đệ tử này chính là Chương Thư, lúc trước khi Chúc Hằng bị hãm hại, Mục Thời lôi kéo Hạ Lan Dao cùng Minh Quyết tới Dược Vương Cốc xem xét tình hình Ô Bình, Chương Thư đã dẫn đường cho họ.

Hiện giờ Minh Quyết đương nhiệm, Chương Thư hẳn cũng được trọng dụng, y phục trên người tuy vẫn phối màu tương tự, nhưng hình thức có vẻ phức tạp hơn trước nhiều.

Chương Thư mở ra cấm chế của cổng tây Dược Vương Cốc, nói:

"Cốc chủ đang ở Tử Dược Phong trị liệu bệnh nhân, để ta dẫn nhị vị qua đó."

Mục Thời và Hạ Lan Dao từ cổng tây vào Dược Vương Cốc.

Chương Thư triệu ra phi thuyền, mời Mục Thời và Hạ Lan Dao lên thuyền.

Dược Vương Cốc rất lớn. Công trình trong cốc phức tạp, có kiến trúc nằm dưới vách núi, có kiến trúc nằm trên đỉnh núi. Bởi vậy, đệ tử Dược Vương Cốc ra vào, lúc nào cũng không thể thiếu linh thú và pháp khí.

Tử Dược Phong ở phía nam Dược Vương Cốc, nằm trên linh mạch, bởi vậy có rất nhiều linh dược, cũng thuận lợi cho bệnh nhân tĩnh dưỡng. Trước khi họ đến Tử Dược Phong, Minh Quyết vừa trị liệu xong bệnh nhân, đang dặn dò những việc cần chú ý cho đệ tử phụ trách điều dưỡng.

"Cốc chủ, những gì ngài nói ta đều đã ghi chép kỹ, chỉ là...Phùng lão gia luôn rất không hợp tác khi thay băng. Chúng ta lo lắng nếu cưỡng ép thay băng sẽ làm hắn bị thương."

"Không hợp tác liền dùng kim tẩm thuốc ngủ châm hắn, chờ hắn ngủ rồi lại thay băng."

"Vâng."

Phi thuyền đáp xuống Tử Dược Phong.

Mục Thời và Hạ Lan Dao nhảy xuống thuyền.

Minh Quyết ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy Vẫn Tinh Kiếm treo trên eo Hạ Lan Dao, biểu tình trở nên có chút mờ mịt, tựa như không hiểu tại sao Vẫn Tinh Kiếm mà Mục Thời muốn lấy lại ở trên người một người khác.

Nhưng Chương Thư và đệ tử điều dưỡng còn ở đó, hắn không thể nhắc tới chuyện Kiếm Trủng.

Chương Thư thập phần có ánh mắt, sau khi đưa Mục Thời và Hạ Lan Dao đến, lập tức tìm cớ rời khỏi.

Đệ tử điều dưỡng ở Tử Dược Phong cũng bị Minh Quyết điều đi.

Mục Thời thảnh thơi bình luận: "Dùng kim tẩm thuốc ngủ châm người bệnh, ngươi vẫn như cũ, một chút y đức cũng không có."

"Quá có y đức không trị khỏi được bệnh."

Minh Quyết nhìn Mục Thời và Hạ Lan Dao, nói:

"Tình huống này của các ngươi là sao? Giải thích xem?"

Mục Thời lấy Bích Khuyết Kiếm từ túi Càn Khôn ra, tường thuât cặn kẽ sự tình một lần, rồi nói:

"Tóm lại, ta lựa chọn Bích Khuyết. Vẫn Tinh lựa chọn Hạ Lan Dao, cũng coi như mọi người đều vui mừng."

Hạ Lan Dao cúi đầu: "Ta cũng không biết vì sao Vẫn Tinh lựa chọn ta."

"Kiếm lựa chọn một người, tất nhiên có lý do của nó." Minh Quyết nói với Hạ Lan Dao:

"Đoạn đường này vất vả ngươi. Sắc trời đã tối, ta kêu người an bài chỗ ở cho ngươi."

Mục Thời gọi lại Minh Quyết: "Đợi đã."

Nàng lấy tờ "Treo tiền thưởng tìm đồ" từ túi Càn Khôn ra, áp sát mặt Minh Quyết:

"Ngươi biết đây là mò kim đáy bể, phí công vô ích, phải không?"

"Ta biết."

Minh Quyết cầm lấy tờ 'Treo tiền thưởng tìm đồ' gần như dán đến trước mắt. Hắn cúi đầu, nói với Mục Thời:

"Nhưng ta vẫn muốn mò được cây kim này dưới đáy bể, đừng khuyên ta, bất kể ngươi nói cái gì, ta đều sẽ không từ bỏ."

Mục Thời khoanh tay, nói với Minh Quyết:

"Nhưng hành động này của ngươi thật sự không sáng suốt. Chúc Hằng không nói gì với ngươi sao?"

"Chúng ta cãi nhau một trận."Minh Quyết ngữ điệu nhàn nhạt nói:

"Ta hy vọng Thiên Cơ Các hỗ trợ, dù sao thu thập tình báo, tìm đồ vật cũng là sở trường của họ, nhưng Chúc Hằng không đồng ý, nói không cần thiết đi tìm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro