60
Mục Thời khoanh tay, nghiêng đầu hỏi:
“Ngươi vì loại chuyện này cãi nhau với Chúc Hằng?”
Minh Quyết nhìn Mục Thời:
“Đúng vậy, vì một người căn bản không để bụng đến sống chết như ngươi mà cãi nhau với minh hữu, đúng là có hơi bốc đồng.”
Mục Thời đối mặt với sự trào phúng của Minh Quyết, không chút khách khí đáp trả:
“Biết thì tốt, bớt làm chuyện vô bổ, lãng phí sức người sức của.”
Minh Quyết quay lưng lại.
Tuy Hạ Lan Dao không nghe thấy tiếng hít khí, nhưng thấy bả vai Minh Quyết nâng lên lại thả lỏng, tựa như đang áp chế cảm xúc. Chỉ là không biết hắn rốt cuộc áp chế cảm xúc gì, tức giận? Hay là bi thương?
Minh Quyết triệu ra phi thuyền, nói:
“Lên thuyền đi, ta đưa các ngươi đến chỗ ở.”
Mục Thời ôm kiếm, lạnh mặt lên phi thuyền.
Hạ Lan Dao đi theo phía sau nàng. Hắn muốn khuyên giải, nhưng lại cảm thấy mình không nên trộn lẫn vào vấn đề của hai sư thúc sư chất này, đành phải một bên bảo trì im lặng, một bên chờ mong họ đừng cãi nhau dữ dội hơn.
Nhưng Mục Thời và Minh Quyết biến sắc mặt như lật sách.
Lên phi thuyền không đến nửa khắc, Mục Thời liền chủ động đáp lời với Minh Quyết:
“Mạnh Sướng và Phượng Thiên còn ở Dược Vương Cốc không?”
“Vài ngày trước đã trở về Thái Khư Tiên Tông.” Minh Quyết không định gây chiến tranh lạnh, trả lời:
“Chỉ có Cảnh Ngọc ở lại Dược Vương Cốc, lát nữa các ngươi có thể nhìn thấy nàng.”
Phi thuyền bay về phía Thiều Huy Phong ở phía đông Dược Vương Cốc, cũng chính là động phủ của Minh Quyết. Tuy rằng hắn năm rồi ở Dược Vương Cốc luôn bị xa lánh như người ngoài, nhưng ở phương diện cuộc sống hàng ngày, Dược Vương Cốc cũng không ủy khuất hắn. Động phủ của hắn chiếm non nửa cái đỉnh núi.
Cảnh Ngọc đang ở đình viện của Thiều Huy Phong xem y thư và đơn thuốc, dường như thu hoạch không ít, bộ dạng hứng thú dâng trào.
Đang xem, bỗng nhiên phát hiện trên không có pháp khí bay qua, nàng ngẩng đầu lên, thấy rõ những người trên phi thuyền đang dần hạ xuống.
“Mục sư muội, Hạ Lan công tử.” Cảnh Ngọc thân thiện vẫy tay, ngay sau đó mới nhớ ra, mình hẳn nên chào hỏi chủ nhân phi thuyền trước.
“Minh cốc chủ.”
Minh Quyết gật đầu.
Phi thuyền đáp xuống, Mục Thời và Hạ Lan Dao lần lượt xuống thuyền.
Minh Quyết đi theo phía sau, nói:
“Các ngươi nhìn xem sân bên này. Cả hai dãy đều trống không, muốn ở gian nào thì nói một tiếng với đệ tử tạp dịch đang canh gác. Họ sẽ đi sắp xếp.”
Mục Thời một khắc không trêu chọc Minh Quyết liền không vui. Nàng ôm Bích Khuyết Kiếm, ngẩng đầu lên hỏi:
“Muốn ở gian nào cũng được? Nếu ta nói muốn ở sân của ngươi thì sao?”
Nhưng Minh Quyết đối với Mục Thời hầu như không có sức chống cự:
“Gần đây Dược Vương Cốc đang ở giai đoạn chuyển giao quyền lực, rất nhiều đồ đạc được chuyển vào viện của ta, vẫn chưa sắp xếp xong xuôi. Ngươi không ngại bừa bộn thì cứ việc vào ở.”
Mục Thời thấy thái độ không nóng không lạnh này của Minh Quyết, trong lúc nhất thời mất hứng thú, phất tay nói:
“Thôi, ta vẫn là tùy ý tìm một gian đi.”
Mục Thời thong thả đi bộ xuống dưới, chọn đình viện có trồng cây trong sân. Cái cây kia thập phần thô tráng, cũng không biết ai đã treo trên thân cây 2 sợi dây thừng và một tấm ván gỗ, làm thành một cái đu dây đơn giản.
Hạ Lan Dao chọn gian cách vách Mục Thời. Nơi này tương đối gần đình viện cất giữ y thư và đơn thuốc. Việc mượn trả y thư và đơn thuốc sẽ thuận tiện hơn.
Chọn xong đình viện, Mục Thời cùng Hạ Lan Dao ngồi ở một chỗ, chờ đệ tử tạp dịch dọn dẹp sân.
Minh Quyết đi tới, hỏi:
“Hạ Lan công tử, ngươi có cái gì kiêng ăn không?”
Hạ Lan Dao sửng sốt một lát. Ngay sau đó mới nhớ ra, mình là phàm nhân, cần ăn uống. Dược Vương Cốc sẽ lo cơm.
Hạ Lan Dao ngẫm nghĩ, nói:
“Ta không ăn hành tây, hẹ thì có thể ăn.”
Minh Quyết gật đầu.
Mục Thời không hài lòng nhìn Minh Quyết:
“Sao ngươi không hỏi ta kiêng ăn gì?”
Minh Quyết nhìn Mục Thời, bình tĩnh liệt kê từng thứ một:
“Không ăn đậu phộng, tào phớ không cho đường, không ăn cay, gà không ăn bất kỳ bộ phận nào khác ngoài đùi và da, ngó sen nhồi thịt xào không cho hành lá thái nhỏ, canh thịt dê không bỏ tiêu, còn gì nữa không?
Căn bản không cần hỏi, hắn đều nhớ rõ toàn bộ.
Mục Thời ôm kiếm, cười gượng nói:
“Ngươi thật hiểu biết ta.”
Minh Quyết không quá muốn phản ứng nàng, quay đầu tìm đệ tử tạp dịch, dặn dò họ chuẩn bị đồ ăn. Các đệ tử tạp dịch nhận lệnh rời đi. Minh Quyết vừa quay đầu lại, liền phát hiện Mục Thời đang đứng cách hắn cực gần.
Minh Quyết hỏi: “Ngươi lại muốn làm gì?”
“Thương lượng với ngươi một việc.”
Mục Thời kéo cánh tay Minh Quyết, đi sang một bên.
“Ngày kia không phải Nhạc Bạch Quốc có cung yến sao? Ngươi đi không?”
Minh Quyết trả lời: “Đi, ta và Chúc Hằng hẹn gặp mặt thương lượng sự tình, tuy rằng cãi nhau một trận, nhưng ước định thì vẫn phải thực hiện.”
Hắn hầu như không hề giấu giếm Mục Thời điều gì. Mục Thời hỏi cái gì, hắn liền đáp cái đó, hiếm khi nói dối hay qua loa ứng phó.
Minh Quyết suy đoán dụng ý của Mục Thời khi hỏi chuyện này:
“Ngươi muốn đi dự cung yến? Nếu ngươi nguyện ý đi, Dự Nhân Đế hẳn sẽ đồng ý cho ngươi một chỗ ngồi ở vị trí cao. Nên ngươi muốn đi thì cứ đi, có gì phải cùng ta thương lượng?”
Mục Thời nói với Minh Quyết: “Ta cần ngươi hỗ trợ mang một người vào.”
Minh Quyết hỏi: “Mang ai?”
Mục Thời quay đầu lại, chỉ Hạ Lan Dao đang ngồi bên ngoài, chờ đệ tử tạp dịch dọn dẹp viện:
“Mang hắn.”
Minh Quyết hiểu rõ tính nết Mục Thời, nhanh chóng đoán được ý đồ của nàng, hỏi:
“Ngươi định gây khó dễ cho người nhà Hạ Lan?”
“Cái này thì không cần.” Mục Thời vỗ vai Minh Quyết:
“Ngươi chính là Cốc chủ Dược Vương Cốc, ở cung yến khi dễ một thế gia tu tiên, sẽ bị coi là bụng dạ hẹp hòi.”
Minh Quyết nửa châm chọc nói: “Ngươi thật biết suy nghĩ cho ta.”
“Không khách khí.” Mục Thời làm bộ không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Minh Quyết:
“Ta là sư điệt của ngươi, hẳn nên làm vậy.”
Minh Quyết ước chừng cảm thấy chưa hết giận, lại bồi thêm một câu:
“Có một sư điệt như ngươi thật đúng là phúc khí của ta.”
“Tiểu sư thúc a tiểu sư thúc, có một sư điệt như ta chẳng phải là phúc khí của ngươi sao? Cẩn thận ngẫm lại xem, ngươi ngồi trên vị trí này là công lao của ai.”
Mục Thời câu lấy cánh tay Minh Quyết, nhẹ giọng nói:
“Ngươi nghĩ lại năm đó ngươi đút độc cho ta, đã lăn lộn lừa gạt ta thế nào. Ngươi còn hạ độc vào trong kẹo, ta nói thế nào cũng coi như là lấy ơn báo oán, đúng không?”
Minh Quyết hất tay nàng ra:
“Giúp ngươi bồi dưỡng tính kháng độc sao lại thành 'oán' được?”
Đút độc cũng không phải chuyện đơn giản. Phải tự tay điều chế hơn một ngàn loại độc, tỉ mỉ khống chế liều lượng, lại còn phải trông chừng nàng từ sớm đến tối, phòng ngừa nàng bị độc chết hoặc phát sinh di chứng.
Càng đừng nói Mục Thời khi đó tuổi còn nhỏ, muốn muốn đút độc cho nàng phải dụ dỗ rồi lừa gạt, phiền toái thật sự.
Mục Thời liên tục gật đầu, nửa ứng phó nửa trào phúng:
“Đúng đúng đúng, đây là ân tình ta hẳn nên mang ơn đội nghĩa.”
Hai người họ ngươi một lời ta một câu mà cãi nhau.
Cảnh Ngọc từ chỗ ở của mình đi tới, muốn cùng Mục Thời nói vài câu, nhưng vừa thấy Mục Thời đang cùng Minh Quyết cãi nhau, cảm thấy mình không có chỗ chen chân.
Cảnh Ngọc đứng bên cạnh Hạ Lan Dao, cảm thán:
“Cảm tình của hai người họ thật tốt, đúng không?”
Hạ Lan Dao gật đầu. Hắn có chút hâm mộ loại quan hệ như vậy. Hắn cũng muốn có một trưởng bối như Minh Quyết.
Chỉ chốc lát sau, Mục Thời đã trở lại.
Nàng ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.
Cảnh Ngọc hạ giọng nói: “Xem ra là cãi thắng.”
Hạ Lan Dao gật đầu, nhỏ giọng nói: “Khẳng định là cãi thắng.”
Làm một người từng trải nghiệm khắc sâu miệng lưỡi độc địa của Mục Thời, Hạ Lan Dao chưa bao giờ hoài nghi năng lực cãi nhau của Mục Thời. Trên đời này khả năng tồn tại người Mục tiên quân đánh không thắng, nhưng tuyệt đối sẽ không có người nàng cãi không thắng.
Minh Quyết dường như còn có việc khác phải làm, trực tiếp rời đi.
Mục Thời lấy tay nải của Hạ Lan Dao từ túi Càn Khôn ra, đưa cho hắn, quay đầu liền đi:
“Ta nghe nói Minh Quyết nuôi một đàn Bạch Hạc. Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi xem hạc.”
Hạ Lan Dao định gọi lại Mục Thời: “A, đợi ——”
Nhưng Mục Thời đi rất nhanh, Hạ Lan Dao chưa kịp nói hết câu đã không thấy tăm hơi.
Hạ Lan Dao cực kỳ bất đắc dĩ: “……Ta cũng muốn xem, chạy nhanh như vậy làm gì?”
Cảnh Ngọc nhịn không được cười, nói:
“Đàn Bạch Hạc kia rất hung dữ. Cuối tháng trước còn mổ bị thương mắt một đệ tử Dược Vương Cốc. Hạ Lan công tử tốt nhất đừng nên đến gần chúng."
“Hơn nữa hiện giờ là ban đêm, ngọn núi nuôi hạc kia rất tối, khó mà nhìn rõ. Ban đêm đàn hạc cũng sẽ nghỉ ngơi, không bằng ngày mai tìm đệ tử Dược Vương Cốc dẫn ngươi đi.”
Hạ Lan Dao cảm thấy không sao. Hắn biết võ công, lại có Mục Thời ở đó, xác suất hắn bị đàn hạc làm bị thương không cao. Tuy nhiên, Cảnh Ngọc tiên quân nói cũng có lý. Hơn nữa Mục Thời đã đi rồi, hắn cũng không thể kêu người trở về, đành phải xách tay nải về sắp xếp trước.
Chỉ chốc lát sau, đệ tử Dược Vương Cốc một tay cầm đèn, một tay cầm hộp đồ ăn, mang bữa tối đến cho Hạ Lan Dao.
Dược Vương Cốc được dãy núi vây quanh, để gieo trồng dược thảo, đã dùng trận pháp biến đổi núi non thành những môi trường khác nhau, có lạnh có ấm, có nơi nắng, cũng có nơi mưa to giàn giụa, tuyết trắng mênh mông……
Dược Vương Cốc có lẽ khi trồng dược thảo cũng thuận tay trồng một số loại rau. Rõ ràng là vào đông, các món trong hộp đồ ăn lại phá lệ phong phú, thậm chí có măng mùa xuân, rau sống, và nấm.
Hạ Lan Dao cảm tạ. Sau khi tiễn đệ tử Dược Vương Cốc rời khỏi, hắn trở lại trong phòng, tự rót cho mình một chén canh gà nấm nóng hầm hập.
Trong canh có rất nhiều loại nấm, không ít loại nếu xử lý không tốt sẽ mang độc. Tuy nhiên, dù sao nơi này cũng là Dược Vương Cốc, khẳng định sẽ không phạm sai lầm trong việc xử lý nấm nhỏ nhặt này.
Hạ Lan Dao thập phần yên tâm nhấp một ngụm. Hương vị phi thường tươi ngon, là mỹ vị chỉ có thể thưởng thức vào mùa xuân và mùa hạ ở Nam Châu.
“Cốc cốc cốc.” Cửa bị gõ vang.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Minh Quyết:
“Là ta.”
Hạ Lan Dao vội vàng đứng dậy mở cửa.
Minh Quyết ngửi thấy mùi thơm trong phòng, hỏi:
“Đồ ăn chuẩn bị cho ngươi đã đưa đến rồi? Khẩu vị thích hợp không?”
Hạ Lan Dao liên tục gật đầu: “Ăn rất ngon, Minh cốc chủ có muốn cùng nhau dùng bữa không?”
“Cũng được, ta vừa vặn nghĩ đến việc tới cảm tạ ngươi.”
Minh Quyết đi vào trong phòng, đưa cho Hạ Lan Dao một cái chìa khóa.
“Cảm ơn ngươi dọc đường đã chăm sóc Mục Thời. Nếu không có ngươi, nàng tuyệt đối không ra được Kiếm Trủng. Đây là chìa khóa của gian đình viện cách vách dùng để lưu trữ y thư và đơn thuốc. Ngươi có thể tùy ý xem, xem xong trả lại đúng thứ tự, đừng làm lộn xộn là được.”
Hạ Lan Dao tiếp nhận chìa khóa:
“Nếu không có Mục tiên quân, ta cũng không có biện pháp tồn tại ra khỏi Kiếm Trủng.”
Minh Quyết hỏi: “Nàng dọc đường không thiếu khi dễ ngươi, đúng không?”
Hạ Lan Dao trầm mặc.
Hắn không cảm thấy ủy khuất, chỉ cảm thấy kinh ngạc —— hình như mình cũng không bị khi dễ nhiều lắm? Cũng có một chút mà thôi.
Trước khi đến Kiếm Trủng, thật ra hắn đã chuẩn bị tinh thần bị Mục Thời khi dễ.
Nhưng dọc theo đường đi, Mục tiên quân đều rất nhân nhượng hắn, chỉ có ngoài miệng không buông tha, lấy tính tình của Mục tiên quân, có thể làm được như vậy đã phi thường đáng khen.
Minh Quyết coi sự trầm mặc của Hạ Lan Dao như ngầm cam chịu, thập phần bất đắc dĩ thở dài:
“Ta sẽ nói nàng.”
“Nói ta cái gì?” Thanh âm của Mục Thời từ trên nóc nhà truyền đến:
“Hạ Lan Dao, ngươi châm ngòi quan hệ giữa ta và tiểu sư thúc của ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro