62

Mục Thời cùng Minh Quyết trở về Thiều Huy Phong.

Khi nàng đẩy cửa viện của Hạ Lan Dao ra, phát hiện Hạ Lan Dao đã dậy, đang ở trong sân giặt quần áo.

"Minh cốc chủ, Mục tiên quân."

Hạ Lan Dao muốn đứng dậy tiếp đón Minh Quyết, nhưng tay hắn đầy bọt xà phòng, thật sự bất tiện.

"Hai người ngồi đi, ta phải rửa tay trước."

Minh Quyết nói với Hạ Lan Dao: "Quần áo có thể giao cho đệ tử tạp dịch giặt."

Hạ Lan Dao chần chờ một lát, nói:

"Ta chỉ là cảm thấy, có một số việc tự mình làm vẫn tốt hơn. Giặt quần áo cũng phải nhờ người khác hỗ trợ, ta sẽ cảm thấy mình giống như một phế nhân."

Mục Thời ngồi xuống bên cạnh, véo tay áo của hắn, xách tay hắn ra khỏi chậu gỗ, nhìn ngón tay đã đỏ ửng, hỏi:

"Hạ Lan công tử, giữa mùa đông, ngươi không cảm thấy lạnh tay sao?"

Hạ Lan Dao trả lời: "Cũng ổn, không quá lạnh."

Minh Quyết niệm cái pháp thuật, quần áo trong chậu gỗ liền tự động vò giặt, rất nhanh liền trở nên sạch sẽ, lại treo lơ lửng trên không trung giũ sạch nước, rồi tự động gấp lại, rơi xuống bàn bên cạnh.

Minh Quyết nói với Hạ Lan Dao đang bị Mục Thời xách lên tay:

"Hạ Lan công tử, phải chú ý bảo hộ tay. Tay đối với đại phu mà nói rất quan trọng."

"Vâng, ta nhớ kỹ."

Hạ Lan Dao dùng khăn lau khô tay.

Mục Thời ngồi ở một bên bất mãn nói: "Hạ Lan Dao, Minh Quyết nói ngươi liền nghe? Lời của ta là gió thoảng bên tai đúng không?"

Hạ Lan Dao vội vàng biện giải: "Ta không có ý này."

Mục Thời cố chấp nói: "Ngươi có ——"

Hạ Lan Dao cảm thấy oan uổng: "Thật sự không có."

"Được rồi, Mục Thời, đừng làm khó dễ hắn." Minh Quyết kịp thời ngắt cuộc tranh chấp của hai người. Hắn cúi đầu nhìn Hạ Lan Dao đang cùng Mục Thời ngồi một chỗ, hỏi:

"Hạ Lan công tử, ta muốn đến Tử Dược Phong kiểm tra tình huống bệnh nhân, ngươi muốn đi cùng ta không?"

Hạ Lan Dao ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên. Hắn vội vàng gật đầu:

"Muốn, đa tạ Minh cốc chủ."

Minh Quyết triệu ra phi thuyền, nói với Hạ Lan Dao:

"Chúng ta đi thôi, sắp đến giờ. Các đệ tử học tập và phụ trách điều dưỡng ở Tử Dược Phong đã đang đợi sẵn, tới quá muộn không tốt."

Hạ Lan Dao theo Minh Quyết lên phi thuyền. Khi phi thuyền cất cánh, hắn còn đặc biệt chào tạm biệt Mục Thời. Mục Thời 'Ừ' một tiếng, ngoài ra không còn phản ứng gì nữa.

Hạ Lan Dao có chút bất an: "Nàng không phải đang tức giận chứ?"

Minh Quyết lắc đầu, trả lời Hạ Lan Dao:

"Nàng không tức giận, vừa rồi cãi nhau với ngươi cũng là cố ý trêu chọc ngươi. Nàng chính là như vậy, không trêu chọc người khác liền cả người khó chịu, cũng không biết tại sao lại thành ra cái tính khó ở này."

Hạ Lan Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Minh Quyết nhẹ giọng hỏi: "Nàng không dễ ở chung, đúng không?"

Hạ Lan Dao ngẩng đầu nhìn Minh Quyết, châm chước hồi lâu, đáp:

"Cũng không phải không dễ ở chung, chỉ là......ừm......không biết nên làm sao để hòa hợp với nàng? Nàng có hơi bá đạo, tư duy nhanh như chớp, luôn có vẻ kỳ quái. Ta không biết làm sao để đuổi kịp suy nghĩ của nàng. Trước kia nàng cũng như vậy sao?"

Minh Quyết suy tư một lát, nói:

"Thật ra cũng không hẳn, khi Khúc Trường Phong mới vừa mang nàng về Thái Khư, nàng vẫn rất ngoan, tính xấu lẫn việc không hay thể hiện cảm xúc thật trong lòng này đều hình thành từ lúc bị đút độc."

"Ta vẫn luôn rất áy náy, cũng rất lo lắng. Nàng ở cái dạng này, rốt cuộc phải sống hòa thuận với người khác như thế nào. Những người từng tiếp xúc với nàng, số lượng chán ghét còn nhiều hơn thích. Nói thật, nếu nàng không phải sư điệt của ta, nếu ta không đồng hành cùng nàng trong quá trình nàng lớn lên ít nhất 3 năm, ta cũng sẽ bởi vì tính cách của nàng mà giữ khoảng cách."

Minh Quyết dừng một chút, nói:

"Nhưng nàng không cần ta đến thế. Từ 5 tuổi đến lớn, nàng vẫn luôn ngoại trừ Khúc Trường Phong, ai làm bạn cũng không cần."

Hạ Lan Dao quay đầu lại, từ nơi này còn có thể nhìn thấy đình viện Thiều Huy Phong ở xa xa.

Mục Thời đã bước ra khỏi viện của hắn, đóng cửa lại, trở về viện của mình. Nàng một mình ngồi trên xích đu, đung đưa qua lại. Cũng không biết có dùng pháp thuật hay không, mặc dù không ai đẩy, nàng vẫn đu được rất cao.

"Minh cốc chủ, thật ra ngài không cần quá lo lắng." Hạ Lan Dao nhìn Mục Thời đang chơi xích đu:

"Có lẽ ít người thích nàng, nhưng vẫn là có."

Tiếng của Minh Quyết từ phía sau vang lên:

"Xem ra ngươi rất thích nàng."

"Đúng vậy." Hạ Lan Dao không chút nghĩ ngợi liền đáp, đáp xong mới chậm phản ứng lại mình vừa nói cái gì, vội vàng bổ sung:

"Không phải kiểu thích kia, mà là...là đơn thuần thưởng thức? Ta luôn cảm giác nàng rất đặc biệt......"

Rốt cuộc hắn đang làm cái gì?

Ngay trước mặt sư thúc của một Kiếm tu Vô Tình Đạo nói thích người ta, thật quá mạo phạm, nếu bị hiểu lầm, sẽ không bị đá ra Dược Vương Cốc ngay tại chỗ chứ?

Nói thưởng thức cũng không đúng lắm......

Hắn có tư cách gì thưởng thức Mục tiên quân?

Cũng may Minh Quyết là người nghe hiểu được lời nói.

"Ta hiểu ý ngươi." Minh Quyết ở xa xa nhìn Mục Thời, nói:

"Nàng đối xử với ngươi hình như cũng không tồi, làm ta có chút bất ngờ. Rốt cuộc thái độ của nàng đối với đại đa số người đều phi thường ác liệt."

Hạ Lan Dao trong lòng biết rõ ràng nguyên nhân.

Hắn là một phàm phu. Mục tiên quân là thiên chi kiêu tử, sẽ không thèm so đo với phàm nhân.

Mục Thời ngồi trên xích đu một hồi lâu.

Cho đến khi Chương Thư phụng lệnh Minh Quyết bưng khay gỗ lại đây, nàng mới ngừng đung đưa. Trong khay có một đĩa bánh táo tàu giòn, được nặn thành hình bông hoa 8 cánh, ở giữa in màu đỏ son, trông rất đẹp mắt.

Bánh táo tàu giòn xem như điểm tâm thường thấy nhất ở Dược Vương Cốc.

Khi Dược Vương Cốc điều chế thuốc viên, vì tránh cho vị đắng của thuốc quá khó nuốt, thường trộn thêm mứt táo vào. Để không bị thiếu mứt táo dùng, Dược Vương Cốc thậm chí dành riêng cả một ngọn núi chuyên trồng cây táo.

Chương Thư rất bận rộn, đưa bánh táo tàu giòn đến xong, liền rời đi. Mục Thời dùng Long Lân Châm nghiệm độc, xác nhận không có vấn đề, mới ngồi vào bàn, cắn từng miếng nhỏ ăn xong điểm tâm.

Hạ Lan Dao đi theo Minh Quyết bận rộn từ sáng đến chạng vạng. Minh Quyết mỗi lần bắt mạch xong, đều sẽ bảo hắn khám lại một lần thử xem, sau đó cùng hắn đối chiếu đáp án, giải thích tình trạng bệnh nhân.

Có bệnh nhân không rõ nội tình hỏi: "Minh cốc chủ, đây là đồ đệ của ngươi sao?"

Đang xem kết luận mạch chứng, Minh Quyết ngẩng đầu đáp:

"Ta không định thu đồ đệ, nhưng đích xác tính dạy hắn vài thứ, coi như nửa cái sư phụ đi."

Chiếc khăn Hạ Lan Dao vừa mới vắt khô suýt nữa thì rơi xuống chậu nước.

Hắn ở Tử Dược Phong bận rộn từ sáng đến tối.

Hạ Lan Dao cảm thấy dạ dày có chút không khoẻ, mới nhận ra mình đã một ngày chưa ăn gì. Hắn muốn đi ăn, nhưng thấy Minh Quyết còn đang làm việc, có chút ngượng ngùng quấy rầy đối phương, liền lấy ra một viên Tích Cốc Đan.

Minh Quyết hàng năm nhìn chằm chằm bệnh nhân và đệ tử phụ trách điều dưỡng, phòng ngừa bệnh nhân ăn vụng linh tinh, cũng phòng ngừa đệ tử điều dưỡng làm hại bệnh nhân. Ánh mắt cực tinh tường.

Hắn liếc mắt một cái liền phát hiện Hạ Lan Dao lén chuẩn bị nuốt đan dược.

"Hạ Lan công tử, ta sắp làm xong rồi."

Minh Quyết đang xem lại đơn thuốc đã kê cho bệnh nhân hôm nay, phòng ngừa xuất hiện sai lầm. Hắn nói:

"Ngươi chờ một lát, ta dẫn ngươi đến nhà ăn."

Hạ Lan Dao nhét Tích Cốc Đan trở lại bình dược.

Minh Quyết xác nhận đơn thuốc không có vấn đề, nhét đơn thuốc vào tập giấy kết luận mạch chứng của từng bệnh nhân tương ứng, giao cho đệ tử phụ trách điều dưỡng.

Minh Quyết nói với Hạ Lan Dao: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Hạ Lan Dao đi theo Minh Quyết đến nhà ăn.

Nhà ăn của Dược Vương Cốc cách Tử Dược Phong không xa, đi bộ là tới. Đại đa số đệ tử Dược Vương Cốc sẽ không đến nơi này. Những người đến đây cơ bản đều là đệ tử mới bắt đầu tu luyện không lâu.

Đồ ăn trong nhà ăn không tồi, tuy không mỹ vị bằng món Hạ Lan Dao ăn hôm qua, nhưng thoạt nhìn cũng khá ngon.

Hạ Lan Dao đứng ở chỗ múc đồ ăn, quay đầu lại hỏi:

"Minh cốc chủ, ngài có mang theo hộp đồ ăn không? Ta muốn mang một phần về cho Mục tiên quân."

Minh Quyết vốn định mang đồ ăn cho Mục Thời, nhưng nếu Hạ Lan Dao đã nói vậy, việc mang đồ ăn liền giao cho hắn. Minh Quyết lấy ra hộp đồ ăn từ túi Càn Khôn, đưa cho Hạ Lan Dao.

Hạ Lan Dao chọn măng xào thịt heo, canh dưa chua trứng, còn có rau xào, cháo, và màn thầu.

Cẩn thận chọn lựa xong, hắn quay đầu lại hỏi Minh Quyết:

"Minh cốc chủ, mấy món này không có món nào Mục tiên quân không ăn phải không?"

Minh Quyết trả lời: "Không có, mấy món này nàng đều ăn."

Hạ Lan Dao lúc này mới yên tâm, lần lượt đóng từng ngăn kéo hộp đồ ăn lại. Hắn cùng Minh Quyết lên phi thuyền, bay đến chỗ động phủ của Minh Quyết ở Thiều Huy Phong.

Mục Thời không biết từ đâu dọn ra một băng ghế dài, lúc này đang nằm trong sân, thập phần thảnh thơi đọc sách.

Hạ Lan Dao hỏi: "Mục tiên quân, đang đọc gì vậy?"

"Trận chiến cuối cùng giữa sư phụ ta với Ma quân."

Mục Thời ra dáng ra hình lẩm nhẩm: "Trải qua nỗi đau mất sư phụ, Khúc Trường Phong đột phá Độ Kiếp Kỳ, gặp Ma quân Lạc Diễn ở Liệt Nham Lĩnh. Hắn rút ra Bích Khuyết Kiếm không lưỡi, cả giận nói ——"

"Thơm quá? Ngươi mang theo cái gì ăn?"

Minh Quyết nhịn không được nói: "Nghe xong lời này của ngươi, người không biết còn tưởng rằng sư phụ ngươi hô câu 'Thơm quá'."

Mục Thời trầm mặc một lát, nói:

"Ai có chút đầu óc đều phân biệt được rốt cuộc là người nào đang hô 'Thơm quá'."

"Tiểu sư thúc, đầu óc hỏng rồi thì mau chữa trị. Chậm trễ bản thân không quan trọng, nhưng chậm trễ những bệnh nhân đến tìm ngươi trị bệnh, thì là tội ác tày trời."

Hạ Lan Dao: "......"

Miệng lưỡi của Mục tiên quân thật sự rất độc.

Minh Quyết không so đo với nàng, hỏi:

"Ở bên ngoài ăn hay là vào phòng ăn?"

Mục Thời cầm sách từ trên ghế dài đứng dậy:

"Ăn trong phòng đi, ngày mùa đông, ăn ở trong sân, đồ ăn nguội lạnh không quan trọng, nhưng bị gió lùa sẽ khó chịu."

Tuy nàng không điểm danh nói họ, nhưng Hạ Lan Dao biết là đang nói về mình —— Trong 3 người ở đây, hẳn cũng chỉ có hắn vì bị gió lùa mà đau bụng.

Mục Thời xoay người vào phòng.

Hạ Lan Dao theo ở đằng sau.

Minh Quyết có chút ngạc nhiên, Mục Thời trong những chuyện nhỏ nhặt như ăn uống linh tinh từ trước đến nay chỉ lo chính mình, hiếm khi suy nghĩ cho người khác như vậy.

Đại khái là vì Hạ Lan Dao nhỏ yếu, Mục Thời mới có thể phá lệ chiếu cố hắn?

Minh Quyết ở trong sân đứng trong chốc lát, rất nhanh liền vào phòng.

Hạ Lan Dao lấy hộp đồ ăn ra, bày lên bàn. Mục Thời ngồi vào bàn, không động tay vào cái gì, chỉ ôm mặt chờ hắn dọn xong đồ ăn.

Mục Thời một bên chờ đồ ăn dọn xong, một bên hỏi Minh Quyết:

"Ngày mai khi nào xuất phát đi cung yến?"

"Tiệc mừng thọ của Dự Nhân Đế bắt đầu lúc giữa trưa. Chúng ta sẽ khởi hành từ Dược Vương Cốc trước một canh giờ rưỡi."

Minh Quyết nhìn Mục Thời: "Cung yến kéo dài rất lâu, ngươi thật sự có thể kiên nhẫn chờ sao?"

"Không phải có đàn sáo ca vũ sao? Thưởng thức mấy thứ này cũng sẽ cảm thấy nhàm chán?" Mục Thời gắp một miếng măng xào thịt, nói:

"Nếu thật sự nhàm chán, thì rời tiệc sớm thôi."

Hạ Lan Dao nghĩ thầm: Như vậy không tốt cho lắm đâu?

Minh Quyết gật đầu: "Cũng đúng, ngươi nguyện ý đi một chuyến đã tính là cho Dự Nhân Dế hãnh diện, rời tiệc sớm cũng không sao."

Hạ Lan Dao: "......"

Hai người thật không hổ là sư thúc sư điệt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro