65

Hạ Lan Thu tức giận đến đỏ mặt tía tai. Nhưng mặc dù như vậy, hắn cũng chậm chạp không dám động thủ.

Thanh âm nghị luận xung quanh càng lúc càng lớn.

"Hắn rốt cuộc có đánh hay không?"

"Ai mà dám đánh? Cái tát này thoạt nhìn chỉ đánh Mục tiểu tiên quân, thật ra là đánh vào mặt Minh cốc chủ và toàn bộ Thái Khư Tiên Tông."

"Không đánh mất mặt mình, đánh thì làm rớt toàn bộ Hạ Lan Gia."

"Mục tiểu tiên quân hơi quá càn rỡ rồi, nghe nói cuối tháng trước còn làm khó dễ Thiên Kiếm Các?"

"Người ta có tư bản để càn rỡ, tự nhiên là muốn làm gì thì làm."

Hạ Lan Dao bước lên phía trước, đứng giữa Mục Thời và Hạ Lan Thu. Hắn nói với Hạ Lan Thu:

"Thu tay lại đi, cứ tiếp tục gây sự thì quá khó coi, ta không hy vọng dòng họ Hạ Lan của mình vì chuyện này mà trở nên đáng xấu hổ."

Hạ Lan Thu tức điên.

Tiểu nhi tử trước nay vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng đối với hắn, chưa từng có khi nào ngỗ nghịch hắn như vậy? Hiện giờ tìm được chỗ dựa, cánh cứng, liền bắt đầu thay đổi bộ mặt.

Hạ Lan Thu nổi giận đùng đùng mắng:

"Nghịch tử! Cảm thấy đáng xấu hổ liền sửa lại dòng họ! Nếu ngươi không sửa, cả đời đều là nhi tử của lão già đáng xấu hổ này!"

"Phụ thân, thanh tỉnh một chút." Hạ Lan Dao tâm bình khí hòa nói:

"Hạ Lan không phải dòng họ của riêng ngài, mà là dòng họ của liệt tổ liệt tông lập nên từ xưa đến nay. Tuy ta không quá muốn nhận ngài là cha, nhưng ta cũng không định chối bỏ tổ tông."

Hạ Lan Dao nói xong, mặc kệ Hạ Lan Thu có phản ứng gì, liền quay đầu đi.

Mục Thời trên mặt mang theo ý cười, khoanh tay đánh giá Hạ Lan Thu đã tức giận đến sắp ngất xỉu, hỏi:

"Ngươi có đánh không? Không đánh thì ta cũng đi a?"

Mục Thời lại đợi một lát, thấy Hạ Lan Thu không có động tác, cười tủm tỉm đỡ kiếm đi về phía Hạ Lan Dao bên kia.

Hạ Lan Dao ngẩng đầu, nhìn thái dương xuất thần.

Mục Thời phe phẩy tay trước mắt hắn, chờ hắn lấy lại tinh thần cúi đầu xuống, mới nói:

"Đừng nhìn chằm chằm vào mặt trời như vậy, ngươi không cảm thấy đau mắt sao?"

"Không sao, hôm nay mặt trời không quá chói."

Hạ Lan Dao cúi đầu nhìn Mục Thời, nhún vai hỏi:

"Mục tiên quân, hôm nay náo loạn ra chuyện này, Tết hẳn là ta không thể về nhà, phải làm sao bây giờ?"

Mục Thời hai tay chống nạnh, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu có chút kinh ngạc:

"Ngươi còn tính về nhà a? Nếu đã tính về nhà, lúc ta và cha ngươi giằng co, lẽ ra ngươi không nên xen vào. Rất nhiều thời điểm, núp ở phía sau đừng ra mặt thì mới còn có đường lui."

Hạ Lan Dao nhẹ nhàng lắc đầu: "Với tính tình của hắn, có khả năng sẽ thật sự không nén được tức giận, đánh ngươi một bạt tai. Ngươi lúc ấy lại còn bày ra bộ dạng cho hắn tùy ý đánh......"

Mục Thời ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ cùng nghi hoặc, phảng phất như đang chất vấn "Trong óc ngươi đang suy nghĩ thứ gì" linh tinh.

"Ta sao có thể cho hắn tùy ý đánh?" Mục Thời khoanh tay nói:

"Còn nữa, ngươi lo lắng ta làm gì? Một bạt tai của hắn có thể làm lỗ tai ngươi xuất huyết, nhưng đối với ta mà nói, là không đau không ngứa."

Hạ Lan Dao cúi đầu nhìn Mục Thời, nghĩ thầm ——

Bởi vì ngươi không nên chịu bạt tai, không nên chịu loại ủy khuất này.

Mục Thời thân phận quý trọng, được nâng niu trong lòng bàn tay, tràn đầy ngạo khí. Người như vậy, thà ở trên chiến trường bị địch nhân đâm một kiếm, cũng tuyệt đối không nên gặp loại hành động "bạt tai" mang đầy ý sỉ nhục này.

Người có thân phận quý trọng - Mục Thời giáo huấn hắn:

"Phàm nhân bớt thay tu sĩ nhọc lòng."

Hạ Lan Dao nhìn Mục Thời chỉ cao vừa đến cằm mình, lại ngẩng đầu lên giáo huấn người khác, bỗng nhiên cảm thấy tay có chút ngứa, rất muốn vỗ đầu nàng.

Nhưng trường hợp này không thích hợp, Hạ Lan Dao nắm chặt tay, chung quy cái gì cũng không làm.

Mục Thời giáo huấn xong lại thay hắn ra ý kiến:

"Không thể về nhà thì không về, dù sao cũng không thấy ngươi thích cái nhà đó cỡ nào. Ngươi cứ ở lại Dược Vương Cốc đón năm mới với Minh Quyết. Hắn làm sủi cảo khá ngon."

Hạ Lan Dao suy tư một lát, hỏi:

"Có nhân thịt heo rau hẹ không?"

Mục Thời lắc đầu: "Hơi khó, Minh Quyết không ăn rau hẹ."

Thanh âm của Minh Quyết cách đó không xa vang lên: "Mục Thời."

Hắn vội vã chạy tới, sau lưng là Cảnh Ngọc và Chúc Hằng không vội không hoảng hốt đi theo.

Minh Quyết đi đến trước mặt Mục Thời, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen:

"Chúc Hằng nói ngươi bị làm khó dễ."

Mục Thời nghiêng đầu nhìn về phía Chúc Hằng sau lưng Minh Quyết.

Chúc Hằng trầm mặc một lát, nói:

"......Ta nói với hắn là ngươi có khả năng đang làm khó dễ người khác."

Cảnh Ngọc gật đầu với Mục Thời, như muốn chứng minh Chúc Hằng đúng là nói như vậy.

Hạ Lan Dao đứng phía sau Mục Thời có chút buồn cười. Minh cốc chủ nhận thức sai lệch thế này, đích thực là thân sư thúc không sai.

Minh Quyết nhìn Mục Thời hoàn hảo không tổn hao gì, thần thái nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống như bị làm khó dễ, rốt cuộc yên tâm.

Mục Thời hỏi: "Sự tình ngoài thành xử lý xong rồi sao?"

Minh Quyết trả lời: "Đệ tử Dược Vương Cốc đóng quân ở Bách Dược Đường đã tiếp quản. Lương thực, than củi, lều bạt, chăn màn và thuốc men đều đã được chuyển đến, tạm thời không có vấn đề gì."

Đúng lúc này, có 2 quan viên khoảng hơn 40 tuổi, mặc triều phục, đi tới bên này, hành lễ với Minh Quyết và Chúc Hằng:

"Minh cốc chủ, Chúc các chủ."

Minh Quyết hỏi: "Hai vị là?"

Chúc Hằng giới thiệu cho Minh Quyết:

"Bên trái là Hình Bộ Thượng Thư - Ngụy Tá, Ngụy đại nhân. Bên phải là Công Bộ Thị Lang - Tuân Nhược, Tuân đại nhân. Công Bộ Thượng Thư đang bệnh nặng, Tuân đại nhân tạm thời phụ trách Công Bộ."

Chúc Hằng cũng là lần đầu tiên gặp 2 người này, nhưng Thiên Cơ Các của hắn giỏi về sưu tập tình báo, biết rất rõ mọi chuyện của người và sự việc ở Nhạc Bạch Quốc.

Chúc Hằng nửa đùa nửa thật hỏi: "Nhị vị lại đây chào hỏi, là vì có hứng thú với Trường Sinh Đạo?"

Ngụy Tá liên tục xua tay: "Không không không, ta và lão Tuân đều là trên có cha mẹ già, dưới có trẻ nhỏ, không bỏ xuống được hồng trần thế tục, tu tiên không được."

"Hai người chúng ta lấy hết can đảm tới gặp Chúc các chủ và Minh cốc chủ, thật ra là có việc muốn thỉnh cầu." Tuân Nhược thái độ hèn mọn, trong giọng nói mang chút chua xót.

"Lúc nhị vị vào thành, hẳn đã nhìn thấy dân chạy nạn ngoài thành? Họ gặp bão tuyết, trôi giạt khắp nơi, tới Duyệt Thành cầu cứu, lại bị chặn ngoài cổng thành. Ta và Ngụy đại nhân cầu bệ hạ an bài thích đáng cho dân chạy nạn, nhưng bệ hạ nói quốc khố thiếu hụt, không giúp được gì."

"Ta và Ngụy đại nhân muốn hỗ trợ, nhưng trước đó vài ngày Dương Thành có dịch bệnh, gia tài của chúng ta đã dùng gần như cạn kiệt, thật sự vô lực tương trợ." Ngụy Tá thở dài nói:

"Lời khuyên của chúng ta bệ hạ không chịu nghe, nhưng bệ hạ hẳn vẫn sẽ lưu tâm đến ý kiến của Chúc các chủ và Minh cốc chủ. Không biết có thể thỉnh nhị vị, vì dân chạy nạn ngoài thành lên tiếng một lần không?"

"Ta hiểu Tiên tu rời xa phàm trần. Việc này là ta và lão Tuân vượt quá giới hạn...Nhưng những dân chạy nạn đó quá đáng thương. Ta, ta thật sự nhìn không được."

Ngụy Tá nói một hồi, trong thanh âm đã mang theo chút nức nở. Hắn xuất thân từ gia đình bần hàn, 10 năm đèn sách gian khổ mới có thể thay hình đổi dạng. Hắn hiểu nỗi khổ của bần dân, có thể đồng cảm với nỗi đau của họ như bản thân mình cũng bị.

Hắn hướng về phía Chúc Hằng và Minh Quyết khom người hành lễ, thỉnh cầu họ nhúng tay vào việc này.

Tuân Nhược cũng làm theo.

"Ngụy đại nhân, Tuân đại nhân, thỉnh đứng dậy." Chúc Hằng giơ tay, dùng một cái pháp thuật làm hai người thẳng lưng lên, nói với hai người đang sầu lo cho dân chạy nạn ngoài thành này:

"Bách Dược Đường đã đang cứu giúp dân chạy nạn. Ta vốn tính toán nói về việc này với Dự Nhân Đế. Các ngươi không cần phải đến nhờ vả."

Chúc Hằng dừng một chút, bổ sung: "Tiên tu dù có rời xa phàm trần thế nào, cũng cùng phàm nhân sinh sống ở Tu Chân Giới. Ta và Minh cốc chủ sẽ không nhắm mắt làm ngơ trước những chuyện như vậy. Thỉnh hai vị đại nhân yên tâm."

Hai người song song nói lời cảm tạ.

Chúc Hằng nói với hai người: "Hai vị đại nhân mau trở về đi, gần đến buổi trưa, lập tức sẽ phải vào Kỳ Lân Điện."

Ngụy Tá và Tuân Nhược một lần nữa thái độ cung kính nói cảm tạ, mới quay lại đội ngũ quan viên.

Mục Thời khoanh tay, hỏi: "Quốc khố thiếu hụt, không giúp được dân chạy nạn, lại có thể tổ chức tiệc mừng thọ? Lão già này quả nhiên càng thích hợp với ngày giỗ."

Buổi trưa đã tới.

Lễ Quan bước ra khỏi Kỳ Lân Điện, đứng ở cửa điện, ra hiệu cho khách khứa tiến vào.

Việc an bài chỗ ngồi cho các quan viên rất dễ dàng. Ai tới dự tiệc, đã sớm thông báo cho trong cung, vị trí đều được sắp xếp xong.

Vị trí của các tu sĩ yêu cầu điều chỉnh, bởi vì họ có đến dự tiệc hay không, đều không thông báo vào hoàng cung. Mãi đến khi yến hội bắt đầu mới biết được rốt cuộc có ai tới.

Chúc Hằng ngồi ở vị trí cao nhất trong số các ghế dành cho khách. Minh Quyết xếp bên cạnh, rồi đến Mục Thời, tiếp theo theo thứ tự là Quân Nguyệt Liên, Thượng Lăng, và Cảnh Ngọc.

Phía sau Cảnh Ngọc mới đến người nhà Hạ Lan. Nếu người được mỗi tông phái cử đến không phải trưởng lão hay đệ tử, mà là chính chưởng môn, người nhà Hạ Lan còn không biết sẽ bị sắp xếp đến chỗ nào.

Lâm Tang Trữ ngồi sau lưng Chúc Hằng. Hạ Lan Dao lại ngồi ở bàn sau lưng Minh Quyết. Hạ Lan Dao nghiêng đầu, cách mấy bàn nhìn về phía người của gia tộc Hạ Lan bên dưới, lộ ra nụ cười ôn hòa. Hạ Lan Thu tức giận đến liên tục ho khan.

Trên bàn trước mặt Mục Thời bày hoa quả tươi và trà, có quýt thường thấy vào mùa đông, cũng có mơ, đào và các loại trái cây trái mùa khác, hẳn là từ Nam Châu đưa tới. Mục Thời thích ăn mơ, cho nên nhìn thấy có mơ, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Lão hoàng đế 60 tuổi được cung nữ dìu từ sau vách tường bước ra, đầy đầu tóc bạc, bụng phệ, khuôn mặt cũng béo đến nỗi đôi mắt đều híp thành hai đường thẳng.

Mục Thời nói với Quân Nguyệt Liên: "Hắn từng theo đuổi người của Hợp Hoan Tông các ngươi, tên Đồ gì......"

Quân Nguyệt Liên nói: "Đồ Lãnh Trân."

Ánh mắt của Mục Thời dừng ở trên người Dự Nhân Đế: "Lúc theo đuổi Đồ Lãnh Trân, hắn cũng giống vậy sao?"

Quân Nguyệt Liên lắc đầu: "Không phải, lão hoàng đế trước kia cũng là một vị hoàng tử anh tư táp sảng, chỉ là càng lớn tuổi càng trở nên ngu ngốc, sống xa hoa lãng phí, mới biến thành bộ dáng như hiện tại."

Lão hoàng đế ngồi xuống ở chủ vị.

Cung nhân hầu hạ lão hoàng đế ghé sát vào tai hắn nói:

"Bệ hạ, tiểu nhân nghe nói các thân vương đã tỉ mỉ chuẩn bị thọ lễ cho ngài. Ngài muốn nhìn xem không?"

Lão hoàng đế híp mắt hỏi: "Lễ vật gì?"

Cung nhân đưa mắt ra hiệu về phía các thân vương.

Qua Nguyên Vương từ ghế thân vương đứng dậy, nói:

"Hoàng huynh, năm kia ta đã tìm được một khối ngọc thạch 4 màu, nhưng vẫn chưa tìm được thợ thủ công sánh bằng để chế tác nó. Tháng ba năm nay, lúc ta đến Nam Châu, đã gặp được một nghệ nhân lành nghề, tác phẩm đều giống như kiệt tác của tạo hóa, liền giao khối ngọc thạch cho hắn, cuối tháng trước mới hoàn công, cũng coi như vừa kịp lúc tiệc mừng thọ của hoàng huynh."

Vài cung nhân mang lên một khối ngọc thạch cực lớn, điêu khắc thành hình các tiên nữ búi tóc Vãn Phi Thiên, cánh tay quấn dải lụa, dáng người mềm mại, uyển chuyển nhẹ nhàng. Trên tay các nàng cầm Tiên quả và rượu ngon, tựa như đang tổ chức một hồi thịnh yến.

Màu nền của ngọc thạch đã thập phần xinh đẹp, hơn nữa được chạm trổ tinh vi, liền càng thêm kinh diễm.

Rất nhiều người đều phát ra thanh âm kinh ngạc cảm thán.

Mục Thời hỏi: "Một khối này giá trị bao nhiêu?"

Quân Nguyệt Liên trả lời: "Mua 10 tòa thành cũng không thành vấn đề."

Hoàng đế nâng tay, cung nhân thập phần có ánh mắt mà đỡ lấy hắn. Hắn đứng dậy, bước xuống bậc thang, đi đến phía trước ngọc thạch, thưởng thức thọ lễ giá trị liên thành này.

Hắn nhìn khuôn mặt của một vị tiên nữ trong đó, lộ vẻ vui mừng:

"Giống, thật giống. Thất đệ, lễ vật của ngươi quá quý trọng, làm trẫm có chút không an tâm nhận."

Qua Nguyên Vương cung kính nói: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng huynh. Hoàng huynh là người quan trọng nhất. Nếu lễ vật này có thể làm Hoàng huynh thích là chuyện tốt. Hoàng huynh chớ nói như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro