Chương 9

Kiếm vũ cuồng long 9

Tác giả: Ma Yên

Editor: toujifuu

***

Lại nói Triển Chiêu từ khi vào vương phủ, ngày ngày cẩn thận lưu ý, thấy thủ vệ vương phủ có nhiều sơ hở, liền tự xắp xếp lại từ đầu. Hộ vệ trong vương phủ, cũng vì được Triệu Doanh ngầm mệnh lệnh, ngược lại cũng phối hợp.

Ngày hôm đó, Triển Chiêu dò xét xung quanh, thủ vệ quả thật nghiêm mật chặt chẽ, mặc dù đối cao thủ đứng đầu trên giang hồ mà nói, coi như bằng không, nhưng đối bọn đạo chích, sát thủ, nếu muốn tiến vào vương phủ ám sát, là hoàn toàn khó khăn.

Lúc này trong phủ một đội hộ vệ đi tuần qua. Mỗi người tay hổ eo gấu, tinh thần hiên ngang.

Triển Chiêu thấy thập phần hài lòng. Giữa lúc suy nghĩ, không khỏi nhớ tới Khai Phong Phủ, nhớ từ khi mình đến Khai Phong Phủ tới nay, ngày ngày bôn ba, hàng đêm thích khách không ngừng, ngay cả nhóm nha dịch trong phủ cũng là ngày đêm bị án kiện quấn thân, khiến nhân thủ trong phủ thiếu thốn trầm trọng! Mặc cho sắp xếp như thế nào, cũng không có cách nào làm được mọi mặt đều đầy đủ, cũng chỉ đành tùy những đám thích khách đó thoải mái mò vào hậu viện! Hiện giờ bản thân bị điều vào vương phủ, có lẽ những đám sát thủ đó sẽ phi thường náo nhiệt đi? May là có Bạch Ngọc Đường mạnh miệng mà mềm lòng kia... Nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, trong lòng không tự chủ được mà ấm áp, lập tức lại u ám, kinh diễm tuyệt thế trong hoa đào tung bay khi mới gặp; tâm động, mờ mịt thất thố dưới đêm trăng kia... Cười khổ một tiếng, mờ mịt thất thố? Bản thân luôn luôn lãnh tĩnh lý trí, cư nhiên sẽ mờ mịt không biết nguyên do, thất hồn lạc phách trong nháy mắt, sau cùng còn chạy trối chết?!

Sau khi hiểu rõ tâm tình của bản thân, trái lại càng thêm không bình tĩnh lại được, đầy tâm đầy ý đều vướng vít một tia ấm áp kia. Ngẫm lại đã nhiều ngày bình an vô sự, bên trong phủ cũng được an bài thỏa đáng. Không thể kiềm được, nói với bản thân, chỉ là đi trong chốc lát sẽ quay về, như thế chắc cũng sẽ không có chuyện gì.

Nhìn Khai Phong Phủ ngay trước mắt, trong đầu Triển Chiêu lại đột nhiên thoáng hiện cái bản mặt kiêu ngạo của Bạch Ngọc Đường kia, bản thân rời đi đã nhiều ngày, hắn chắc hẳn sẽ thay mình trông coi Khai Phong Phủ đi?! Tuy rằng tối hôm ấy bản thân không nói rõ, hắn cũng uống hơi nhiều, nhưng nghĩ đến hắn là người thông minh lanh lợi như thế, nhất định sẽ không không hiểu rõ.

Nghĩ nghĩ, trước mắt không tự giác xuất hiện dáng vẻ phẫn nộ của người nọ, rống với y: Mèo thối! Cư nhiên thừa dịp Bạch gia gia uống say, lừa gạt Bạch gia gia thay ngươi trông coi ổ mèo?! Không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh.

Đột nhiên nhớ tới Bạch Ngọc Đường yêu thích rượu ngon lâu năm, liền xoay người bước đi đến Túy Tiên Lâu.

Đợi đến khi Triển Chiêu nhấc hai bình rượu đi vào hậu viện, đã thấy một đám nha dịch trong viện đang chỉnh lý linh tinh khắp cả viện, duy độc trước phòng của bản thân lại trống rỗng, không một bóng người...

Hơi hơi ngẩn ra, thuận miệng hỏi một nha dịch bên cạnh, "Thế này là có chuyện gì?"

Nha dịch kia nói: "Triển đại nhân! Người đã trở về, mấy ngày nay, phàm là ban đêm có thích khách đến phủ, Bạch thiếu hiệp đều sẽ xuất hiện từ một chỗ nào đó, kết quả chính là khi chúng ta chạy tới, toàn bộ thích khách đều bị hắn diệt khẩu..." (Ax, diệt khẩu thích khách, có cần thiết ko a~~~!?????? ><)

Triển Chiêu an tâm cười, chuyển mắt nhìn bốn phía, đã thấy hơn mười gian phòng, cũng chỉ có gian phòng của mình mở cửa sổ.

Nhíu nhíu mày, mở cửa phòng đi vào, quả không ngoài dự liệu, Bạch Ngọc Đường đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn.

Thấy Triển Chiêu đi vào, mắt đào hoa của Bạch Ngọc Đường khẽ nhếch, duỗi tay lấy ra Họa Ảnh, cầm ngược vỏ kiếm, hơi hơi rung, Họa Ảnh bị giũ ra phân nửa, thân kiếm ra khỏi vỏ vừa vặn đặt ngang trên cổ Triển Chiêu.

Triển Chiêu than nhẹ: "Uổng công Triển mỗ chạy tới Túy Tiên Lâu, còn khổ sở cầu người ta bán cho hai vò Nữ Nhi Hồng mười tám năm, vội vàng chạy trở về muốn cùng người nào đó uống thoả thích! Lại không nghĩ tới người nào đó cư nhiên dùng kiếm đến hoan nghênh Triển mỗ!"

Trên mặt Bạch Ngọc Đường mới vừa rồi còn lãnh khốc, sát khí đã khẽ thu lại, phóng ra một mạt tiếu ý, lại khẽ rung cổ tay, Họa Ảnh vào vỏ. (Cười gì mà cười!? Dám uy hiếp Miêu Nhi nè! *đạp đạp đạp....*)

"Giỏi cho con mèo gian trá âm hiểm giảo hoạt! Lừa Bạch gia gia thay ngươi trông coi ổ mèo mấy ngày nay, chỉ bằng hai cái vò rượu đã muốn đuổi Bạch gia gia đi sao?"

Triển Chiêu cũng không đi để ý đến hắn, tự mình đem vò rượu để trên bàn, đi lấy hai chén rượu, mở ra một vò.

Bạch Ngọc Đường cũng tự động ngồi xuống, lấy chén rượu qua, bưng tới chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi, ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch.

"Quả nhiên là trần nhưỡng mười tám năm, rượu ngon! Bất quá, cái chén này cũng quá nát đi!" Bạch Ngọc Đường giống như nghiêm túc mà đánh giá cái chén. (=_=||||)

"Ngươi có thể không uống!" Triển Chiêu không hề nâng mắt lên, lạnh lạnh mà quăng qua một câu.

"Rượu này, hình như con mèo nào đó vừa mới nói là mua cho Bạch ngũ gia a?" Bạch Ngọc Đường tới gần Triển Chiêu, nỗ lực mà trừng lớn một đôi mắt đào hoa, muốn giả trang một bộ dạng hung ác độc địa. Tiếu ý dịu dàng trong mắt, lại không tự giác mà tuôn ra.

"..."

Tâm của Triển Chiêu không tự giác mà nhảy vài cái, tránh mặt qua chỗ khác, một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Triển mỗ đã nói, rượu này đương nhiên là của Bạch huynh, coi như là lễ cảm tạ Bạch huynh thay Triển mỗ trông coi mấy ngày nay!"

"Hừ! Đã biết con mèo ngươi không có lòng tốt gì!" Bạch Ngọc Đường vẫn chưa phát giác dị dạng của Triển Chiêu. Duỗi tay lấy qua vò rượu chưa mở, mở ra hung hăng mà hớp một ngụm, nhẹ giọng cuồng tiếu: "Rượu ngon!"

Mắt thấy Triển Chiêu vẫn chưa để ý tới hắn, vẫn là tự mình bưng chén rượu nho nhỏ kia nhẹ uống chậm nuốt, lại càng dẫn phát tính tình của hắn.

Đoạt lấy chén rượu, cười trêu nói: "Miêu Nhi, cái chén như vậy, thế nào có thể uống ra hào khí của nam nhi? Không bằng như ta, chẳng phải thống khoái sao! Chẳng lẽ, làm Ngự Miêu đại nhân lâu rồi, ngược lại đã quên ngạo khí của Nam hiệp?!"

Triển Chiêu liếc xéo hắn một cái, "Bạch huynh lại nói bậy! Tại sao luôn mang phép khích tướng đến đối phó Triển mỗ? Chẳng lẽ Triển mỗ ở trong mắt Bạch huynh, chính là người dễ dàng kích động như vậy sao?"

"Aiz?! Miêu Nhi, ngươi cũng đừng nói! Ngươi cái tên này nhìn như thành thật thiện lương, kì thực giảo hoạt gian trá! Bạch gia gia chính là đã bị giáo huấn tàn khốc a!" (Ai bỉu làm Miêu Nhi tiến hóa thành gấu mèo chi! Hừ!)

"Bạch huynh, lời này không phải là oan cho Triển mỗ hay sao? Phòng khách bỏ trống của Khai Phong Phủ rất nhiều, Bạch huynh sao lại ngụ ở trong phòng Triển mỗ?"

"Này! Miêu Nhi ngươi còn nói?! Phòng trống thì có, nhưng mỗi cái đều là giường lạnh bàn lạnh, kêu Bạch gia gia ngủ thế nào được? Còn có a, ngươi xem cái ổ của ngươi này!" Chỉ chỉ một giường một bàn hai ghế một tủ quần áo bên trong phòng, "Còn là quan tứ phẩm nha! May mà ngày ấy Bạch gia gia không đáp ứng con quỷ bủn xỉn keo kiệt kia!"

"Bạch huynh!" Kêu hoàng đế là quỷ bủn xỉn keo kiệt? Để cho người ngoài nghe được, chẳng phải lại thêm một hồi tai họa?!

"Được được được! Không nói hắn thì được chứ gì! Vậy nói ngươi đi! Sao lại oan cho ngươi? Ngày hôm trước đang nói Ngự Miêu ngươi hiểu rõ thế nào biết đạo nghĩa bao nhiêu, nhưng mới chớp mắt một cái, nguyên lai là muốn Bạch gia gia trông coi ổ mèo cho ngươi, rõ ràng có chủ ý muốn ta làm không công mà!"

"..."

Triển Chiêu cũng không tranh biện với hắn, chỉ là lấy mắt tinh tế nhìn qua, đã thấy dưới ánh nến, hoặc là do ánh nến, hoặc là vì rượu, hoặc là do đang tự tranh luận, mà khuôn mặt tinh tế như tinh ngọc kia ánh lên một chút đỏ ửng, tự tản mát ra một loại mị diễm tuyệt mỹ, mê hoặc trí mạng...

"Đến hiện tại, Bạch gia gia trông coi cũng đã trông coi cho ngươi, ngươi xem nên đáp tạ ta như thế nào?" Mắt đào hoa cười giảo hoạt, đang muốn hảo hảo chế nhạo một phen, lại không nghĩ tới, vừa ngẩng đầu, đã thấy người đối diện, hai mắt mê li, đang ngơ ngẩn mà nhìn mình! Khuôn mặt tuấn tú ôn nhu như nước, nhãn thần dường như bao hàm rất nhiều lời nói. Bản thân nhìn thấy mà tâm cũng khẽ nhảy!

Hai mắt đối diện trong chốc lát, Triển Chiêu liền chuyển đầu đi!

Hai người bên trong phòng đều không nói chuyện nữa, Triển Chiêu là có chút xấu hổ, cùng lo lắng sợ bị nhìn thấu; Bạch Ngọc Đường lại là có chút mê hoặc, có chút giật mình ngơ ngẩn, có chút không biết làm sao.

Sau cùng vẫn là Triển Chiêu mở miệng trước: "Triển mỗ trước nhất cảm tạ Bạch huynh trượng nghĩa tương trợ, đợi đến khi chuyện của Triển mỗ kết thúc, nhất định làm chủ, mời Bạch huynh hảo hảo ăn uống một trận, hiện nay còn phải làm phiền Bạch huynh một chút thời gian!"

"Ân... Ăn hay không ăn cũng không sao, đến lúc đó, nhất định phải cùng Miêu Nhi ngươi so xem tửu lượng ai cao hơn!" Bạch Ngọc Đường mạnh mẽ ổn định tâm trạng.

"Như vậy, Triển mỗ trước tiên cáo từ, Bạch huynh hảo hảo nghỉ ngơi!"

Cũng không chờ hắn trả lời, tự cầm lấy Cự Khuyết, mở cửa phòng, trong nháy mắt, đã đi không còn bóng dáng!
________________

2 ng' kì kèo quá a~~~~~~~!!!!!!!!! Ức cái là Miêu Nhi 'ngã' trước mà con chuột kia lại cứ mơ mơ màng màng, hừ!

Link: https://toujifuu.wordpress.com/th%E1%BB%AD-mieu-ki%E1%BA%BFm-vu-cu%E1%BB%93ng-long/

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: