Cabin của "Tàu Gà Rơi" chìm trong một thứ ánh sáng kỳ lạ khi đàn kiến thần thánh vây quanh khay Gà Quay Vạn Độ. Những sinh vật nhỏ bé, phát sáng trắng tinh khiết, trôi nổi như những ngôi sao tí hon, tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa khiến Lăng Vân cảm thấy cả hy vọng lẫn bất an. Hắn đứng cạnh khay, tay nắm chặt chuôi kiếm Huyền Thiên, ánh mắt không rời khỏi đàn kiến. Phượng Nhi đứng bên, cây quạt nhỏ ngừng phe phẩy, đôi mắt đỏ rực lấp lánh sự kinh ngạc. Tiểu Hắc, từ buồng điều khiển, ngó ra với vẻ mặt vừa tò mò vừa thèm thuồng.
"Chúng đẹp thật," Tiểu Hắc lẩm bẩm, móng vuốt gõ nhịp lên vô lăng. "Nhưng giờ sao đây? Đưa chúng đi đánh tên gầy gò đó à? Ta vẫn không tin mấy con kiến tí hon này có thể làm gì hắn!"
Lăng Vân không đáp ngay. Hắn quỳ xuống, thần thức quét qua đàn kiến – không dùng linh lực, chỉ dựa vào giác quan của cảnh giới Đại Thừa. Chúng không tấn công, không phản kháng, chỉ vây quanh Gà Quay Vạn Độ như bị cuốn hút bởi một thứ gì đó vượt ngoài bản năng. Nhưng khi hắn chạm vào khay, một luồng ý thức kỳ lạ tràn vào đầu hắn – không phải lời nói, mà là một cảm giác sâu thẳm, như ký ức của vũ trụ hiện lên trước mắt.
Hắn thấy một thực thể khổng lồ, tỏa sáng rực rỡ, tạo ra những ngôi sao và hành tinh từ hư không. Đó là Kẻ Sáng Tạo, như Phượng Nhi từng nhắc đến. Nhưng rồi, ánh sáng ấy mờ dần, và một bóng tối đen kịt trỗi dậy từ bên trong, chia tách thực thể thành hai phần: một phần sáng trắng, nhỏ bé, rơi xuống vũ trụ thành đàn kiến; một phần đen tối, gầy gò, mang theo ý chí hủy diệt. Hình ảnh cuối cùng là người ngoài hành tinh cấp độ 10, đứng giữa không gian, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía đàn kiến thần thánh với một cảm xúc không thể gọi tên.
Lăng Vân bật dậy, tay run lên, ánh mắt hoảng loạn. "Không thể nào..." hắn lẩm bẩm, giọng lạc đi.
Phượng Nhi nhận ra sự thay đổi, bước đến cạnh hắn. "Ngươi thấy gì?" Nàng hỏi, giọng lo lắng. "Sao mặt ngươi tái thế?"
Lăng Vân quay lại, nhìn nàng và Tiểu Hắc, giọng trầm xuống như không tin vào chính mình. "Kiến thần thánh... chúng không phải thiên địch của hắn. Chúng là một phần của hắn – phần sáng trắng bị tách ra từ Kẻ Sáng Tạo. Hắn... là bóng tối còn lại."
Cabin chìm trong im lặng chết chóc. Tiểu Hắc trợn mắt, móng vuốt ngừng gõ, nước dãi khô lại trên bộ lông xám. "Ngươi nói sao nổi?!" Con báo tinh hét lên, giọng vỡ òa. "Kiến là một phần của hắn? Vậy chúng ta làm hết sức để làm gì? Mang gà cho hắn ăn à?!"
Phượng Nhi siết chặt cây quạt, khuôn mặt tái nhợt. "Nếu đúng vậy... thì mọi thứ chúng ta làm..." Nàng dừng lại, ánh mắt chuyển sang Lăng Vân, như muốn tìm một lời giải thích. "Hắn lợi dụng chúng ta sao?"
Lăng Vân gật đầu, tay đặt lên khay Gà Quay Vạn Độ như để kìm nén cơn giận đang trào dâng. "Hắn không giết chúng ta vì hắn cần chúng ta tìm kiến thần thánh. Hắn không thể chạm vào chúng – không phải vì sợ, mà vì chúng là một phần bản thể của hắn. Hắn muốn hợp nhất lại, để trở thành Kẻ Sáng Tạo hoàn chỉnh."
Tiểu Hắc đập mạnh móng vuốt xuống sàn tàu, gầm lên: "Vậy là chúng ta bị lừa từ đầu?! Ẩn Thánh chết, ta suýt cháy cùng cái tàu rác này, chỉ để giúp tên khốn đó mạnh hơn sao? Ta không chấp nhận!"
Phượng Nhi im lặng, ánh mắt nàng dán vào đàn kiến thần thánh. Rồi nàng lên tiếng, giọng nhỏ nhưng sắc: "Không hẳn. Nếu hắn cần hợp nhất, thì kiến thần thánh cũng có thể là cách để tiêu diệt hắn. Chúng là phần sáng trắng – phần đối lập với bóng tối của hắn. Có thể... chúng ta vẫn có cơ hội."
Lăng Vân nhìn nàng, lòng dâng lên một tia hy vọng giữa cơn tuyệt vọng. "Ngươi nói đúng," hắn nói, giọng kiên định hơn. "Hắn lợi dụng chúng ta, nhưng hắn không ngờ chúng ta sẽ hiểu ra. Chúng ta không giao kiến thần thánh cho hắn – chúng ta dùng chúng để chống lại hắn."
Trước khi họ kịp lập kế hoạch, không gian quanh "Tàu Gà Rơi" rung chuyển dữ dội. Một bóng dáng gầy gò xuất hiện từ hư không, cách con tàu chỉ vài trăm trượng. Người ngoài hành tinh cấp độ 10 đứng đó, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào khay Gà Quay Vạn Độ và đàn kiến thần thánh. Lần này, hắn không im lặng. Một giọng nói trầm thấp, không thuộc bất kỳ ngôn ngữ nào, vang lên trong đầu họ: "Các ngươi đã làm tốt. Đưa chúng cho ta."
Lăng Vân nắm chặt kiếm, bước đến cửa thoát hiểm, hét lên: "Ngươi nghĩ chúng ta là công cụ của ngươi sao? Ta sẽ không để ngươi hợp nhất!"
Hắn không đáp. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, và con tàu rung lắc dữ dội, một mảnh kim loại lớn từ động cơ vỡ tan thành bụi. Tiểu Hắc hét lên, nhảy khỏi ghế điều khiển: "Hắn muốn giết chúng ta rồi! Hết lợi dụng thì xong!"
Phượng Nhi vung quạt, tạo ra một luồng gió nóng đẩy lùi áp lực, nhưng khuôn mặt nàng căng thẳng. "Hắn mạnh hơn bao giờ hết," nàng nói, giọng run nhẹ. "Nhưng hắn không tấn công kiến thần thánh – hắn cần chúng nguyên vẹn."
Lăng Vân nhìn đàn kiến, rồi nhìn khay Gà Quay Vạn Độ. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. "Nếu hắn cần chúng để hợp nhất, thì chúng ta phải phá hủy chúng trước," hắn nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm.
Tiểu Hắc trợn mắt, hét lên: "Phá hủy?! Ngươi điên à? Chúng ta mất bao công sức để tìm chúng, giờ ngươi muốn phá sao? Còn con gà thì sao? Ta chưa được ăn mà!"
Phượng Nhi nắm tay Lăng Vân, ánh mắt nàng gặp ánh mắt hắn. "Ngươi chắc chứ?" Nàng hỏi, giọng nhỏ nhưng kiên định. "Nếu phá chúng, chúng ta mất đi hy vọng duy nhất. Nhưng nếu giao chúng cho hắn, hắn sẽ trở thành Kẻ Sáng Tạo – không gì cản nổi."
Lăng Vân im lặng, ánh mắt dán vào đàn kiến. Hắn nhớ đến Ẩn Thánh, người đã hy sinh để đưa họ đến đây. Hắn nhớ đến Huyền Thiên Giới, nơi sư phụ và đồng môn đang chờ đợi. Và hắn nhìn Phượng Nhi, người đã mất tất cả nhưng vẫn đứng đây cùng hắn. "Ta không chắc," hắn nói, giọng nghẹn lại. "Nhưng ta không thể để hắn thắng. Không sau tất cả những gì chúng ta đã làm."
Người ngoài hành tinh giơ tay lên, một luồng sáng đen bắn ra, nhắm thẳng vào con tàu. Lăng Vân vung kiếm, dùng sức mạnh thể chất thuần túy để đánh bật luồng sáng, nhưng cú va chạm khiến hắn lùi lại, tay run lên vì áp lực. Đàn kiến thần thánh rung lên, ánh sáng trắng từ chúng bùng nổ, như thể cảm nhận được sự nguy hiểm.
Phượng Nhi lao đến, quạt mạnh hơn, tạo ra một bức tường gió nóng bảo vệ con tàu. "Hắn không để chúng ta phá chúng dễ dàng đâu!" Nàng hét lên, ánh mắt lo lắng. "Chúng ta phải làm gì đó, nhanh lên!"
Lăng Vân nhìn khay Gà Quay Vạn Độ, rồi nhìn đàn kiến. Hắn đưa tay chạm vào chúng, và một lần nữa, luồng ý thức cổ xưa tràn vào đầu hắn. Nhưng lần này, nó rõ ràng hơn: "Chúng ta là sáng tạo. Hắn là hủy diệt. Nếu chúng ta hợp nhất, vũ trụ bắt đầu lại. Nếu chúng ta tan biến, hắn cũng vậy."
Lăng Vân bật dậy, ánh mắt sáng lên. "Ta hiểu rồi!" Hắn hét lên, quay sang Phượng Nhi và Tiểu Hắc. "Kiến thần thánh không phải vũ khí – chúng là chìa khóa. Nếu chúng tan biến, hắn cũng sẽ biến mất. Hắn lợi dụng chúng ta để tìm chúng, nhưng hắn không biết chúng ta có thể phá hủy chúng!"
Người ngoài hành tinh dừng lại, đôi mắt trống rỗng lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Một ý nghĩ vang lên trong đầu họ: "Các ngươi không thể. Chúng là ta."
Lăng Vân nắm tay Phượng Nhi, ánh mắt kiên định. "Chúng ta sẽ làm được," hắn nói, giọng trầm nhưng đầy sức mạnh. "Dù phải trả giá thế nào."
Tiểu Hắc gầm lên, lao đến ôm khay gà. "Nếu phá thì phá nhanh đi! Nhưng ta muốn cắn một miếng trước đã!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro