Chương 11: Ngọn Lửa Rực Cháy Cuối Cùng


Cabin của "Tàu Gà Rơi" rung lắc dữ dội dưới áp lực từ người ngoài hành tinh cấp độ 10 – Diệt Chủ. Lăng Vân đứng trước khay Gà Quay Vạn Độ, tay run lên khi chạm vào đàn kiến thần thánh đang phát sáng trắng tinh khiết. Hắn đã hiểu sự thật: phá hủy kiến thần thánh – phần sáng trắng của Kẻ Sáng Tạo – sẽ đồng nghĩa với việc tiêu diệt Diệt Chủ, nhưng cũng là chấm dứt hy vọng mà họ đã dồn mọi tâm huyết để đạt được. Phượng Nhi đứng cạnh hắn, cây quạt nhỏ trong tay rung nhẹ, đôi mắt đỏ rực lấp lánh sự kiên định xen lẫn nỗi đau. Tiểu Hắc ôm khay gà, móng vuốt siết chặt như không muốn buông, nhưng ánh mắt nó cũng đầy quyết tâm.

Người ngoài hành tinh đứng cách con tàu vài trăm trượng, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào họ. Một luồng sáng đen bùng lên từ bàn tay gầy guộc của hắn, lan tỏa như sóng thần, nhắm thẳng vào "Tàu Gà Rơi". Lăng Vân vung kiếm Huyền Thiên, dùng sức mạnh thể chất thuần túy để đánh bật luồng sáng, nhưng áp lực khủng khiếp khiến hắn lùi lại, máu rỉ ra từ khóe miệng.

"Hắn không cho chúng ta thời gian!" Phượng Nhi hét lên, vung quạt tạo ra một bức tường gió nóng đẩy lùi luồng sáng đen. Nhưng bức tường nhanh chóng rạn nứt, không thể chống lại sức mạnh hủy diệt của Diệt Chủ. "Lăng Vân, làm đi! Phá hủy chúng trước khi quá muộn!"

Lăng Vân nắm chặt tay, ánh mắt dán vào đàn kiến thần thánh. Hắn biết đây là cách duy nhất – phá hủy chúng để kéo Diệt Chủ theo cùng. Nhưng khi hắn giơ kiếm lên, chuẩn bị chém xuống khay Gà Quay Vạn Độ, một ý nghĩ từ Diệt Chủ vang lên trong đầu họ, lạnh lẽo và rõ ràng: "Các ngươi không thể. Ta sẽ lấy lại chúng trước."

Ngay lập tức, không gian quanh con tàu méo mó dữ dội. Một lực hút khủng khiếp kéo đàn kiến thần thánh ra khỏi khay, bay về phía Diệt Chủ. Tiểu Hắc hét lên, nhảy tới ôm khay gà, nhưng luồng lực ấy quá mạnh, khiến nó ngã nhào xuống sàn tàu. Lăng Vân lao tới, vung kiếm chém vào luồng lực, nhưng lưỡi kiếm chỉ cắt qua hư không, không thể ngăn cản.

"Không!" Lăng Vân gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu. Hắn nhìn đàn kiến thần thánh bay về phía Diệt Chủ, ánh sáng trắng từ chúng hòa lẫn với ánh sáng đen từ cơ thể hắn. Nếu chúng hợp nhất, Diệt Chủ sẽ trở thành Kẻ Sáng Tạo hoàn chỉnh – một thực thể không gì cản nổi, và mọi thứ họ làm sẽ thành vô nghĩa.

Phượng Nhi hành động trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng. Nàng lao ra khỏi con tàu, trường bào đỏ tung bay như ngọn lửa rực cháy, cây quạt trong tay vung mạnh. Một luồng gió nóng dữ dội bùng lên, cuốn đàn kiến thần thánh quay lại, ngăn chúng bay về phía Diệt Chủ. "Lăng Vân, phá chúng đi!" Nàng hét lên, giọng run nhưng đầy quyết tâm. "Ta sẽ giữ hắn lại!"

Lăng Vân sững sờ, tay cầm kiếm khựng lại. "Phượng Nhi, quay lại! Ngươi không thể chống lại hắn!"

Nhưng Phượng Nhi không nghe. Nàng quay đầu, mỉm cười với hắn – một nụ cười vừa buồn vừa ấm áp, như ngọn lửa cuối cùng trước khi tắt. "Ngươi ngốc lắm, Lăng Vân," nàng nói, giọng dịu dàng. "Ta mất tất cả một lần rồi. Lần này, ta sẽ không để ngươi mất Huyền Thiên Giới. Hãy làm điều ngươi phải làm."

Diệt Chủ giơ tay, một luồng sáng đen bắn ra, nhắm thẳng vào Phượng Nhi. Nàng vung quạt, tạo ra một bức tường gió nóng chặn lại, nhưng luồng sáng xuyên thủng nó, đánh trúng ngực nàng. Máu phun ra, trường bào đỏ thấm đẫm, nhưng nàng không ngã. Thay vào đó, nàng lao thẳng về phía Diệt Chủ, ôm chặt đàn kiến thần thánh vào lòng.

"Phượng Nhi!" Lăng Vân hét lên, lao ra cửa thoát hiểm, nhưng Tiểu Hắc kéo hắn lại, móng vuốt siết chặt tay hắn. "Đừng đi!" Con báo tinh gầm lên, giọng nghẹn ngào. "Nàng làm vậy vì ngươi!"

Phượng Nhi quay đầu lần cuối, ánh mắt đỏ rực gặp ánh mắt Lăng Vân. "Phá chúng đi," nàng thì thầm, giọng yếu ớt nhưng kiên định. "Vì ta, vì Huyền Thiên Giới, vì tất cả."

Rồi nàng lao vào Diệt Chủ, cơ thể nàng bùng lên một ngọn lửa đỏ rực – ngọn lửa của Phượng Hoàng Tộc, mạnh mẽ và bất diệt. Đàn kiến thần thánh trong tay nàng phát sáng dữ dội, hòa lẫn với ngọn lửa, và trong khoảnh khắc đó, một vụ nổ ánh sáng trắng bùng lên, nuốt chửng cả nàng và Diệt Chủ.

Lăng Vân ngã quỵ trên sàn tàu, tay vẫn nắm chặt kiếm, mắt mờ đi vì nước. Hắn nhìn cảnh tượng phía trước: ngọn lửa đỏ và ánh sáng trắng tan biến, để lại một khoảng không gian trống rỗng. Đàn kiến thần thánh đã biến mất, và Diệt Chủ cũng không còn đứng đó. Nhưng rồi, từ trong hư không, một bóng dáng gầy gò xuất hiện trở lại. Người ngoài hành tinh cấp độ 10 vẫn sống, nhưng cơ thể hắn giờ khác lạ: một phần ngực hắn tỏa ra ánh sáng đỏ rực, giống như ngọn lửa của Phượng Nhi, hòa lẫn với ánh sáng đen của hắn.

"Không..." Lăng Vân lẩm bẩm, giọng lạc đi. "Phượng Nhi..."

Diệt Chủ nhìn về phía "Tàu Gà Rơi", đôi mắt trống rỗng giờ lóe lên một tia sáng đỏ kỳ lạ. Một giọng nói vang lên trong đầu họ, nhưng lần này, nó không chỉ là giọng của hắn – mà còn là giọng của Phượng Nhi, hòa lẫn trong đó: "Ta đã lấy chúng. Nhưng nàng đã thay đổi ta."

Lăng Vân đứng dậy, tay run lên vì giận dữ và đau đớn. "Ngươi làm gì với nàng?!" Hắn hét lên, lao ra cửa thoát hiểm, kiếm Huyền Thiên vung mạnh, nhưng một luồng sáng đen từ Diệt Chủ đánh bật hắn trở lại.

Tiểu Hắc lao tới, đỡ lấy Lăng Vân, giọng nghẹn ngào: "Hắn... hắn hấp thụ nàng rồi! Nàng hy sinh để phá kiến thần thánh, nhưng hắn vẫn sống!"

Diệt Chủ không tấn công thêm. Hắn đứng đó, ánh sáng đỏ trên ngực hắn rung lên như ngọn lửa sống động. Một ý nghĩ cuối cùng vang lên: "Nàng là lửa. Ta là bóng tối. Giờ ta không còn là Diệt Chủ – nhưng cũng không phải Kẻ Sáng Tạo. Các ngươi đã thay đổi số phận."

Rồi hắn quay đi, bước vào hư không, biến mất như chưa từng xuất hiện. Nhưng Lăng Vân biết, hắn không chết – hắn đã trở thành một thứ gì đó khác, mang theo một phần của Phượng Nhi.

Lăng Vân quỳ trên sàn tàu, tay ôm khay Gà Quay Vạn Độ giờ đã trống rỗng, nước mắt rơi xuống kim loại lạnh lẽo. Tiểu Hắc đứng cạnh, cúi đầu, móng vuốt siết chặt như kìm nén nỗi đau. "Nàng cứu chúng ta..." con báo tinh lẩm bẩm, giọng run run. "Nhưng sao ta lại thấy tệ thế này?"

Lăng Vân không đáp. Hắn nhớ đến nụ cười của Phượng Nhi, giọng nói tinh nghịch gọi hắn "ngốc mà đáng yêu", và ánh mắt đỏ rực đầy quyết tâm khi nàng lao vào Diệt Chủ. Nàng đã hy sinh để phá hủy kiến thần thánh, để ngăn Diệt Chủ hợp nhất, nhưng cái giá là trở thành một phần của hắn – không còn là Phượng Nhi mà hắn biết.

"Ta xin lỗi..." Lăng Vân thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Ta không bảo vệ được ngươi..."

Không gian quanh "Tàu Gà Rơi" tĩnh lặng trở lại, nhưng vũ trụ không còn như trước. Diệt Chủ đã biến mất, mang theo Phượng Nhi, và Lăng Vân biết rằng cuộc chiến này chưa thực sự kết thúc. Hắn đứng dậy, tay nắm chặt kiếm, ánh mắt lấp lánh một tia quyết tâm giữa nỗi đau.

"Tiểu Hắc," hắn nói, giọng trầm nhưng kiên định. "Sửa tàu đi. Chúng ta sẽ tìm hắn – và mang nàng trở lại."

Tiểu Hắc gật đầu, lau nước mắt bằng móng vuốt. "Được thôi... Nhưng lần này, ta muốn ăn gà thật đấy. Vì nàng."

Ở một góc vũ trụ xa xôi, Diệt Chủ đứng giữa hư không, ánh sáng đỏ trên ngực hắn rung lên như ngọn lửa sống động. Hắn không hủy diệt, không tấn công – chỉ đứng đó, như đang đấu tranh với chính mình. Trong sâu thẳm ý thức của hắn, một giọng nói nhỏ bé vang lên, dịu dàng nhưng kiên cường: "Ngươi không thắng đâu. Ta vẫn ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #siêu#than