Chương 13: Ánh Đạo Trong Huyền Thiên


"Tàu Gà Rơi" lảo đảo đáp xuống Huyền Thiên Giới, khói đen phun ra từ động cơ như lời than thở cuối cùng của một cỗ máy đã kiệt sức. Lăng Vân bước ra khỏi tàu, tay nắm chặt kiếm Huyền Thiên, ánh mắt tím lấp lánh một tia quyết tâm xen lẫn nỗi đau không nguôi. Bên cạnh hắn, Tiểu Hắc lê bước, bộ lông xám loang lổ vết cháy, móng vuốt ôm khay Gà Quay Vạn Độ giờ trống rỗng như một kỷ vật của quá khứ. Bầu trời Huyền Thiên Giới vẫn xanh thẳm, những ngọn núi trôi nổi lơ lửng giữa mây, nhưng với Lăng Vân, mọi thứ giờ đây mang một sắc thái u ám – Phượng Nhi không còn ở đây.

"Nhà rồi," Tiểu Hắc lẩm bẩm, giọng khàn khàn. "Nhưng sao ta không thấy vui gì cả? Ta muốn ăn gà để quên đi, mà giờ chẳng còn gì để ăn!"

Lăng Vân không đáp. Hắn nhìn về phía đỉnh núi Vạn Đỉnh, nơi tông môn của hắn – Thiên Kiếm Tông – tọa lạc. Hắn đã rời đi để tìm Gà Quay Vạn Độ, để bảo vệ Huyền Thiên Giới khỏi Diệt Chủ, nhưng giờ trở về với đôi tay gần như trống rỗng. Diệt Chủ không còn là mối đe dọa hủy diệt tức thì, nhưng Phượng Nhi – người đã hy sinh để thay đổi hắn – vẫn bị giam cầm trong cơ thể hắn. Hắn siết chặt kiếm, lòng dâng lên một lời thề: "Ta sẽ cứu ngươi, Phượng Nhi. Dù phải trả giá gì."

Họ tiến về Thiên Kiếm Tông, nhưng khi đến chân núi Vạn Đỉnh, một luồng khí tức kỳ lạ khiến Lăng Vân dừng bước. Không phải khí tức của đồng môn, cũng không phải của yêu thú – mà là một thứ gì đó sâu thẳm, cổ xưa, vượt ngoài quy luật thiên địa. Tiểu Hắc dựng lông, móng vuốt chỉ về phía một hang động ẩn sau màn sương trắng. "Ngươi cảm thấy không? Có gì đó ở đó... Ta không thích chỗ này!"

Lăng Vân gật đầu, thần thức quét ra – không dùng linh lực, chỉ dựa vào giác quan Đại Thừa. Hắn cảm nhận được một bóng dáng mờ ảo trong hang, không mạnh mẽ như Thánh Nhân, nhưng mang một sự hiện diện khiến không gian rung động. "Đi xem," hắn nói, giọng trầm nhưng kiên định, rồi bước vào hang, Tiểu Hắc miễn cưỡng theo sau.

Bên trong hang động, ánh sáng mờ ảo từ những viên đá phát sáng trên vách tường chiếu lên một bóng người ngồi thiền. Đó là một lão già gầy gò, mặc trường bào xám bạc rách nát, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt đầy nếp nhăn như đã sống qua hàng vạn năm. Trên tay lão là một cây gậy gỗ cũ kỹ, nhưng khi Lăng Vân nhìn kỹ, hắn nhận ra đó không phải gỗ – mà là một thứ kim loại lạ, tỏa ra khí tức tương tự kiến thần thánh.

"Ngươi là ai?" Lăng Vân hỏi, tay đặt lên chuôi kiếm, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.

Lão già từ từ mở mắt, đôi瞳 (đồng tử) trắng đục như không có ánh sáng, nhưng lại xuyên thấu thần hồn Lăng Vân. "Ta là Tàn Đạo Nhân," lão nói, giọng trầm thấp như vang lên từ hư không. "Ta đợi ngươi đã lâu, Lăng Vân – kẻ mang theo dấu vết của Kẻ Sáng Tạo và Diệt Chủ."

Lăng Vân nhíu mày, lòng dâng lên một cảm giác bất an. "Ngươi biết ta? Và ngươi biết gì về Diệt Chủ?"

Tàn Đạo Nhân mỉm cười nhạt, cây gậy trong tay rung lên nhẹ. "Ta biết nhiều hơn ngươi nghĩ. Ta từng là một phần của Kẻ Sáng Tạo – không phải sáng trắng như kiến thần thánh, không phải bóng tối như Diệt Chủ, mà là ý chí còn sót lại, bị bỏ rơi khi vũ trụ hình thành. Ta thấy ngươi mang theo ngọn lửa đỏ – dấu ấn của Phượng Hoàng Tộc, giờ hòa lẫn với Diệt Chủ."

Lăng Vân bước tới, giọng trầm xuống: "Nếu ngươi biết về Diệt Chủ, hãy nói ta nghe. Hắn đã hấp thụ Phượng Nhi – người quan trọng nhất với ta. Hắn thay đổi, nhưng nàng vẫn bị giam trong hắn. Làm sao để ta cứu nàng?"

Tàn Đạo Nhân không đáp ngay. Lão đứng dậy, thân hình gầy gò nhưng tỏa ra một áp lực khiến Tiểu Hắc lùi lại, bộ lông xám dựng đứng. "Diệt Chủ không còn là Diệt Chủ," lão nói, giọng chậm rãi. "Hắn là bóng tối của Kẻ Sáng Tạo, sinh ra để xóa bỏ mọi thứ khi Kẻ Sáng Tạo chết. Nhưng ngọn lửa đỏ – Phượng Nhi – đã thay đổi bản thể hắn. Hắn giờ là một thực thể cân bằng, không hủy diệt, không sáng tạo, chỉ tồn tại. Nhưng nàng không bị giam – nàng là một phần ý chí của hắn, đấu tranh để giữ hắn không quay lại con đường hủy diệt."

Lăng Vân siết chặt kiếm, lòng dâng lên một tia hy vọng xen lẫn đau đớn. "Ý ngươi là... Phượng Nhi vẫn còn ý thức? Ta có thể cứu nàng?"

Tàn Đạo Nhân gật đầu, đôi mắt trắng đục lóe lên một tia sáng kỳ lạ. "Được, nhưng không dễ. Diệt Chủ không thể bị tiêu diệt bằng sức mạnh – hắn là một phần của vũ trụ. Muốn tách Phượng Nhi ra, ngươi phải vượt qua cảnh giới Đại Thừa, đạt đến Đạo Cảnh – nơi ngươi hiểu được bản chất của sáng tạo và hủy diệt. Chỉ khi đó, ngươi mới có thể chạm vào ý chí của hắn và kéo nàng ra."

"Đạo Cảnh?" Tiểu Hắc chen vào, giọng nghi ngờ. "Cảnh giới đó có thật sao? Ta nghe nói ngay cả Thánh Nhân cũng không đạt tới!"

"Thật," Tàn Đạo Nhân đáp, tay chỉ vào cây gậy. "Ta từng chạm đến ngưỡng của nó, nhưng không thể vượt qua, vì ta không có ngọn lửa như Phượng Nhi, không có quyết tâm như ngươi. Ta sẽ giúp ngươi – nhưng ngươi phải trả giá."

Lăng Vân không do dự. "Giá gì cũng được. Ta phải cứu nàng."

Tàn Đạo Nhân mỉm cười, cây gậy trong tay phát sáng, và một luồng khí tức cổ xưa tràn vào cơ thể Lăng Vân. Hắn cảm thấy thần hồn mình rung lên, như bị kéo vào một không gian vô tận, nơi sáng tạo và hủy diệt đan xen. "Ngươi sẽ mất đi ký ức của đau khổ," lão nói. "Đó là giá để bước vào Đạo Cảnh. Nhưng ta cảnh báo: khi đạt được nó, ngươi sẽ thấy sự thật về Diệt Chủ – và về chính mình."

Không gian quanh Lăng Vân méo mó, hắn thấy những ký ức đau đớn trôi qua: cái chết của sư phụ, sự hy sinh của Ẩn Thánh, và khoảnh khắc Phượng Nhi lao vào Diệt Chủ. Chúng tan biến từng mảnh, để lại một khoảng trống lạnh lẽo nhưng thanh thản. Thần hồn hắn mở rộng, vượt qua giới hạn Đại Thừa, chạm đến một cảnh giới mới – Đạo Cảnh. Hắn cảm nhận được bản chất của vũ trụ, sự cân bằng giữa sáng và tối, và một luồng khí tức đỏ rực từ xa – Phượng Nhi.

Khi hắn mở mắt, cơ thể hắn tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, kiếm Huyền Thiên rung lên như hòa nhịp với ý chí của hắn. Tàn Đạo Nhân gật đầu, giọng trầm xuống: "Ngươi đã sẵn sàng. Nhưng hãy nghe sự thật này: Diệt Chủ không chỉ là kẻ thù – hắn là một phần của Kẻ Sáng Tạo, và Kẻ Sáng Tạo là nguồn gốc của tất cả, kể cả ngươi. Muốn cứu Phượng Nhi, ngươi phải đối mặt với hắn không phải bằng kiếm, mà bằng ý chí – ý chí mạnh hơn cả sáng tạo và hủy diệt."

Lăng Vân đứng dậy, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết. "Làm sao để tách nàng ra?"

"Ngươi phải tìm hắn," Tàn Đạo Nhân nói, tay chỉ về phía không gian xa xôi. "Hắn đang ở Vực Hỗn Độn – nơi mọi thứ bắt đầu và kết thúc. Dùng Đạo Cảnh để chạm vào ý chí của hắn, và gọi nàng ra. Nhưng cẩn thận: nếu thất bại, ngươi sẽ trở thành một phần của hắn, như nàng."

Lăng Vân gật đầu, quay sang Tiểu Hắc. "Sửa tàu đi. Chúng ta lên đường."

Tiểu Hắc trợn mắt, nhưng rồi gầm lên đầy quyết tâm: "Được thôi! Nhưng lần này, ta muốn mang theo gà thật đấy! Vì Phượng Nhi!"

Con tàu rung lắc, chuẩn bị cất cánh. Lăng Vân nhìn về phía Vực Hỗn Độn, lòng dâng lên một lời hứa: "Ta đến đây, Phượng Nhi. Lần này, ta sẽ không để mất ngươi."

Ở Vực Hỗn Độn xa xôi, Diệt Chủ đứng giữa hư không, ngọn lửa đỏ trên ngực rung lên như nhịp tim. Trong sâu thẳm ý thức của hắn, một giọng nói dịu dàng vang vọng: "Ta biết ngươi sẽ đến, ngốc mà đáng yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #siêu#than