Chương 14: Duyên Nợ Dưới Vực Hỗn Độn


"Tàu Gà Rơi" lao vào Vực Hỗn Độn, một vùng không gian tối tăm và hỗn loạn, nơi ánh sáng và bóng tối đan xen như một bức tranh vĩnh cửu chưa hoàn thành. Lăng Vân đứng ở mũi tàu, kiếm Huyền Thiên trong tay rung lên nhè nhẹ, ánh mắt tím lấp lánh sự quyết tâm của Đạo Cảnh – cảnh giới vượt ngoài Đại Thừa, nơi hắn có thể chạm đến bản chất của sáng tạo và hủy diệt. Tiểu Hắc ngồi ở buồng điều khiển, móng vuốt siết chặt vô lăng, lẩm bẩm về con tàu sắp tan rã nhưng vẫn cố gắng giữ nó ổn định.

"Ngươi chắc chứ, Lăng Vân?" Tiểu Hắc hỏi, giọng khàn khàn. "Chỗ này nhìn chẳng khác gì cái miệng của Diệt Chủ! Nếu hắn nuốt luôn cả chúng ta thì sao?"

Lăng Vân quay lại, ánh mắt trầm nhưng kiên định. "Ta chắc. Phượng Nhi ở đó, trong hắn. Ta sẽ mang nàng trở lại, dù phải đối mặt với cả vũ trụ."

Tiểu Hắc khịt mũi, nhưng khóe mắt nó ánh lên một tia tin tưởng. "Ngươi đúng là đồ ngốc, nhưng ta thích cái ngốc của ngươi. Được thôi, ta lái đến cùng! Nhưng nếu sống sót, ta muốn ăn gà thật đấy!"

Con tàu rung lắc dữ dội khi tiến sâu vào Vực Hỗn Độn. Không gian quanh họ méo mó, những luồng sáng và bóng tối xoáy tròn như muốn nuốt chửng mọi thứ. Lăng Vân cảm nhận được luồng khí tức đỏ rực của Phượng Nhi, hòa lẫn với bóng tối của Diệt Chủ, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn siết chặt kiếm, lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ – không chỉ là quyết tâm, mà còn là một nỗi nhớ nhung sâu thẳm, như thể hắn đã từng ở đây, từng đối mặt với Diệt Chủ, từng mất Phượng Nhi từ rất lâu.

Giữa Vực Hỗn Độn, Diệt Chủ xuất hiện. Hắn đứng lơ lửng trong hư không, cơ thể gầy gò vẫn yếu ớt như bộ xương biết đi, nhưng ngọn lửa đỏ rực trên ngực hắn giờ lan rộng, bao phủ cả vai và cánh tay, như một phần sống động của bản thể hắn. Đôi mắt trống rỗng lóe lên tia sáng đỏ kỳ lạ, và khi hắn nhìn "Tàu Gà Rơi", một giọng nói vang lên trong đầu họ, hòa lẫn giữa âm sắc của hắn và Phượng Nhi: "Ngươi đến rồi. Nhưng nàng không thể rời khỏi ta."

Lăng Vân bước ra khỏi tàu, không gian méo mó không thể cản bước hắn. Với Đạo Cảnh, hắn không còn bị giới hạn bởi vật lý hay linh lực – ý chí của hắn là sức mạnh duy nhất. "Ta không đến để hỏi ý ngươi," hắn nói, giọng trầm nhưng sắc lạnh. "Ta đến để mang Phượng Nhi trở lại."

Diệt Chủ giơ tay, một luồng sáng đỏ và đen bùng lên, nhắm thẳng vào Lăng Vân. Hắn vung kiếm Huyền Thiên, không dùng sức mạnh thể chất mà là ý chí của Đạo Cảnh, tạo ra một luồng sáng tím cắt đôi luồng sáng của Diệt Chủ. Vụ va chạm khiến không gian rung chuyển, nhưng Lăng Vân không lùi bước. Hắn lao tới, kiếm chém thẳng vào ngực Diệt Chủ, nơi ngọn lửa đỏ rực cháy mạnh nhất.

Nhưng trước khi lưỡi kiếm chạm vào, một hình ảnh hiện lên trong đầu hắn – không phải ý nghĩ của Diệt Chủ, mà là ký ức từ sâu thẳm thần hồn hắn, từ một tiền kiếp bị lãng quên.

Hắn thấy mình đứng giữa một chiến trường rực lửa, không phải Lăng Vân của Huyền Thiên Giới, mà là một chiến binh mặc giáp đen, tay cầm kiếm ánh sáng. Bên cạnh hắn là một cô gái – Phượng Nhi, nhưng không phải Phượng Nhi của kiếp này. Nàng mặc trường bào đỏ rực, đôi cánh lửa khổng lồ sau lưng, đôi mắt đỏ lấp lánh tình yêu và nỗi đau. Trước mặt họ là một thực thể khổng lồ, nửa sáng trắng, nửa bóng tối – Kẻ Sáng Tạo, trước khi bị chia tách thành kiến thần thánh và Diệt Chủ.

"Ngươi phải sống, Vân!" Phượng Nhi trong ký ức hét lên, giọng nghẹn ngào. "Ta sẽ ngăn hắn – dù phải trả giá bằng mạng sống!"

"Không, Phượng Nhi!" Hắn – tiền kiếp của Lăng Vân – gầm lên, lao tới ôm nàng, nhưng nàng đẩy hắn ra, lao thẳng vào Kẻ Sáng Tạo. Ngọn lửa đỏ từ cơ thể nàng bùng lên, hòa lẫn với ánh sáng trắng và bóng tối của thực thể ấy, tạo ra một vụ nổ kinh thiên. Khi ánh sáng tan đi, Kẻ Sáng Tạo chia tách – phần sáng trắng rơi xuống thành kiến thần thánh, phần bóng tối trở thành Diệt Chủ, còn Phượng Nhi biến mất, chỉ để lại một luồng khí tức đỏ rực trong vũ trụ.

Lăng Vân trong ký ức quỳ xuống, tay ôm lấy hư không, nước mắt rơi không ngừng. "Ta sẽ tìm ngươi... dù qua bao nhiêu kiếp."

Hình ảnh tan biến, và Lăng Vân trở lại Vực Hỗn Độn, kiếm Huyền Thiên dừng ngay trước ngực Diệt Chủ. Hắn run lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt kiên nghị. "Phượng Nhi... là ngươi," hắn lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào. "Chúng ta đã gặp nhau từ tiền kiếp. Ngươi hy sinh vì ta... và giờ lại một lần nữa."

Diệt Chủ nghiêng đầu, ngọn lửa đỏ trên ngực rung lên dữ dội. Một giọng nói vang lên, chỉ của Phượng Nhi: "Lăng Vân... ta nhớ ra rồi. Kiếp đó, ta yêu ngươi, và ta chọn hy sinh để bảo vệ ngươi. Kiếp này, ta gặp lại ngươi, và tình cảm ấy chưa bao giờ mất. Ta không hối hận."

Lăng Vân siết chặt kiếm, ánh mắt đỏ ngầu. "Ta không để ngươi hy sinh lần nữa!" Hắn hét lên, lao tới, không dùng kiếm mà dùng ý chí của Đạo Cảnh, chạm thẳng vào ngọn lửa đỏ trên ngực Diệt Chủ. Thần hồn hắn hòa vào đó, tìm kiếm ý thức của Phượng Nhi giữa bóng tối của Diệt Chủ.

Hắn thấy nàng – một bóng dáng đỏ rực, đứng giữa hư không đen kịt, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn. "Ngốc mà đáng yêu," nàng mỉm cười, giọng dịu dàng. "Ngươi tìm ta thật rồi."

"Đi với ta," Lăng Vân nói, tay chìa ra. "Ta không để ngươi ở lại với hắn."

Phượng Nhi lắc đầu, ngọn lửa quanh nàng rung lên. "Ta không thể rời hắn hoàn toàn. Ta là một phần của hắn – nếu ta đi, hắn sẽ mất cân bằng, quay lại hủy diệt. Nhưng ta có thể cho ngươi một phần của ta – đủ để chúng ta gặp lại."

Trước khi Lăng Vân kịp phản đối, Phượng Nhi lao tới, ôm lấy hắn. Ngọn lửa đỏ từ cơ thể nàng tràn vào thần hồn hắn, mang theo ký ức và tình cảm của nàng. Một luồng sáng bùng lên, đẩy Lăng Vân trở lại cơ thể, và khi hắn mở mắt, Diệt Chủ đã lùi lại, ngọn lửa đỏ trên ngực hắn mờ đi, nhưng không tắt.

Lăng Vân ngã xuống sàn tàu, tay ôm ngực, nơi một luồng khí tức đỏ rực đang chảy trong cơ thể hắn. Hắn cảm nhận được Phượng Nhi – không phải toàn bộ, nhưng là một phần ý thức của nàng, hòa lẫn với thần hồn hắn. Giọng nàng vang lên trong đầu hắn, dịu dàng nhưng rõ ràng: "Ta ở đây, Lăng Vân. Không phải như trước, nhưng ta sẽ luôn bên ngươi."

Diệt Chủ đứng đó, không tấn công. Một giọng nói cuối cùng vang lên, của hắn: "Nàng đã chọn ngươi. Ta không hủy diệt nữa. Nhưng ta vẫn tồn tại." Rồi hắn quay đi, biến mất vào Vực Hỗn Độn, để lại Lăng Vân và Tiểu Hắc trong im lặng.

Tiểu Hắc lao tới, đỡ Lăng Vân dậy, giọng nghẹn ngào: "Ngươi làm được rồi! Phượng Nhi... nàng ở đâu?"

Lăng Vân mỉm cười, tay đặt lên ngực. "Nàng ở đây. Không hoàn toàn, nhưng đủ để ta tiếp tục."

"Tàu Gà Rơi" rời khỏi Vực Hỗn Độn, mang theo Lăng Vân và Tiểu Hắc trở về Huyền Thiên Giới. Trong thần hồn hắn, Phượng Nhi thì thầm: "Kiếp này, ta không mất ngươi nữa. Nhưng đừng ngốc quá nhé, đáng yêu của ta."

Lăng Vân nhìn ra không gian, lòng nhẹ nhõm nhưng vẫn mang một nỗi nhớ. Hắn biết Diệt Chủ vẫn còn đó, nhưng giờ không còn là mối đe dọa – nhờ Phượng Nhi, nhờ tình cảm từ tiền kiếp đã vượt qua thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #siêu#than