Chương 15: Ngọn Lửa Vĩnh Cửu
"Tàu Gà Rơi" lảo đảo rời khỏi Vực Hỗn Độn, mang theo Lăng Vân và Tiểu Hắc trở về Huyền Thiên Giới. Lăng Vân ngồi trên sàn tàu, tay đặt lên ngực, nơi luồng khí tức đỏ rực của Phượng Nhi đang hòa lẫn với thần hồn hắn. Nàng không trở lại hoàn toàn, nhưng một phần ý thức của nàng ở đây – đủ để hắn cảm nhận sự hiện diện dịu dàng, tinh nghịch mà hắn đã yêu từ tiền kiếp. Tiểu Hắc, từ buồng điều khiển, vừa lái tàu vừa lẩm bẩm về con tàu sắp tan rã, nhưng ánh mắt nó lấp lánh một tia hy vọng hiếm có.
"Ngươi ổn chứ, Lăng Vân?" Tiểu Hắc hỏi, giọng khàn khàn nhưng đầy quan tâm. "Phượng Nhi... nàng ở trong ngươi thật sao? Ta không thấy nàng đâu cả!"
Lăng Vân mỉm cười nhạt, tay vuốt nhẹ chuôi kiếm Huyền Thiên. "Nàng ở đây," hắn nói, giọng trầm nhưng ấm áp. "Không phải như trước, nhưng ta cảm nhận được nàng. Ta sẽ tìm cách mang nàng trở lại hoàn toàn."
Tiểu Hắc khịt mũi, móng vuốt gõ nhịp lên vô lăng. "Ngươi đúng là đồ ngốc, nhưng ta tin ngươi. Dù gì thì chúng ta cũng sống sót qua Diệt Chủ – giờ chỉ cần về nhà, ăn một bữa gà thật ngon là đủ!"
Con tàu rung lắc dữ dội, nhưng bằng một phép màu nào đó, nó vẫn bay qua không gian, hướng về Huyền Thiên Giới. Lăng Vân nhìn ra cửa sổ, lòng dâng lên một cảm giác lẫn lộn – nhẹ nhõm vì Diệt Chủ không còn hủy diệt, nhưng nặng trĩu vì Phượng Nhi chưa thực sự trở về. Hắn biết hành trình chưa kết thúc, và Vực Hỗn Độn không phải lần cuối cùng hắn đối mặt với Diệt Chủ.
Khi "Tàu Gà Rơi" đáp xuống chân núi Vạn Đỉnh, Thiên Kiếm Tông hiện ra trước mắt – những ngọn núi trôi nổi giữa mây trắng, những mái đình cổ kính tỏa ánh sáng vàng nhạt. Đồng môn của Lăng Vân – những kiếm tu trong áo trắng – chạy ra đón, kinh ngạc khi thấy hắn trở về sau thời gian dài mất tích. Một trưởng lão râu bạc, sư thúc của Lăng Vân, bước tới, ánh mắt nghiêm nghị nhưng thoáng lo lắng.
"Ngươi đi đâu mà lâu thế, Lăng Vân?" Sư thúc hỏi, giọng trầm. "Chúng ta cảm nhận được rung động từ vũ trụ – một sức mạnh kinh hoàng. Chuyện gì đã xảy ra?"
Lăng Vân quỳ xuống, cúi đầu. "Sư thúc, con đã đối mặt với Diệt Chủ – kẻ hủy diệt vũ trụ. Huyền Thiên Giới an toàn, nhưng cái giá... quá lớn." Hắn ngẩng lên, ánh mắt mờ đi vì nước. "Phượng Nhi, người con yêu, đã hy sinh để thay đổi hắn."
Sư thúc im lặng, rồi đặt tay lên vai hắn. "Ngươi đã làm tốt, Lăng Vân. Nhưng ta thấy trong ngươi một sức mạnh mới – Đạo Cảnh. Ngươi đã vượt xa chúng ta. Hãy nghỉ ngơi, rồi kể ta nghe mọi chuyện."
Lăng Vân gật đầu, nhưng trong lòng hắn không thể nghỉ ngơi. Hắn cảm nhận được Phượng Nhi trong thần hồn – giọng nói dịu dàng của nàng vang vọng: "Ta ở đây, ngốc mà đáng yêu. Nhưng ta biết ngươi sẽ không dừng lại." Hắn mỉm cười, thì thầm: "Ta sẽ mang ngươi về, Phượng Nhi. Dù phải trả giá gì."
Đêm đó, tại đỉnh Vạn Đỉnh, Lăng Vân ngồi thiền trong một căn đình nhỏ, kiếm Huyền Thiên đặt trước mặt. Hắn dùng Đạo Cảnh để chạm vào ý chí của Phượng Nhi trong thần hồn, tìm kiếm một dấu vết – bất cứ thứ gì có thể đưa nàng trở lại hoàn toàn. Tiểu Hắc nằm cạnh, ngáy khò khè sau khi ăn no một con gà quay thật mà đồng môn chuẩn bị, nhưng Lăng Vân không để tâm đến sự yên bình quanh mình. Hắn chỉ muốn nghe giọng Phượng Nhi, thấy nụ cười của nàng một lần nữa.
Đột nhiên, thần hồn hắn rung lên dữ dội. Một luồng sáng đỏ bùng lên trong tâm trí, và trước mắt hắn, Phượng Nhi hiện ra – không phải ảo ảnh, mà là một bóng dáng sống động, trường bào đỏ tung bay, đôi mắt đỏ rực lấp lánh. "Lăng Vân!" Nàng hét lên, giọng đầy xúc động. "Ngươi phải đến Vực Hỗn Độn ngay! Có chuyện xảy ra với hắn!"
Lăng Vân bật dậy, tay nắm chặt kiếm. "Phượng Nhi? Chuyện gì với Diệt Chủ? Hắn làm gì ngươi sao?"
Nàng lắc đầu, ánh mắt lo lắng. "Không phải hắn làm gì ta – mà là ta làm gì hắn. Ý chí của ta trong hắn đang mạnh lên, đẩy bóng tối của hắn ra. Hắn không còn hủy diệt, nhưng hắn đang mất kiểm soát. Nếu ta không thoát ra, hắn sẽ tan rã – và ta cũng vậy!"
Lăng Vân run lên, lòng dâng lên một tia hy vọng xen lẫn sợ hãi. "Ta đến ngay!" Hắn hét lên, lao ra khỏi đình, gọi Tiểu Hắc: "Dậy đi! Chúng ta quay lại Vực Hỗn Độn!"
Tiểu Hắc giật mình, ngáp dài: "Gì nữa đây? Ta vừa ăn no mà!" Nhưng thấy ánh mắt kiên định của Lăng Vân, nó đứng dậy, gầm lên: "Được thôi! Nhưng lần này, ta lái nhanh gấp đôi!"
"Tàu Gà Rơi" lao vào Vực Hỗn Độn lần nữa, nhanh hơn bao giờ hết, dù động cơ rít lên như sắp nổ tung. Lăng Vân đứng ở mũi tàu, Đạo Cảnh mở rộng, cảm nhận luồng khí tức đỏ rực của Phượng Nhi ngày càng mạnh mẽ. Khi họ đến trung tâm Vực Hỗn Độn, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai sững sờ.
Diệt Chủ đứng đó, nhưng cơ thể hắn không còn gầy gò yếu ớt như trước. Ngọn lửa đỏ từ Phượng Nhi đã lan khắp người hắn, hòa lẫn với bóng tối đen kịt, tạo thành một thực thể mới – không sáng cũng không tối, mà là một sự cân bằng hoàn hảo. Nhưng hắn đang rung lên dữ dội, như thể ý chí bên trong đang đấu tranh để thoát ra. Đôi mắt trống rỗng giờ lấp lánh ánh sáng đỏ, và từ ngực hắn, một bóng dáng đỏ rực dần hiện lên – Phượng Nhi.
"Lăng Vân!" Nàng hét lên, giọng nghẹn ngào. "Ta đang cố thoát ra, nhưng hắn không để ta đi! Hắn nói ta là một phần của hắn – nhưng ta không muốn ở đây nữa. Ta muốn ở bên ngươi!"
Lăng Vân lao ra khỏi tàu, kiếm Huyền Thiên vung mạnh, nhưng không chém vào Diệt Chủ. Thay vào đó, hắn dùng Đạo Cảnh, ý chí của hắn hóa thành một luồng sáng tím, chạm thẳng vào ngọn lửa đỏ trên ngực Diệt Chủ. "Phượng Nhi, nắm tay ta!" Hắn hét lên, thần hồn hòa vào ý chí của nàng.
Diệt Chủ giơ tay, một luồng sáng đỏ và đen bùng lên, cố đẩy Lăng Vân ra. Một giọng nói vang vọng: "Nàng là ta. Nếu nàng rời đi, ta sẽ không còn hoàn chỉnh." Nhưng trong giọng nói ấy, giọng của Phượng Nhi chen vào, mạnh mẽ hơn bao giờ hết: "Không, ta là ta! Ta chọn Lăng Vân, không phải ngươi!"
Lăng Vân cảm nhận được nàng – ý chí của nàng trong ngọn lửa đỏ, mạnh mẽ và kiên định như tiền kiếp. Hắn nhớ lại ký ức từ kiếp trước: nàng lao vào Kẻ Sáng Tạo để cứu hắn, hy sinh để bảo vệ hắn. Và kiếp này, nàng lại làm điều tương tự. Nhưng lần này, hắn sẽ không để nàng ra đi.
"Phượng Nhi," hắn thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Từ tiền kiếp, ngươi đã cứu ta. Kiếp này, đến lượt ta cứu ngươi. Đừng rời xa ta nữa."
Ý chí của hắn bùng lên, mạnh hơn bao giờ hết, hòa lẫn với ngọn lửa đỏ của Phượng Nhi. Một vụ nổ ánh sáng bùng lên, không phải hủy diệt, mà là sáng tạo – ánh sáng của Đạo Cảnh và tình yêu vượt thời gian. Diệt Chủ rung lên dữ dội, ngọn lửa đỏ tách ra khỏi cơ thể hắn, hóa thành Phượng Nhi hoàn chỉnh – trường bào đỏ, đôi mắt đỏ rực, nụ cười tinh nghịch mà Lăng Vân yêu hơn bất cứ thứ gì.
Phượng Nhi ngã vào lòng Lăng Vân, tay nàng ôm chặt hắn, nước mắt rơi xuống vai hắn. "Ngốc mà đáng yêu," nàng thì thầm, giọng run run. "Ngươi làm được rồi. Ta trở lại rồi."
Lăng Vân ôm nàng, nước mắt rơi không ngừng. "Ta không để mất ngươi lần nữa," hắn nói, giọng nghẹn ngào. "Dù qua bao nhiêu kiếp, ta sẽ luôn tìm ngươi."
Nhưng trước khi họ kịp tận hưởng khoảnh khắc đoàn tụ, Diệt Chủ rung lên lần cuối. Cơ thể hắn không tan rã, mà hóa thành một luồng sáng cân bằng – nửa đỏ, nửa đen – rồi ngưng tụ thành một viên ngọc nhỏ, lơ lửng giữa Vực Hỗn Độn. Một giọng nói vang lên, không còn lạnh lẽo mà ôn hòa: "Nàng đã chọn ngươi. Ta không hủy diệt nữa. Ta sẽ ở đây, giữ cân bằng cho vũ trụ."
Lăng Vân và Phượng Nhi nhìn viên ngọc, lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Diệt Chủ không chết, nhưng hắn cũng không còn là mối đe dọa – hắn đã vĩnh viễn ở trạng thái ôn hòa, một thực thể cân bằng nhờ Phượng Nhi và ý chí của Lăng Vân. Viên ngọc phát sáng nhè nhẹ, như một lời hứa rằng vũ trụ sẽ không rơi vào hủy diệt.
Tiểu Hắc lao ra khỏi tàu, hét lên: "Các ngươi làm được rồi! Phượng Nhi, ngươi sống lại rồi! Giờ thì về ăn gà với ta đi!"
Phượng Nhi bật cười, lau nước mắt, quay sang Tiểu Hắc. "Con báo ngốc, ta cũng nhớ ngươi. Nhưng lần này, ta muốn ăn gà quay thật với Lăng Vân trước!"
Họ trở về Huyền Thiên Giới, "Tàu Gà Rơi" cuối cùng cũng tan rã ngay khi đáp xuống, để lại một đống kim loại cháy xém. Đồng môn Thiên Kiếm Tông reo hò chào đón, kinh ngạc khi thấy Phượng Nhi – người họ chưa từng gặp – đứng cạnh Lăng Vân, tay trong tay. Sư thúc bước tới, mỉm cười hiếm hoi: "Ngươi không chỉ cứu Huyền Thiên Giới, mà còn mang về một người bạn đời. Ta tự hào về ngươi, Lăng Vân."
Lăng Vân cúi đầu, tay siết chặt tay Phượng Nhi. "Không phải bạn đời," hắn nói, giọng ấm áp. "Là người ta yêu, từ tiền kiếp đến mãi mãi."
Phượng Nhi đỏ mặt, đấm nhẹ vào vai hắn. "Ngốc mà đáng yêu. Đừng nói sến thế trước mặt mọi người!"
Nhiều năm sau, tại một ngôi nhà nhỏ trên đỉnh Vạn Đỉnh, Lăng Vân và Phượng Nhi sống hạnh phúc bên nhau. Hắn không còn là kiếm tu lạnh lùng ngày nào – giờ đây, hắn là một người chồng, một người cha, với hai đứa con nhỏ mang đôi mắt đỏ rực của mẹ và ánh sáng tím của cha. Phượng Nhi trở thành một đầu bếp tài hoa, chế biến những món gà quay ngon nhất Huyền Thiên Giới, khiến Tiểu Hắc – giờ là "chú báo" của lũ trẻ – ngày nào cũng đến ăn ké.
Một buổi chiều, Lăng Vân và Phượng Nhi ngồi trên hiên nhà, nhìn lũ trẻ chơi đùa với Tiểu Hắc. Nàng tựa đầu vào vai hắn, thì thầm: "Kiếp trước, ta mất ngươi. Kiếp này, ta có ngươi mãi mãi. Cảm ơn ngươi, Lăng Vân."
Hắn ôm nàng, nước mắt lặng lẽ rơi. "Không, cảm ơn ngươi, Phượng Nhi. Ngươi là ngọn lửa của ta – từ tiền kiếp, kiếp này, và mãi về sau."
Trên bầu trời Huyền Thiên Giới, một viên ngọc nhỏ lơ lửng, phát sáng nhè nhẹ – dấu ấn của Diệt Chủ ôn hòa, người bảo vệ cân bằng cho vũ trụ. Và ở đâu đó trong ánh sáng ấy, một ý nghĩ dịu dàng vang vọng: "Hạnh phúc của các ngươi là ý nghĩa của ta."
Họ sống hạnh phúc mãi mãi, bên nhau qua những ngày bình yên, với tiếng cười của lũ trẻ, mùi gà quay thơm ngát, và tình yêu vượt thời gian không bao giờ phai nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro