Chương 3: Con Tàu Gà Rơi
Bầu trời Vực Hắc Ám là một màn đen bất tận, không sao, không ánh sáng, chỉ có những luồng khí lạnh lẽo trôi qua như tiếng thì thầm của tử thần. Lăng Vân đứng trên một mỏm đá trôi nổi giữa hư không, tay chống kiếm Huyền Thiên, ánh mắt dán chặt vào cỗ máy kỳ quái mà Tiểu Hắc gọi là "Tàu Gà Rơi". Nó trông giống một đống kim loại vụn được hàn lại một cách cẩu thả hơn là một con tàu vũ trụ: thân hình tròn vo như quả trứng, hai cánh nhỏ xíu mọc lệch bên hông, và một ống khói phun khói đen sì từ phía đuôi. Tiểu Hắc đứng bên cạnh, tay cầm cờ lê, mặt mày hớn hở như vừa tạo ra kiệt tác vĩ đại nhất trong đời.
"Ngươi chắc chắn thứ này bay được chứ?" Lăng Vân hỏi, giọng đầy nghi ngờ. Hắn từng thấy những pháp bảo phi hành lộng lẫy của tiên giới, từng cưỡi rồng vượt ngàn dặm, nhưng cái "Tàu Gà Rơi" này trông như thể sẽ tan xác ngay khi rời khỏi mặt đất.
"Bay được chứ!" Tiểu Hắc vỗ ngực, bộ lông xám rung lên đầy tự hào. "Ta đã dùng ba ngày ba đêm để chế tạo nó, không một chút linh lực nào, toàn bộ chạy bằng dung nham tinh luyện và sức mạnh cơ học thuần túy. Nó sẽ đưa chúng ta đến Huyền Thiết Tinh nhanh hơn ngươi chém một nhát kiếm!"
Lăng Vân nhíu mày, liếc sang Ẩn Thánh đang ngồi dựa vào một tảng đá, tay vẫn cầm bầu rượu. Lão già bí ẩn nhấp một ngụm, rồi cười khẩy: "Nhanh hơn nhát kiếm thì chưa chắc, nhưng nhanh chóng rơi xuống thì ta tin."
"Ngươi!" Tiểu Hắc gầm lên, móng vuốt chỉ thẳng vào Ẩn Thánh. "Lão già, đừng có ngồi đó mà mỉa mai! Nếu không thích, tự mà đi bộ đến Huyền Thiết Tinh đi, xem chân ngươi có dài bằng 1 năm ánh sáng không!"
Ẩn Thánh không đáp, chỉ nhún vai rồi tiếp tục uống rượu, để lại Lăng Vân đứng giữa lằn ranh của một cuộc cãi vã sắp bùng nổ. Hắn thở dài, biết rằng thời gian không chờ đợi ai – nhất là khi người ngoài hành tinh cấp độ 10 đang lặng lẽ gieo rắc hủy diệt ở đâu đó trong vũ trụ. Hắn bước lên con tàu, cố gắng không để ý đến tiếng kêu kẽo kẹt phát ra từ sàn kim loại dưới chân.
"Được rồi, khởi động đi," Lăng Vân nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm. "Chúng ta cần đến Huyền Thiết Tinh trước khi quá muộn."
Con tàu rung lên dữ dội ngay khi Tiểu Hắc kéo cần gạt. Một tiếng nổ vang lên từ ống khói, khói đen phun ra mù mịt, và "Tàu Gà Rơi" lao vút lên không trung – hay đúng hơn là lảo đảo như một con gà say rượu vừa bị đá vào mông. Lăng Vân bám chặt vào thành tàu, thần thức quét qua để chắc chắn nó không tan rã giữa chừng. Tiểu Hắc ngồi ở buồng điều khiển, hai tay bám lấy vô lăng, miệng không ngừng hét lên những câu lệnh chẳng ai hiểu nổi: "Tăng áp suất dung nham! Xoay bánh răng số ba! Đừng có nổ bây giờ, đồ ngu!"
Ẩn Thánh, kỳ lạ thay, vẫn ngồi yên trên một chiếc ghế bập bênh tự chế, bầu rượu không rời tay. Ông ta nhìn cảnh hỗn loạn với vẻ mặt bình thản, thậm chí còn huýt sáo một giai điệu vui tai giữa tiếng ồn ào của động cơ.
"Ngươi không lo à?" Lăng Vân hét lên, cố át đi tiếng rít của con tàu. "Nếu thứ này rơi, chúng ta sẽ lạc trong Vực Hắc Ám cả ngàn năm!"
"Lo gì chứ?" Ẩn Thánh nhún vai, nhấp thêm một ngụm rượu. "Rơi thì rơi, ít nhất ta còn rượu. Mà nói thật, nếu con tàu này không nổ tung trong vòng một khắc, ta sẽ gọi Tiểu Hắc là thiên tài."
"Ngươi dám nghi ngờ ta?!" Tiểu Hắc quay lại, đôi mắt đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống Ẩn Thánh. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng "rắc" vang lên từ phía đuôi tàu, và cả ba người đồng loạt im lặng. Con tàu nghiêng mạnh sang một bên, lao thẳng xuống một đám mây bụi vũ trụ với tốc độ chóng mặt.
"Ta đã bảo mà!" Ẩn Thánh cười lớn, lần đầu tiên trong suốt chuyến đi ông ta tỏ ra phấn khích. "Tiểu Hắc, ngươi nên đặt tên nó là 'Tàu Gà Chết' thì hợp hơn!"
Lăng Vân không kịp phản ứng, chỉ kịp tung một chưởng bằng sức mạnh thể chất thuần túy – không dùng linh lực – để đập vỡ một mảnh vỡ của con tàu đang bay về phía mình. Hắn hét lên: "Tiểu Hắc, làm gì đi chứ! Chúng ta chưa đến Huyền Thiết Tinh đâu!"
"Đừng có la ta!" Tiểu Hắc gầm lên, tay chân luống cuống kéo cần gạt và đạp pedal. "Động cơ quá tải rồi! Dung nham nguội mất, ta cần thêm nhiên liệu!"
"Ngươi không mang đủ dung nham à?!" Lăng Vân trợn mắt, không tin nổi vào tai mình. Hắn từng nghĩ Tiểu Hắc là một kỹ sư tài ba, nhưng giờ đây hắn bắt đầu nghi ngờ liệu con báo tinh này có thực sự biết mình đang làm gì không.
"Ta mang đủ cho một chuyến đi ngắn!" Tiểu Hắc biện minh, giọng hơi run. "Ai ngờ Vực Hắc Ám lại xa thế chứ! Đừng lo, ta có cách!"
Trước khi Lăng Vân kịp hỏi "cách" là gì, Tiểu Hắc nhảy ra khỏi ghế điều khiển, chạy về phía đuôi tàu, và... ném cả ba cái ghế kim loại vào lò đốt. Một tiếng nổ nữa vang lên, khói đen phun mù mịt, nhưng kỳ diệu thay, con tàu lấy lại thăng bằng, lao về phía trước với tốc độ còn nhanh hơn trước.
"Ngươi đốt ghế?!" Lăng Vân hét lên, tay vẫn bám chặt thành tàu.
"Kim loại cũng cháy được mà!" Tiểu Hắc cười lớn, lộ ra hàm răng sắc nhọn. "Chỉ cần đủ nóng, cái gì cũng thành nhiên liệu! Yên tâm, ta kiểm soát được!"
Ẩn Thánh, giờ chỉ còn ngồi trên sàn tàu vì ghế đã bị ném đi, lắc đầu ngao ngán. "Kiểm soát cái gì? Ta cá với ngươi, chúng ta sẽ rơi thêm ba lần nữa trước khi đến Huyền Thiết Tinh."
Sau một giờ đầy hỗn loạn – với hai lần suýt va vào thiên thạch và một lần ống khói bốc cháy – "Tàu Gà Rơi" cuối cùng cũng đến gần Huyền Thiết Tinh. Từ xa, nó trông như một quả cầu kim loại khổng lồ, tỏa ra ánh sáng đỏ mờ ảo, xung quanh là những vòng xoáy khí nóng dữ dội. Nhiệt độ ở đây, theo ước tính của Lăng Vân, phải lên tới hàng trăm nghìn độ – vẫn chưa đạt 1 triệu độ, nhưng đủ để thử nghiệm bước tiếp theo trong kế hoạch nướng gà.
"Đến rồi!" Tiểu Hắc reo lên, tay đập mạnh vào vô lăng. "Huyền Thiết Tinh, nơi nóng nhất mà không cần phép thuật! Giờ thì lấy con gà ra đi, Lăng Vân!"
Lăng Vân lấy từ túi trữ vật một con gà khác – vẫn là gà bình thường, không chút linh lực – và đặt nó vào một khay kim loại mà Tiểu Hắc đã cải tiến từ Lò Hỏa Tinh. Khay này được làm từ hợp kim chịu nhiệt của Hỏa Vân Tinh, nhưng hắn biết nó cũng không thể chịu nổi 1 triệu độ trong 100 ngày. Dù vậy, đây là cơ hội để thử xem Huyền Thiết Tinh có thể giúp gì.
"Ta sẽ thả khay xuống bề mặt," Tiểu Hắc nói, tay kéo một cần gạt khác. Một cánh cửa nhỏ dưới tàu mở ra, và khay gà rơi xuống, đáp thẳng vào một vùng dung nham kim loại lỏng trên Huyền Thiết Tinh. Nhiệt độ bùng lên dữ dội, và chỉ sau vài giây, một mùi khét lẹt lại bay lên.
"Cháy nữa rồi!" Lăng Vân thở dài, cảm giác thất bại quen thuộc tràn về. Hắn nhìn qua cửa sổ tàu, thấy con gà đã hóa thành một đốm đen nhỏ xíu giữa biển dung nham đỏ rực.
Tiểu Hắc gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng. "Ừm... có lẽ hợp kim của ta chưa đủ tốt. Nhưng mà, ngươi thấy không, nó cháy chậm hơn lần trước đấy! Tiến bộ rồi!"
"Tiến bộ cái gì chứ?" Lăng Vân lẩm bẩm, nhưng khóe môi hắn khẽ nhếch lên. Dù thất bại, sự lạc quan ngớ ngẩn của Tiểu Hắc ít nhiều làm hắn bớt căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro