Chương 4: Lửa Lòng Trong Hắc Ám


Vực Hắc Ám dần lùi xa phía sau khi "Tàu Gà Rơi" – giờ chỉ còn là một đống kim loại méo mó với những vết cháy xém – lao về phía rìa vũ trụ, nơi Hố Đen Vĩnh Cửu ngự trị. Không gian quanh họ méo mó lạ thường, ánh sáng bị bẻ cong thành những vệt mờ ảo, và một cảm giác nặng nề đè lên ngực cả ba người trên tàu. Lăng Vân đứng ở mũi tàu, tay nắm chặt chuôi kiếm Huyền Thiên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng tím khi nhìn về phía bóng tối sâu thẳm phía trước. Đó không phải bóng tối thông thường – nó là một vực thẳm nuốt chửng mọi thứ, từ ánh sáng đến hy vọng.

Tiểu Hắc ngồi ở buồng điều khiển, móng vuốt bám chặt vô lăng, mồ hôi chảy dài trên bộ lông xám. Con báo tinh vốn luôn tự tin giờ đây im lặng bất thường, đôi mắt không rời màn hình hiển thị nhiệt độ và áp suất. "Tàu Gà Rơi" rung lên từng đợt, tiếng kim loại kêu rít như đang cầu xin được nghỉ ngơi. Ẩn Thánh, như mọi khi, vẫn ngồi trên sàn tàu, bầu rượu trong tay giờ đã cạn khô. Ông ta nhìn ra ngoài qua cửa sổ, ánh mắt xa xăm, như thể đang nhớ về một điều gì đó từ rất lâu.

"Chúng ta còn bao xa?" Lăng Vân phá vỡ sự im lặng, giọng trầm nhưng mang theo chút lo lắng. Hắn cảm nhận được sức hút của hố đen, dù họ vẫn cách nó hàng chục nghìn dặm. Nó không chỉ là một hiện tượng vật lý – nó là một thứ gì đó sống động, như một con quái thú đang há miệng chờ đợi.

"Chừng một khắc nữa," Tiểu Hắc đáp, giọng hơi khàn. "Nhưng ta không chắc tàu chịu được đâu. Hố đen không giống Huyền Thiết Tinh – nó không chỉ nóng, nó còn xé nát mọi thứ. Ta đã gia cố bằng hợp kim tốt nhất, nhưng... nếu rơi vào chân trời sự kiện, thì hết."

Lăng Vân gật đầu, không nói gì thêm. Hắn biết Tiểu Hắc đã cố hết sức. Con tàu này, dù trông như trò đùa, là kết quả của ba ngày không ngủ không nghỉ của con báo tinh. Hắn quay sang Ẩn Thánh, hy vọng lão già bí ẩn sẽ cho một lời khuyên, nhưng ông ta chỉ lắc bầu rượu trống rỗng, thở dài.

"Ngươi không còn rượu nữa à?" Lăng Vân hỏi, cố nặn ra một nụ cười để xua tan bầu không khí nặng nề.

"Rượu hết, lòng cũng cạn," Ẩn Thánh đáp, giọng trầm buồn. "Nhưng đừng lo, ta không để các ngươi chết ở đây đâu. Hố Đen Vĩnh Cửu là nơi duy nhất trong vũ trụ này có thể đạt 1 triệu độ mà không cần phép thuật. Nếu vượt qua được, Gà Quay Vạn Độ sẽ không còn là giấc mơ."

Con tàu đột nhiên rung lắc dữ dội, một tiếng nổ vang lên từ phía đuôi. Tiểu Hắc hét lên, nhảy khỏi ghế điều khiển để chạy về phía động cơ. "Lại quá tải rồi! Ta bảo mà, không nên đốt thêm ghế nữa!"

Lăng Vân lao theo, dùng sức mạnh thể chất thuần túy để giúp Tiểu Hắc kéo một thanh kim loại đang cháy đỏ ra khỏi lò đốt. Khói đen mù mịt, mùi kim loại cháy hòa lẫn với không khí ngột ngạt. Qua khóe mắt, hắn thấy Ẩn Thánh đứng dậy, chậm rãi bước đến cạnh họ, tay cầm một mảnh hợp kim vỡ từ con tàu.

"Đừng phí sức," Ẩn Thánh nói, giọng nhẹ nhưng sắc. "Đưa ta cái khay gà. Chúng ta không có thời gian sửa tàu nữa – hố đen đang kéo chúng ta vào."

Lăng Vân ngừng lại, nhìn ông ta với ánh mắt nghi ngờ. "Ngươi định làm gì?"

"Nướng gà," Ẩn Thánh đáp, nụ cười hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt già nua. "Nhưng không phải trên tàu. Đưa khay đây, rồi bám chặt vào."

Tiểu Hắc, vừa dập xong đám cháy nhỏ ở động cơ, quay lại với vẻ mặt hoảng hốt. "Nướng ở đâu? Giữa hố đen á? Ngươi điên rồi, lão già!"

Nhưng Lăng Vân không do dự. Hắn lấy từ túi trữ vật một con gà mới – con thứ ba trong số năm con hắn mang theo – và đặt nó vào khay kim loại. Hắn đưa khay cho Ẩn Thánh, rồi ra hiệu cho Tiểu Hắc quay lại điều khiển. "Làm theo lời ông ấy. Chúng ta không còn đường lui."

Con tàu lao nhanh hơn, sức hút của Hố Đen Vĩnh Cửu giờ đã rõ rệt. Mọi thứ trong cabin bắt đầu trôi nổi – mảnh vỡ kim loại, dụng cụ của Tiểu Hắc, thậm chí cả bầu rượu rỗng của Ẩn Thánh. Lăng Vân bám chặt vào thành tàu, tim đập thình thịch khi nhìn qua cửa sổ. Hố đen hiện ra như một vòng xoáy đen kịt, viền ngoài rực sáng bởi những luồng khí nóng hàng triệu độ bị nén lại trước khi biến mất.

Ẩn Thánh bước đến cửa thoát hiểm của con tàu, tay cầm khay gà. Ông ta quay lại nhìn Lăng Vân, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng, khác hẳn vẻ bí ẩn thường ngày. "Ngươi biết không, ta từng có một người bạn," ông ta nói, giọng trầm xuống. "Hắn cũng giống ngươi – không bao giờ bỏ cuộc, dù mọi thứ có vô vọng thế nào. Hắn chết trong một hố đen, cố bảo vệ ta khỏi một con yêu thú cấp thánh. Giờ ta trả món nợ đó cho ngươi."

Trước khi Lăng Vân kịp phản ứng, Ẩn Thánh nhấn nút mở cửa thoát hiểm. Một luồng áp suất khủng khiếp hút ông ta ra ngoài, cùng với khay gà. Cửa đóng lại ngay lập tức, để lại Lăng Vân và Tiểu Hắc trong sự im lặng chết chóc. Qua cửa sổ, họ thấy bóng dáng nhỏ bé của Ẩn Thánh lao thẳng về phía hố đen, khay gà trong tay ông ta phát sáng rực rỡ giữa luồng khí nóng.

"Lão già điên rồi!" Tiểu Hắc hét lên, tay đập mạnh vào vô lăng. "Hắn định tự nướng mình cùng con gà sao?!"

Lăng Vân không đáp. Hắn cảm thấy một cơn đau nhói trong lồng ngực, không phải vì sợ hãi, mà vì sự hy sinh bất ngờ của Ẩn Thánh. Ông ta luôn tỏ ra thờ ơ, luôn mỉa mai mọi thứ, nhưng giờ đây, hành động của ông lại nói lên một điều hoàn toàn khác. Hắn nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt mờ đi vì hơi nước – không phải khói, mà là thứ gì đó hắn không muốn thừa nhận.

Con tàu rung lắc dữ dội, rồi đột nhiên dừng lại, như thể bị mắc kẹt ngay rìa chân trời sự kiện của hố đen. Tiểu Hắc nhìn màn hình, thở phào: "Chúng ta... chúng ta sống rồi! Nhưng lão già đâu?"

Lăng Vân nhìn ra ngoài. Ở phía xa, giữa luồng khí nóng rực, khay gà của Ẩn Thánh trôi nổi một cách kỳ diệu. Con gà bên trong không cháy đen – nó vẫn giữ nguyên hình dạng, da vàng óng ánh, tỏa ra một mùi thơm ngát mà ngay cả trong không gian vũ trụ, hắn vẫn cảm nhận được qua thần thức. Nhưng Ẩn Thánh đã biến mất, như thể bị hố đen nuốt chửng hoàn toàn.

"Hắn làm được rồi..." Lăng Vân lẩm bẩm, giọng nghẹn lại. "Gà Quay Vạn Độ... nhưng chỉ mới vài giây, chưa đủ 100 ngày."

Tiểu Hắc im lặng, đôi mắt đỏ hoe. Con báo tinh vốn luôn ồn ào giờ không nói nổi một lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu. "Lão già đó... không tệ," cuối cùng nó lên tiếng, giọng khàn khàn. "Nhưng giờ sao đây? Tàu hỏng rồi, gà thì trôi giữa hố đen. Chúng ta lấy nó kiểu gì?"

Lăng Vân không trả lời ngay. Hắn nhìn khay gà trôi nổi, rồi nhìn vào bóng tối vô tận của Hố Đen Vĩnh Cửu. Sự hy sinh của Ẩn Thánh không phải để họ thất bại – đó là một ngọn lửa thắp lên trong lòng hắn, một lời nhắc nhở rằng dù con đường phía trước có vô vọng thế nào, vẫn luôn có những người sẵn sàng đặt cược tất cả để tiếp tục.

"Chúng ta sẽ lấy nó," Lăng Vân nói, giọng kiên định hơn bao giờ hết. "Dù phải dùng tay không kéo nó ra khỏi hố đen. Ta sẽ không để công sức của lão ấy phí hoài."

Tiểu Hắc ngẩng lên, đôi mắt lóe sáng. "Ngươi điên rồi, nhưng ta thích thế. Được thôi, để ta sửa tàu. Nhưng lần này, đừng để ta đốt hết ghế nữa, nhé?"

Lăng Vân mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi giữa cơn bão tố. Hành trình vẫn chưa kết thúc, nhưng lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình không đơn độc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #siêu#than