Chương 7: Thời Gian Dưới Vùng Tĩnh Lặng
Vùng Tĩnh Lặng trong Hố Đen Vĩnh Cửu là một khoảng không gian kỳ lạ, nơi mọi thứ dường như đóng băng giữa dòng chảy hỗn loạn của vũ trụ. Lăng Vân đứng trên mỏm đá trôi nổi, ánh mắt dán chặt vào khay gà vàng óng được Phượng Nhi đặt giữa luồng khí nóng rực. Theo lời nàng, thời gian ở đây bị bẻ cong – 100 ngày trong Vùng Tĩnh Lặng chỉ tương đương vài khắc bên ngoài. Nếu mọi thứ suôn sẻ, Gà Quay Vạn Độ sẽ sớm hoàn thiện, đủ để dụ kiến thần thánh – hy vọng duy nhất để tiêu diệt người ngoài hành tinh cấp độ 10.
Phía sau hắn, "Tàu Gà Rơi" lơ lửng trong không gian méo mó, động cơ vừa được Tiểu Hắc sửa chữa tạm thời vẫn phát ra những tiếng rít yếu ớt. Con báo tinh ngồi dựa vào thành tàu, tay cầm cờ lê, ánh mắt thèm thuồng nhìn khay gà. "Ngươi chắc là không được ăn nó chứ?" Tiểu Hắc lẩm bẩm, nước dãi chảy dài trên bộ lông xám. "Mùi thơm thế này, để dành cho lũ kiến thì phí quá!"
Lăng Vân quay lại, nở một nụ cười nhạt. "Nếu ngươi muốn thử sức với người ngoài hành tinh cấp độ 10, cứ việc ăn. Nhưng ta không đảm bảo ngươi sống sót qua một ý nghĩ của hắn đâu."
Tiểu Hắc rùng mình, móng vuốt gõ nhịp lên sàn tàu. "Thôi, ta đùa đấy! Nhưng mà... bao giờ xong vậy? Ta ngửi mùi này thêm một khắc nữa là phát điên mất!"
Phượng Nhi, đứng cạnh Lăng Vân, phe phẩy cây quạt nhỏ, cười khẽ. "Kiên nhẫn chút đi, con báo ngốc. Vùng Tĩnh Lặng không giống bên ngoài – thời gian ở đây không tuân theo quy luật thông thường. Nhưng ta ước tính, chỉ cần thêm một khắc nữa, 100 ngày sẽ trôi qua."
Lăng Vân gật đầu, ánh mắt không rời khay gà. Hắn cảm nhận được nhiệt độ khủng khiếp từ hố đen – hàng triệu độ, đủ để nướng con gà mà không cần phép thuật, đúng như yêu cầu của kiến thần thánh. Nhưng trong lòng hắn vẫn dâng lên một nỗi bất an. Hắn nhớ lại ánh mắt trống rỗng của người ngoài hành tinh cấp độ 10, cái cách hắn hủy diệt hành tinh Linh Thú chỉ bằng một ý nghĩ. Nếu Gà Quay Vạn Độ không đủ để dụ kiến thần thánh, hoặc nếu kiến thần thánh không thể tiêu diệt hắn, thì mọi hy sinh – của Ẩn Thánh, của chính họ – sẽ thành vô nghĩa.
Phượng Nhi nhận ra sự trầm tư của Lăng Vân. Nàng bước đến gần, trường bào đỏ tung bay nhẹ trong không gian tĩnh lặng, mùi hương nhè nhẹ từ nàng hòa lẫn với mùi thơm của gà quay. "Ngươi lo lắng à?" Nàng hỏi, giọng trong trẻo nhưng mang theo chút quan tâm.
Lăng Vân không đáp ngay. Hắn nhìn nàng, đôi mắt đỏ rực của nàng phản chiếu ánh sáng từ hố đen, và trong khoảnh khắc đó, hắn thấy một sự đồng điệu kỳ lạ. "Ta không sợ thất bại," hắn cuối cùng lên tiếng, giọng trầm nhưng chân thành. "Ta sợ không kịp. Huyền Thiên Giới... sư phụ, đồng môn, tất cả những gì ta từng bảo vệ... Nếu ta chậm một bước, mọi thứ sẽ mất."
Phượng Nhi ngừng phe phẩy quạt, đôi mắt nàng thoáng buồn. "Ta hiểu," nàng nói, giọng nhẹ như gió thoảng. "Ta cũng từng nghĩ mình có thể bảo vệ Hỏa Diệm Giới. Nhưng khi chúng đến – những kẻ giống như người ngoài hành tinh của ngươi – ta chỉ có thể trốn chạy. Ta không muốn ngươi phải chịu cảm giác đó."
Lăng Vân nhìn nàng, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Hắn không ngờ rằng cô gái này, với vẻ ngoài rực rỡ và tính cách tinh nghịch, lại mang trong mình nỗi đau tương tự hắn. Hắn đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Chúng ta sẽ không trốn. Không lần này. Ta tin vào Gà Quay Vạn Độ – và ta tin vào ngươi."
Phượng Nhi mỉm cười, một nụ cười vừa buồn vừa ấm áp. "Ngốc mà đáng yêu," nàng nói, giọng tinh nghịch trở lại. "Được thôi, ta sẽ không để ngươi thất vọng. Nhưng nếu thành công, ngươi phải mời ta ăn gà quay – không phải loại cho kiến đâu nhé!"
Lăng Vân bật cười, lần đầu tiên trong suốt hành trình hắn cảm thấy nhẹ lòng. "Thành giao."
Thời gian trôi qua trong im lặng, chỉ có tiếng rít yếu ớt từ "Tàu Gà Rơi" và tiếng quạt của Phượng Nhi vang lên đều đặn. Rồi đột nhiên, khay gà rung lên nhẹ, luồng khí nóng quanh nó bùng lên dữ dội trước khi tan đi. Phượng Nhi vung quạt, kéo khay về phía họ. Khi nó đáp xuống mỏm đá, cả ba người đều sững sờ.
Con gà không chỉ vàng óng mà còn tỏa ra một ánh sáng nhè nhẹ, như thể được tẩm một thứ năng lượng cổ xưa. Mùi thơm ngát lan tỏa, mạnh mẽ đến mức Tiểu Hắc suýt ngã khỏi tàu vì mải hít hà. Lăng Vân cúi xuống, thần thức quét qua – không có linh lực, không có phép thuật, chỉ là một con gà bình thường được nướng hoàn hảo ở nhiệt độ 1 triệu độ trong 100 ngày, không cháy đen.
"Gà Quay Vạn Độ..." Lăng Vân lẩm bẩm, giọng run lên vì xúc động. Hắn nhớ đến Ẩn Thánh, người đã hy sinh để đưa họ đến bước này. "Chúng ta làm được rồi."
Phượng Nhi gật đầu, ánh mắt lấp lánh. "Đúng như cổ thư nói. Giờ chỉ cần tìm kiến thần thánh."
Tiểu Hắc nhảy dựng lên, vỗ tay vào lưng Lăng Vân. "Tuyệt vời! Giờ thì đi thôi! Ta không muốn ngửi mùi này mà không được ăn thêm một khắc nào nữa!"
Nhưng trước khi họ kịp quay về tàu, một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ sâu trong hố đen. Không gian rung chuyển, và từ bóng tối, một bóng dáng gầy gò bước ra. Người ngoài hành tinh cấp độ 10 xuất hiện, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào khay gà. Hắn không nói gì, nhưng một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn khiến mỏm đá dưới chân Lăng Vân nứt ra, suýt kéo cả ba người rơi xuống vực thẳm.
"Chết tiệt!" Tiểu Hắc hét lên, nhảy về phía tàu. "Hắn biết chúng ta làm gì à?!"
Phượng Nhi vung quạt, tạo ra một luồng gió nóng đẩy lùi áp lực từ hố đen, nhưng khuôn mặt nàng tái đi. "Hắn... cảm nhận được Gà Quay Vạn Độ," nàng nói, giọng run nhẹ. "Hắn đến để ngăn chúng ta."
Lăng Vân nắm chặt kiếm Huyền Thiên, đứng chắn trước khay gà. Hắn nhìn người ngoài hành tinh, cảm nhận được sự khủng khiếp từ sinh vật ấy – yếu ớt nhưng mang sức mạnh hủy diệt vượt ngoài tưởng tượng. "Hắn sẽ không lấy được nó," hắn nói, giọng kiên định. "Không khi ta còn đứng đây."
Người ngoài hành tinh giơ tay lên, và một luồng sáng đen bắn ra, nhắm thẳng vào khay gà. Lăng Vân vung kiếm, dùng sức mạnh thể chất thuần túy để đánh bật luồng sáng, nhưng cú va chạm khiến hắn lùi lại vài bước, tay run lên vì áp lực. Phượng Nhi lao đến, quạt mạnh hơn, tạo ra một bức tường gió nóng bảo vệ họ.
"Ngươi không thể đánh bại hắn như thế!" Nàng hét lên, ánh mắt lo lắng. "Hắn kháng mọi phép thuật, và sức mạnh của hắn... không phải thứ chúng ta có thể chống lại trực diện!"
"Ta biết," Lăng Vân đáp, thở hổn hển. "Nhưng ta không cần đánh bại hắn – chỉ cần giữ con gà cho đến khi chúng ta tìm được kiến thần thánh."
Tiểu Hắc, từ trong tàu, hét lên: "Động cơ chạy rồi! Lên tàu nhanh, trước khi hắn xóa sổ chúng ta!"
Lăng Vân ôm khay gà, kéo Phượng Nhi lao về phía "Tàu Gà Rơi". Người ngoài hành tinh không đuổi theo ngay, chỉ đứng đó, đôi mắt trống rỗng nhìn họ rời đi. Nhưng Lăng Vân biết, đó không phải rút lui – đó là lời cảnh báo. Hắn cảm nhận được một ý nghĩ cuối cùng từ sinh vật ấy, lạnh lẽo và rõ ràng: "Các ngươi không thể dừng ta."
Khi con tàu lao ra khỏi Hố Đen Vĩnh Cửu, Lăng Vân đặt khay gà lên bàn, tay vẫn run nhẹ. Phượng Nhi ngồi xuống cạnh hắn, thở hổn hển, đôi mắt đỏ rực lấp lánh một tia quyết tâm. "Hắn mạnh hơn ta tưởng," nàng nói, giọng trầm xuống. "Nhưng chúng ta có Gà Quay Vạn Độ. Chúng ta có cơ hội."
Lăng Vân gật đầu, tay đặt lên vai nàng. "Cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, ta đã không giữ được nó."
Phượng Nhi mỉm cười, một nụ cười ấm áp giữa cơn bão tố. "Ngốc mà đáng yêu. Nhưng lần sau, đừng đứng chắn trước mặt ta thế nữa – ta không muốn mất thêm ai đâu."
Tiểu Hắc, từ buồng điều khiển, quay lại hét lên: "Hai người định tán tỉnh đến bao giờ? Tìm kiến thần thánh đi, ta sắp chết đói vì mùi gà này rồi!"
Lăng Vân và Phượng Nhi bật cười, và trong khoảnh khắc đó, họ cảm thấy một chút hy vọng giữa bóng tối đang bao trùm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro