Epilogue: Dấu Vết Còn Lại


Nhiều năm sau ngày Lăng Vân và Phượng Nhi đoàn tụ, Huyền Thiên Giới trở thành một vùng đất thanh bình chưa từng có. Những ngọn núi trôi nổi giữa mây vẫn lấp lánh ánh sáng vàng nhạt, nhưng giờ đây, tiếng cười của trẻ con và mùi gà quay thơm ngát từ ngôi nhà nhỏ trên đỉnh Vạn Đỉnh đã trở thành biểu tượng của sự sống và hạnh phúc. Lăng Vân, giờ là một người cha hiền từ, ngồi trên hiên nhà, tay cầm kiếm Huyền Thiên đã phủ bụi, ánh mắt tím lấp lánh khi nhìn hai đứa con – Tiểu Vân và Tiểu Nhi – chơi đùa cùng Tiểu Hắc. Phượng Nhi đứng bên, tay cầm khay gà quay mới ra lò, mỉm cười dịu dàng khi đặt nó xuống bàn.

"Ngốc mà đáng yêu," nàng trêu, giọng tinh nghịch như ngày nào. "Ngươi định ngồi đó ngắm mãi sao? Ăn đi, gà nguội là ta không làm lại đâu!"

Lăng Vân bật cười, kéo nàng ngồi xuống cạnh mình. "Ta ngắm gia đình mình thôi. Có ngươi, có bọn trẻ, có cả Tiểu Hắc – ta còn mong gì hơn?" Hắn ôm nàng, cảm nhận luồng khí tức đỏ rực từ thần hồn nàng vẫn hòa lẫn với hắn, dấu ấn của tình yêu vượt qua tiền kiếp.

Tiểu Hắc, đang bị lũ trẻ kéo đuôi, gầm gừ vui vẻ: "Ta không mong gì hơn ngoài gà quay mỗi ngày! Nhưng mà, Lăng Vân, ngươi nợ ta một lời giải thích – Ẩn Thánh đâu rồi? Hắn hy sinh cho Gà Quay Vạn Độ, mà giờ chúng ta sống vui thế này, ta thấy hơi có lỗi!"

Lăng Vân im lặng, ánh mắt thoáng trầm xuống. Hắn nhớ lại Ẩn Thánh – người đã lao vào đàn kiến thần thánh để hoàn thiện Gà Quay Vạn Độ, người mà hắn tưởng đã chết trong vụ nổ ánh sáng trắng. Nhưng gần đây, trong những giấc mơ của hắn qua Đạo Cảnh, một bóng dáng mờ ảo cứ xuất hiện – không phải Phượng Nhi, không phải Diệt Chủ, mà là một người quen thuộc, mang khí tức của kiến thần thánh.

"Ta cũng không chắc," Lăng Vân cuối cùng đáp, giọng trầm. "Nhưng ta có cảm giác... hắn chưa chết."

Phượng Nhi nhíu mày, tay siết chặt tay hắn. "Ý ngươi là sao? Hắn mất trong vụ nổ, ta thấy rõ mà."

Lăng Vân chưa kịp trả lời thì một rung động nhỏ lan qua Huyền Thiên Giới. Từ bầu trời, một luồng sáng trắng nhè nhẹ rơi xuống, hóa thành một bóng người đứng giữa không trung. Đó là Ẩn Thánh – nhưng không phải Ẩn Thánh mà họ từng biết. Cơ thể ông giờ tỏa ra ánh sáng trắng tinh khiết, giống như kiến thần thánh, đôi mắt sáng rực như những ngôi sao. Ông nhìn Lăng Vân, mỉm cười nhạt: "Ngươi làm tốt lắm, Lăng Vân. Ta không chết – ta hòa vào kiến thần thánh, trở thành một phần của chúng. Khi Phượng Nhi tách ra khỏi Diệt Chủ, ta cũng được giải phóng."

Lăng Vân đứng dậy, tay run lên vì kinh ngạc và xúc động. "Ẩn Thánh... Ngươi sống thật sao? Tại sao không trở về sớm hơn?"

Ẩn Thánh lắc đầu, ánh sáng quanh ông rung lên nhè nhẹ. "Ta không thuộc về đây nữa. Ta là một phần của sáng tạo – ta phải đi, để tìm câu trả lời về Kẻ Sáng Tạo, về nguồn gốc của tất cả. Nhưng ta đến để nói lời tạm biệt... và để lại một món quà."

Ông giơ tay, một viên ngọc nhỏ – nửa trắng, nửa đỏ – rơi xuống tay Lăng Vân. "Đây là ý chí cuối cùng của kiến thần thánh và Phượng Nhi. Giữ nó, nó sẽ bảo vệ Huyền Thiên Giới."

Phượng Nhi bước tới, nước mắt lấp lánh trong mắt. "Cảm ơn ngươi, Ẩn Thánh. Vì tất cả."

Ẩn Thánh gật đầu, rồi quay đi, hóa thành luồng sáng trắng bay về phía chân trời xa xôi. Giọng ông vang vọng: "Hạnh phúc của các ngươi là đủ. Nhưng vũ trụ còn nhiều bí ẩn – ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại."

Lăng Vân ôm Phượng Nhi, nhìn viên ngọc trong tay. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ từ nó – không chỉ của Phượng Nhi, mà còn của Ẩn Thánh, của Diệt Chủ, của Kẻ Sáng Tạo. Hắn mỉm cười, thì thầm: "Có lẽ hành trình chưa kết thúc thật."

Tiểu Hắc nhảy tới, hét lên: "Gặp lại là sao? Hắn đi đâu? Mà thôi, có gà là ta vui rồi!"

Phượng Nhi bật cười, kéo Lăng Vân và Tiểu Hắc vào nhà. Họ sống hạnh phúc bên nhau, nhưng trong lòng Lăng Vân, một câu hỏi vẫn lơ lửng: Ẩn Thánh đi đâu? Và điều gì đang chờ đợi ở phía chân trời xa xôi ấy?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #siêu#than