CHƯƠNG 13
Chúng ta ra đời như một giấc ngủ quên
Linh hồn ta như những vì sao sáng
Những linh hồn đều có nơi nương náu
Và đến từ một miền rất xa xăm.
Không hoàn toàn lãng quên
Không hoàn toàn trần trụi
Chúng ta đến và để lại vệt mây dài vinh quang.
Gia đình chúng ta chính là Đấng Chúa Trời
Suốt thời thơ ấu, chúng ta đã bị thiên đường lừa dối!
WILLIAM WORDSWORTH
Măc dù đã thành công trong việc hồi tưởng một vài kiếp sống quá khứ, Elizabeth vẫn đau đáu với nỗi buồn của mình. Về lý trí, cô đã bắt đầu chấp nhận khái niệm về tính liên tục của linh hồn và sự tái xuất của ý thức trong các thân xác tiếp theo. Cô đã trải qua cuộc hội ngộ với những người bạn linh hồn trong cuộc hành trình này. Nhưng ký ức đã không mang mẹ cô trở lại, về mặt vật chất thì không. Cô không thể ôm bà và nói chuyện với bà. Cô nhớ mẹ mình vô cùng.
Trong buổi trị liệu lần này, tôi đã quyết định thử một điều gì đó khác biệt, điều mà tôi đã làm với những bệnh nhân khác và đem lại những mức độ thành công khác nhau. Như thường lệ, tôi sẽ giúp Elizabeth rơi vào trạng thái thư giãn sâu. Sau đó, tôi sẽ hướng dẫn cô hình dung ra một khu vườn xinh đẹp, bước vào đó và nghỉ ngơi. Khi cô đang nghỉ ngơi, tôi sẽ gợi ý rằng có một vị khách đang ở trong vườn và Elizabeth có thể kết nối với người này bằng suy nghĩ, giọng nói, ánh mắt, cảm xúc, hoặc bất kỳ cách nào khác.
Mọi thứ mà Elizabeth trải qua kể từ thời điểm này đều xuất phát từ tâm trí của chính cô, không phải từ những lời đề nghị của tôi.
Cô đắm chìm trên chiếc ghế tựa bằng da quen thuộc và nhanh chóng bước vào trạng thái thôi miên sâu. Tôi đếm ngược từ mười đến một, giúp cô chìm sâu hơn nữa. Cô tưởng tượng mình đang đi xuống một cầu thang xoắn ốc. Khi bước đến bậc cuối cùng, cô hình dung ra một khu vườn trước mặt. Cô bước vào khu vườn và tìm thấy một nơi để nghỉ ngơi. Tôi đã nói với cô về vị khách mới đến, và chúng tôi cùng chờ đợi.
Một lát sau, cô nhận ra rằng một vầng ánh sáng đẹp đẽ đang đến gần. Trong văn phòng yên tĩnh, Elizabeth bắt đầu khóc nức nở.
"Sao cô lại khóc?" Tôi hỏi.
"Đó là mẹ tôi... Tôi có thể thấy bà ấy trong vầng ánh sáng kia. Trông bà ấy rất đẹp và trẻ trung."
Khi nói chuyện trực tiếp với mẹ mình, cô nói thêm, "Được gặp lại mẹ thế này thật tuyệt vời."
Elizabeth vừa mỉm cười vừa rơi lệ.
"Cô có thể nói chuyện với bà ấy, giao tiếp với bà ấy", tôi nhắc Elizabeth. Tôi không nói gì thêm vào lúc này vì tôi không muốn can thiệp vào cuộc hội ngộ của họ. Đây không phải hồi tưởng của Elizabeth, cũng không phải là cô đang xem xét lại những sự kiện đã xảy ra. Cô đang trải nghiệm những điều hoàn toàn mới.
Cuộc gặp với mẹ cô đã diễn ra một cách sống động và đầy cảm xúc trong tâm trí của Elizabeth. Cuộc đoàn tụ này tồn tại quá mạnh mẽ trong cô, khiến tính chân thực của trải nghiệm này tăng lên đáng kể. Nỗi đau của cô giờ đã có khả năng được chữa lành.
Chúng tôi ngồi lặng yên trong vài phút, sự im lặng đôi khi bị ngắt quãng bởi những tiếng thở dài khe khẽ. Thỉnh thoảng, tôi có thể thấy một giọt nước mắt chảy xuống má Elizabeth. Cô mỉm cười rất nhiều. Cuối cùng, cô bắt đầu nói.
"Bà ấy đã đi rồi, Elizabeth nói một cách bình tĩnh. "Bà ấy phải đi, nhưng bà ấy sẽ trở lại" Elizabeth vẫn giữ được vẻ thư thái với đôi mắt nhắm nghiền khi chúng tôi tiếp tục nói chuyện. "Bà ấy có giao tiếp với cô không?" Tôi hỏi.
"Có, bà ấy nói với tôi nhiều điều. Bà ấy bảo tôi tin tưởng vào bản thân. Bà ấy nói, "Hãy tin vào chính mình. Mẹ đã dạy cho con mọi thứ mà con cần biết!"
"Điều này có nghĩa gì với cô?"
"Tôi phải tin vào những cảm xúc của chính mình và không để cho người khác lấn át... đặc biệt là đàn ông", cô trả lời dứt khoát.
"Bà ấy nói rằng những người đàn ông đó lợi dụng tôi vì tôi không có đủ niềm tin vào bản thân, và chính tôi đã để cho họ làm vậy. Tôi đã cho họ quá nhiều quyền lực, đồng thời tước đoạt đi quyền lực của chính mình. Tôi phải dừng việc đó lại."
"Chúng ta đều giống nhau. Linh hồn chẳng phải là nam, cũng không phải là nữ. Con xinh đẹp và mạnh mẽ
như bất kỳ linh hồn nào khác trong vũ trụ. Đừng quên điều này. Đừng để bị phân tâm bởi hình dạng vật chất của linh hồn" Đó là những gì bà ấy nói"
"Bà ấy còn nói gì nữa không?"
"Có, còn nhiều nữa, cô trả lời, nhưng không nói thêm chỉ tiết.
"Bà ấy nói gì? Tôi hỏi.
"Bà ấy yêu thương tôi vô cùng", Elizabeth khẽ nói. "Bà ấy vẫn ổn. Bà ấy đang giúp đỡ nhiều linh hồn khác... Bà ấy sẽ luôn ở đó chờ tôi... Còn một điều nữa"
"Đó là gì?"
"Phải kiên nhẫn. Một chuyện gì đó rất quan trọng sẽ sớm xảy ra. Và tôi phải tin tưởng vào bản thân"
"Chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Tôi không biết", cô trả lời nhẹ nhàng. "Nhưng khi đó, tôi sẽ tin tưởng bản thân mình", cô nói thêm với
một vẻ quyết tâm mà trước đây tôi chưa bao giờ thấy.
*Thanksforsupporttingus*
Ngồi trong căn phòng màu xanh lá cây của chương trình Donahue, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng siêu thực. Ở đây có Jenny Cockeu, một người phụ nữ bốn mươi mốt tuổi đến từ nước Anh, ngồi cùng với
con trai bà, Sonny, bảy mươi lăm tuổi, và con gái bà, Phyllis, lúc đó đã sáu mươi chín tuổi. Câu chuyện của họ thậm chí còn thuyết phục hơn so với Bridey Murphy, một trường hợp luân hồi nổi tiếng.
Ngay từ khi còn nhỏ, Jenny đã biết rằng trong một kiếp sống gần đây cô đã chết đột ngột, để lại tám đứa trẻ mồ côi. Cô biết chỉ tiết sự thật về cuộc sống vào thế kỷ 20 của họ ở vùng nông thôn Ireland. Tên của cô trong kiếp sống đó là Mary.
Gia đình Jenny khá cưng chiều cô, nhưng họ không quá dư dả hoặc thừa sự quan tâm để tin vào những câu chuyện hoang đường của một đứa trẻ, về một cuộc sống đói nghèo và thảm kịch ở Ireland cách đây nhiều thập kỷ. Jenny lớn lên mà không biết liệu hồi ức sống động của cô có phải là thật hay không.
Cuối cùng, Jenny đã có các nguồn lực để bắt tay vào những nghiên cứu của mình. Cô tìm thấy năm trong số tám đứa con của Mary Sutton, một phụ nữ Ireland đã mất năm 1932 vì biến chứng sau khi sinh đứa con thứ tám. Con của Mary Sutton đã xác nhận rất nhiều ký ức vô cùng chi tiết của Jenny. Họ dường như bị thuyết phục rằng Jenny thực sự là Mary, người mẹ "đã chết" của họ.
Và tôi đang theo dõi cuộc hội ngộ của họ, trong căn phòng màu xanh lá cây của chương trình Donahue.
Tâm trí tôi chuyển động và tôi như đang thấy phần đầu tiên của một chương trình truyền hình cũ có tên là Ben Casey. Đây là một chương trình về y học vào cuối những năm 1oso, đầu những năm 1o6o. Mẹ tôi, bằng sự tinh tế của mình, đã khuyến khích tôi xem chương trình này, điều này đã ảnh hưởng rất nhiều đến quyết định lựa chọn theo đuổi sự nghiệp y dược của tôi sau đó.
Chương trình Ben Casey luôn bắt đầu với những hình tượng phổ quát. Vị cố vấn giải phẫu thần kinh học đã luống tuổi của tiến sỹ Ben Casey nói qua điện thoại, "Đàn ông... Đàn bà... Sinh... Tử... Vô tận" Hoặc một cái gì đó tương tự. Những bí ẩn phổ quát, những câu đố không lời giải. Ngồi trong căn phòng màu xanh lá cây theo dõi "Donahue" với tư cách là một chuyên gia về tiền kiếp, tôi đã nhận được những câu trả lời mà ngày ấy chàng trai trẻ Ben Casey và tất cả những người khác đau đầu tìm kiếm.
Đàn ông? Đàn bà? Trong suốt những kiếp sống của mình, chúng ta thay đối giới tính, tôn giáo và chủng tộc để học hỏi về mọi mặt. Nơi đây là trường học của tất cả chúng ta. Sinh? Nếu không bao giờ thực sự chết đi, chúng ta cũng sẽ không bao giờ thực sự được sinh ra. Tất cả chúng ta đều bất tử, thiêng liêng và không thể bị hủy diệt. Cái chết chỉ giống như đi qua cánh cửa để vào một căn phòng khác. Chúng ta liên tục quay trở lại để học một số bài học, hoặc những đặc điểm, chẳng hạn như tình yêu... lòng vị tha... sự thấu hiểu... tính kiên nhẫn... sự hiểu biết... bất bạo động... Chúng ta cũng phải học từ bỏ một số thứ, chẳng hạn như nỗi sợ hãi... sự nóng giận... lòng tham... sự thù ghét... tính kiêu ngạo... cái tôi... những hệ quả của lối tư duy cũ. Sau đó, chúng ta có thể tốt nghiệp và rời khỏi ngôi trường này. Chúng ta có vô vàn thời gian trên thế giới này để học hỏi và từ bỏ những điều đó. Chúng ta là bất tử; chúng ta là vô hạn; chúng ta có bản chất của Thượng đế.
Khi tôi nhìn Jenny và những người con già nua của cô, thậm chí còn có nhiều điều khác nữa nảy sinh trong đầu tôi.
"Gieo nhân nào, gặt quả ấy." Khái niệm về nghiệp được truyền tải rõ ràng từng chữ trong tất cả các tôn giáo lớn. Một tri thức cổ. Chúng ta chịu trách nhiệm với chính mình, với người khác, với cộng đồng, và với hành tinh này.
Được thúc đẩy bởi nhu cầu chăm sóc và bảo vệ con cái, Jenny đã bị kéo trở lại bên họ một lần nữa. Chúng ta không bao giờ mất đi những người thân yêu của mình. Chúng ta sẽ trở lại bên nhau hết lần này đến lần khác. Tình yêu quả thực là một loại năng lượng có sức gắn kết mạnh mẽ đến diệu kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro