CHƯƠNG 19
Những năm tháng rong ruổi trên lưng ngựa
Đã chôn vùi thế giới dưới mồ sâu
Nàng giờ là nô lệ Ki tô giáo,
Còn ta thì trở thành một vị vua.
Nàng bị ta bắt về và ruồng bỏ
Lòng tự trọng cũng bị ta đạp đổ...
Hàng nghìn mặt trời đã lặn rồi mọc lên
Kể từ đó, ngay phía trên nấm mộ
Sắc lệnh của vị vua Babylon
Đã định đoạt nàng, cô gái nô lệ cũ.
Niềm tự tôn ta từng đạp dưới chân,
Nay chà đạp lên chính ta khốn khổ.
Nỗi oán hận kéo dài như án tử,
Bởi nàng yêu, mà chẳng nói lời yêu.
Ta tự tổn thương mình vì cho rằng nàng không chung thủy
Và ta tự tổn thương mình vô nghĩa.
WILLIAM ERNESL HENLEY
Elizabeth thất vọng và chán nản. Mối lương duyên mới của cô kết thúc chỉ sau hai lần hẹn hò. Bob tránh mặt cô. Cô tình cờ quen biết anh qua công việc, tới nay đã được hơn một năm. Anh ta thành đạt, đẹp trai và có chung nhiều sở thích với cô. Anh nói với cô rằng mối quan hệ ngoài luồng của anh với một người phụ nữ đã có gia đình vừa kết thúc. Bob đã có một số mối quan hệ chóng vánh với những người phụ nữ khác, nhưng dường như ở những người này luôn có một cái gì đó thiếu hụt. Theo anh ta, họ sẽ dần lộ ra sự hời hợt, thiếu khôn ngoan hoặc khác biệt về giá trị quan và anh ta sẽ kết thúc mối quan hệ đó. Cô tình nhân đã có chồng của anh ta sẽ luôn luôn chấp nhận nối lại quan hệ. Chồng cô giàu có, nhưng mối quan hệ của họ thiếu niềm đam mê. Cô sẽ không bỏ chồng mình cũng như cuộc sống sung túc.
"Em không giống với những người khác", Bob thề thốt với Elizabeth. "Chúng ta có nhiều điểm chung hơn" Anh ta nói với Elizabeth rằng cô thông minh hơn bất kỳ người nào khác, cô cũng xinh đẹp hơn, và rằng anh biết mối quan hệ của họ có thể kéo dài.
Elizabeth tự thuyết phục mình rằng Bob nói đúng. "Anh ấy vẫn luôn ở đó vậy mà mình chưa bao giờ thực sự để ý", cô nghĩ. "Đôi khi câu trả lời ở ngay trước mắt nhưng chúng ta vẫn không nhìn thấy.
Cô quên mất rằng lý do khiến cô không bao giờ thực sự để ý đến Bob và vẻ ngoài bóng bẩy của anh ta là vì cô không thực sự có cảm xúc với anh ta. Cô quá cô đơn nên cần vòng tay của một người đàn ông. Cô nghe theo lý trí của mình và phớt lờ lời cảnh báo của trái tim.
Cuộc hẹn đầu tiên của họ rất hứa hẹn. Họ cùng ra ngoài ăn tối, xem một bộ phim hay và trò chuyện với nhau rất thân mật, trong khi ngắm nhìn sóng biển xô bờ dưới ánh sáng lạnh của Mặt Trăng sắp tròn đầy. "Tôi phải lòng em mất rồi", anh ta nói với cô, trêu chọc cô bằng một lời hứa sẽ không bao giờ được thực hiện. Lý trí của cô lắng nghe chăm chú từng câu từng chữ, phớt lờ đi sự hờ hững của trái tim.
Cuộc hẹn thứ hai cũng ổn. Cô đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, và cô cảm thấy rằng anh ta cũng vậy. Tình cảm của anh ta có vẻ chân thật, và anh ta bóng gió đến chuyện tình dục. Nhưng anh ta đã không bao giờ gọi lại.
Cuối cùng cô đã gọi cho anh ta. Anh ta nói rằng mình muốn gặp lại cô nhưng anh ta rất bận, và rất khó để chọn một thời điểm chính xác. Anh ta đảm bảo với cô rằng tình cảm của mình không hề thay đổi. Anh ta muốn gặp cô, nhưng lại không thể nói với cô là khi nào.
"Tại sao tôi luôn luôn chọn phải những kẻ thất bại?" Cô hỏi tôi. "Tôi bị làm sao vậy chứ?"
"Không phải cô toàn chọn những kẻ thất bại, tôi nói với cô. "Đây là một người đàn ông đẹp trai và thành đạt, người đã nói với cô rằng anh ta quan tâm đến cô và sẵn sàng cho một mối quan hệ. Đừng đổ lỗi cho bản thân" Dù không nói ra, nhưng trong lòng tôi biết cô nói đúng. Cô đã chọn một kẻ thất bại, trong trường hợp này là một kẻ thất bại về tình cảm. Hóa ra anh ta không thể từ bỏ cảm giác an toàn mà cô tình nhân đã kết hôn của mình đem lại. Anh ta đã lựa chọn cách duy trì sự phụ thuộc và "an toàn". Elizabeth trở thành nạn nhân của nỗi sợ hãi và sự thiếu can đảm của anh ta. Muộn còn hơn không, tôi nghĩ. Elizabeth rất mạnh mẽ; cô sẽ vượt qua.
Elizabeth hỏi liệu chúng tôi còn thời gian để hồi quy không. Cô có thể cảm nhận được thứ gì đó quan trọng đang ở rất gần, và cô nóng lòng tìm ra, vì vậy chúng tôi tiến hành hồi quy.
Sau khi cô bước vào một kiếp sống cổ đại, tôi không chắc chúng tôi đã đưa ra quyết định đúng đắn.
Cô nhìn thấy một vùng đất rộng lớn với những đồng bằng hơi mấp mô và những ngọn đồi bằng phẳng. Một vùng đất với những con vật trông như bò Tây Tạng và những chú ngựa nhỏ mình nhưng nhanh nhẹn, những túp lều lớn hình tròn và những người du mục lang thang. Đó là một vùng đất đầy đam mê, và cũng là một vùng đất bạo lực.
Chồng cô cũng như hầu hết những người đàn ông khác đều đi vắng, họ đi săn bắn hoặc cướp bóc. Kẻ địch tấn công, ngồi trên lưng đàn ngựa và càn quét những người cố thủ yếu ớt. Bố mẹ chồng cô bị giết đầu tiên, gục xuống dưới những lưỡi kiếm to bản và sắc nhọn. Ngay sau đó, con cô bị một gã cầm giáo đâm chết. Một cơn rùng mình khiến tinh thần cô chấn động. Cô cũng muốn chết, nhưng định mệnh lại không cho cô chết. Vì quá xinh đẹp, cô bị đám chiến binh trẻ bắt về và trở thành vật sở hữu của kẻ cầm đầu. Một vài phụ nữ trẻ khác cũng được tha chết.
"Giết tôi đi!" Cô cầu xin kẻ đã bắt mình, nhưng hắn không đồng ý.
"Giờ nàng là vợ ta", hắn nói ngắn gọn. "Và sẽ sống trong lều của ta."
Ngoại trừ chồng cô, người mà cô sẽ không bao giờ gặp lại, tất cả những người thân của cô đều đã chết. Cô không còn lựa chọn nào. Cô đã cố gắng trốn thoát vài lần, nhưng rồi nhanh chóng bị bắt lại. Nỗ lực tự tử của cô cũng bất thành.
Cô dần trở nên chai sạn và nỗi đau buồn của cô biến thành một sự oán giận âm ỉ khôn nguôi, nuốt chửng trái tim biết yêu thương của cô. Tỉnh thần cô khô héo, và cô gần như chỉ sống dật dờ qua ngày tháng, một trái tim chai sạn mắc kẹt trong một cơ thể sống. Không có nhà tù nào tàn nhẫn và chật hẹp hơn thế.
"Chúng ta hãy quay ngược thời gian, tôi đề nghị. "Hãy quay trở lại thời điểm trước khi ngôi làng của cô bị đột kích" Tôi đếm ngược từ ba đến một.
"Cô thấy gì?" Tôi hỏi.
Khuôn mặt cô trở nên thanh thản và yên bình khi cô nhớ lại những ngày tháng thơ ấu nô đùa cùng cậu bé mà sau này cô sẽ lấy làm chồng. Cô yêu người bạn thanh mai trúc mã này vô cùng, và anh cũng đáp trả lại cô một tình yêu như thế. Cô cảm thấy thật bình an.
"Cô có nhận ra người đàn ông mình đã kết hôn không? Nhìn vào mắt anh ta."
"Không", cô trả lời.
"Hãy nhìn những người khác trong làng. Cô có nhận ra ai không?"
Elizabeth nhìn kỹ người thân và bạn bè của mình trong kiếp sống đó.
"Có... Có, mẹ tôi ở đó!" Elizabeth reo lên với vẻ vui sướng. "Bà ấy là mẹ chồng tôi. Chúng tôi rất thân thiết.
Khi mẹ đẻ tôi qua đời, bà ấy đã nhận tôi làm con nuôi. Tôi nhận ra bà!"
"Cô có nhận ra ai khác nữa không?" Tôi hỏi.
"Bà ấy sống trong túp lều lớn nhất, có những lá cờ và lông vũ trắng", cô trả lời, phớt lờ câu hỏi của tôi.
Khuôn mặt cô tối sầm lại.
"Chúng cũng đã giết bà ấy!" Cô oán thán, quay trở lại vụ thảm sát.
"Ai đã giết bà ấy? Chúng đến từ đâu?"
"Từ phía Đông, bên ngoài bức tường... Đó cũng là nơi họ đã bắt tôi đến. "
"Cô có biết tên vùng đất họ sống không?"
Cô suy nghĩ về câu hỏi này. "Không. Có vẻ là một nơi nào đó ở châu Á, mạn phía Bắc. Hình như là ở phía Tây Trung Quốc... Chúng tôi có những đặc điểm của người phương Đông."
"Được rồi, tôi trả lời. "Chúng ta hãy tua thời gian về sau đó. Chuyện gì xảy ra với cô?"
"Cuối cùng tôi cũng được phép tự tử, sau khi tôi già đi và không còn hấp dẫn nữa", cô trả lời, không có nhiều cảm xúc. "Tôi nghĩ chúng đã chán tôi", cô nói thêm.
Giờ thì cô đã rời khỏi cơ thể đó và đang trôi nổi bồng bềnh.
Tôi yêu cầu cô xem xét lại kiếp sống đó. "Cô thấy những gì? Bài học trong kiếp sống này là gì? Cô đã học được gì?"
Elizabeth im lặng một lúc. Và rồi cô trả lời, "Tôi đã học được rất nhiều điều. Tôi thấm thía rằng cứ ôm lấy nỗi oán giận trong lòng là một việc ngu xuẩn. Lễ ra tôi nên làm quen với những đứa trẻ, hoặc người già, hoặc những người bệnh tật trong thị trấn của kẻ thù. Lẽ ra tôi nên chỉ bảo họ... yêu thương họ... nhưng tôi đã không cho phép bản thân yêu thương. Tôi không bao giờ cho phép bản thân nguôi đi nỗi hận thù. Tôi không cho phép bản thân mở lòng thêm lần nào nữa. Nhưng những đứa trẻ này, chúng vô tội. Chúng chỉ là những linh hồn bước vào thế giới này. Chúng không liên quan gì đến cuộc đột kích, đến cái chết của những người thân của tôi. Và tôi đã đổ lỗi cho cả những đứa trẻ đó. Tôi đã trút giận lên cả thế hệ sau, và điều này thật ngu xuẩn. Chúng có thể bị tổn thương, nhưng tôi mới là người bị tổn hại nhiều nhất... Tôi đã không cho phép bản thân mình yêu thương thêm một lần nào nữa." Cô dừng lại. "Dù tôi có rất nhiều tình yêu thương để trao đi"
Cô dừng lại một lần nữa, sau đó dường như có một giọng nói khác vang lên.
"Tình yêu giống như một loại chất lỏng", cô bắt đầu nói. "Nó lấp đầy những khe hở. Nó lấp đầy không gian
trống một cách tự nhiên. Chính chúng ta, chính loài người đã ngăn chặn điều đó bằng cách dựng lên những rào chắn sai lầm. Và khi tình yêu không thể lấp đầy trái tim và tâm trí chúng ta, khi chúng ta bị mất kết nối với linh hồn của mình, thứ được tạo thành từ tình yêu thương, thì tất cả chúng ta đều sẽ phát điên"
Tôi ngẫm về lời nói của cô. Tôi biết rằng tình yêu rất quan trọng, có lẽ là điều quan trọng nhất trên thế giới này. Nhưng tôi chưa bao giờ nhận ra rằng khi thiếu vắng tình yêu thương, chúng ta có thể trở thành những kẻ mất trí.
Tôi nhớ đến những thí nghiệm trên khỉ nổi tiếng của nhà tâm lý học, Tiến sỹ Harry Harlow, trong đó những con khỉ nhỏ khi bị tước đoạt cảm xúc, sự nuôi dưỡng, tình yêu thương, sẽ trở nên hoàn toàn phi xã hội, bệnh tật, hoặc thậm chí là chết. Chúng không thể sống sót mà không có những điều đó. Yêu thương không phải là một lựa chọn. Nó là một nhu cầu thiết yếu.
Tôi quay trở lại với Elizabeth. "Hãy thử nhìn về phía trước. Những điều cô đã học được khi đó có tác động như thế nào đến hiện tại? Và bằng cách nào mà những bài học này, những ký ức này có thể giúp cô cảm thấy hạnh phúc hơn, yên bình hơn, yêu thương nhiều hơn trong kiếp sống hiện tại?"
"Tôi phải học cách buông bỏ giận dữ thay vì giữ mãi trong lòng, tôi phải nhìn nhận nó, nhìn ra căn nguyên của nó và buông bỏ. Tôi cân phải tự do yêu thương, không cần khép lòng mình lại, nhưng tôi vẫn đang tìm kiếm. Tôi chưa tìm thấy ai đó để yêu một cách trọn vẹn, vô điều kiện. Dường như luôn có một vấn đề gì đó."
Cô im lặng chừng nửa phút. Đột nhiên cô cất tiếng nói trâm và chậm rãi hơn bình thường. Căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.
"Thượng đế cũng là một thực thể, Elizabeth bắt đầu lên tiếng. Cô lựa chọn từ ngữ một cách khó khăn. "Cùng một nguồn rung, một nguồn năng lượng. Sự khác biệt duy nhất là tốc độ rung. Vì vậy, Thượng đế, con người và đất đá có mối quan hệ tương tự như hơi nước, nước và băng. Tất cả mọi thứ đều có chung nguồn gốc. Tình yêu phá vỡ các rào cản và tạo ra sự thống nhất. Thứ tạo ra rào cản, chia cắt và khác biệt là sự thiếu hiếu biết. Bạn phải dạy cho họ những điều này."
Thông điệp dừng lại ở đó. Giờ thì Elizabeth đang nghỉ ngơi.
Tôi ngẫm nghĩ về những thông điệp của Catherine, có vẻ chúng rất giống với những lời nói của Elizabeth. Ngay cả căn phòng cũng trở nên lạnh lẽo khi Catherine truyền đạt những thông điệp đó, giống hệt như khi Elizabeth truyền đạt. Tôi suy nghĩ về lời nói của cô. Chữa bệnh thực chất là mang mọi thứ lại gần nhau, loại bỏ các rào cản. Sự chia cách chính là nguyên nhân gây hại. Tại sao khái niệm này lại khó nắm bắt đối với con người đến như vậy?
***
Mặc dù đã tiến hành hơn một nghìn phiên hồi quy về kiếp trước cho các cá nhân cũng như cho các nhóm, nhưng bản thân tôi chỉ được trải nghiệm hồi quy khoảng vài lần. Tôi đã nhớ được vài thứ trong những giấc mơ sinh động của mình hoặc trong một buổi tham gia shiatsu, hoặc bấm huyệt, điều trị. Một vài chuyện đã được đề cập trong các cuốn sách trước đây của tôi.
Khi vợ tôi, Carole, hoàn thành một khóa học về liệu pháp thôi miên để bổ sung kỹ năng hoạt động xã hội, cô ấy đã thực hiện một vài phiên hồi quy về kiếp trước cho tôi. Tôi muốn trải nghiệm chuyện này với một người được đào tạo tốt và có thể khiến tôi tin tưởng.
Tôi đã thực hành thiền định trong nhiều năm, nên tôi có thể rơi vào trạng thái thôi miên sâu một cách nhanh chóng. Khi những ký ức bắt đầu tràn ngập trong tâm trí tôi, chủ yếu là những hình ảnh khá sống động, giống như những hình ảnh trong giấc mơ của tôi.
Tôi thấy mình là con trai trong một gia đình Do Thái giàu có ở Alexandria, vào thời của Chúa Giêsu. Cộng đồng của chúng tôi, bằng cách nào đó mà tôi biết được rằng họ đã tài trợ chi phí cho những cánh cửa vàng khống lồ của Đền thờ lớn ở Jerusalem. Các môn học của tôi bao gồm tiếng Hy Lạp và triết lý của người Hy Lạp cổ đại, đặc biệt là những người theo triết học Plato và Aristotle.
Tôi hồi tưởng lại một đoạn thời gian trong kiếp sống đó, khi tôi cố gắng trau dồi kiến thức bằng cách du hành đến các cộng đồng sa mạc bí mật ở phía Nam cũng như những hang động ở Palestine và phía Bắc Ai Cập. Mỗi cộng đồng giống như một trung tâm giảng dạy, thường là kiến thức bí ẩn và bí truyền. Một trong số đó có lẽ là làng Essene.
Tôi đi rất đơn giản, chỉ mang theo một ít thức ăn và quần áo. Mọi thứ tôi cần đều được cung cấp trên đường đi. Gia đình tôi có tiền, không ai ở đây là không biết điều đó.
Những kiến thức tâm linh mà tôi có được ngày càng trở nên thú vị, và tôi rất thích chuyến hành trình này.
Trong vài tuần rong ruổi từ cộng đồng nay qua cộng đồng khác, một người đàn ông trạc tuổi tôi cũng nhập bọn. Anh ta cao hơn tôi và có đôi mắt nâu sẵm. Cả hai chúng tôi mặc áo choàng và quấn khăn trên đầu. Ở anh ta tỏa ra vẻ ôn hòa, và khi chúng tôi được những người thông thái trong làng dạy học, anh ta thấm nhuần giáo lý nhanh hơn tôi rất nhiều. Sau đó, anh ta sẽ dạy lại cho tôi khi chúng tôi cùng nhau đốt lửa trại trên sa mạc.
Sau một vài tuần, chúng tôi tạm biệt nhau. Tôi đi học ở một giáo đường Do Thái gần Kim Tự Tháp, còn anh ta đi về phía Tây.
Nhiều bệnh nhân của tôi, bao gồm cả Elizabeth và Pedro, đã nhớ lại kiếp sống ở khu vực Palestine cổ đại. Nhiều người thì nhớ lại kiếp sống ở Ai Cập.
Đối với tôi, cũng như đối với họ, những hình ảnh đó dường như rất sống động và khá chân thực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro