CHƯƠNG 20
Ôi chàng trai trẻ, kẻ tự huyễn hoặc mình bị thần linh ruồng rẫy, hãy biết cho rằng kẻ tồi tệ sẽ gặp những linh hồn tồi tệ, hoặc ngược lại, và trong mỗi vòng sinh tử ngươi sẽ nhận lại đúng những gì mình đã làm. Đó là công lý của thiên đường.
PLATO
Đôi khi những sự kiện quan trọng nhất trong cuộc sống sẽ ập đến trước khi bạn nhận thức được chúng, giống như cách tiếp cận thầm lặng của một con mèo rừng. Vì sao bạn lại không để ý tới một sự kiện có tâm ảnh hưởng lớn đến như vậy? Vật ngụy trang chính là một thứ thuộc về tâm lý học.
Sự chối bỏ, hành động không nhìn thấy những thứ ở ngay trước mắt bạn, bởi vì bạn thực sự không muốn thấy, là vật ngụy trang lớn nhất. Thêm vào đó là sự mệt mỏi, mất tập trung, hợp lý hóa, thoát ly tỉnh thần, và tất cả những vấn đề khác trong tâm trí có thể gây cản trở. May mắn thay, sự bền bỉ của số phận có thể xuyên qua những lớp ngụy trang và phân biệt cái mà bạn cần thấy, tiền cảnh nổi lên khỏi hậu cảnh, giống như làm chủ được những bức tranh ma thuật đánh lừa thị giác.
Suốt mười lăm năm qua, tôi thường xuyên trị liệu cho các cặp vợ chồng và người trong cùng một gia đình, họ đã nhìn thấy người bạn đời hiện tại và những người mình yêu thương trong các kiếp trước. Đôi khi có những cặp vợ chồng hồi quy đồng thời và lần đầu tiên họ thấy mình tương tác với nhau trong cùng một kiếp trước. Những phát hiện này thường khiến họ choáng váng. Họ chưa từng trải nghiệm bất cứ điều gì tương tự như vậy. Họ nín lặng trước những cảnh tượng dần được mở ra trong văn phòng điều trị của tôi. Sau khi đã thoát khỏi trạng thái thư giãn và thôi miên, họ mới biết rằng mình đang chứng kiến những cảnh tượng giống nhau, cảm nhận những cảm xúc giống nhau. Cũng chỉ đến khi đó tôi mới nhận thức được mối liên hệ trong quá khứ của họ.
Tại sao trước đây tôi không nhìn thấy? Hay đó cũng là định mệnh của tôi? Phải chăng tôi đã được định sẵn phải trở thành một kẻ mai mối xuyên vũ trụ? Hay tôi đã bị phân tâm, mệt mỏi, phủ nhận mọi thứ? Tôi đã hợp lý hóa "sự trùng hợp"? Hoặc mọi thứ đang đi theo đúng lịch trình của nó, ý tưởng đó nảy ra đúng lúc, theo một kế hoạch đã được xếp đặt sẵn.
Ý nghĩ này đến với tôi vào một buổi tối. "Eli?" Tôi đã nghe Elizabeth thốt lên, từ nhiều tuần trước, trong văn phòng của mình.
Sớm ngày hôm đó, Pedro không thể nhớ được tên mình. Trong trạng thái thôi miên, anh đã bước vào một kiếp sống cổ đại, kiếp sống mà anh đã từng hồi tưởng trước đây trong văn phòng này. Ở kiếp sống đó, anh đã chết sau khi bị những tay lính mặc đồ da lôi kéo xềnh xệch trên mặt đất. Sinh mạng của anh dần lụi tàn trong khi tựa đầu vào lòng cô con gái yêu quý, còn cô thì đung đưa trong tuyệt vọng.
Có lẽ kiếp sống này vẫn còn điều gì đó cần xem xét. Một lần nữa, anh hồi tưởng lại khoảnh khắc mình chết đi trong vòng tay của cô, sinh mệnh của anh biến mất. Tôi bảo anh nhìn cô gái đó thật kỹ, nhìn sâu vào mắt cô xem có nhận ra cô là ai trong cuộc sống hiện tại không.
"Không" anh buồn bã trả lời. "Tôi không biết cô ấy."
"Anh có biết tên của mình không?" Tôi hỏi, hướng sự chú ý của anh về lại kiếp sống cố đại ở Palestine.
Pedro suy nghĩ về câu hỏi này. Cuối cùng anh nói "Không".
"Tôi sẽ chạm vào trán anh và đếm ngược từ ba đến một. Hãy để cái tên đó hiện ra trong tâm trí anh, trong nhận thức của anh. Bất cứ cái tên nào cũng đều được cả." Không có cái tên nào xuất hiện trong đầu anh.
"Tôi không nhớ được tên mình. Chẳng có gì hiện ra cả!"
Nhưng có một điều gì đó nảy ra trong tâm trí tôi như một vụ nổ thầm lặng, đột nhiên trở nên rõ ràng và sinh động.
"Eli", tôi nói to. "Tên anh là Eli phải không?"
"Làm sao ông biết?", Pedro trả lời từ kiếp sống cổ đại. "Đó là tên tôi. Một số người gọi tôi là Elihu, một số người lại gọi tôi là Eli... Làm sao ông biết? Ông cũng ở đó sao?"
"Tôi không biết nữa", tôi trả lời trung thực. "Nó chỉ bỗng dưng hiện ra"
Tôi đã rất ngạc nhiên trước tình huống này. Làm thế nào tôi biết được? Trước đây tôi từng có một vài hình ảnh ảo giác, nhưng không thường xuyên. Lần này như thể tôi đang nhớ lại một điều gì đó thay vì nhận được một thông điệp tâm linh. Nhưng nhớ lại chuyện của khi nào? Tôi không thể định hình được. Tâm trí tôi cố gắng nhớ lại, nhưng không thể.
Theo kinh nghiệm, tôi biết rằng mình không nên cố nhớ lại nữa. Quên nó đi, tiếp tục sống như bình thường, một thời gian sau đó câu trả lời có lẽ sẽ tự đến.
Một manh mối quan trọng của một câu đố kỳ lạ nào đó đang bị thiếu. Tôi có thể cảm nhận được sự thiếu vắng của nó, ẩn sau đó là một mối liên kết quan trọng vẫn đang cần được khám phá. Nhưng liên kết với cái gì? Tôi đã cố gắng tập trung vào những thứ khác, nhưng không thành công lắm.
Tối hôm đó, mảnh ghép của câu đố hiện ra trong đầu tôi, rất đột ngột và nhẹ nhàng. Chỉ trong một khoảnh
khắc, tôi đã nhận thức được nó.
Đó là Elizabeth. Khoảng hai tháng trước, cô đã kể lại một kiếp sống bi thảm nhưng cảm động khi cô là con gái của một người thợ gốm ở Palestine cổ đại. Cha cô đã bị bọn lính La Mã "vô tình" giết chết sau khi chúng buộc ông vào phía sau một con ngựa và kéo lê trên mặt đất. Đám lính chẳng thèm quan tâm những gì đã xảy ra. Chỉ có cô con gái ôm ấp cơ thể trầy xước với những vết thương đang không ngừng chảy máu của ông, cho đến khi ông qua đời trên con phố bụi bặm.
Elizabeth đã nhớ tên của Pedro trong kiếp sống đó. Tên anh là Eli.
Tâm trí tôi hoạt động nhanh chóng. Các chi tiết trong kiếp sống Palestine của hai người rất giống nhau. Những ký ức của Pedro và Elizabeth về thời điểm đó trùng khớp một cách hoàn hảo. Mô tả, sự kiện và danh tính đều giống nhau. Cha và con gái.
Tôi đã gặp nhiều người, thường là các cặp đôi, họ đã cùng nhau tìm thấy người kia trong kiếp sống trước đây. Nhiều người đã nhận ra những linh hồn đồng hành của họ, cùng nhau vượt qua không gian và thời gian để đoàn tụ với nhau lần nữa trong kiếp sống hiện tại.
Chưa bao giờ tôi gặp những cặp linh hồn tri kỷ không quen biết nhau ở thời điểm hiện tại. Trong trường hợp này hai linh hồn đã vượt qua hai nghìn năm để được ở bên nhau lần nữa. Họ đã tới đây bằng mọi cách. Giờ thì họ chỉ còn cách nhau một vài inch và một vài phút thôi, nhưng vẫn chưa được kết nối.
Khi về nhà, với bảng thống kê gửi từ văn phòng, tôi cố gắng nhớ xem họ có từng sống bên nhau trong một kiếp nào khác không. Không, không phải kiếp sống thầy tu. Chỉ có một kiếp đó, ít nhất tới bây giờ thì là như vậy. Không phải kiếp sống trên tuyến đường giao thương tại Ấn Độ, không phải kiếp sống nơi đầm lầy ngập mặn của Florida, cũng không phải kiếp sống của người Mỹ bị sốt rét ở vùng Tây Ban Nha, càng không phải ở Ireland. Đây là những kiếp sống duy nhất tôi có thể nhớ được.
Một ý tưởng khác nảy ra. Có lẽ họ đã ở bên nhau trong một vài hoặc tất cả những kiếp sống đó, nhưng lại không nhận ra nhau, bởi vì họ chưa từng gặp nhau trong kiếp sống hiện tại. Không có nhân dạng, không có danh tính, không có cột mốc nào, không có ai để kết nối với những người trong những lần đầu thai trước đó.
Sau đó, tôi nhớ đến kiếp sống ở miền Tây Trung Quốc của Elizabeth, nơi có những đồng bằng trải dài bất tận, nơi mà người làng cô bị tàn sát và cô cùng với một vài phụ nữ trẻ tuổi khác bị bắt đi. Trên những vùng đồng bằng tương tự, nơi mà Pedro xác định là Mông Cổ, anh đã trở về và thấy gia đình mình, họ hàng mình, người dân làng mình bị giết hại.
Pedro và tôi đều cho rằng người vợ trẻ của anh đã bị giết giữa bối cảnh hỗn loạn, tang thương và tuyệt vọng được mô tả trong hồi tưởng của anh. Nhưng không. Cô đã bị bắt đi trong suốt quãng đời còn lại, vĩnh viễn rời xa vòng tay vững chắc của người chồng Mông Cổ của mình.
Bây giờ vòng tay đó đã vượt qua màn sương mờ của thời gian để ôm lấy Elizabeth một lần nữa, ôm cô thật dịu dàng trong lồng ngực. Nhưng họ không biết gì cả. Chỉ có tôi biết.
Cha và con gái. Đôi thanh mai trúc mã. Vợ chồng. Trong suốt chiều dài lịch sử, họ đã sống bên nhau và trao nhau tình yêu thương biết bao lần rồi?
Hai người lại trở về với nhau, nhưng họ không biết điều đó. Cả hai đều cô đơn, cả hai đều đau khổ theo cách riêng của họ. Như thể cả hai đều đang đói bụng, và một bữa tiệc được đặt ngay trước mặt họ, nhưng họ lại chẳng ngửi hoặc nếm được.
Suy nghĩ của tôi đã bị giới hạn bởi "luật" của tâm thần học, và những quy luật về nghiệp quả thậm chí còn khát khe hơn. Luật pháp nghiêm ngặt nhất là luật về quyền riêng tư hoặc bảo mật. Nếu tâm thần học là một loại tôn giáo, hành động xâm phạm bí mật của bệnh nhân sẽ là một trong những tội lỗi nặng nề nhất. Sự xâm phạm đó có thể tạo ra những sơ suất. Tôi không thể nói với Pedro về Elizabeth, cũng như không thể nói với Elizabeth về Pedro. Dù nghiệp quả hay những hậu quả về tâm linh của việc can thiệp vào ý chí tự do của người khác có là gì, những hậu quả của việc vi phạm quy định cốt yếu của tâm thần học là khá rõ ràng.
Những hậu quả về tâm linh sẽ không ngăn cản được tôi. Tôi có thể giới thiệu họ với nhau và để số mệnh định đoạt mọi thứ. Nhưng những hậu quả tâm thần học lại khiến tôi ớn lạnh.
Lỡ như tôi đã sai thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu mối quan hệ của họ bắt đầu, sau đó lại tiến triển không thuận lợi và kết thúc một cách tồi tệ? Sẽ chỉ còn lại nỗi tức giận và cay đắng. Việc này sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của họ dành cho tôi, vị bác sĩ trị liệu mà họ hằng tin tưởng, như thế nào? Liệu những sự cải thiện lâm sàng của họ có bị tước đi không? Liệu tất cả những cố gắng trị liệu của họ có trở thành vô ích? Luôn có những rủi ro nhất định.
Tôi cũng phải kiểm tra những động cơ trong tiềm thức của riêng mình. Có phải mong muốn được nhìn thấy bệnh nhân trở nên hạnh phúc và khỏe mạnh hơn, tìm được sự an bình và tình yêu thương trong cuộc sống, đang ảnh hưởng đến đánh giá của tôi hiện tại? Có phải những nhu cầu của chính tôi đang thúc giục tôi vượt qua ranh giới của đạo đức nghề nghiệp trong tâm thần học?
Lựa chọn dễ dàng nhất là mặc kệ mọi thứ và không nói gì. Không hại đến ai, không gây ra hậu quả gì. Khi đang nghi hoặc, đừng mạo hiểm.
Viết ra cuốn Ám ảnh từ kiếp trước cũng là một quyết định khó khăn tương tự. Cuốn sách đầu tiên ấy sẽ đặt cả sự nghiệp của tôi vào vùng nguy hiểm. Sau bốn năm do dự, tôi đã quyết định viết nó.
Một lần nữa, tôi đã chọn mạo hiểm. Tôi sẽ can thiệp. Tôi sẽ cố gắng thay đổi số phận của họ. Như một sự nhượng bộ trước nỗi sợ hãi và chuyên môn của mình, tôi sẽ hành động một cách cẩn thận và tỉnh tế nhất có thể.
***
Những quang cảnh và chi tiết về các kỷ nguyên cụ thể trong lịch sử mà Elizabeth, Pedro và nhiều bệnh nhân khác của tôi kể lại có rất nhiều sự tương đồng. Những hình ảnh này không phải lúc nào cũng giống như những hình ảnh chúng ta học được ở trường, trong sách lịch sử, hoặc trên truyền hình.
Chúng giống nhau vì đều đến từ những ký ức thực tế. Carolina Gomez, cựu Hoa hậu Colombia và lần đầu lên ngôi Á hậu trong cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ năm 1094, trong một lần hồi quy đã nhớ được mình là một người đàn ông khỏa thân bị kéo lê đến chết bởi bầy ngựa La Mã. Cái chết này rất giống với cái chết của Pedro. Một vài bệnh nhân khác cũng nhớ lại về những cái chết do bị ngựa kéo, không chỉ ở thời La Mã mà còn ở nhiều nền văn hóa khác nữa.
Một bệnh nhân của tôi đến từ Colorado nhớ rằng cô đã bị bắt cóc khỏi bộ tộc người Mỹ bản địa của mình và không bao giờ gặp lại gia đình. Cuối cùng cô đã trốn thoát, nhưng lại mất mạng tại một nơi gần giống như trại tâm thần ở miền Tây cũ. Chẳng khác gì những trải nghiệm của Elizabeth ở châu Á.
Chủ đề chia ly và mất mát khá phổ biến trong những phiên hồi quy tiền kiếp. Tất cả chúng ta đều tìm cách chữa lành vết thương tâm hồn. Nhu cầu cần được chữa lành này thúc đẩy chúng ta nhớ lại các sang chấn trong quá khứ - thứ đã gây ra nỗi đau và các triệu chứng của chúng ta, thay vì thúc đẩy chúng ta nhớ lại quãng thời gian thanh bình và yên ổn - thứ không để lại vết sẹo nào.
Đôi khi tôi điều trị cho hai hoặc nhiều người cùng một lúc. Những lúc đó, tôi không cho phép ai lên tiếng vì họ có thể làm phiền đến người kia. Gần đây, tại văn phòng của mình, tôi đã hồi quy cho một cặp đôi một cách đồng thời. Gần như toàn bộ phiên hồi quy diễn ra trong im lặng, và chúng tôi không có thời gian để xem xét lại những trải nghiệm của họ.
Cặp đôi đó rời văn phòng và bắt đầu so sánh những ghi chú của mình với đối phương. Thật đáng kinh ngạc, họ đã trải qua một kiếp sống bên nhau. Trong kiếp sống đó, chàng trai là một sĩ quan người Anh ở Mười ba thuộc địa, còn cô gái là một phụ nữ sống tại đó. Họ gặp nhau và yêu nhau sâu sắc. Chàng trai bị triệu tập về Anh và không bao giờ gặp lại tình yêu của đời mình. Cô gái suy sụp bởi sự mất mát đó, và không ai có thể giúp gì được cho cô. Xã hội thuộc địa và quân đội Anh luôn tuân thủ theo các quy tắc và phong tục cực kỳ nghiêm ngặt.
Cả hai người họ đều trông thấy và có những mô tả giống nhau về bộ đồ mang phong cách cổ điển mà cô gái thuộc địa mặc. Họ đều mô tả về con tàu nơi chàng trai đã rời khỏi thuộc địa để trở về Anh và buổi chia ly buồn bã đầy nước mắt đó. Tất cả các chi tiết trong hồi tưởng của họ đều trùng khớp với nhau.
Ký ức đó cũng minh họa cho các vấn đề trong mối quan hệ của họ ở cuộc sống hiện tại. Vấn đề lớn nhất của họ là nỗi lo sợ gần như ám ảnh của cô gái về sự chia ly với chàng trai, còn chàng trai luôn có nhu cầu phải trấn an cô rằng anh ta sẽ không rời bỏ cô. Nỗi sợ hãi của cô gái và nhu cầu của chàng trai không bắt nguồn từ mối quan hệ hiện tại của họ. Nguồn gốc của nó là từ thời kỳ thuộc địa.
Các nhà trị liệu khác khi thực hiện hồi quy tiền kiếp cũng tìm ra những kết quả tương tự. Sang chẵn tâm lý xuất hiện thường xuyên hơn những kỷ niệm yên bình. Những cảnh chết chóc rất quan trọng vì chúng thường gây ra tốn thương tâm lý. Những kiếp sống và cảnh tượng quan trọng dường như có điểm tương đồng, bởi con người có những chủ đề và khám phá tương tự nhau, ở mọi thời kỳ và trong mọi nền văn hóa.
"Điều chỉ đã có, ấy là điều sẽ có; điều gì đã làm, ấy là điều sẽ làm nữa; chẳng có điều gì mới ở dưới mặt trời" (Giảng sư 1:9).
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro