Chương 44: Tuổi và mua tranh
Điền Chính Quốc cảm thấy mình nhất định là nghe lầm.
Kim Thái Hanh nói thích cậu? Sao có thể được?
Cậu thích Kim Thái Hanh, ghen tị với người được Kim Thái Hanh thích, nhưng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời Kim Thái Hanh sẽ thích mình.
Kim Thái Hanh lợi hại như vậy, sao lại thích một tên mập mạp như cậu?
Điền Chính Quốc hơi há miệng, không dám tin nhìn Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh lại tưởng Điền Chính Quốc không hiểu: "Cậu không hiểu cũng không sao..."
"Tớ...! Tớ hiểu."
Điền Chính Quốc nắm chặt tay Kim Thái Hanh, cậu rất muốn nói với Kim Thái Hanh rằng mình cũng thích hắn, nhưng cậu không dám nói, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Kim Thái Hanh:
"Cậu, cậu nói cái gì vậy?"
Kim Thái Hanh nhịn không được sờ sờ đầu cậu, cười nói: "Tôi thích cậu."
Kim Thái Hanh thật sự nói thích cậu!
Điền Chính Quốc không dám tin nhìn Kim Thái Hanh,khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Cậu trong lúc nhất thời, có chút choáng váng, hoài nghi mình đang nằm mơ.
Cậu thích Kim Thái Hanh, rất thích, kết quả...!
Kim Thái Hanh thế nhưng cũng thích cậu?
Điều này...!
Sao có thể chứ?
Nhưng ngay cả khi không thể, cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc.
"Cậu có biết điều này có nghĩa là gì không?" Kim Thái Hanh tò mò hỏi, hắn còn tưởng rằng, Điền Chính Quốc có chút ngây thơ, dù sao đàn ông thích đàn ông, lúc này mọi người đều không hiểu.
Trước đó Điền Chính Quốc không ngừng tự nhủ, muốn che giấu tình cảm của mình đối với Kim Thái Hanh, ngàn vạn lần đừng để Kim Thái Hanh biết, nhưng lúc này, cậu lại không giấu được nữa:
"Tớ biết, tớ cũng thích cậu, tớ...!"
"Tớ lên mạng, biết có đồng tính luyến ái..."
Đầu óc Điền Chính Quốc nóng lên, cứ như vậy nói ra, sau khi nói, cậu lại hối hận.
Nếu Kim Thái Hanh không có ý này...!
Kim Thái Hanh chỉ nói thích cậu mà thôi, vậy...
"Đúng, tôi là người đồng tính, tôi thích cậu." Kim Thái Hanh thoải mái thừa nhận.
Trên mặt Điền Chính Quốc tràn đầy kinh hỉ, vô cùng vui vẻ.
Kim Thái Hanh thấy cậu vui vẻ như vậy, tâm tình cũng tốt lên, lại nói:
"Thực xin lỗi, lúc trước tôi đối với cậu rất lạnh nhạt...!"
"Lúc đó tôi không biết rõ tình cảm của mình."
"Không sao không sao."
Điền Chính Quốc vội vàng nói, tuy rằng cậu thích Kim Thái Hanh, nhưng chưa từng hy vọng xa vời Kim Thái Hanh có thể thích cậu, kỳ thật Kim Thái Hanh không thích cậu mới là bình thường, nếu đã như vậy, Kim Thái Hanh lãnh đạm cũng không có gì.
Huống chi, hiện tại Kim Thái Hanh nói thích cậu!
Chờ đã...
Kim Thái Hanh cao hứng qua đi, đột nhiên nhớ tới một người.
Cậu cao hứng quá mức, thế nhưng lại quên mất người bạn qua thư của Kim Thái Hanh.
Vui sướng trên mặt chậm rãi lui đi, Điền Chính Quốc muốn hỏi, rồi lại không dám hỏi.
"Làm sao vậy?" Kim Thái Hanh hỏi.
"Kim Thái Hanh, bạn qua thư của cậu, cậu..."Điền Chính Quốc khẩn trương nhìn Kim Thái Hanh:
"Không phải hôm trước còn ở cùng một chỗ với cậu ta sao?"
Kim Thái Hanh không khỏi có chút xấu hổ.
Hắn lấy đâu ra bạn qua thư?
Hoàn toàn là nói nhảm...!
Nhưng lúc trước hắn chạy đi tìm bạn qua thư không nói, mấy ngày trước lúc gọi điện thoại, còn lừa Điền Chính Quốc nói hắn và bạn qua thư đang ở cùng nhau.
Việc này, thật sự khó giải thích.
Kim Thái Hanh suy nghĩ một chút mới nói: "Lần đó tôi quả thật muốn đi gặp bạn qua thư, nhưng không nhìn thấy, sau đó cũng không có liên hệ gì với cậu ta...!"
"Mà đoạn thời gian trước...!Khi đó tôi đột nhiên phát hiện mình thích đàn ông, còn có chút thích cậu, không dám tin những chuyện này, cho nên mới đối với cậu không tốt, muốn lạnh nhạt với cậu một chút rồi lại cùng cậu tách ra, nhưng mà, lần này cậu thiếu chút nữa xảy ra chuyện, tôi lại biết, tôi không thể cùng cậu tách ra được nữa."
Kim Thái Hanh biết tính cách Điền Chính Quốc có chút mẫn cảm, sợ cậu suy nghĩ nhiều, dừng một chút lại nói:
"Điền Chính Quốc mấy ngày nay tôi đều ở chỗ ba cậu, không ở cùng một chỗ với bạn qua thư gì đó, ngày đó lúc gọi điện thoại nói ở cùng cậu ta là lừa gạt cậu, điểm này ba cậu, còn có Đình Đình đều có thể làm chứng."
Kim Thái Hanh xem như đem tất cả mọi chuyện giải thích một chút, tự nhận mình đã không có sơ sẩy, lại nói:
"Từ đầu đến cuối, chỉ thích một mình cậu."
Điền Chính Quốc nhìn thấy ánh mắt Kim Thái Hanh, lúc Kim Thái Hanh nhìn mình, đặc biệt chuyên chú.
Kim Thái Hanh đối với cậu cũng đặc biệt tốt, chỉ là...!
Điền Chính Quốc nhớ tới những bức tranh của Kim Thái Hanh.
Người vẽ trên bức tranh kia, như thế nào cũng không thể là cậu.
Kim Thái Hanh còn không chỉ vẽ một bức, mà là vẽ rất nhiều.
Kim Thái Hanh, sao đột nhiên lại thích cậu?
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, lại cười rộ lên: "Tớ cũng chỉ thích cậu."
Kim Thái Hanh có thể nói dối, nhưng thế thì sao?
Kim Thái Hanh hiện tại nói thích cậu.
Ngay cả khi điều này là giả, cậu cũng rất hạnh phúc.
Như vậy, so với trước kia còn tốt hơn.
Cậu đã nghĩ thông rồi, không phải sao?
Chỉ cần Kim Thái Hanh còn ở bên cạnh cậu là tốt rồi.
Kim Thái Hanh nghe Điền Chính Quốc thổ lộ, trong lòng ấm áp, hận không thể đem đứa nhỏ này ôm vào trong lòng xoa xoa mới tốt.
Lúc trước không biết cậu là Điền Hâm, hắn không dám tiếp nhận đứa nhỏ này đối tốt với mình, bởi vì hắn không thể đáp lại cậu, nhưng hiện tại, những thứ này đều đã không cần lo lắng.
Lúc này, nghĩ lại những lúc hai người ở chung, hắn chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Đây là món quà lớn nhất mà hắn có được khi được sống lại.
"Bây giờ chúng ta còn quá nhỏ, có một số việc không thể làm được."
"Nhưng tôi sẽ ở bên cậu mãi mãi." Kim Thái Hanh lại nói, sờ sờ đầu Điền Chính Quốc.
Hắn tuổi không nhỏ, đã sớm xác định, cũng nhận định người trước mắt này, mà Điền Chính Quốc....
Lúc trước hắn giết người vào tù, không xong như vậy, Điền Chính Quốc còn nguyện ý ở cùng một chỗ với hắn, nhất định cũng sẽ không buông hắn ra!
Hiện tại, hắn chỉ cần chờ hai người lớn lên là được.
Kim Thái Hanh cảm thấy tương lai tràn đầy hy vọng.
Đương nhiên, muốn tương lai càng thêm tốt đẹp, hắn còn cần phải cố gắng hơn nữa, tốt nhất là làm Điền Chính Quốc không bao giờ có thể rời khỏi hắn được nữa.
Ví dụ như lúc này, đã đến lúc ăn cơm trưa, hắn không thể để Điền Chính Quốc đói bụng.
Thời gian đã không còn sớm, sợ Điền Chính Quốc đói, Kim Thái Hanh cũng không có làm đồ ăn quá phức tạp, nhưng sau khi ăn cơm trưa xong, hắn lại mang theo Điền Chính Quốc ra đường, dự định mua thêm chút thức ăn chuẩn bị cơm tối.
"Cậu muốn ăn cái gì? Tôi có thể làm cho cậu ăn."
Kim Thái Hanh cười nhìn về phía Điền Chính Quốc.
"A?"
Điền Chính Quốc ngẩn người, mới nói: "Tớ thích ăn tất cả mọi thứ."
"Cũng vậy." Kim Thái Hanh cười cười, đứa nhỏ này một chút cũng không kén ăn.
Quay đầu ngẫm lại, đứa nhỏ này cùng Điền Hâm, vẫn có rất nhiều điểm tương đồng, ít nhất khẩu vị vẫn không thay đổi.
"Kim Thái Hanh, chúng ta tùy tiện mua chút đồ ăn đi, tay cậu..." Điền Chính Quốc nhịn không được lại nói.
Trưa hôm nay, cậu không muốn để Kim Thái Hanh làm đồ ăn, nhưng Kim Thái Hanh đặc biệt kiên trì muốn làm.
"Cũng chỉ là một vết thương nhỏ, đã băng bó rồi, không có việc gì." Kim Thái Hanh hoàn toàn không coi trọng vết thương trên mu bàn tay trái của mình.
Cho dù không thể dính nước, lúc nấu ăn đeo găng tay cao su dày một chút bảo vệ là được.
Trước kia Kim Thái Hanh vì thuận tiện, các món mặn không có đặc biệt tuyển chọn cơ bản đều là thịt lợn và trứng gà, nhưng hôm nay, hắn lại chọn hai thứ trước kia hắn chưa từng mua —— hắn mua hai con lươn và một con mực.
"Đây là cái gì?" Điền Chính Quốc tò mò nhìn con mực kia.
"Đây là mực, ăn rất ngon." Kim Thái Hanh nói, lúc trước công ty từng đi du lịch ven biển, sau đó Điền Hâm đều gọi mực ăn không nói, buổi tối còn đi ra ngoài mua mực nướng.
Bởi vì điều này, hắn cũng đặc biệt học được một số cách làm mực, đáng tiếc không có cơ hội để làm cho Điền Hâm ăn.
Lại nói tiếp, thứ mực này mười năm sau khắp nơi đều có, lúc này ở huyện Phúc Dương lại còn rất hiếm thấy...!
Lúc này, phố thịt nướng ở huyện Phúc Dương vẫn chưa tồn tại.
Điền Chính Quốc cảm thấy mực này rất xấu xí, không quá muốn ăn, nhưng Kim Thái Hanh muốn làm, sẽ làm tốt thôi.
Sau khi mua đồ ăn về nhà, Kim Thái Hanh gọi điện thoại cho Kim Đình trước, sau đó vào phòng bếp.
Tay hắn bị thương, động tác rất chậm, phải sớm bắt đầu chuẩn bị mới được.
"Kim Thái Hanh, tớ giúp cậu." Điền Chính Quốc nói, sau khi nói xong, lại có chút khẩn trương nhìn Điền Chính Quốc một cái.
"Được, cậu giúp tôi rửa rau, tôi dùng một tay không tiện lắm." Kim Thái Hanh nói,
"Nhưng cậu phải đeo găng tay, trên tay cậu cũng có vết thương."
Hắn nấu cơm, Điền Chính Quốc ở bên cạnh rửa rau, hắn thích loại cảm giác ấm áp này.
"Ừm!" Điền Chính Quốc gật gật đầu, vui vẻ đi vào phòng bếp.
Kim Thái Hanh còn nguyện ý cùng cậu rửa rau nấu cơm, thật sự quá tốt!
Kim Thái Hanh dùng ấm đun nước nóng, sau đó mới bảo Điền Chính Quốc dùng nước ấm rửa rau, tiếp theo vừa nấu cơm, vừa nói chuyện với Điền Chính Quốc.
Lúc trước hắn hoàn toàn đối đãi với Điền Chính Quốc như trẻ con, luôn một mực quản giáo Điền Chính Quốc, nhưng lúc này, thái độ của hắn ngược lại thay đổi.
Đương nhiên, hắn vẫn không kiềm chế được muốn quản đứa nhỏ này...
"Mấy hôm trước cậu ở nhà lên mạng?" Kim Thái Hanh hỏi:
"Ừm." Điền Chính Quốc gật đầu.
"Lên mạng xem cũng tốt, sau này làm cái gì cũng không thể rời khỏi mạng, nhưng cũng không thể quá trầm mê, còn không nên kết bạn bừa bãi, không ai biết người bên kia mạng rốt cuộc là ai..."
Kim Thái Hanh nói trong chốc lát, đột nhiên cảm giác được đề tài này không giống như người yêu nói chuyện với nhau, có chút lo lắng nhìn Điền Chính Quốc.
Nhưng mà Điền Chính Quốc cười tủm tỉm nghe, nhìn rất vui vẻ...
Kim Thái Hanh cười cười, dứt khoát tiếp tục nói tiếp.
Thời gian Điền Phóng ở tỉnh thành cũng không lâu, sau khi dặn dò một ít chuyện, lại vội vàng trở về huyện Phúc Dương, thuận tiện mang theo Kim Đình trở về.
Ông và Kim Đình về đến nhà, mở cửa ra, liền nhìn thấy con trai mình đang cùng Kim Thái Hanh làm việc trong phòng bếp, Kim Thái Hanh còn đang nói chuyện với con trai bằng tiếng Anh.
Kim Thái Hanh nói vài câu, con trai ông còn bắt đầu niệm theo.
Điền Phóng càng có loại cảm giác mình không phải là một người cha tốt.
Kim Đình đã vọt vào phòng bếp: "Anh Chính Quốc anh không sao chứ? Em nghe tin anh bị bắt cóc, sợ gần chết!"
Điền Chính Quốc nói "Anh không sao" bằng tiếng Anh.
Kim Đình: "..." Lại nữa!
Trường học của em vẫn chưa bắt đầu dạy tiếng Anh!
Bữa tối rất phong phú.
Mực Kim Thái Hanh đem đi xào, ăn như vậy hương vị không khác gì nướng, nhưng so với thịt nướng thì tốt cho sức khỏe hơn, về phần lươn, hắn thêm cả củ tỏi vào, còn dùng lửa nhỏ hầm thật lâu, ngoài ra, hắn còn xào vài món chay.
Điền Chính Quốc đã gặp qua bộ dáng ban đầu của mực, ngay từ đầu không quá muốn ăn, nhưng sau khi nếm thử một miếng, lại thích, cảm thấy ngon vô cùng, cảm thấy Kim Thái Hanh thật sự quá lợi hại!
Kim Thái Hanh không nhịn được lại sờ sờ đầu cậu, sau khi sờ xong, lại có chút buồn bã.
Hắn thế nhưng chỉ có thể sờ đầu vợ mình, mà không thể có ý nghĩ gì khác...
Ăn được một nửa, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Điền Phóng đang muốn đứng dậy thì thấy Kim Thái Hanh đã đi mở cửa, mà hai đứa nhỏ rõ ràng đã thành thói quen.
Hắn vắng mặt trong cuộc đời Điền Chính Quốc, hiện tại, dường như là Kim Thái Hanh bổ sung.
Đứng ở ngoài cửa chính là Chu Chính Cường.
"Kim Thái Hanh, mấy ngày nay sao cũng không có ai đến làm việc?" Chu Chính Cường hỏi, hai ngày nay anh ta tới hai chuyến, kết quả vẫn không có ai khởi công...
"Xin lỗi Chu tổng, mấy ngày trước tôi đi tỉnh thành, ở bên kia có một hạng mục." Kim Thái Hanh cười nói, lại nói với Chu Chính Cường:
"Chu tổng, anh có muốn vào ngồi một chút không?"
Chu Chính Cường nhìn vào trong, liền thấy có người đang ăn cơm, anh ta vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy Điền Phóng.
Kim Thái Hanh thường nói với anh ta về thân thích của hắn mở công ty ở tỉnh thành, nhưng anh ta chỉ vô tình gặp qua một lần, cũng không nhớ rõ bộ dáng của người nọ...!
Chu Chính Cường vừa thay giày vừa hỏi: "Đó là người thân của cậu à?"
Kim Thái Hanh nhìn Điền Phóng một cái, lắc đầu: "Chu tổng, đây không phải là thân thích của tôi, chú ấy là cha của Điền Chính Quốc."
"À..." Chu Chính Cường có chút mất mát, nhưng ngay sau đó, Kim Thái Hanh lại nói: "Chú Điền không phải làm trang trí, chú ấy làm bất động sản, ở tỉnh thành phát triển mấy cái chung cư."
Phát triển chung cư?
Cảm xúc mất mát của Chu Chính Cường tan ra, lúc nhìn Điền Phóng, trên mặt không khỏi lộ ra kính nể.
"Xin chào." Điền Phóng đứng lên, ông rất am hiểu tạo quan hệ với người khác, tuy rằng không biết Chu Chính Cường là ai, nhưng vẫn đi lên chào hỏi:
"Tôi là chủ tịch Hâm Hòa, cậu là?"
"Xin chào, tôi là Chu Chính Cường."
Chu Chính Cường vội vàng nói, tuy rằng ba anh ta cũng là quản đốc nhà máy, nhưng chủ tịch tỉnh thành...!
Điều này trong mắt anh ta, là vô cùng cao cấp.
Tâm tư của Chu Chính Cường, Điền Phóng nhìn thấy rất rõ ràng, cùng Chu Chính Cường tán gẫu vài câu, sau khi lại nghe Kim Thái Hanh giải thích vài câu, ông càng thăm dò rõ tình huống của Chu Chính Cường, biết chuyện Kim Thái Hanh đang giúp Chu Chính Cường trang trí.
Trách không được cha mẹ Kim Thái Hanh đều mất còn có thể có tiền trang trí chỗ bán nhà miễn phí cho hắn, thì ra là từ chỗ Chu Chính Cường kiếm được.
Thằng nhóc này...!
Thật sự có chút yêu nghiệt.
Điền Phóng vẫn rất vui vẻ giúp Kim Thái Hanh viện một lời nói dối vẹn toàn, không chỉ nói cho Chu Chính Cường việc Kim Thái Hanh mấy ngày nay đang giúp ông trang trí chỗ bán nhà, còn đưa danh thiếp cho Chu Chính Cường, cùng với một tờ rơi tuyên truyền về tài sản của Hâm Hòa bọn họ.
Chu Chính Cường nhìn mà sửng sốt, càng cảm thấy Kim Thái Hanh rất lợi hại, cũng càng cảm thấy mình tìm Kim Thái Hanh trang trí cho mình là một quyết định rất sáng suốt.
Anh ta thậm chí còn coi trọng Phong Hòa Gia Viên, muốn đi tỉnh thành mua một căn.
Người đàn ông này...!
Cũng quá dễ lừa rồi...!
Trác Thiệu cảm thấy, nhà giàu mới nổi, còn có con trai của nhà giàu mới nổi, nhất định là người đáng yêu nhất.
Chu Chính Cường ngồi một lát rồi rời đi, sau khi anh ta rời đi, ánh mắt Điền Phóng phức tạp nhìn Kim Thái Hanh một cái:
"Hôm nay giáo viên chủ nhiệm của cậu gọi điện thoại cho tôi, cậu ta nói cậu không muốn đi học nữa?"
Kim Thái Hanh thật đúng là không nghĩ tới Dương Kiến Hoa lại gọi điện thoại cho Điền Phóng, nhưng rất nhanh liền thừa nhận: "Đúng vậy."
"Chủ nhiệm lớp của cậu hy vọng tôi có thể tài trợ cho cậu đi học, nhưng cậu hẳn là không thiếu tiền, cậu đối với tương lai của mình, có tính toán gì?"
Điền Phóng lại hỏi.
Kim Thái Hanh trầm tư một lát, lập tức nói: "Chú Điền, tôi hy vọng chú có thể giúp tôi một việc."
"Cậu muốn tôi giúp gì?"
Điền Phóng có chút khó hiểu nhìn Kim Thái Hanh, trong mắt ông, Kim Thái Hanh rất có bản lĩnh, căn bản không cần ông giúp gì.
"Chú Điền,tôi muốn thay đổi tuổi, làm chứng minh thư." Kim Thái Hanh nói.
"Cậu hạ quyết tâm không đi học nữa?"
Điền Phóng nhíu mày:
"Cuối cùng thì cậu vẫn còn quá nhỏ..."
"Nhưng tôi đã có đủ năng lực."
Kim Thái Hanh rất tự tin.
Kim Thái Hanh đã hạ quyết tâm không đi học nữa, ra khơi lập nghiệp, chính là tuổi tác không đủ.
Chính hắn không có đường đi đổi tuổi, nhưng Điền Phóng hẳn là có thể, dù sao kiếp trước ông cũng có thể thay đổi sinh nhật cho Điền Chính Quốc.
Hơn nữa, lúc này quản lý hộ tịch, không nghiêm khắc như sau này.
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh thật sâu, mới nói: "Tôi sẽ giúp cậu."
Sau khi Kim Thái Hanh cứu Điền Chính Quốc,ông vẫn rối rắm nên cảm tạ hắn như thế nào, hiện tại Kim Thái Hanh có việc nhờ ông hỗ trợ, ông thậm chí còn có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Điền Phóng đáp ứng, liền nhờ người đi làm chuyện này, ngày hôm sau, Kim Đình đi học, nhưng hai người Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, lại ở nhà dưỡng thương dưỡng bệnh.
Ngày bị bắt cóc, Điền Chính Quốc bị sốt, nhưng qua hôm sau cậu đã khỏe rồi, chỉ là không muốn đi học, mà Kim Thái Hanh cũng không ép cậu.
Hai ngày kế tiếp, Kim Thái Hanh trong lúc dưỡng thương, làm tốt phòng vệ sinh nhà Chu Chính Cường, lại nhờ người vệ sinh thật tốt, thuận tiện cùng Chu Chính Cường lấy khoản tiền trang trí cứng cuối cùng, cùng với tiền trang trí mềm tiếp theo.
Và tại thời điểm này, một lần nữa vào cuối tuần.
Sáng sớm chủ nhật, Kim Thái Hanh Điền Chính Quốc còn có Kim Đình lên xe của Điền Phóng, do Điền Phóng dẫn đi tỉnh thành.
Điền Phóng trước kia một năm cũng chỉ về nhà một lần, nhưng mấy ngày nay, mỗi tối ông đều trở về.
Lái xe qua lại thực sự rất mệt mỏi, nhưng sau khi về nhà có thức ăn nóng, có thể nhìn thấy đứa con trai cười cả ngày, ông đột nhiên không cảm thấy mệt mỏi nữa.
"Cậu muốn đi đâu?" Trên đường đi, Điền Phóng hỏi Kim Thái Hanh.
"Chúng ta phải đi học viện mỹ thuật." Kim Thái Hanh nói.
"Đi học viện mỹ thuật làm gì?" Điền Phóng có chút tò mò.
"Đi mua chút đồ, thuận tiện giải sầu." Kim Thái Hanh cười nhìn về phía Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc phỏng chừng là do bị kinh hách, mấy ngày nay từ sáng đến tối vẫn dính lấy hắn...!
Hắn kỳ thật rất hưởng thụ loại cảm giác này, nhưng cảm thấy tốt nhất vẫn là mang theo Điền Chính Quốc đi ra ngoài một chút, để cho cậu giải sầu.
Điền Chính Quốc nghe Kim Thái Hanh nói học viện mỹ thuật, liền nghĩ đến bức tranh Kim Thái Hanh vẽ, trong lòng nhịn không được nhảy dựng lên, nhưng trong nháy mắt, nhìn thấy Kim Thái Hanh hướng về phía mình cười, cậu cũng nhịn không được cười rộ lên.
Cho dù tương lai Kim Thái Hanh có thể rời đi, hiện tại có thể ở cùng một chỗ với Kim Thái Hanh, cũng rất tốt.
Học viện mỹ thuật rất đẹp.
Tỉnh của bọn họ nằm ở phía nam, cho dù là mùa đông, rất nhiều cây cối cũng không rụng lá, hơn nữa trong học viện này lưu lại một ít di tích, lại có một ít cảnh quan nhân tạo, có thể nói khắp nơi đều có cảnh đẹp.
Lần này Kim Thái Hanh tới đây, là có việc phải làm, nhưng hắn không vội đi làm việc, ngược lại lấy máy ảnh ra, chụp ảnh cho Điền Chính Quốc và Kim Đình trước.
Máy ảnh mấy trăm đồng một cái, đây là loại máy ảnh film, loại máy ảnh này chụp ảnh hiệu ứng trung bình, nhưng chỉ chụp để làm kỷ niệm, là đủ rồi.
Mà Kim Thái Hanh đi mua máy ảnh này, không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn ghi lại bộ dáng hiện tại của Điền Chính Quốc.
Thật ra hắn rất hối hận, hối hận không mua máy ảnh sớm một chút, nếu hắn mua sớm một chút, có thể chụp được bộ dáng mập mạp của Điền Chính Quốc.
Tiểu mập mạp kỳ thật vẫn rất đáng yêu.
Một cuộn phim có thể chụp ba mươi sáu tấm ảnh, sau khi chụp toàn bộ, Kim Thái Hanh còn chưa thỏa mãn buông máy ảnh xuống, sau đó dẫn Điền Chính Quốc và Kim Đình đi nhà ăn.
Kim Thái Hanh lần này đến học viện mỹ thuật, là vì mua tranh.
Lúc trước hắn cùng Chu Chính Cường hứa hẹn, toàn bộ tác phẩm thư họa dùng cho trang trí mềm đều tìm người vẽ không cần in, mà hiện tại, hắn liền tới tìm người vẽ!
Tìm những họa sĩ nổi tiếng vẽ tranh, một tác phẩm ít nhất cũng phải mấy trăm mấy ngàn, tìm học sinh thì khác, lúc trước Kim Thái Hanh lên mạng liên hệ với một sinh viên học viện mỹ thuật, đối phương rất vui vẻ đem tranh của cậu ta bán cho Kim Thái Hanh với giá mấy chục đồng một bức.
Phong cách trang trí phòng của Chu Chính Cường là hiện đại, lúc Kim Thái Hanh mua tranh, đã loại bỏ tranh thủy mặc, muốn một ít tranh hiện đại, đồng thời chỉ cần đẹp mắt, bất kể là vẽ nguệch ngoạc hay là phái ấn tượng, ai đến hắn cũng không cự tuyệt, bởi vậy mua tranh rất dễ dàng.
Lúc Kim Thái Hanh đến căng tin còn cách thời gian ước định hai mươi phút, nhưng học sinh mà hắn từng liên lạc trên mạng rất nhanh liền mang theo mấy người bạn đến, thuận tiện mang theo rất nhiều tác phẩm luyện tập bình thường của bọn họ, Kim Thái Hanh có thể tùy tiện chọn.
"Tôi muốn mua một số tranh treo ở nhà, ngân sách không nhiều, vì vậy giá sẽ không cao."
Trước khi mua tranh, Kim Thái Hanh lại nhắc lại một lần nữa.
"Không sao."
Những người này ngay lập tức nói, cũng rất hạnh phúc:
"Cậu xem rồi chọn đi!"
Mười năm hai mươi năm sau, một số sinh viên học viện mỹ thuật nhận được một số công việc bán thời gian trực tuyến, vẽ một bức tranh và lấy hàng ngàn đồng không phải là một vấn đề, nhưng bây giờ, hầu hết trong số họ, không có cơ hội để bán tranh của riêng họ.
Lại nói những người này tới đây, trong nhiều năm bọn họ đã vẽ rất nhiều tranh, nhưng cho tới bây giờ chưa từng dựa vào cái này kiếm tiền, bởi vậy cho dù Kim Thái Hanh trả ít, bọn họ cũng nguyện ý bán.
Kim Thái Hanh tra thử, giá mà hắn đưa ra với bọn họ ở thời điểm hiện tại đã không tính là ít.
Kim Thái Hanh chọn tổng cộng hơn hai mươi mấy bức tranh, bỏ ra hơn tám trăm mua, sau đó lại cùng hai học sinh trong đó hẹn mua mấy tác phẩm có độ dài, đưa ra một ít yêu cầu.
Yêu cầu của Kim Thái Hanh không cao, thậm chí những gì hắn muốn, đều là tranh rất đơn giản, hai người này không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, còn tỏ vẻ Kim Thái Hanh tuần sau, có thể đến lấy.
"Vậy tuần sau tôi sẽ tới đây." Kim Thái Hanh cười nói.
Hắn rất hài lòng với chuyến đi này.
Hắn không biết vẽ tranh, nhưng biết thưởng thức, lần này hắn chọn tranh, vài bức đều vẽ rất tốt, người vẽ tranh, tương lai nói không chừng sẽ trở thành họa sĩ nổi danh...
Nếu thật sự như vậy, liền tiện nghi cho Chu Chính Cường.
Những sinh viên học viện mỹ thuật này cũng rất hài lòng, những bức tranh này chỉ là bình thường bọn họ lấy ra để luyện tập, có thể bán lấy tiền chính là được một khoản thu nhập ngoài ý muốn!
Kim Thái Hanh thu hồi bức tranh lại, định tìm một chỗ để làm khung tranh, mà lúc này, Điền Chính Quốc đột nhiên nói:
"Kim Thái Hanh, tớ muốn học vẽ." Kim Thái Hanh,tựa hồ rất thích vẽ, cũng thích vẽ tranh?
Cậu muốn học vẽ tranh, để làm cho Kim Thái Hanh thích cậu hơn một chút, như vậy, nói không chừng một ngày nào đó, Kim Thái Hanh sẽ thật sự thích cậu..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro