Chương 45: Tớ muốn đối tốt với cậu
Điền Chính Quốc muốn học vẽ?
"Được."
Kim Thái Hanh cười đáp ứng:
"Cậu nhất định có thể học giỏi."
Bản phác thảo của hắn, cũng là xem Điền Hâm vẽ xong mới học được.
Tuy rằng tranh của Điền Hâm không thể gọi là cấp đại sư, nhưng tuyệt đối so với hắn vẽ tốt hơn rất nhiều, đương nhiên, khi đó mọi người vẽ tranh, đều đã dùng máy tính rồi.
Nghe Kim Thái Hanh nói như vậy, Điền Chính Quốc lập tức nở nụ cười, Kim Thái Hanh sờ sờ đầu cậu, lại nói:
"Chờ buổi tối trở về, tôi sẽ dạy cậu vẽ tranh."
Lúc trước hắn từng nghĩ tới muốn đăng ký lớp năng khiếu cho Kim Đình, cho nên chuyên môn đi tìm hiểu qua các lớp phụ đạo năng khiếu ở huyện Phúc Dương, mà trình độ của những giáo viên trong lớp phụ đạo đều giống nhau không nói, tất cả học sinh còn đều là trẻ con.
Hắn không muốn để cho Điền Chính Quốc đi theo một đám trẻ con lớp hai lớp ba thậm chí còn nhỏ hơn cùng nhau học, liền tính toán tự mình dạy Điền Chính Quốc.
Về phần sau này...!
Chờ đến tỉnh thành, lại ở đó đăng ký cho Điền Chính Quốc một lớp năng khiếu là được rồi.
Nghe Kim Thái Hanh nói muốn tự mình dạy cậu vẽ tranh, Điền Chính Quốc càng cao hứng hơn, mà Kim Thái Hanh nói được làm được, hôm đó trở về, đã đi mua một ít đồ dùng hội họa, giấy vẽ bút vẽ giá vẽ đầy đủ.
Nếu Điền Chính Quốc muốn học, vậy đương nhiên phải để cho cậu có điều kiện học tập tốt nhất.
Hắn chuẩn bị dạy Điền Chính Quốc phác họa trước...!
Hắn cũng đã làm thế.
"Vẽ phác thảo vẽ đường nét trước, còn có tư thế cầm bút..." Hôm nay là ngày đầu tiên, Kim Thái Hanh cũng không có ý định dạy quá nhiều, hắn mang một cái ghế cho Điền Chính Quốc ngồi xuống, tự mình đứng ở bên cạnh, trước tiên dạy Điền Chính Quốc làm thế nào để cầm bút.
Sau khi học xong, phải làm thế nào để cầm bút tùy ý, nhưng ban đầu, có một tư thế chính xác có thể tiết kiệm rất nhiều công sức.
Tuy rằng lúc trước Kim Thái Hanh không biết tình cảm của Điền Chính Quốc đối với mình, nhưng theo bản năng, sẽ cùng Điền Chính Quốc bảo trì khoảng cách, hiện tại không giống.
Đây là Điền Hâm của hắn.
Kim Thái Hanh nắm bàn tay mềm mại của Điền Chính Quốc,giúp cậu sửa tư thế không nói, còn dẫn cậu vẽ một hình học.
Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nhịn không được toát mồ hôi, nơi bị Kim Thái Hanh đụng phải càng ngứa ngáy, cậu nhịn không được vụng trộm nhìn Kim Thái Hanh kết quả Kim Thái Hanh vừa lúc cúi đầu nhìn cậu.
Điền Chính Quốc vội vàng nghiêng đầu, sau đó liền nghe được tiếng cười của Kim Thái Hanh, cả người Kim Thái Hanh còn cách cậu gần hơn một chút, lồng ngực kề vào đầu cậu, cậu đều có thể nghe được nhịp tim Kim Thái Hanh.
Tim Điền Chính Quốc không kiềm chế được mà đập càng nhanh.
Một buổi tối, vốn không dạy được bao nhiêu thứ, chứ đừng nói là Kim Thái Hanh còn nhân cơ hội ăn đậu hũ non của bé cưng nhà mình...!
Đến cuối cùng đã chín giờ, Điền Chính Quốc cũng tùy ý vẽ một chút đường cong.
"Quốc Quốc, cậu nên đi ngủ." Kim Thái Hanh nhìn đồng hồ, bảo Điền Chính Quốc đi tắm rửa.
Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu, trở về phòng ngủ chính, mà chờ cậu vào phòng ngủ, cả người liền câu nệ hơn nhiều.
Hiện tại, cậu vẫn đang ngủ cùng Điền Phóng...
Điền Chính Quốc đối với người cha này của mình một chút cũng không hiểu rõ, căn bản không biết nên ở chung cùng ông như thế nào, lúc đối mặt với ông, cậu chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
May mắn, Điền Phóng đang đọc sách, cũng không chú ý tới cậu...
Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, rón rén cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa, lúc tắm rửa, cậu lại nhớ tới chuyện lúc học vẽ.
Kim Thái Hanh đối với cậu càng ngày càng thân mật!
Khóe miệng Điền Chính Quốc nhịn không được nhếch lên, tâm tình rất tốt.
Điền Chính Quốc ở trong phòng tắm cọ xát thật lâu, mới chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Điền Phóng còn đang đọc sách, cậu lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc này, Điền Phóng buông sách trên tay xuống.
Cả người Điền Chính Quốc đều căng thẳng.
Cậu càng hối hận, ngày đó Kim Thái Hanh nói muốn ngủ cùng cậu, sao cậu lại không đáp ứng chứ?
Sao mấy ngày nay Kim Thái Hanh lại không hỏi nữa?
"Chính Quốc, mấy năm nay con sống thế nào?"
Điền Phóng hỏi.
Hôm nay ông nhìn thấy hình ảnh Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc vui vẻ hòa thuận bên nhau học vẽ, đột nhiên có chút chua xót.
Trước kia lúc chưa từng tiếp xúc với Điền Chính Quốc,ông đối với Điền Chính Quốc cũng không có nhiều cảm giác, thậm chí cảm thấy hai người bảo trì khoảng cách cũng không tệ, nhưng nhìn thấy Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh thân mật như vậy, lại nhìn thấy gương mặt sau khi gầy đi cùng vợ của ông càng ngày càng giống nhau, ông lại nhịn không được muốn thân thiết với đứa nhỏ này.
Nhưng bây giờ, đứa nhỏ sợ ông.
"Con...!Con ổn."
Điền Chính Quốc lập tức nói.
Điền Chính Quốc khẩn trương, Điền Phóng đều nhìn thấy tất cả, ông thở dài, không định hỏi lại, nhưng đột nhiên, lại nghĩ tới cái gì:
"Kim Thái Hanh đối với con có tốt không?"
"Tốt ạ!"
Điền Chính Quốc gật gật đầu, nhắc tới Kim Thái Hanh,cậu nhịn không được liền cười cười.
"Kim Thái Hanh rất lợi hại, lần này ba có thể vượt qua cửa ải khó khăn, tất cả đều dựa vào cậu ấy."
Điền Phóng lại nói.
Khóe miệng Điền Chính Quốc không kiềm chế được cong lên, ánh mắt cũng nheo lại.
Kim Thái Hanh đương nhiên lợi hại!
"Ngày đó ba ở trên công trường, trong lúc vô tình gặp được cậu ấy, cậu ấy cho ba một chủ ý, giúp công ty ba khởi tử hồi sinh..." Điền Phóng chậm rãi nói đến việc ông và Kim Thái Hanh ở chung, quả nhiên, Điền Chính Quốc thả lỏng lại.
Cùng con trai của mình câu thông, lại phải dựa vào người khác...!
Điền Phóng lại thở dài, nói không nên lời đây là cảm giác gì.
Điền Phóng nói một lát, vỗ vỗ một bên giường nói:
"Bên ngoài lạnh, nằm xuống đi."
Trên giường có hai cái chăn, Điền Chính Quốc chui vào chăn mình, chớp chớp mắt nhìn Điền Phóng, rõ ràng còn muốn tiếp tục nghe.
Điền Phóng có chút chua xót, nhưng vẫn tiếp tục nói, vì muốn nói thêm một lát, còn nhắc tới một số chi tiết:
"Khi đó Kim Thái Hanh còn nói với ba cậu ấy có đàn em cũng họ Điền...!"
"Ba thực sự không nghĩ rằng đó sẽ là con...!"
"Ba cũng từng nói với cậu ấy, nói ba có một đứa con trai, cậu ấy cũng không nghĩ tới đó lại là con..."
Điền Chính Quốc không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, ôm gối đầu nghe đặc biệt nghiêm túc.
"Sau đó bọn bắt cóc gọi điện thoại cho ba, ba nói con trai ba tên là Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh còn đánh ba một quyền." Điền Phóng lại nói.
Điền Chính Quốc đột nhiên có chút muốn cười.
"Đúng rồi, đầu tháng này, ba nói sinh nhật con trai tôi sắp tới, Kim Thái Hanh còn tặng con một món quà." Điền Phóng nói.
Điền Chính Quốc kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt tò mò, Điền Phóng thấy thế, cầm lấy túi xách mình đặt ở tủ đầu giường, lấy con trâu Kim Thái Hanh đưa cho ông ra:
"Cậu ấy nói đây là do cậu ấy tự tay khắc."
Kim Thái Hanh tự tay khắc trâu?
Điền Chính Quốc tiếp nhận con trâu kia, thích vô cùng.
Cậu chưa từng thấy Kim Thái Hanh điêu khắc con trâu này, nhưng Kim Thái Hanh biết điêu khắc, cậu có biết, cậu từng nhìn thấy Kim Thái Hanh chơi khắc đao, cũng thấy Kim Thái Hanh ném vụn gỗ.
Không nghĩ tới Kim Thái Hanh lại khắc một con trâu, còn đưa cho mình.
Chờ đã...!
Kim Thái Hanh khi đó không biết con trai của ba cậu là cậu, cho nên con trâu này, thật ra là hắn muốn đưa cho người khác?
Tâm tình Điền Chính Quốc hạ thấp xuống.
"Ba..." Điền Chính Quốc đột nhiên kêu một tiếng.
Nghe thấy Điền Chính Quốc gọi mình là ba, Điền Phóng có chút kích động, lời nói lại rất cứng ngắc:
"Con có vấn đề gì không?"
"Ba, lúc trước Kim Thái Hanh mang theo Kim Đình, đi tìm ba sao?"
Điền Chính Quốc hỏi: "Chính là sau sinh nhật của con."
"Đúng vậy." Điền Phóng gật gật đầu:
"Cậu ấy rất hối hận vì đã không mang con theo, vẫn luôn tự trách...!"
"Cậu ấy nghĩ con sẽ không bị bắt cóc nếu cậu ấy dẫn con theo."
Điền Phóng cũng không biết chuyện Kim Thái Hanh và con trai mình đơn phương chiến tranh lạnh, chỉ cho rằng Điền Chính Quốc là bởi vì học lớp chín, học hành tương đối nặng, mới có thể không đi theo tỉnh thành.
Ông không muốn làm Điền Chính Quốc phản cảm, liền không nói xấu Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh quả thật cũng không có gì để nói xấu:
"Ngày đó biết con bị bắt cóc, Kim Thái Hanh đã khóc."
Điền Chính Quốc nắm chặt con trâu trên tay, bị sợ ngây người.
Kim Thái Hanh thế mà còn khóc?
Kim Thái Hanh cũng sẽ khóc sao?
Có phải vì hắn cảm thấy có lỗi với cậu không?
Kim Thái Hanh có phải rất tự trách hay không, cho nên hiện tại mới có thể đối xử tốt với cậu như vậy sao?
Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ tới một bộ phim truyền hình mình từng xem qua.
Đó là một bộ phim truyền hình nói về một nhóm người ở nông thôn.
Trong bộ phim truyền hình đó, có một chàng trai thích một cô gái, nhưng gia đình họ mang ơn một cô gái khác, cô gái đó cũng rất thích chàng trai này, làm rất nhiều điều cho anh ta, sau đó, chàng trai bất đắc dĩ, kết hôn với cô gái mà anh ta không yêu...
Cậu, cũng có chút giống cô gái không được chàng trai thích.
Kim Thái Hanh có phải là bởi vì đồng tình với cậu, mới nói thích cậu không?
Điền Chính Quốc không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cậu chỉ biết cậu không muốn buông tay, không muốn buông Kim Thái Hanh ra, muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Kim Thái Hanh.
Có một số việc, cậu coi như không biết là được rồi.
"Quốc Quốc, ba đã đồng ý cho Kim Thái Hanh một căn hộ ở Phong Hòa Gia Viên, đến lúc đó hai nhà chúng ta ở đối diện, con cảm thấy thế nào?" Điền Phóng hỏi.
Điền Chính Quốc không thích tỉnh thành, nhưng Kim Thái Hanh...!
Cậu nhỏ giọng nói:
"Con muốn ở cùng một chỗ với Kim Thái Hanh."
"Được, con và Kim Thái Hanh ở cùng một chỗ."
Điền Phóng cười nói, ông và Kim Thái Hanh trao đổi qua, biết Kim Thái Hanh sẽ đi tỉnh thành, nếu đã như vậy, con trai ông đương nhiên cũng sẽ đi.
Trước đây Điền Phóng vẫn cố ý xem nhẹ đứa con trai này của mình, không quan tâm đến cậu, nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với cậu nhiều hơn, lại càng ngày càng rõ ràng nhận ra, mình là một người cha.
Ngẫm lại những khách hàng mua nhà cho con trai, ngẫm lại cấp dưới vất vả kiếm tiền của để cho con trai mình đến tỉnh thành học tập, tâm tính của ông dần dần thay đổi, đồng thời bắt đầu vì Điền Chính Quốc mà suy nghĩ về tương lai.
Bản thân ông lớn lên ở một nơi nhỏ, chưa từng đọc sách gì, cũng không ai quản giáo ông, ông vẫn kiếm được tiền, thậm chí có thể thuê được người du học làm công cho ông...!
Trước kia ông có ý nghĩ như vậy, cũng không cảm thấy đem Điền Chính Quốc lưu lại huyện Phúc Dương có vấn đề gì, thậm chí cảm thấy mình đang rèn luyện cậu, để cho cậu độc lập, làm cho cậu lá gan lớn hơn một chút, nhưng hiện tại...
Nhìn thấy Kim Thái Hanh dạy tiếng Anh cho Điền Chính Quốc,biết được Điền Chính Quốc hiện tại thành tích tốt hơn rất nhiều, ông đột nhiên ý thức được rất nhiều cách làm trước kia của mình, là sai.
Hơn nữa con trai ông rất thông minh, dạy dỗ thật tốt nói không chừng còn có thể thi đại học tốt.
Cho dù ông kiếm được chút tiền, cũng không ổn định, không chừng lúc nào liền trống rỗng, con trai ông nếu thi vào trường tốt, có bằng tốt nghiệp, tương lai trái lại có thể tìm được một công việc ổn định.
Điền Phóng cân nhắc, vẫn nên tìm cho con trai một trường học tốt để học.
Điền Phóng suy nghĩ thật lâu, chờ phục hồi tinh thần lại, liền phát hiện Điền Chính Quốc đã ngủ thiếp đi, trên tay còn cầm con trâu kia.
Ngày hôm sau là thứ hai.
Điền Chính Quốc lúc trước liên tục mấy ngày không đi học, hôm nay nhất định phải đi...!
Kim Thái Hanh dậy sớm, nấu cơm, xào rau.
Một buổi sáng phải học bốn tiết, cho Điền Chính Quốc ăn canh trước, sợ cậu chờ sẽ đói, vẫn là ăn cơm tương đối tốt.
Huống chi, những sách dưỡng sinh không phải đều nói, ăn điểm tâm phải ăn ngon no?
Điền Chính Quốc dậy lúc năm giờ rưỡi, sau khi rời giường, cậu ăn một củ khoai tây nhỏ Kim Thái Hanh chuẩn bị cho cậu, uống một chút nước, liền đi chạy bộ, chạy một hồi mới trở về, mà lúc này, Điền Phóng vừa mới thức dậy.
Điền Phóng vừa đi, đã nhìn thấy bữa sáng rất phong phú như thường lệ, luôn cảm thấy có chút không thích ứng.
Ông ở bên ngoài, bữa sáng cơ bản đều tùy tiện mua chút ứng phó, Kim Thái Hanh thì sao?
Mỗi ngày đều thay đổi đa dạng, quá hiền huệ.
Ông cũng không biết Kim Thái Hanh còn có một mặt như vậy.
Nhưng mà càng làm cho ông khiếp sợ, còn ở phía sau.
Kim Thái Hanh bỏ một hộp sữa, một quả trứng luộc vào túi của Điền Chính Quốc,vậy mà còn xách cái túi kia lên: "Đi, tôi đưa các cậu đi học...!"
"Quốc Quốc, chờ tiết thứ ba tan học, cậu ăn trứng gà và sữa, miễn cho đói."
"Tớ không đói..." Điền Chính Quốc nhịn không được nói, cậu cảm thấy Kim Thái Hanh mấy ngày nay cho cậu ăn quá nhiều...
"Không đói cũng phải ăn, uống nhiều sữa phát triển chiều cao." Kim Thái Hanh nói.
"À."
Điền Chính Quốc gật gật đầu, nhìn về phía cặp sách của mình.
Kim Thái Hanh chuẩn bị đồ ăn cho cậu, kỳ thật cậu cũng không nỡ ăn.
Kim Thái Hanh cười cười, cho Kim Đình một phần giống vậy, nhưng cũng không dặn dò cái gì.
Kim Đình cầm sữa trứng gà trên tay bĩu môi, gần đây anh trai nó cả ngày ở cùng Điền Chính Quốc,đã quên nó rồi!
Nhưng Điền Chính Quốc bị bắt cóc, rất đáng thương, anh trai nó quan tâm Điền Chính Quốc một chút cũng là chuyện nên làm.
"Đi thôi." Kim Thái Hanh cầm túi xách của Điền Chính Quốc đi ra cửa.
Cậu theo bản năng, muốn đi nhận lấy cái cặp kia:
"Kim Thái Hanh, để tớ xách cho..."
Tuy nhiên, Kim Thái Hanh rất kiên trì: "Tôi xách là được."
Điền Phóng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Kim Thái Hanh cũng quá cẩn thận, còn giúp Điền Chính Quốc xách cặp...!
Hắn so với Điền Chính Quốc gầy hơn một chút!
Hắn đối với Điền Chính Quốc, thật đúng là tốt.
Điền Phóng nhịn không được có chút cảm khái, cảm khái qua đi, lại có chút kỳ quái.
Kim Đình cũng đeo một cái cặp sách lớn, Kim Thái Hanh...!
Sao hắn không giúp em gái hắn?
Kim Thái Hanh đương nhiên không giúp em gái xách, hắn trọng sắc khinh em gái.
Kiếp trước cầu mà không được, thậm chí chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu chết đi, đời này thì sao? Không chỉ thổ lộ với người mình yêu, mà còn có thể luôn ở bên nhau...
Mấy ngày nay hắn kỳ thật vẫn luôn rất hưng phấn, đặc biệt vui vẻ, thế cho nên cả người thoạt nhìn dương quang xán lạn.
Cặp sách của Điền Chính Quốc được Kim Thái Hanh xách, có chút bất an, nhịn không được lần lượt đi xem Kim Thái Hanh sau khi nhìn, lại có chút mặt đỏ tai hồng.
Mà Kim Thái Hanh, chú ý tới ánh mắt Điền Chính Quốc, lưng hắn càng thẳng.
Kim Thái Hanh không đi học, cũng chỉ đưa Điền Chính Quốc đến cổng trường, sau đó hai người cùng nhau đứng yên bất động.
Kim Thái Hanh muốn nhìn Điền Chính Quốc vào cổng trường, Điền Chính Quốc thì muốn nhìn Kim Thái Hanh rời đi.
"Hai người các cậu sao lại đứng bất động?" Nhân viên bảo vệ ở cổng trường cau mày.
Kim Thái Hanh nở nụ cười, nói với Điền Chính Quốc:
"Tôi đưa cậu vào."
Kim Thái Hanh vẫn đưa Điền Chính Quốc đến lớp học mới rời đi.
Người trong lớp cũng không biết Kim Thái Hanh sau này không đến học nữa, thấy Kim Thái Hanh bỏ cặp sách của Điền Chính Quốc xuống định đi, còn hỏi:
"Kim Thái Hanh có phải cậu quên mang cặp sách không?"
"Không phải." Kim Thái Hanh cười cười, liền rời đi.
Thấy Kim Thái Hanh rời đi, mọi người trong lớp đều đi về phía Điền Chính Quốc, tò mò hỏi:
"Điền Chính Quốc,nghe nói cậu bị bắt cóc? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Điền Chính Quốc, có phải cảnh sát tới cứu cậu không?"
"Chính Quốc, mấy ngày không tới trường, là bị thương sao?"
......
Điền Chính Quốc lấy hết sách trong túi ra, suy nghĩ một chút nói: "Là Kim Thái Hanh tới cứu tôi, cậu ấy đánh mất cả hai tên bắt cóc!"
Cậu không muốn để cho người khác biết Kim Thái Hanh lợi hại như vậy, nhưng lại rất muốn hướng người khác khen Kim Thái Hanh một chút...
Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cậu vẫn quyết định nói ra.
"Kim Thái Hanh thật lợi hại!"
"Vừa rồi cậu ấy nhìn đặc biệt đẹp trai."
"Cậu ấy quả thực giống Rukawa Kaede(*)."
(*) Nhân vật trong anime Slam Dunk
......
Điền Chính Quốc nghe những thứ này, có chút cao hứng, lại có chút buồn bực.
Bất quá nghĩ đến Kim Thái Hanh sẽ không đến trường nữa, cậu lại yên tâm một chút.
Chuyện Kim Thái Hanh không đến trường, qua mấy ngày, học sinh trong lớp mới biết được.
Kim Thái Hanh cũng không có tới thu dọn đồ đạc, hắn vẫn sẽ tới thi...!
Trường trung học cơ sở là giáo dục bắt buộc, hắn không thể bỏ học.
Trên thực tế, lớp học của họ không đến đọc, không chỉ một mình hắn.
Trong lớp bọn họ có một nam sinh đặc biệt nghịch ngợm, không đi học tốt thì thôi, còn quấy rầy người khác, thành tích của bản thân cậu ta lại kém đến rối tinh rối mù...!
Mấy tháng trước Dương Kiến Hoa, đã tìm người nọ nói chuyện, bảo cậu ta đừng đến lớp nữa, chỉ đến thi, miễn cho ảnh hưởng đến các bạn học khác trong lớp.
Người nọ cầu còn không được, quả nhiên không tới nữa, nghe nói đang giúp cha mẹ trông cửa hàng.
Chỉ là, người nọ không tới, là vì tuyệt đối thi không đỗ trung học phổ thông, đã hoàn toàn buông tha, mà Kim Thái Hanh...!
Hắn có cơ hội thi vào một trường trung học phổ thông.
Các bạn trong lớp đều đồng tình với Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh ngược lại một chút phản ứng cũng không có, vẫn như cũ đưa Điền Chính Quốc đi học.
Bất quá, hắn không đưa vào phòng học, đây là yêu cầu của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc không muốn để Kim Thái Hanh vào phòng học bị người ta nghị luận truy vấn.
Kết quả, mọi người tìm không thấy Kim Thái Hanh truy vấn, liền hỏi Điền Chính Quốc..
"Kim Thái Hanh tìm được việc làm, cậu ấy đưa tôi là vì ở nhờ nhà tôi."
Điền Chính Quốc cuối cùng đưa ra lời giải thích như vậy.
Các bạn cùng lớp đều tin tưởng, qua vài ngày sau, càng không ai nhớ đến chuyện này nữa.
Năm mới đang đến!
Khi bọn họ còn học tiểu học, ngày quốc tế thiếu nhi trong trường học mỗi lần đều có một chút hoạt động, nhưng lên trung học cơ sở, ngày quốc tế thiếu nhi trường học không làm hoạt động, thậm chí cho không nghỉ, cũng may năm mới, có hoạt động.
Đương nhiên, trường trung học cơ sở Bắc Môn là trường trung học cơ sở công lập nằm ở một nơi nhỏ, hoạt động không thể làm lớn, trên thực tế hoạt động này, bọn họ làm rất nhàm chán, chính là giáo viên âm nhạc chọn một số người, xếp hàng múa cùng hợp xướng, làm mấy tiết mục, sau đó biểu diễn một chút tại thính phòng lớn của trường.
Nhưng ngay cả như vậy, các học sinh vẫn rất vui mừng.
Đồng thời, mọi người còn mua các loại thiệp chúc mừng, bắt đầu gửi cho người quen.
Lúc này mọi người đối với Giáng Sinh hiểu biết không nhiều, thiệp chúc mừng cũng là chuẩn bị để tết Nguyên Đán lấy ra tặng, mà nhận được thiệp chúc mừng nhiều nhất, thường là nữ sinh được yêu thích nhất trong lớp.
Một số nam sinh tích góp tiền tiêu vặt thật lâu, chỉ vì mua cho cô gái họ thích một tấm thiệp chúc mừng, mà những thiệp chúc mừng kia, năm mao tiền một tờ rất bình thường, mà tờ mấy đồng...!
Có âm nhạc, có thể mở ra để trong phòng hoặc treo lên.
Điền Chính Quốc nhìn thấy quầy hàng nhỏ ở cổng trường bắt đầu bán thiệp chúc mừng, lại động tâm, muốn mua một tấm đưa cho Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh mỗi ngày đều đưa cậu đi học tan học, cho dù là buổi trưa, cũng sẽ tới.
Điền Chính Quốc thế nhưng ngay cả thời gian mua thiệp chúc mừng cũng không có.
Bất quá, Kim Thái Hanh rốt cuộc vẫn có việc phải bận.
Mấy ngày nay, Kim Thái Hanh vẫn luôn mua thêm các loại đồ đạc vào nhà Chu Chính Cường, lúc này, những thứ mua được ở huyện Phúc Dương hắn đã mua xong, muốn đi tỉnh thành chọn đồ đạc, mà đi tỉnh thành, buổi trưa tuyệt đối không thể trở về.
Kim Thái Hanh tuy rằng không nỡ, nhưng rốt cuộc vẫn phân biệt cho Điền Chính Quốc cùng Kim Đình tiền, để cho bọn họ mua cơm ăn.
Kim Thái Hanh mỗi tuần đều cho Kim Đình năm đồng tiền tiêu vặt, Kim Đình tiêu không nhiều lắm, đều tích góp được, lần này Kim Thái Hanh cho nó mười đồng, nó cầm tiền vui vẻ trở về phòng giấu.
Điền Chính Quốc ngược lại không có đi giấu tiền, hiện tại trong tay cậu có rất nhiều tiền, lúc này cậu, chỉ nhịn không được nhìn Kim Thái Hanh:
"Thái Hanh, buổi tối cậu sẽ tới đón tớ sao?"
"Sẽ."
Kim Thái Hanh cười nói.
Điền Chính Quốc nhất thời vui vẻ lên.
Nhưng khi đến trường, cậu lại không vui.
Có một nữ sinh đưa cho cậu một tấm thiệp chúc mừng: "Điền Chính Quốc, cậu giúp tôi đưa nó cho Kim Thái Hanh đi!"
Thiệp chúc mừng được đặt trong một phong bì màu trắng, lại dùng keo dính vào, Điền Chính Quốc không biết bên trong rốt cuộc viết cái gì, chính vì vậy, cậu không muốn đưa nó cho Kim Thái Hanh.
"Cậu nhất định phải đưa á!"
Nữ sinh kia lại nói.
Điền Chính Quốc nhận thiệp chúc mừng, lại không nói gì.
Cậu không muốn đưa thiệp chúc mừng cho Kim Thái Hanh, như vậy...
"Điền Chính Quốc, cho cậu thiệp chúc mừng, cám ơn cậu đã dạy tôi làm đề bài."
Nữ sinh luôn hỏi Điền Chính Quốc vấn đề xoay người lại, đưa cho Điền Chính Quốc một tấm thiệp chúc mừng.
Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc nhận được thiệp chúc mừng, nhưng cậu có chút không yên lòng, đây cũng không phải Kim Thái Hanh tặng, cậu vậy mà một chút cũng không cảm thấy vui vẻ:
"Không cần cảm ơn."
Hai tấm thiệp chúc mừng được Điền Chính Quốc bỏ vào cặp sách, mà buổi trưa, cậu đi đến cửa hàng ở cổng trường, mua một tấm thiệp chúc mừng đắt nhất.
Tấm thiệp chúc mừng kia rất lớn rất dày, sau khi mở ra có thể treo lên, cái này cũng coi như xong, nó còn có thể phát nhạc, chỉ là có hơi đắt, mười hai đồng lận.
Điền Chính Quốc mua thiệp chúc mừng, tâm tình liền tốt hơn nhiều, cậu không dám viết những thứ quá lộ liễu, cuối cùng cũng chỉ viết một câu:
"Chúc cậu mỗi ngày vui vẻ, mọi việc đều thuận lợi."
Những lời này, cậu luyện vài lần mới viết lên.
Kim Thái Hanh lần này đi mua đồ nội thất, đều là chọn mua tốt, ngoại trừ đồ đạc lớn ra, hắn còn mua một ít đồ vật nhỏ tinh xảo.
Đôi khi, một số vật nhỏ, sẽ làm cho mọi người cảm thấy rất thú vị.
Nhiều thứ như vậy, một ngày là xem không hết, Kim Thái Hanh cũng không chuẩn bị xem quá lâu, mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, hắn về nhà, sau đó đầu tiên là vội vàng chạy tới trường tiểu học đón Kim Đình, lại vội vội vàng vàng đi đón Điền Chính Quốc.
Hắn đi rất nhanh, khi hắn đến trường trung học cơ sở Bắc Môn, trường vừa tan học.
Thở phào nhẹ nhõm, Kim Thái Hanh cười chờ Điền Chính Quốc ra.
Mà Kim Đình đứng bên cạnh anh trai mình, đột nhiên cảm thấy mình rất dư thừa.
"Anh, những thiệp chúc mừng kia thật đẹp."
Kim Đình nhìn thấy các loại thiệp chúc mừng đặt trước cửa hàng nhỏ bên cạnh trường, nhịn không được nói.
Thiệp chúc mừng ở cổng trường tiểu học của họ không đẹp như vậy.
Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua, cũng không cảm thấy hứng thú, ánh mắt lại tìm Điền Chính Quốc trong đám người..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro