Chương 57: Thuê nhà mở công ty

Nhà hàng chỉ được trang hoàng lại trong 19 ngày.

Rất nhiều người thuê mặt tiền để mở nhà hàng nhỏ, xác thật cần phải trang trí lâu như vậy, thậm chí còn có thể ngắn hơn một chút, nhưng Thẩm Tinh Hỏa không phải mở nhà hàng nhỏ!

Tốc độ này có thể nói là kinh người.

Công nhân đã rời khỏi sân, Kim Thái Hanh vừa mang theo người dùng keo thủy tinh và chất độn lấp đầy khe hở trong phòng, vừa cho người quét dọn, đang làm công việc cuối cùng.

"Không nghĩ tới thật sự có thể trang trí tốt trước năm..." Thẩm Tinh Hỏa có chút cảm khái, Kim Thái Hanh đáp ứng anh ta, nói là trước năm sẽ giúp anh ta trang trí xong, nhưng anh ta vẫn cho rằng điều đó không có khả năng.

"Thẩm tổng, dọn dẹp nhà hàng và sửa chữa chi tiết, cùng với trang trí đèn, đại khái phải hai ngày mới có thể hoàn thành, nhưng nhà bếp bên kia ngày mai có thể thu dọn xong, ngày mai anh có thể lắp đặt thiết bị nhà bếp." Kim Thái Hanh nói.

Nhà hàng cũ của Thẩm Tinh Hỏa không sử dụng bất kỳ thiết bị nhà bếp nào, nhưng lần này anh ta dự định lắp một số thiết bị mới trong nhà bếp.

Những thiết bị đó theo lời khuyên của Kim Thái Hanh, anh ta đã mua từ lâu rồi, hiện tại chờ lắp đặt.

Ngoài các thiết bị này, bàn ghế cũng đã được đặt trước, vài ngày nữa có thể được gửi đến để lắp đặt.

"Được rồi." Thẩm Tinh Hỏa liên tục gật đầu, vô cùng hài lòng với tất cả những điều trước mắt, lại khẽ nhíu mày: "Sao tôi lại cảm thấy, hình như còn thiếu cái gì đó?"

"Thẩm tổng nếu rảnh rỗi, hôm nay có thể cùng tôi đi tỉnh thành xem một chút, mua chút đồ trang trí."

Kim Thái Hanh nói, nhà hàng này, hiện tại không thiếu cái gì khác chỉ thiếu đồ trang trí, ví dụ như đồ trang trí treo tranh gì đó.

"Rảnh rỗi."

Thẩm Tinh Hỏa lập tức nói, hiện tại cửa hàng cũ đều do vợ anh ta quản lý, thời gian rảnh rỗi của anh ta rất nhiều.

Thẩm Tinh Hỏa đã rảnh rỗi, sau khi Kim Thái Hanh dặn dò Từ Đại Cương nhìn chằm chằm công nhân bên này, liền cùng Thẩm Tinh Hỏa đi tỉnh thành.

Phong cách của nhà hàng Thẩm Tinh Hỏa đi theo con đường xa hoa, đồ trang trí vẫn rất dễ mua, ví dụ như đồ trang trí bằng đá cẩm thạch cam vàng đặc biệt thích hợp, Kim Thái Hanh dẫn anh ta chọn một vòng, cuối cùng chọn một chút, còn nói cho anh ta biết những thứ này đều phải bày ở đâu.

Thẩm Tinh Hỏa nghe Kim Thái Hanh nói chuyện, tưởng tượng nhà hàng của mình một chút, hài lòng không chịu nổi.

Thẩm Tinh Hỏa mua rất nhiều đồ, chủ cửa hàng trực tiếp giao hàng đến nhà, tiết kiệm rất nhiều chuyện, mà lúc này, đã đến chạng vạng, trời sắp tối.

Nhìn sắc trời một chút, Thẩm Tinh Hỏa có chút đáng tiếc nhìn về phía Kim Thái Hanh: "Đáng tiếc trời sắp tối, bằng không tôi còn có thể đến công ty của cậu xem một chút..."

"Lần sau sẽ có thời gian." Kim Thái Hanh cười nhìn về phía Thẩm Tinh Hỏa:

"Hôm nay Thẩm tổng phải mang đồ trang trí về, sợ là không rảnh, hay là chờ năm sau lại đến công ty của tôi đi!"

Thẩm Tinh Hỏa gật gật đầu, đồng ý.

Kim Thái Hanh lúc này lại nói: "Thẩm tổng, tôi muốn trở về một chuyến, lát nữa sẽ không đi cùng anh."

Kim Thái Hanh không cùng mình trở về? Những đồ trang trí này...

Thẩm Tinh Hỏa có chút sốt ruột, đột nhiên lại nghĩ đến, công việc của Kim Thái Hanh, kỳ thật đã sớm làm xong.

Lúc trước khi ký hợp đồng, chuyện trang trí như vậy không có viết trong hợp đồng, Kim Thái Hanh kỳ thật không cần cùng anh ta tới.

Thẩm Tinh Hỏa thở dài, chỉ có thể trở về trước, mà Kim Thái Hanh, lại gọi một chiếc taxi, sau đó đi đến chỗ Điền Phóng thuê.

Đúng vậy, Điền Phóng hiện tại là thuê nhà ở, ông là một đại lý bất động sản, sau khi trải qua một lần khủng hoảng tài chính, hiện tại ngay cả nhà của mình cũng không có.

Lúc Kim Thái Hanh đi qua, Điền Phóng Điền Chính Quốc còn có Kim Đình đều ở nhà, mà người nghe được thanh âm mở cửa chính là Kim Đình.

"Anh!" Kim Đình nhìn thấy Kim Thái Hanh, lập tức nhào vào trong ngực Kim Thái Hanh.

"Đình Đình, mấy ngày nay lên lớp học có nghe hiểu không?" Kim Thái Hanh vỗ vỗ bả vai Kim Đình hỏi.

"Nghe hiểu, thầy còn khen em, nói em phát âm chuẩn, trong lớp có một số bạn học tỉnh thành, phát âm không chuẩn đều bị thầy phê bình!" Kim Đình có chút đắc ý.

Lớp học bổ sung mà họ đi thực sự không nên được gọi là lớp học bổ sung, bởi vì nó không dạy nội dung trong lớp học, tập trung chủ yếu vào phần phát âm cho bọn trẻ.

Kim Đình chính là học lớp cơ bản, bắt đầu học từ những thứ đơn giản nhất, đương nhiên không làm khó được nó, phát âm của nó thậm chí còn tiêu chuẩn hơn người khác, dù sao phát âm của Kim Thái Hanh rất chuẩn, còn liên tục cho bọn họ nghe băng cassette.

Ngược lại với những người khác... Tại thời điểm này rất nhiều giáo viên tiếng Anh đều phát âm không chuẩn, họ dạy trẻ em, phát âm tiếng Anh tự nhiên cũng không thể chuẩn được.

Kim Thái Hanh và Kim Đình nói xong, lại nhìn về phía Điền Chính Quốc kích động nhìn mình: "A Quốc thì sao? Cậu cảm thấy lớp học thế nào?".

"Giáo viên cũng khen ngợi tớ!" Điền Chính Quốc cao hứng phấn chấn nói, lại lải nhải nói về chuyện trong trường học.

Điền Phóng nhìn thấy con trai mình như vậy, không khỏi có chút nghẹn lòng.

Ông cũng từng hỏi qua chuyện trong lớp học của Điền Chính Quốc,kết quả Điền Chính Quốc chỉ nói được có mấy câu...

Nhưng hiện tại tất cả những chuyện này, chung quy đã tốt lên.

"Kim Thái Hanh, tối nay cháu ngủ cùng Quốc Quốc đi."

Thấy Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nói không sai biệt lắm, Điền Phóng nói: "Trong nhà không có dư phòng, cũng không có dư chăn."

Điền Phóng vẫn rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống, lúc thuê nhà cũng không có đi thuê những thứ rẻ tiền, ngược lại thuê một nhà có ba phòng ngủ một phòng khách mới được trang trí.

Ba gian phòng ông một gian, Điền Chính Quốc một gian, Kim Đình một gian nên sẽ không có phòng trống, thậm chí ngay cả chăn dư thừa cũng không có, Kim Thái Hanh chỉ có thể cùng một người trong bọn họ chen chúc một chút.

Kim Đình không còn nhỏ đương nhiên không có khả năng chen chúc với Kim Thái Hanh,ông không ngại chen chúc với Kim Thái Hanh, nhưng  Kim Thái Hanh sợ là sẽ không quen, cũng chỉ có thể để Điền Chính Quốc và Kim Đình đi chen chúc với nhau.

Tuy rằng Điền Phóng vẫn cảm thấy giữa Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc có chút quá mức thân mật, nhưng chưa từng nghĩ nhiều, hiện tại không chỉ nói lời này, còn nói:

"Đúng rồi, Thái Hanh nếu cháu muốn tắm rửa cũng có thể mượn quần áo của Quốc Quốc mặc, quần áo của hai người hẳn là không sai biệt lắm." Tuy Kim Thái Hanh cao hơn một chút, nhưng Kim Thái Hanh gầy Điền Chính Quốc mập, quần áo hai người lớn như nhau.

Tay Kim Thái Hanh run rẩy.

Khuôn mặt Điền Chính Quốc đột nhiên đỏ lên.

Ngủ cùng nhau...

Trong lúc nhất thời, tâm tư hai người khác nhau.

Điền Chính Quốc rất chờ mong cùng Kim Thái Hanh ngủ chung, tâm tình Kim Thái Hanh rất phức tạp.

Điền Chính Quốc hiện tại mới học trung học cơ sở, cái gì cũng không hiểu, hắn thổ lộ với cậu vốn đã có hiềm nghi dụ dỗ, bình thường sờ bàn tay nhỏ thì thôi, thật sự làm cái gì nhất định là không được, mà nếu đã như vậy, cùng nhau ngủ, đây không phải là giày vò hắn sao?

Kim Thái Hanh có chút rối rắm, nhưng lúc này cự tuyệt càng khiến người ta hoài nghi, hắn cũng chỉ có thể bình tĩnh tâm tính.

Là nam nhân, thời điểm nên nhịn vẫn là phải nhịn.

Kim Thái Hanh chuẩn bị tốt trong lòng, nhưng cuối cùng, lại phát hiện mình suy nghĩ nhiều, kỳ thật hắn không cần phải nhịn.

Hắn hơn hai mươi ngày nay, vẫn luôn bận rộn không chịu nổi, đã sớm mệt mỏi rồi. Trước khi đi ngủ, Điền Phóng còn kéo hắn hỏi rất nhiều câu hỏi...

Tắm nước ấm nằm trên giường, lúc hắn chờ Điền Chính Quốc,ánh mắt cũng đã có chút không mở ra được...

Đương nhiên, hắn cũng không có thật sự ngủ, một mực chờ Điền Chính Quốc, thậm chí cho dù đã mệt mỏi đến cực điểm, bộ vị nào đó trên thân thể cũng có xu hướng ngẩng đầu.

Thân thể thiếu niên, luôn đặc biệt mẫn cảm, hắn còn nhịn không được sẽ đi não bổ.

Kết quả Điền Chính Quốc qua thật lâu mới trở về, Kim Thái Hanh híp mắt nhìn cậu một cái, lại nhìn đồng hồ, khẽ thở dài một tiếng: "Quốc Quốc,mau tới ngủ, rất muộn..."

Trong chăn chui vào một người lạnh như băng, Kim Thái Hanh theo bản năng run lên, tay chân mềm nhũn trên người bởi vì run rẩy mà cứng ngắc, bộ vị vốn cứng rắn, ngược lại mềm nhũn.

Điền Chính Quốc cũng cảm giác được không đúng, cậu theo bản năng lùi về phía sau, Kim Thái Hanh lại dựa vào ôm lấy cậu, còn kẹp chân cậu ở giữa hai chân mình: "Sao trên người cậu lại lạnh như vậy?"

"Tắm rửa xong đánh răng..." Điền Chính Quốc được Kim Thái Hanh ôm, cả người đều cứng ngắc.

"Lần sau đánh răng trước rồi mới tắm." Kim Thái Hanh dặn dò một câu, sau đó liền ngửi được mùi xà phòng nhàn nhạt trên người Điền Chính Quốc

Hắn gần như ngay lập tức ngủ thiếp đi.

Điền Chính Quốc qua một hồi, mới nhận ra điểm này, trong lúc nhất thời đều sửng sốt.

Trên người cậu lạnh lẽo như vậy, là bởi vì vẫn luôn rối rắm.

Cậu đã học được cách lên mạng, cũng từ trong những lời nói trên mạng biết được chuyện giữa hai người đàn ông, liền nghĩ Kim Thái Hanh có thể làm gì cậu hay không, lại phát sầu cảm thấy mình có một bụng ý xấu...

Rối rắm như vậy nửa ngày, trên người cậu còn có thể ấm áp mới là lạ!

Cậu vào chăn, mới phát hiện trên người mình rất lạnh, đang lo lắng sẽ bị Kim Thái Hanh ghét bỏ, cả người cậu đã bị Kim Thái Hanh bao vây, trên người Kim Thái Hanh, rất ấm áp.

Cậu một trận tâm động thần tốc, kích động không được, kết quả...

Kim Thái Hanh lại ngủ thiếp đi?

Điền Chính Quốc có chút phản ứng không kịp.

Mà Kim Thái Hanh, lúc này lại ngủ đặc biệt ngon.

Giấc ngủ này của Kim Thái Hanh, ngủ mãi đến tám giờ sáng hôm sau, Điền Phóng đến gõ cửa.

Hắn mở mắt ra, liền thấy được Điền Chính Quốc đang nhìn hắn.

"Điền....Chính... Quốc." Kim Thái Hanh gọi cậu một tiếng, khóe miệng nhếch lên, tâm tình trở nên vô cùng tốt.

Hắn thiếu chút nữa gọi Điền Hâm.

Cuối cùng hắn cũng có thể ôm cậu đi ngủ.

Điền Chính Quốc không chú ý tới sự tạm dừng của Kim Thái Hanh, sau khi tỉnh lại vẫn không nỡ từ trên giường đứng dậy, thế cho nên lúc bị Kim Thái Hanh bắt được, cậu mới nhảy dựng lên từ trên giường, vội vàng chạy tới mặc quần áo:

"Ba, con dậy rồi!" Lớp học bổ sung bắt đầu lúc 9 giờ, cậu sắp không kịp rồi!

Điền Chính Quốc và Kim Đình rất nhanh đã thu dọn xong, sau khi Kim Thái Hanh cùng Điền Phóng đưa bọn họ đến trường, lại đến công trường của Điền Phóng.

Gần Tết Nguyên đán, công trường đã ngừng hoạt động, nhưng vẫn còn một số công nhân đang ở trên công trường.

Điền Phóng mang theo Kim Thái Hanh, nhìn tiến độ công trường, lại nói với Kim  Thái Hanh:

"Nhà tôi để lại cho cậu, ngay trong tòa nhà ở giữa, đã xây gần xong rồi, cậu có muốn đi xem không?"

Kim Thái Hanh cười cười nói: "Được! Đúng rồi, chú Điền, tôi còn có chuyện muốn thương lượng với chú."

"Chuyện gì?" Điền Phóng hỏi.

"Tôi muốn thuê mặt tiền của chú để mở một công ty trang trí." Kim Thái Hanh nói. Công ty trang trí của hắn cũng nên mở rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro