Chap 18: Học Bơi
Buổi tiệc hôm nay đúng như dự đoán, số rượu Duyên uống tính bằng lít chứ không còn bằng ly nữa. Cô ấy dùng chút lý trí cuối cùng để chống đỡ, bóng lưng thẳng tắp rời khỏi bữa tiệc.
Vừa ngồi vào xe, Duyên không còn chút sức lực nào, dựa vào ghế nhắm mắt làm dịu cơn choáng váng, tất cả mọi việc còn lại giao cho Đại.
Cậu quá quen với việc này, nén tiếng thở dài lấy áo khoác đã chuẩn bị sẵn, khoác lên người cho Duyên, sau đó gọi cho quản gia chuẩn bị mọi thứ.
Về đến nhà bà ấy đã đứng đợi sẵn, cậu phụ giúp đỡ người say rượu vào thang máy rồi mới rời đi.
Được Minh và Duyên huấn luyện từ khi còn trẻ, cậu đã đạt tới cảnh giới cực cao trong việc quan sát và nhạy bén. Đi ngang nhà bếp, Đại đứng lại khi nghe được âm thanh rất nhỏ phát từ trong đó. Sau giờ quy định, nếu không có lệnh, ngoài trừ quản gia ra thì bất cứ ai cũng không được bước vào nhà.
Đại đưa mắt nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thân ảnh cao gầy bước ra từ nhà bếp, nhắc nhở cậu giờ đây cung điện đã có thêm một người. Đây là lần đầu tiên cậu được diện kiến chính cung hoàng hậu.
Trước khi bị phát hiện, Đại nhanh chóng đánh giá Triệu một lượt. Dù đang mặc đồ ngủ thoải mái ở nhà nhưng cũng không che được vóc dáng hoàn hảo, Triệu cao ráo, mảnh mai, điện nước đầy đủ, xương quai xanh quyến rũ, đôi chân thon dài thẳng tắp như người mẫu, Đại đoán là cô còn cao hơn cả Duyên vài xen-ti-mét.
Vầng trán căng tràn, mày mảnh, mũi cao, môi cong, tổng thể hài hoà sắc sảo, nhưng lại sắc sảo đến mức lạnh lùng khó gần.
Ngoại hình, vóc dáng đúng là xứng đôi vừa lứa với Duyên, Đại có thể tưởng tượng ra hình ảnh khi hai người đứng cạnh nhau, tạo thành cặp đôi cà phê sữa của phái toàn chân.
Nhưng khí chất quá trêu ngươi, sao cậu có cảm giác đây là một thẳng nữ nhỉ? Chẳng lẽ máu bê đê của mình chưa đủ trình để nhận ra sao? Lẽ nào...
Kịp thời dừng ánh mắt đánh giá lại khi Triệu cầm cốc nước đi đến lối ra phòng khách, cách cậu khoảng năm bước chân. Giám đốc Trần vẫn giữ tác phong chuyên nghiệp, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu với cô thay lời chào.
Dù Đại ở bên cạnh Duyên nhưng mang lại cảm giác cho Triệu rất bình thường, không hề ghét bỏ như chủ của cậu nên theo phép lịch sự, Triệu gật đầu chào lại, không biết ma xui quỷ khiến gì, cô lại hỏi một câu:
- Cô ấy lại uống say sao?
- Tiệc tối nay nhiều đối tác mời rượu nên chị ấy uống hơi nhiều.
- Ồ! - Triệu thờ ơ đáp lại.
Không những khuôn mặt mà cả thanh âm cũng lạnh lẽo nốt, chỉ có hai câu nói ngắn ngủi đã đủ làm nhiệt độ xuống thấp thêm vài phần rồi.
Là người chỉ thích nóng không thích lạnh, Đại gật đầu chào rồi rời đi, nhanh chóng quay về tổ ấm của mình trước khi bị đông cứng.
Suốt quãng đường về nhà, Đại không ngừng nghĩ về những phát hiện của mình.
Vừa là tảng băng vừa là thẳng nữ, lẽ nào thần thông quảng đại như Cao tổng cũng có lúc ngã ngựa bị hồ ly tinh lừa gạt.
Nhưng mà câu đầu tiên mở miệng lại là quan tâm Duyên, có khi nào là lạnh lùng với cả thế giới dịu dàng với mỗi mình em trong truyền thuyết không?
Nếu là vế đầu chắc chắn sẽ phong ba bão táp lắm, trước giờ chỉ có Cao tổng chơi đùa người khác chứ chưa có chiều ngược lại. Nhưng nếu là vế sau thì chẳng phải đây sẽ là mô típ ngự tỷ lạnh lùng và tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết sao?
Với một ngàn câu hỏi tại sao trong đầu, Đại thầm nhủ phải tận chức tận trách quan sát, đoán đâu trúng đó, thể hiện sự thông minh tuyệt vời của mình.
---
Trưa hôm sau, Duyên thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, ngồi dậy dựa lưng vào thành giường không ngừng xoa bóp thái dương, nặng nề rời giường.
Sau khi tắm rửa tỉnh táo xong, cô ấy mặc áo sơ mi trắng phông rộng với quần đen ngắn, khoe đôi chân dài miên man, mệt mỏi xuống nhà ăn.
Từ trưa hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì đàng hoàng, khi vào tiệc rượu chỉ ăn một ít cho có rồi sau đó cứ uống và uống. Món cháo hải sản của nhà bếp chuẩn bị khiến dạ dày khó chịu của cô trở nên ấm áp, dịu đi hết bảy tám phần.
Thong dong cầm đĩa trái cây đi về phía phong khách, nửa ngồi nửa nằm xuống sô pha lớn, bắt chéo chân thư thái xem tivi.
Từng hình ảnh của show thời trang xuất hiện, Duyên như nhớ ra gì đó, vỗ tay hai cái, lên tiếng hỏi:
- Hey seri, Triệu đang ở đâu?
- Chúc Cao tổng buổi chiều vui vẻ, cô Đình Minh Triệu đang ở tầng hai. - Âm thanh máy móc vang lên đáp lại câu hỏi của chủ nhân.
Gõ tay lên thành sô pha vài cái, nụ cười gian xảo xuống hiện trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cánh cửa thang máy mở ra, Duyên nhìn thấy Triệu đang ở cạnh bệ cửa sổ đọc sách, không còn ngồi trên ghế xếp nữa, cô ngã người thoải mái trên chiếc ghế da cao cấp mà Duyên đã cho người mua về không lâu.
Ánh sáng từ bệ cửa hòa cùng khuôn mặt đơn thuần ngước lên nhìn xem ai đến, làm cho cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Bình thường Duyên mua rất nhiều thứ nhưng cô luôn thờ ơ không để tâm đến, ngoài trừ vật dụng cần thiết ra, còn lại cô đều không thèm nhìn. Nên hôm nay Cao tổng khá là cao hứng khi thấy Triệu yêu thích món đồ mà mình mua cho.
Từ trên cao nhìn xuống, âm thanh miền bắc êm tai vang lên:
- Chiều nay chúng ta lên tầng thượng bơi thư giãn nhé.
- Tôi... không đi.- Âm thanh nhỏ xíu, rụt rè.
- Chiều nay đi bơi với tôi! - Không còn là một câu mời gọi mà là một câu mệnh lệnh.
Trước câu mệnh lệnh của Duyên, Triệu ấp a ấp úng khó khăn lắm mới nói hết câu:
- Tôi... tôi... không biết bơi.
- Ồ... Vậy sao? Vậy tôi dạy bé. - Nụ cười gian xảo càng thêm sâu.
- Không cần đâu.
- Không phải bé muốn đi làm sao?- Duyên nhướng mày ra chiều nhắc nhở, dù đã sắp xếp xong rồi nhưng cũng phải lấy một chút lời chứ.
Đây rõ ràng là điều kiện trao đổi, nhưng điều này lại khiến Triệu lực bất đồng tâm. Không biết phải trả lời làm sao, cô buồn bả cúi đầu tiếp tục nhìn vào sách.
Từ nhỏ cô đã không có năng khiếu về bộ môn này, dù là người con miền biển, dù rất yêu thích biển nhưng lại rất không yêu thích bơi. Lúc cô mười tuổi vì dạy mãi không được, ba cô đã bất ngờ ném cô xuống hồ bơi ở trường, tập cho cô phản xạ có điều kiện mà cố gắng nổi lên, nhưng cô không ngoi lên khỏi mặt nước, ngược lại uống đầy bụng nước, sợ hãi đến tận bây giờ vẫn chưa tan.
Ám ảnh tâm lý thêm chuyện lớn là sự động chạm da thịt khi học bơi, năng khiếu tệ hại của cô không biết khi nào mới học xong, vậy chẳng phải tạo nhiều cơ hội cho tên xấu xa này động chạm vào người mình hay sao?
- Tôi... Không...
Triệu chưa kịp nói hết câu từ chối thì tiếng chuông điện thoại của Duyên vang lên, cô ấy không rời đi mà đứng đó trực tiếp nghe máy "Có chuyện gì?" "Được, tôi sẽ xem qua." Âm thanh nghiêm túc khác một trời một vực với lúc nói chuyện với cô, Triệu không biết nên vui hay nên buồn.
Cao tổng cúp máy, ánh mắt tập trung lại trên người cô, đưa tay véo yêu má cô hai cái, mềm mại lên tiếng:
- Tôi làm việc một lát, em đọc sách đi, khi nào tôi xong việc sẽ dạy bơi cho em.
Hành động lại nhanh hơn não, Triệu ngoan ngoãn gật đầu thay câu trả lời, né tránh bàn tay đang đặt trên má mình, mất tự nhiên lật sách.
Duyên không để ý để thái độ của cô, chỉ thấy cô gật đầu liền vui vẻ, đi đến bàn làm việc ở trung tâm căn phòng, bắt đầu xử lý công việc.
Một người nghiêm túc làm việc, một người nghiêm túc đọc sách, hai người im lặng, không ai nói với ai câu nào.
Trong không gian bốn bề yên tĩnh, lâu lâu nghe được tiếng gõ bút xuống bàn của Duyên, lâu lâu nghe được tiếng lật sách của Triệu, như thể nhắc nhở nhau về sự tồn tại của đối phương. Hai người không ai thấy phiền hà, vô cùng thích nghi với sự tồn tại ấy.
Cơn nắng gắt của ngày hè dần dần tắt, màu trời cũng đã chuyển sang vàng nhạt, dần sang cam báo hiệu sắp đến hoàng hôn.
Triệu đã đọc xong trang cuối cùng của quyển sách "Cây cam ngọt của tôi", đọc lại dòng ghi chú của Duyên một lần nữa, cô vô thức ngước lên nhìn chủ nhân của hai dòng chữ hoa mỹ.
Mái tóc màu nâu lạnh xoã tuỳ ý, môi mím hờ, đôi mắt màu hổ phách rủ xuống tập trung vào màn hình cảm ứng lớn trên bàn, các ngón tay thon dài linh hoạt xoay tới xoay lui chiếc bút thông minh. Duyên không cần phải đeo kính cận hay gì cả, bởi vẻ đẹp tri thức phát ra từ trong cốt cách của cô ấy, tăng thêm vạn phần soái khí.
Nhìn người phụ nữ xấu xa này khi thì trêu hoa ghẹo nguyệt, khi thì lạnh lùng bá đạo quen rồi, nên khi thấy một Cao Kỳ Duyên đầy tri thức như những học tỷ trong truyền thuyết thế này, tạo cho cô cảm giác thuận mắt hơn bình thường rất nhiều.
Thật ra gu của Triệu là những người tri thức, ngày xưa mỗi lần nhìn anh người yêu nghiêm túc đọc sách hay nghiên cứu tài liệu, cô đã rung động mãi không thôi. Nhớ đến Khiêm, cơn đau tưởng chừng như đã tê liệt lại phát tán một lần nữa. Triệu buồn bã xoay người, vô hồn nhìn ra ngoài từ cửa sổ.
...
Không lâu sau đó, cô nghe âm thanh kéo ghế từ vị trí của Duyên phát ra. Rất nhanh thân ảnh cao gầy đã đứng trước mặt cô.
- Đi thôi, cùng nhau đi bơi.
Dứt lời không đợi Triệu lên tiếng, Duyên đã bá đạo nắm lấy cổ tay cô kéo đi về hướng thang máy.
Hai người vào phòng thay đồ ở tầng thượng, bên trong có đầy đủ tất cả vật dụng liên quan đến bộ môn này. Triệu nhìn một hàng dài đồ bơi, tìm kiếm bộ nào kín đáo nhất để mặc, đưa tay định lấy bộ liền thân một mảnh thì Duyên đã nhét cho cô một chiếc bikini hai mảnh màu vàng nhạt.
Triệu không khỏi nhíu mày, như này thì có quá mát mẻ không?
- Đi thay đi, còn lại bé mặc không vừa đâu.
Gì mà không vừa? Hai người bọn họ ngang ngang nhau mà. Này là cố tình ép cô mặc bộ này thì có.
Thấy cô đứng im bất động, Duyên liếm môi lên tiếng:
- Hay là tôi thay giúp bé nhé.
Người phụ nữ chết tiệt! Triệu mắng mỏ người trước mắt, không quên lườm cô ấy một cái trước khi đi vào phòng thay đồ.
Nụ cười xấu xa của Duyên càng thêm sâu, cô ấy cũng chọn cho mình một bộ hai mảnh màu đen hào hứng đi vào phòng thay đồ bên cạnh.
Triệu ngắm mình trong gương, ngượng ngùng mãi không thể bước ra khỏi phòng thay đồ. Bình thường cô cũng ăn mặc khá sexy nhưng mà chưa tới mức như thế này bao giờ.
"ÙMM" Một tiếng phát ra từ bên ngoài, giống như ai kia đã nhảy xuống hồ bơi, làm cô muốn tiếp tục đứng yên cũng không được. Hít một hơi thật sâu, lấy chiếc áo tắm màu trắng khoác lên, buộc ở eo cẩn thận rồi đi ra ngoài.
Cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt làm Triệu quên luôn ngại ngùng, Duyên như cá gặp nước, một cái sải tay, một cái vẫy chân vô cùng điêu luyện, đôi bàn chân chạm thành hồ, co lại rồi dùng sức đẩy ra xoay người như một nàng tiên cá trở mình.
Do cô không có năng khiếu về môn này hay do Duyên bơi quá giỏi, Triệu sinh ra một chút ngưỡng mộ cùng ganh tỵ, cùng là một người với nhau, cô còn hơn tuổi Duyên, nhưng sao lại khác xa như vậy.
Bơi xong một vòng Duyên ngoi lên từ mặt nước xanh, lắc đầu một cái cho dòng nước chảy xuống, khuôn mặt xinh đẹp ướt át hút hồn như một cảnh trong một bộ phim điện ảnh, sống động đến từng chi tiết nhỏ.
- Đến đây. - Duyên kéo kính bơi xuống, đưa tay ra hiệu.
Triệu ngoan ngoãn đi từ phòng thay đồ đến hồ bơi, đứng cạnh chiếu ghế nằm phơi nắng, nổi sợ lại ập đến, cô không có ý định bước thêm.
- Quản gia cho người xử lý sạch sẻ trước rồi nên nước sạch với ấm lắm, xuống đây đi.- Duyên từng bước dụ dỗ.
- Tôi...
- Đừng sợ, đi đến đây.- Duyên bơi đến cầu thang xuống, âm thanh dần mất kiên nhẫn.
Triệu chần chừ một lúc, xoay người cởi áo tắm lớn ra để lên ghế, hai tay để bên người không khỏi nắm chặt, vừa sợ vừa ngại ngùng, vành tai đã ửng hồng.
Dù chuyện gì cũng làm với nhau rồi, nhưng đó là trong tối tắt đèn kéo rèm, còn bây giờ là ban ngày ban mặt.
Mặt Triệu không tự giác được nóng lên, dù là kẻ thù hay người bình thường thì mặc như thế này bơi cùng nhau, đúng là xấu hổ không chịu được.
Nhưng cô đâu biết cái xoay người của cô mới là hành động chí mạng, từ làn da khoẻ khoắn, rãnh lưng mê người đến vòng ba căng đầy lộ ra dưới mắt, tất cả như đánh thức con quỷ trong lòng Duyên.
Dáng Triệu rất đẹp, ăn cũng rất ngon!
"Ực" một tiếng, Cao tổng không nhịn được mà nuốt nước bọt. Bây giờ cô ấy không cần Triệu xuống nữa, cô ấy muốn đi lên và đè cô gái quyến rũ trước mắt xuống ghế nằm ngay lập tức.
Triệu xoay người khi tiếng nước vang lên, nhìn thấy Duyên ném kính bơi lên bờ, bước một chân lên thang, cô sợ rằng ai kia tức giận vì mình cứ đứng im, đi lên ném mình xuống nước, nổi sợ chiến thắng tất cả, hít một hơi thật sâu, nhanh chân đi đến.
- Tôi... tôi không xuống được không? Tôi sẽ chìm mất. - Trong ký ức của cô, chỉ có chìm rồi bị uống nước chứ chưa từng nổi trên mặt nước bao giờ.
Triệu không biết đôi môi của cô đã vô thức chu chu lên, hai tay căng thẳng đan vào nhau.
Thân hình quyến rũ là thế, nhưng sao biểu cảm lại đáng yêu thế này. Cao tổng mềm lòng, kiềm nén lũ quỷ xuống, đưa tay về phía cô, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tôi sẽ đỡ bé xuống, không sao đâu.
- Tôi...
- Chỗ này nước chưa đến một mét rưỡi, bé cứ xuống từng bậc là được, đưa tay đây. - Giọng nói dịu dàng và khuôn mặt đầy kiên định, hướng về phía Triệu tạo cảm giác tin tưởng khó tả.
Triệu hết cách, trước khi bị ném xuống thì từ từ xuống vẫn tốt hơn, cô run rẩy bước từng bước xuống, đến bậc thang cuối, không nhịn được nổi sợ đưa tay nắm lấy tay Duyên.
Cao tổng không cho phép cô chạy nên trước khi Triệu đổi ý, cô ấy vòng tay còn lại ôm trọn lấy eo cô, bế cô xuống nước.
Triệu không khỏi giật mình, hồn bay tám hướng, nhắm mắt lại, sợ hãi hét lên một tiếng, theo phản xạ đưa tay còn lại níu chặt lấy vai Duyên.
Hai người ôm chặt lấy nhau, nhờ có Duyên mà Triệu cũng nổi trên mặt nước.
Cô nghe được giọng cười sảng khoái của người đã kéo mình xuống nước vang lên bên tai, biết là đang cười mình nhưng Triệu không tài nào giữ bình tĩnh được như thường ngày nữa. Cô và bơi nhất định không đội trời chung.
- Không có chìm đâu, bé mở mắt ra nhìn thử xem.- Âm thanh dịu dàng kèm theo cưng chiều như đang vỗ về cô.
Triệu từ từ hé mắt ra, đúng là không chìm thật, nước chỉ đến cổ của cô thôi.
Nhìn mặt hồ nước để ổn định nổi sợ xong, Triệu quay sang thấy chiếc gáy trắng bóc của Duyên, mới biết hai người đang trong tư thế thân mật như thế nào. Triệu theo bản năng, không níu lấy vai của Duyên nữa, đẩy vai cô ấy để kéo dãn khoảng cách, đôi tay đang nắm chặt tay ai kia cũng muốn buông ra.
Duyên đột nhiên dùng chân bơi, kéo hai người ra ngoài một chút, sau đó buông tay giữ eo của cô ra, cả người Triệu lập tức từ từ chìm xuống nước, cô hốt hoảng hét lên:
- A... Kéo tôi... lên...
Triệu đưa tay loạn xạ về phía Duyên nhưng cô ấy lại lùi ra xa, hai tay Triệu không nắm lấy được bất cứ điều gì, sợ hãi đập mạnh không ngừng xuống nước, một ngụm rồi hai ngụm nước cứ thế được cô uống vào bụng.
Thấy đã đủ, vòng tay ấy ôm lấy eo cô một lần nữa, Triệu như với được phao sinh, hai tay ôm chặt lấy Duyên, ngoi lên khỏi mặt nước, ho sặc sụa không ngừng, nước mắt rơi xuống đầy mặt, như từ cỏi chết trở về.
- Nhớ rõ cảm giác này! Cô dám đẩy tôi ra một lần nữa thử xem!- Âm thanh dịu dàng đã không còn, lúc này đầy lạnh lùng cảnh cáo.
Triệu ngoan ngoãn ôm chặt lấy cô ấy không nói một lời, cách trừng phạt của Duyên lúc nào cũng dã man với cô như vậy, sợ hãi không ngừng, bóng ma tâm lý cũng theo đó mà lớn dần lên.
Duyên dùng một tay và chân để bơi, kéo hai người vào bờ, dựa lưng Triệu vào thành hồ, cho cô dần hồi phục, hai tay ở eo lại tiếp tục buông ra, Triệu sợ sệt vẫn ôm chặt lấy vai cô ấy, Duyên lại mềm lòng, không tức giận nữa.
- Em có thể tự đứng được rồi, thử xem.
Triệu thử đưa chân thẳng ra, đến khi chạm vào sàn mới thôi sợ hãi, đứng thẳng người lên. Rút kinh nghiệm lần trước không đẩy Duyên nữa, từ từ nới lỏng tay.
Duyên đổi tư thế thành ôm Triệu từ đằng sau, ở bên tai cô nghiêm túc lên tiếng:
- Chỉ có chỗ chúng ta đang đứng có độ sâu một mét rưỡi, sau đó đều là hai mét nên khi em từ bậc thang cuối cùng xuống hồ, phải hướng về phía này nhảy xuống nhé.
Triệu gật gật đầu ghi nhớ, thật ra nếu không bị bắt ép, còn lâu cô mới xuống đây.
- Em vỗ tay một cái cho seri mở đèn đi.
Hoàng hôn đã tắt nhưng trời cũng chưa hẳn là tối, nhưng khi nghe mệnh lệnh của Duyên, đôi tay nắm chặt vì căng thẳng của cô ngoan ngoãn vỗ tay một cái, ánh đèn vàng ấm áp sáng lên, vô thức cô cũng thả lỏng theo đó.
- Từ thang xuống hồ, em đừng dùng chân tiếp nước trước vì như vậy lực nước sẽ kéo em lại, lưng sẽ đập vào thang. Em phải dùng chân làm điểm tựa, đẩy cơ thể ra khỏi thang, dùng ngực tiếp nước trước. Sau này em khá hơn, tôi sẽ dạy em cách nhảy từ chiếc bục kia xuống sẽ thích hơn, còn giờ thì cứ xuống bằng thang trước nhé.
Cô gái trong lòng Duyên vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, sợ sệt vì nghĩ rằng Duyên sẽ bắt mình tập xuống nước theo lời cô ấy dạy.
Nhưng không, một tay cô ấy vẫn giữ lấy Triệu, vòng người đến trước mặt cô, hai người đứng đối diện với nhau, cách nhau chưa đến một sải tay. Duyên kéo hai tay Triệu đặt lên vai mình, còn hai tay cô ấy thì ôm lấy eo cô, hai người ôm nhau từ từ đi về phía cuối hồ.
Càng đi gần phía mực nước sâu, Triệu càng sợ, cô vừa mới có một ký ức không mấy tốt đẹp ở nơi đó, tay cũng vô thức giữa chặt lấy vai Duyên.
- Đừng sợ, có tôi giữ cho em rồi.
Vừa rồi cũng bảo đừng sợ, hứa hẹn đủ điều nhưng đến cuối cùng Triệu đã bị cho uống một bụng nước, nên còn lâu cô mới tin tưởng cái người trước mắt này.
Triệu siết tay theo phản xạ có điều kiện, hai người từ cách nhau một sải tay đến nửa sải tay, bây giờ gần như Triệu ôm chặt lấy Duyên, dính chặt lấy cô ấy không buông khi đôi chân đang hoàn toàn rời khỏi sàn, tiếp vào khu vực sâu.
- Em mở mắt ra nhìn xem, em tự mình nổi trên mặt hồ rồi này, có chìm đâu chứ.
Duyên một tay ôm lấy cô, một tay bơi ra xa, tiếng nước vang lên bên tai, đánh thức sự hiếu kỳ của cô, dù sợ sệt nhưng cũng mở mắt ra. Đúng như lời Duyên nói, bọn họ từ đầu hồ bơi giờ đã ra giữa hồ rồi.
Không chìm nữa, đúng là không chìm thật nhỉ?
Cánh tay rắn chắc của Duyên quạt một cái trên mặt hồ, hai người lập tức được dòng nước đẩy về phía trước. Trong lòng Triệu sinh ra cảm giác ngưỡng mộ, sức khỏe của Duyên rất tốt, tay rất có lực nên bơi rất khỏe, làm chuyện khác cũng rất khỏe, cô sẽ chính thức công nhận điều này.
Từ sợ sệt cô dần thả lỏng hơn, cũng có phần thích thú vì lần đầu bản thân được nổi trên mặt nước.
Đến cuối hồ Duyên để cô tựa vào thành hồ, buông lỏng tay ra một chút để nghỉ ngơi, không ngờ Triệu lại hốt hoảng, cả tay lẫn chân đều quấn lấy cô ấy như con chó lông xù lớn bám lên người không buông.
Duyên không nhịn được, bật cười thành tiếng trước sự đáng yêu của Triệu, nổi lên muốn trêu ghẹo, một tay giữ lên thành hồ, một tay cô ấy buông lỏng không giữ Triệu nữa, thong dong lên tiếng:
- Tôi phải lên bờ rồi, em buông tôi ra.
- Không... Không được, đưa tôi về lại đã.- Ở độ sâu này cô không thể nào tự lên bờ được, sợ hãi ôm chặt lấy Duyên hơn.
Do Triệu ôm chặt lấy cô ấy, cằm gác lên vai Duyên nên cô không thấy được khuôn mặt của Cao tổng lúc này đã tràn đầy vẻ hưởng thụ như thế nào, đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm cô ấy.
- Tôi đưa em ra đây rồi thì em tự bơi vào đi chứ.
- Tôi có bảo cô đưa tôi ra đây đâu chứ! Đồ lừa đảo!
- Em nói ai lừa đảo? Tôi lừa đảo em cái gì cơ?
- Cô kêu tôi đừng sợ, có cô giữ tôi rồi!
- Đó là lúc ở giữa hồ thôi, giờ là cuối hồ rồi.- Duyên độc ác kéo cánh tay giữ lấy eo mình ra.
- A... Đừng, đừng buông! - Mặt Triệu lúc này không còn một giọt máu, nổi sợ chìm xuống dọa cô chết khiếp đến nơi rồi.
- Vậy tôi có lừa đảo em không?
- Không! Không lừa đảo! Nhanh... nhanh đưa tôi vào... về bên kia đi.- Cô không giữ được bình tĩnh, bất đầu nói năng lộn xộn.
- Vậy em hôn tôi một cái đi. - Duyên nén cười, xấu xa đưa ra đề nghị.
Triệu cứng đờ trước lời đề nghị của Duyên, phải hôn kẻ thù của chính mình sao? Cô hối hận rồi, giờ cô không muốn đi làm nữa, ở nhà chết dần chết mòn cũng được, thà chết trong nhà còn xinh đẹp hơn là chết chìm uống nước đầy bụng.
Duyên ranh ma đưa hai tay giữ lấy thành hồ như muốn nhảy lên trên bờ, tác động mạnh mẽ vào nổi sợ hãi của Triệu. Được rồi, đâu phải chưa từng hôn nhau, dù trước đó toàn là cô bị cưỡng hôn nhưng cũng coi như đã từng hôn đi. Triệu tự trấn án bản thân dù cô đã cắn chặt môi dưới đến bật máu.
- Được rồi, cô giữ tôi lại trước đã.
Duyên vui vẻ ra mặt, đưa một tay giữ lấy eo cô, chờ đợi.
Chắc chắn đã an toàn, Triệu nới lỏng tay lùi ra sau một chút, hôn lên má cô ấy một cái rồi lại sợ sệt tiếp tục ôm chặt lấy cổ Duyên.
Khoảnh khắc đôi môi của Triệu chạm vào bên má, cảm giác ấm áp từ đôi môi ấy truyền đi khắp cơ thể. Đúng là hai người cái gì cũng làm với nhau rồi, nhưng sự chủ động của Triệu luôn mang lại cảm giác đặt được thành tựu cho Duyên.
Cao tổng không khống chế được, nới lỏng khoảng cách của hai người ra, cúi xuống hôn lên đôi môi căng mộng của ai kia. Sự gáp gấp chiếm hữu của Duyên, cùng nổi sợ không dám cự tuyệt của Triệu, kéo hai người vào một nụ hôn sâu.
Trong khoảnh khắc thấy ai kia lấy hơi định tiếp tục, không có ý định dừng lại, sợ phát sinh tình huống ngoài ý muốn, Triệu nghiêng mặt cằm gác lên vai Duyên vừa thở hổn hển vừa nói:
- Cô phải giữ lời... đưa tôi vào bờ.
Duyên hôn chưa đã, không có định thỏa hiệp nhưng tay giữ lấy thành hồ đã bắt đầu mỏi nên đồng ý buông tha cho Triệu, không đùa giỡn với cô nữa.
- Được rồi, giữ chắc nhé.
Hai tay vẫn ôm chặt cổ Duyên, hai chân buông ra để cô ấy bơi. Sợ Duyên lại giở trò nên Triệu quyết tâm đưa chân quấn lấy eo cô ấy, bám chặt như chuột túi, chết cũng không buông. Duyên buồn cười không chịu được, sao con người này lại có lúc đáng yêu như thế cơ chứ.
Cao tổng thật tâm bơi về phía đầu hồ bơi nên rất nhanh đã đến. Khi lưng chạm vào thành hồ, Triệu đưa một tay nắm lấy thanh inox của cầu thang như nắm lấy phao cứu sinh một lần nữa, thở hắt ra.
Tay còn lại và chân định buông Duyên ra để đứng lên, nhưng nào đâu dễ dàng như vậy, một tay khóa chặt cô lại giữa mình và thành hồ bơi, một tay còn lại giữ lấy chân không cho cô rời đi, Cao tổng đầy gian xảo lên tiếng:
- Em phải trả cho tôi một chút học phí chứ.
Triệu dựa sát vào hồ bơi, giận dữ, rít lên từng tiếng:
- Cô đừng có giở trò lưu manh!- Bao nhiêu tiện nghi đều bị chiếm sạch hết rồi mà còn tham lam đòi học phí là sao chứ.
- Tôi lưu manh đấy.
Dứt lời Duyên cúi xuống hôn lấy đôi môi kiều diễm trước mặt, lưỡi cùng từ đó tiến công quấn lấy người bạn rụt rè bên trong. Thành hồ lạnh ngắt làm cho Triệu cảm nhận rất rõ từng di chuyển của bàn tay nóng rực.
Bàn tay giữ lấy chân cô từ từ vuốt lên trên, xoa nắn nơi căng tròn một cách không kiêng nể, hơi thở của người ấy cũng trở nên gấp gáp, Triệu giật thót tim, cô biết sắp không xong rồi, đưa tay bắt lấy tay Duyên, khó khăn lên tiếng:
- Đừng...
Duyên không biết nổi sợ của Triệu là gì, cô ấy cũng không quan tâm. Mỹ nữ quyến rũ trong tay, chân dài quấn lấy eo mời chào, như hoa nở trước mắt, cô ấy không phải thánh nhân, hoa đã nở, cô ấy không thể không hái, Duyên tiếp tục hôn xuống môi cô, di chuyển sang má, cuối cùng dừng lại ở bên tai, vừa hôn vừa thì thầm trấn an:
- Sẽ không ai dám lên đây làm phiền chúng ta đâu, ngoan, sẽ nhanh thôi.- Cô ấy đã không nhịn được nữa rồi.
Hơi thở nóng rực của Duyên không ngừng phả bên tai như thiêu đốt Triệu, từng nụ hôn rơi xuống người cô, từng sự va chạm da thịt của hai người đều tràn đầy dục vọng. Duyên biết rõ những điểm mẩn cảm của cô, cô ấy yêu chiều cơ thể cô, Triệu không thể không thừa nhận rằng mình bị Duyên làm cho mộng mị, đôi mắt đã phủ một lớp mơ màng.
Con người ai cũng có thất tình lục dục, đặc biệt là ở độ tuổi ba mươi của cô, con thú ham muốn trong người như bị giam cầm không ngừng rào thét, muốn thoát ra để nở rộ dưới thân của mỹ nữ xinh đẹp trước mắt.
Chỉ tiếc là mỹ nữ ấy lại chính là kẻ thù của cô, ham muốn cùng dục vọng từ đó mà trở nên nguội lạnh. Triệu nhắm chặt mắt lại khi chiếc quần mỏng manh đã bị bàn tay bá đạo ném ra khỏi người, cắn chặt môi dưới chịu đựng những hành động càn rỡ tiếp theo của Duyên, mảnh vải cuối cùng trên người của cô cũng đã bị ném đi.
Cô đóng chặt lòng mình, mặc kệ cô ấy muốn lấy gì cứ lấy, cô như khúc gỗ trôi lênh đênh trên mặt nước, bị sóng đánh nhấp nhô không ngừng, chịu đựng xuôi theo từng cơn sóng mà trôi đi.
Vừa giằng xé nội tâm, vừa giày vò thể xác cứ như thế ôm trọn lấy cô, một trốn vung thân cũng không còn.
---------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro