Chap 42: Rung Động Với Ác Ma

Triệu nửa tỉnh nửa mê, nâng mi mắt ngàn cân lên, cổ họng đau rát vô cùng khó chịu. Một màn trắng xóa của trần nhà và mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện giúp cô nhận biết đây là hiện thực chứ không phải giấc mơ.

Mình còn sống sao?

Triệu đảo mắt xuống bên tay phải khi cảm giác được hơi ấm, thân ảnh cao gầy nằm trên ghế xếp bên cạnh, hướng mặt vào giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền đang ngủ rất ngon nhưng tay lại nắm chặt lấy tay cô không rời.

Trong vô thức còn dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay như vỗ về cô ngoan ngoãn.

Triệu kiềm nén xót xa, ánh nước đã trực trào nơi khoé mắt khi biết đúng là người phụ nữ này đã chọn cứu cô.

Suốt thời gian ở bên nhau, không ít lần Duyên cầu mong cô tin tưởng cô ấy, chỉ cần cô tin tưởng cô ấy, đặt cược niềm tin vào cô ấy, cô ấy nhấn định sẽ không để cô thua, lần này cũng vậy.

Triệu cố gắng giữ nhịp thở của mình nhẹ hơn, hai người chung chăn chung gối với nhau đủ lâu để Triệu biết được giấc ngủ của Duyên rất nông, cảm giác như cô ấy luôn phòng bị mọi lúc, một cử động nhẹ hay một âm thanh rất khẽ thôi cũng có thể khiến cô ấy thức giấc ngay lập tức.

Ngoài trừ lúc say.

Qua được một lúc Duyên cảm nhận được cử động nhẹ từ đầu ngón tay của người bên cạnh, bật dậy ngẩng mặt lên nhìn cô.

Đáp trả cô ấy bằng đôi mắt to tròn giật mình của Triệu, khuôn mặt mệt mỏi của Duyên được phũ lên một tầng mừng rỡ, cao giọng hơn bình thường:

- Triệu, tỉnh rồi?

Không đợi cô trả lời, Duyên đã nhào đến ôm chặt lấy cô.

Đôi mắt phũ lên một tầng nước, cảm xúc dồn nén cả tuần nay như vỡ oà.

Triệu về rồi, cuối cùng bảo bối của cô ấy cũng trở về bên cạnh cô ấy rồi.

Duyên vùi mặt vào hổm cổ của Triệu, miệng không ngừng nỉ non bên tai cô "Xin lỗi bé", âm thanh nhỏ nhẹ, nghẹn ngào thút thít như đứa trẻ.

Phải biết rằng một người kiêu ngạo như Duyên khi nói ra lời xin lỗi này khó khăn như thế nào, người này đã hết lần này đến lần khác buông bỏ hình tượng cao cao tại thượng ở nơi cô.

Từ trước đến nay, cô luôn xem Duyên là ác ma, lý trí cùng trái tim sẵn sàng chối bỏ mọi sự tốt đẹp của cô ấy dành cho mình, không bao giờ muốn thừa nhận sự rung động của bản thân dù chỉ một lần.

Không biết có phải do vừa thoát khỏi kiếp nạn nên trở nên yếu đuối hay không? Nhưng Triệu cảm thấy lần này mình thua rồi, nơi mềm mại nhất ở trong trái tim cô đã bị Duyên nắm lấy.

Cô cũng có cảm giác vỡ oà như cô ấy, dù đã rất cố gắng trốn tránh nhưng sâu thẳm ở nơi tận đáy lòng, cô luôn nhớ đến cô ấy, nhớ nụ cười của cô ấy, nhớ mùi hương của cô ấy, nhớ cái ôm từ đằng sau vào mỗi tối trước khi ngủ của cô ấy.

Được rồi, cô thừa nhận, mình rung động, thật sự đã rung động với một người dù người ấy chính là ác ma.

Cô yếu ớt đưa hai tay ôm lại Duyên, mấp máy môi liên tục mới thều thào nói ra được hai chữ đáp lời:

- Gấu... béo...

- Ơi, Gấu béo đây.

- Sao Gấu béo lại ở đây? - Chẳng phải lúc này cô ấy nên ở nơi diễn ra buổi đấu thầu hay sao?

- Vì bé ở đây. -Duyên nói ra bằng ngữ khí chắc chắn nhất, tay dùng lực ôm chặt lấy cô hơn, như chỉ sợ buông một khắc thôi, cô sẽ ngay lập tức biến mất.

Triệu sẽ không bao giờ hiểu được Duyên đã hoảng sợ như thế nào khi nghĩ đến việc bản thân sẽ đánh mất cô mãi mãi.

Bởi vì cô chính là bảo bối quý giá nhất của cô ấy.

- Không sao rồi.- Triệu nói cho Duyên nghe cũng nói cho chính bản thân mình nghe.

Hai người im lặng ôm nhau một lúc đủ lâu, cảm nhận được Triệu có chút khó cử động, Duyên luyến tiếc buông cô ra, dịu dàng hôn lên môi cô một cái như chuồn chuồn đạp nước, hai tay nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt mềm mại như nước, trịnh trọng lên tiếng:

- Từ đây về sau bé ở đâu, Gấu béo ở đó. Nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa.

Rõ ràng cô gái trước mặt nhỏ hơn Triệu sáu tuổi, nhưng trong khoảng khắc này lại trưởng thành đến độ cô không thể giải thích được.

Duyên chín chắn, dịu dàng, bao dung, sẵn sàng dang rộng đôi cánh quyền lực của mình ra để bảo vệ cô, khiến cô không nhịn được mà sinh ra cảm giác ỷ lại cùng tin tưởng hơn bao giờ hết.

Đối diện với đôi mắt màu hổ phách tràn đầy yêu thương của Duyên, Triệu cuối cùng vẫn chịu thua mà gật đầu đồng ý.

Cô không muốn tránh né sự chân thành của người này nữa.

Duyên vui mừng như đứa trẻ, kích động cúi đầu hôn cô, hai người đã rất lâu không gặp nhau, Duyên lại nhận được sự đáp trả của Triệu nên vô thức kéo nụ hôn từ nhẹ nhàng đến say đắm, thiếu chút nữa đã nổi lửa ngay tại bệnh viện.

Triệu thân thể yếu ớt, bị đứt hơi trước sự nhiệt tình của Duyên, đưa tay nắm lấy bàn tay đang đi vào trong áo cô của ai kia, khẽ nhích ra một khoảng trống, vừa thở vừa khó khăn lên tiếng:

- Gấu béo... Ở đây là bệnh viện đó.

Duyên yêu chiều đặt trán mình tựa trán bé, liếm môi, vẫn chưa đã thèm, ranh mãnh lên tiếng:

- Vậy chúng ta về nhà được không?

- Không!- Triệu lườm cô ấy, đúng là không thể nào ưa nổi.

Duyên nhận được ánh mắt cảnh cáo của bé cưng nên cười cười, tự động kéo dài khoảng cách của hai người ra một chút, một tay vẫn giữ chặt lấy tay bé, tay còn lại dịu dàng vuốt ve mu bàn tay, nhẹ giọng lên tiếng:

- Bé có đau hay thấy khó chịu ở đâu không?

Đau thì không còn khó chịu thì có, lúc tỉnh dậy cô bị rát cổ họng một chút nhưng sau nụ hôn vừa rồi thì lại hết khó chịu rồi. Triệu cảm giác nụ hôn của Duyên còn hiệu quả hơn cả viên kẹo trơn họng ở nhà.

Những suy nghĩ này cô giấu nhèm đi, chỉ thành thật lắc đầu thay câu trả lời.

Sau cái lắc đầu là cảm giác đau truyền từ cổ tay lên đến đỉnh đầu, Triệu theo bản năng hít ngụm khí lạnh để chịu đựng, cô nghe được giọng người đối diện trách móc mình:

- Vậy mà bé bảo không đau à? Lừa đảo.

- Vừa rồi không đau, bị ấn như vậy mới đau đó.

- Ủa? Vậy hả? Bà Gấu tưởng bé đau mà giấu chứ.

- Giấu cái đầu bà gấu ấy. - Đúng là chỉ trưởng thành trong một khoảng khắc thôi, giờ lại hiện nguyên hình thành gấu béo trẻ trâu rồi, Triệu tức giận ra lệnh. -Đi lấy cho bé ly nước.

Triệu nói gì cơ? Duyên bất động, đôi mắt mở to sáng trưng nhìn cô, chớp chớp một cái.

Cô ấy không nghe nhầm đúng không? Lần đầu tiên Triệu xưng bằng "bé" với cô ấy đúng không?

Duyên như độc đắc, vui vẻ như muốn bay lên trời nhảy múa, không tự chủ được mà cười tươi như hoa nở, miệng kéo dài đến mang tai.

Triệu nhìn thấy biểu cảm của Duyên mới nhớ ra vừa rồi mình lỡ lời, mặt cũng theo đó mà vô thức nóng bừng vì ngại ngùng.

- Không đi lấy à? Vậy tui tự đi lấy.- Thẹn quá hóa giận, tìm cách thoát thân.

- Đi, đi, phải đi chứ. - Duyên đứng bật dậy đi nhanh đến bàn rót nước cho cô.

Đúng lúc đó quản gia cũng vừa gõ cửa, trên tay bà túi lớn túi nhỏ đủ cả. Bà nhìn thấy Triệu đã tỉnh dậy ngồi trên giường bệnh, mặt ửng hồng nên ân cần lên tiếng:

- Cô Triệu tỉnh rồi sao? Đã bảo y tá đến kiểm tra chưa?

- Dạ! Con tỉnh rồi, con không sao đâu dì.

- Sao mặt của cô Triệu lại đỏ thế kia? Có bị sốt không? Để tôi đi gọi người đến kiểm tra cho cô nhé.- Dứt lời bà để đồ lên bàn trà, dứt khoát đi nhanh ra ngoài gọi người.

Triệu thở dài khổ sở vì bị hiểu lầm, hung thủ lại khoái chí cười khúc khích, đưa cốc nước cho cô, trêu ghẹo lên tiếng:

- Cô Triệu đang bị sốt vì ngại ngùng.

- BÀ!! GẤU!!- Triệu vừa nhận ly nước vừa nhấn nhá hai chữ ra hiệu cảnh cáo.

Duyên ngoan ngoãn cụp đuôi, thè lưỡi, ngồi xuống cạnh cô.

Trong lúc Triệu đang uống nước, bổng chốc lại nghe được người đối diện lên tiếng:

- Cách đây chưa đến ba phút, chẳng phải bà Gấu vừa cho bé uống nước sao? Sao bây giờ lại khát như vậy?

Vừa rồi Duyên có cho cô uống nước sao? Cách đây ba phút... Chẳng phải lúc đó hai người đang hôn nhau sao? Ý của Duyên là...

"Phụt" Triệu không nhịn được mà phun ngụm nước từ miệng ra, vô thức bắt tung tóe lên mặt Duyên.

Gấu béo nhắm mắt lại, chịu trận mưa rào từ phía đối diện, bất lực nhìn nước trên mặt rơi xuống quần áo, miệng không nhịn được trách móc:

- iiii... Bé chơi dơ, xíu dì Oanh quay lại bà Gấu sẽ mách với dì ấy.

- IM MIỆNG!!

Triệu đưa tay lấy khăn giấy bên cạnh, phũ lên mặt Duyên, tức giận vỗ nhẹ hai cái lên cái mỏ xấu xa.

Duyên cười hì hì chụp lấy tay cô, cúi xuống hôn lên mu bàn tay cô một cái, khuôn mặt xinh đẹp dính đầy nước nở một nụ cười đến ngọt ngào.

Bao nhiêu tức giận của Triệu đều tan biến, cô không kiềm nén được mà trộm nghĩ, sao người này lại xinh đẹp thế nhờ?

Nhận thấy Triệu mất tự nhiên, lén la lén lút vì sợ quản gia và nhân viên y tế sẽ vào phòng bất cứu lúc nào nên cô ấy tự lau cho bản thân.

Quản gia gõ cửa ra hiệu đã đến, Duyên đỡ Triệu nằm xuống, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ra dáng Cao tổng khi đoàn người bước vào.

Bác sĩ kiểm tra lại toàn diện cho Triệu, sau một ngày ngủ say cô đã hồi phục khá ổn, về nhà bồi bổ thêm là được. Cho nên sau khi tiêm thuốc xong là cô có thể xuất viện.

Những tưởng khám cho mình xong là xong, nhưng không, bác sĩ quay sang khám luôn cho Duyên, lúc này cô mới phát hiện ra là Duyên bị bỏng một mảng khá lớn ở cánh tay trái, Triệu đoán là trong lúc cứu mình thoát khỏi đám cháy, Duyên đã bị thương.

Bao nhiêu áy náy, đau xót đều dâng lên hết trên mặt, cuối cùng người này đã vì cô mà phải chịu bao nhiêu tổn thương vậy?

Duyên nở nụ cười hiền trấn an cô nhưng làm sao mà cô an tâm được. Cô chăm chú lắng nghe bác sĩ dặn dò cho Duyên còn tỉ mỉ hơn lúc nghe bác sĩ dặn dò cho mình.

Vết thương của Duyên cũng không quá nghiêm trọng, giữ vệ sinh và nhớ bôi thuốc trị bỏng đúng cách là được. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi xuất viện trở về nhà, Duyên cho cô biết thế nào là siêu cấp dính người, hai ngày đầu tiên cả hai cùng nhau dưỡng bệnh Triệu có thể cắn răng chịu đựng, nhưng đến ngày thứ ba hai người phải quay lại công việc thì cô chính thức nổi điên, lấy lý do cô chưa khỏe, Duyên không cho cô đến công ty, cô cũng đồng ý vì ở nhà có thể vừa nghỉ ngơi vừa làm việc. Nhưng điều cô không ngờ đến là Duyên cũng không đi làm, cả ngày 24/24 Duyên dính lấy cô không rời.

Đúng là cô quen với nhịp sống của hai người rồi nhưng khi làm việc, cô chỉ muốn một mình. Duyên cứ lượn lờ trước mặt cô như thế này khiến cô thật sự không thể tập trung nổi.

Sáng ngày thứ tư tranh thủ lúc Duyên ngủ say giấc nhất, cô nhanh chân ôm Ipad lén lúc chạy ra ngoài vườn hoa để vẽ tiếp những bản thiết kế cho dự án.

Chưa được bao lâu cô đã nghe được tiếng bước chân hối hả chạy bịch bịch về phía mình. Trời đã sáng nhưng bốn bề cực kỳ yên tĩnh, thành thử tiếng bước chân gấp gáp của Duyên bổng được khuếch đại lên nên hết sức ồn ào.

Triệu nhíu mày ngẩng mặt lên từ Ipad nhìn về phía âm thanh, vừa nhìn đã trông thấy một Cao Kỳ Duyên phiên bản Gấu béo oái ngủ với mái tóc rối xù, ánh mắt đầy lo lắng đi nhanh về phía cô.

Khuôn mặt khó tính xuất hiện, Triệu thắc mắc:

- Bị ma đuổi hay gì mà chạy vội ra đây, đến cả dép còn chưa mang?

Duyên mặc kệ sự khó tính của cô, đi nhanh đến đứng bên ghế ôm chằm lấy đầu của cô để nó có thể dựa vào bụng mình, cô ấy ôm chặt đến mức Triệu phát đau định lên tiếng mắng thì nghe được âm thanh miền bắc vang lên trên đỉnh đầu:

- Vừa rồi bà Gấu thức dậy không thấy bé đâu, cứ tưởng những ngày qua chỉ là mơ.

Từ sau khi Triệu bị bắt cóc, mỗi đêm Duyên đều phải một mình chống chọi trên giường với nổi nhớ và nổi sợ mất cô. Cứ như vậy mà để lại bóng ma tâm lý rằng cô ấy thật sự đã mất Triệu, dù Triệu đã quay trở về nhưng cô ấy vẫn bất an.

Triệu không hiểu đươc cô ấy nghĩ nhiều như vậy, nghiêm giọng trách mắng:

- Nói điên khùng gì vậy.

Cô vừa nói vừa thoát khỏi cái ôm của Duyên, khó tính lên tiếng:

- Đi rửa mặt đi rồi ăn sáng. Hôm nay phải đi làm đó biết chưa?

Người này luôn ngoài lạnh trong nóng như thế, miệng thì trách móc, mặt thì khó tính nhưng hành động lại đang thu dọn đồ làm việc trên bàn ôm hết trên tay sẵn sàng trở vào nhà cùng cô ấy.

Duyên hiểu hết nhưng không vạch trần, hôn lên trán Triệu một cái rồi nhận lấy việc xách đồ, tay còn lại nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan nhau đi vào nhà.

Triệu nhận ra được sự lo lắng của Duyên cùng nổi sợ hãi của bản thân sau sự việc vừa rồi, nên trong lúc nghỉ ngơi khi Duyên chủ động bàn bạc với cô, cô đã đồng ý chuyển công tác đến công ty tổng làm việc cùng Duyên.

Nhưng cô ấy không ngờ làm việc cùng nhau theo lời Duyên nói là cô phải làm việc cùng gian phòng với tổng giám đốc.

Trên tầng cao nhất của công ty, cạnh bên phòng tổng giám đốc là phòng làm việc của cô, hai phòng ngăn cách nhau bởi phòng nghỉ chung mà trước đó là phòng nghỉ riêng của Duyên.

Cao tổng vui vẻ dắt cô đi tham quan một lượt, đắc ý chỉ cô con đường gần nhất để hai người có thể nhìn thấy nhau là lối đi thông tư phòng nghỉ đến phòng làm việc, giọng nói không thể vui vẻ hơn vang lên:

- Bé không muốn người khác chú ý đến hai chúng ta nên mỗi khi bà Gấu muốn tìm bé sẽ đi bằng đường này. Thế nào? Bé thấy bà Gấu thông minh không?

Ừ, thông minh lắm, giờ thì cả công ty tổng đều biết hai người có gian tình rồi, phó tổng giám đốc còn ở tầng dưới mà trưởng phòng nhỏ bé như cô lại ở cùng tầng với tổng giám đốc, người khác sẽ không chú ý nhưng cả công ty sẽ chú ý.

- Thế nào? Bé có thích không?

Triệu không trả lời, chỉ là đi đến bàn cầm túi xách lên, Duyên khó hiểu kéo cô lại:

- Sao vậy? Bé định đi đâu?

- Đi về công ty cũ.

- Sao vậy? Sao vậy? Chỗ nào không vừa ý bé à?- Duyên nhanh chân kéo tay cô lại, vội vàng lên tiếng.

- Ở đây làm việc thì có sông hoàng hà cũng không rửa sạch nổi. Nhìn vào, ai mà không biết là Triệu đi cửa sau hả?

Duyên tưởng cửa sau mà Triệu nói là lối đi riêng tư của hai người nên vô cùng tự tin khẳng định với Triệu:

- Ai mà biết được chứ, chỉ có Đại mới biết hai chung ta sử dụng phòng nghỉ chung thôi.- Đại đã làm việc thì cô ấy vô cùng yên tâm.

- Không phải... Ý Triệu là...

Triệu chưa nói hết câu điện thoại của cô đã vang lên, cấp dưới thúc giục cô đã đến giờ họp dự án chung với công ty tổng. Cô nói điện thoại xong quay sang Duyên cảnh cáo:

- Về nhà nói sau, bây giờ đang ở công ty đừng có đụng tay đụng chân biết chưa?

Duyên nâng tay cô lên, hôn lên mu bàn tay cô một cái rồi ngoan ngoãn gật đầu:

- Biết rồi mà.

Triệu lườm cô ấy rồi nhanh chân đi trước, Duyên vui vẻ lấy áo khoác của hai người treo lên giá rồi cùng thư ký đi sau.

Vừa vào phòng họp, Triệu đã bị phó phòng và nhân viên đắc lực kẹp ở giữa tra hỏi:

- Chị, dự án này có phải là quá lớn rồi không?

- HẢ? Chuyện gì?

- Thì chuyện tổng giám đốc bắt chị chuyển đến công ty tổng làm việc chỉ vì bảo mật cho dự án lần này, chẳng những vậy còn ra thông báo không cho nhân viên tiết lộ chuyện này ra ngoài nữa.

Lúc này Triệu mới ngộ ra là hai người họ muốn hóng hớt chuyện gì, cô cũng được hai người họ nói cho nghe chuyện liên quan đến mình mà mình không hề hay biết.

Tổng giám đốc đã lên tiếng trước như vậy thì ai dám nghi ngờ chuyện của hai người nữa, cô đến công ty tổng làm việc vì dự án lớn, cô là bị bắt ép chuyển công tác chứ không phải vì quan hệ mà treo cao.

Đúng là Cao Kỳ Duyên, nói được là làm được.

Trong bàn họp dài, Duyên ngồi vào ghế chủ tọa ra hiệu bắt đầu cuộc họp, nhân viên thay nhau trình bày ý tưởng thiết kế của mình cho bộ sưu tập quan trọng nhất năm.

Tác phong làm việc của Cao tổng luôn nổi tiếng là nghiêm khắc và chuyên nghiệp, cô ấy tập trung nên khuôn mặt tự động chuyển sang chế độ lạnh lùng, tám loại gió thổi không động, chăm chú quan sát.

Lần đầu tiên hai người làm việc cùng nhau nên Triệu gần như bất ngờ trước một Cao Kỳ Duyên hoàn toàn khác, mỗi một lời cô ấy nói ra đều vô cùng giá trị, đúng trọng tâm đến mức người thiết kế phải cảm ơn vì cô ấy đã chỉ ra lỗi sai.

Buổi họp kết thúc, Triệu yên tâm quay lại phòng làm việc mà Duyên sắp xếp cho, vừa vào đã thấy Duyên ngồi đợi sẵn.

Duyên đứng lên, hiên ngang đi về phía cô, Triệu sợ sệt vô thức đi lùi lại trước khí thế bá đạo của người trước mắt, đến khi lưng cô chạm cửa thì môi của Duyên cũng đã bá đạo chiếm lấy môi cô.

Một tay Duyên gối đầu cho cô, một tay ôm lấy eo cô kéo hai người tiến vào nụ hôn sâu.

Triệu bị hôn đến hai chân mềm nhũn, hai tay theo bản năng níu lấy vai đối phương để giữ thăng bằng. Sự bá đạo chiếm đoạt của Duyên khiến cả người cô như bay bổng, kích thích cô gần như không thở nổi, cô đành vỗ lên vai cô ấy ra hiệu dừng lại nhưng Duyên lại không chịu buông tha.

Nụ hôn kết thúc khi môi Triệu sưng đỏ lên, cô gần như bị rút cạn hết dưỡng khí, suýt tắt thở đến nơi, hai người trán kề trán nhau, âm thanh cảnh cáo của Cao tổng vang lên:

- Lần sau không được ngồi gần người khác như vậy nữa, nhớ chưa?

Dứt lời, Duyên búng nhẹ vào trán của Triệu một cái xem như trừng phạt đã xong, rồi rời đi bằng cửa sau trước sự ngơ ngác của đương sự.

Triệu vừa ôm trán vừa đi về phía bàn làm việc, không ngừng suy nghĩ lời cảnh cáo của Duyên, đồ bá đạo, đồ đáng ghét, lúc sau cô chỉ ngồi gần nhân viên đắc lực để bàn bạc về mẫu thiết kế thôi mà, vậy cũng phát hiện được.

Nhưng mà cũng đáng yêu, không ngờ khi Gấu béo tập trung cao độ như vậy vẫn có thể dành thời gian quan sát mình.

Cô ấy nhìn mình lúc vậy nhỉ? Sao mình không phát hiện ra vậy?

Đôi môi của cô trong vô thức đã nở ra một nụ cười ngượng ngùng mà cô không hề hay biết.
...

Buổi chiều ai làm việc của người đó, Duyên tiến vào cuộc họp cổ đông căng não nhất từ trước đến nay. Bởi sau khi bị nhà họ Lý gây khó dễ, cướp hàng loạt hợp đồng thì số lượng cổ đông rời đi hoặc đổi chủ dần xuất hiện.

Khuôn mặt mới xuất hiện trong cuộc họp khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, cả Duyên cũng một thoáng giật mình, đó chính là Vĩnh Khiêm, người mà cách đây không lâu bị cô ấy tặng cho hai phát súng.

Hắn ta lấy ra hai bảng hợp đồng chuyển nhượng, chứng minh bản thân đang nắm trong tay bảy phần trăm cổ phần của Keidi, một con số không hề nhỏ, đủ để gây phiền toái lớn cho Duyên về sau.

Trong tay cô ấy, đang nắm giữ 18,5 % cổ phần, cộng thêm của mẹ Phương mười phần trăm và của Linh mười phần trăm, cả hai người đã ủy quyền cho cô ấy toàn bộ quyết định số cổ phần này nên hiện Duyên vẫn là người lớn nhất trong công ty với 38,5%.

Tuy nhiên để quyết định một chuyện lớn, diễn ra cuộc bỏ phiếu vẫn cần phải hơn năm mươi phần trăm mới chiến thắng, cho nên cô ấy có thể rơi vào bất lợi bất cứ lúc nào.

Cao tổng bỏ qua sự ngạc nhiên, trở lại phong thái đỉnh đạc làm chủ tình hình, dẫn dắt cuộc họp diễn ra khá thuận lợi.

Kết thúc buổi họp tất cả mọi người điều rời đi, chỉ có hai người ở lại, Vĩnh Khiêm tựa lưng ra ghế da, gật đầu tán thưởng lên tiếng:

- Không hổ danh là Cao tổng, nghệ thuật thao túng tâm lý người khác phải nói là đỉnh nha.

- Vậy sao?- Duyên híp mắt nhìn đối phương, ra chiều thong dong không sợ hãi.

- Thôi được rồi, tôi vào thẳng vấn đề, bảy phần trăm cổ phần đổi lấy cô ấy.- Khiêm ném hai tập văn kiện về phía Duyên.

Khuôn mặt Cao tổng lạnh lẽo đi vạn phần, bảo bối của cô ấy là vô giá, không phải nói đổi là đổi, bán là bán đâu.

Ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn tạo ra âm thanh đầy nguy hiểm, cô ấy mỉa mai lên tiếng:

-  Tôi đang suy nghĩ tại sao lúc đó bản thân lại lương thiện để người như anh được tiếp tục sống nhỉ?

- Tôi không muốn dong dài, cô ký tên vào giấy tờ chuyển nhượng, tôi mang cô ấy đi.

- Muốn thương lượng với tôi sao? Được, vậy anh về mang mười sáu phần trăm cổ phần tập đoàn nhà họ Lý đến đây.

Đó là toàn bộ gia sản nhà họ Lý, Khiêm tức giận đập bàn trừng mắt với cô ấy, hung tợn phun ra từng chữ:

- CAO KỲ DUYÊN ! Tôi chưa tính sổ với cô chuyện cũ là may cho cô lắm rồi, cô đừng có mà lên mặt với tôi. NÓI! Cô muốn như thế nào mới trả cô ấy lại cho tôi?

- LÝ GIA KHIÊM!!! Muốn tính sổ chuyện cũ sao?- Cô ấy gằm lên cái tên như muốn nghiền nát người trước mặt.

Khuôn mặt hung tợn của Khiêm khi bị gọi đích danh liền trở nên trắng bệch, tại sao người phụ nữ này biết tên thật của mình, chẳng phải cha của anh đã dọn dẹp mọi thứ sạch sẻ rồi sao?

- Cô... cô nói gì tôi không hiểu, tôi tên là Lê Vĩnh Khiêm, cô đừng nói sang chuyện khác để tránh né.

-Hừ... Vậy sao? Từ người có gia đình biến thành độc thân vui tính, từ tội phạm giết người biến thành bác sĩ ngoại khoa,nghệ thuật biến hình của anh phải gọi là đỉnh nhất, không ai sánh bằng. Nói đến đây đã hiểu chưa Lý Gia Khiêm- con trai thứ hai của Lý Thống.

Khiêm chính thức bị đóng băng trước những lời vừa nghe được, thân thế mà anh che giấu suốt chín năm qua cuối cùng đã bị bại lộ, khuôn mặt anh cắt không còn giọt máu, đứng bật dậy:

- Tôi không biết cô đang nói gì.

Anh đi nhanh ra cửa, sợ hãi thoát thân.

Duyên nhìn thấy bóng lưng của kẻ giết chết mẹ mình, khuôn mặt trở nên lạnh toát.

Kẻ cô ấy và Minh tìm kiếm bao lâu nay xuất hiện rồi, cuối cùng cũng tìm được hắn ta rồi.

--------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro