CHƯƠNG II

-   "Ngốc. Bà đau lòng có phải là vì cái tên Dân Hữu đó ko? Tôi đã nói với bà mấy chục lần đó là đồ củ cải thối lăng nhăng mà!  Bà làm j mà phải phát bệnh ở đây? "

-   " Ngươi chưa biết chứ j? Lúc Dân Hữu ở bên ta chưa từng lăng nhăng bao giờ!!"

-   " Ngây thơ. Có thằng lăng nhăng nào mà tuyên bố mình lăng nhăng ko? Sao bà dại thế?"

   Tuấn Anh luôn ghét Dân Hữu, trước đây cũng thế, bâng giờ lại càng ghét.
   Lúc qua lại với Dân Hữu, ngày nào tôi cũng phải chịu đựng cơn điên của Tuấn Anh. Về nhà muộn một chút là bị mắng sa sả. Nếu tôi cũng lên cơn cãi nhau với hắn thì đến cả mấy ngày sau cũng chẳng ai nói với ai câu nào. Chiến tranh lạnh kéo dài nhất hơn 3 tháng trời cuối cùng vẫn là tôi chịu cúi đầu trước. Cái tên Tuấn Anh đó tuyệt đối là đứa ko có máu thịt. Tuy nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng hắn chưa gọi tôi là chị lần nào. Tôi thật sự mong muốn hắn gọi tôi một tiếng "chị" thân thiết biết mấy!!

   Hừ. Thật ra hắn ko gọi tôi " ê" cũng là sự may mắn trong những cái bất hạnh rồi. Tuy có lúc tôi năn nỉ hắn gọi tôi một tiếng chị, nhưng đúng là chẳng thể thương lượng j với cái tên đầu heo này. Nếu cần miêu tả Phác Tuấn Anh thì, một câu thôi - Máu lạnh! Ngu ngốc!  Yêu quái ...!
   Nói đến Phác Tuấn Anh...hắn có chiều cao 1m87, tuy ko muốn thừa nhận nhưng hắn cũng hơi hơi đẹp zai. Zống như tôi, hắn cũng chưa thừa nhận tôi bao giờ. Có một lần, hắn nói với một tên con trai theo đuổi tôi là ...
   " Đồ ko có mắt. "

   Chính là câu này. Tôi suýt chút đập đầu vào tường. Chắc chắn hắn là một tên ngốc. Nhưng Tuấn Anh cũng là đứa tốt, đây cũng là một trong những sự thực mà tôi ko hề muốn thừa nhận. Có lần xảy ra một chuyện lớn khiến cả nhà chúng tôi suýt bị dọa đến vỡ tim. Là một cô bé rất thích Tuấn Anh, cưỡng bức Tuấn Anh phải qua lại với cô ta.

   Đương nhiên cưỡng ép người ta thì chắc chắn sẽ ko thành công, ko ngờ cô bé đó lại đi tự sát nhưng ko chết được. Kết quả, Tuấn Anh ko thèm nghe chúng tôi khuyên nhủ j, đánh cho cô ta một trận nhừ tử, đến mức cô ta tái xanh tái xám mặt mũi.
    " Cô muốn chết thì chết đi. Trước đây đã ko thích loại như cô rồi, bây giờ lại càng ghét. Cô sống làm j nữa hả? Tôi bực nhất là loại giả vờ giả vịt như cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro