11
20
"Gọi hồn là một nghệ thuật giao tiếp với người đã khuất, với mục đích tìm kiếm tri thức, sự thật hoặc lời khuyên từ linh hồn của người đã qua đời. Có rất nhiều hình thức như giao tiếp qua ký ức hoặc ảnh hồn hay tiên đoán từ linh giới, chính là một phần của môn Tiên tri."
Giọng giáo sư Trelawney vang trong căn phòng cao nhất ở tháp Bắc. Moon Woochan nghe chữ được chữ không, chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
"Này, này." Kim Kanghee bên cạnh gọi mấy lần anh mới phản ứng.
"Gì?"
"Mày lại ngớ ngẩn đi đâu nữa vậy?"
"Không có." Moon Woochan nói nhỏ.
Tất cả là tại Kim Kiin, làm anh suy nghĩ linh tinh.
Tan học, Moon Woochan cùng Kim Kanghee đi xuống lầu. Kim Kiin đang đứng cạnh chân cầu thang.
Kim Kanghee hứng thú: "Gì đây, quà của mày à?"
Moon Woochan nhìn Kim Kiin, hắn cũng nhìn lại.
Anh bâng quơ đáp: "Món quà đến muộn."
Hai người bước xuống hết cầu thang. Kim Kanghee rút lui: "Tao đi trước nhé."
Moon Woochan nhướng mày: "Anh đến tìm em có việc?"
"Ừm, đến gặp em." Hắn mỉm cười.
Từ phòng học của môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám tới tháp Bắc phải đi một khoảng rất xa, Kim Kiin bỏ thời gian đến đây thật sự chỉ để gặp anh?
Anh mím môi: "Gặp em làm gì?"
"Muốn cùng em xuống Đại sảnh đường ăn trưa."
"Nếu em từ chối thì sao?"
"Dù sao cũng phải ăn mà, không cùng nhau cũng không sao."
Moon Woochan không nói gì mà bước tiếp, Kim Kiin tự hiểu là anh không phản đối.
Kiên trì là một đức tính tốt, nhưng đừng cố chấp. Kim Kiin không cố chấp để bên cạnh anh, có thể ở gần anh đã là tốt lắm rồi.
Hắn chưa bao giờ biết rằng, cảm giác trông mong và chờ đợi lại khó khăn đến thế. Vậy mà lúc trước, Moon Woochan lại có thể theo đuổi, chịu đựng hắn.
Bây giờ hai người đổi vai cho nhau, anh lại còn nhẹ nhàng với hắn rất nhiều. Đây là động lực để hắn tiếp tục.
21
Park Jinseong nhìn Moon Woochan ăn ngon miệng phía đối diện, chặc lưỡi: "Nghe đồn Kiin đang theo đuổi lại em à?"
Anh ngẩng đầu: "Sao anh biết?"
"Đã bảo là nghe đồn mà."
Không phải dạo này việc Park Dohyun hẹn hò Lee Seungyong mới nổi bật trong trường sao?
Park Jinseong ồ một tiếng: "Vậy là đang cua lại thật."
Moon Woochan có chút khâm phục Kim Kiin, ngoài việc khâm phục, anh còn phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Một hộp sữa chua đặt trước mặt anh. Khỏi cần đoán cũng biết ai.
Anh thở dài: "Thư viện đâu cho phép ăn uống nhỉ?"
Kim Kiin ngồi xuống: "Thế em giấu mang về ký túc xá đi."
Tính đến thời điểm hiện tại, hắn đã theo đuổi Moon Woochan hơn một tháng rồi. Thật ra anh không giỏi đưa đẩy như Son Siwoo, thái độ của anh đối với hắn hoàn toàn tự nhiên, không cự tuyệt cũng không thuận theo.
Thích thì sẽ hưởng ứng, không thích thì từ chối.
Vì thái độ không mặn không nhạt này, Kim Kiin rất đau đầu.
Hắn muốn làm gì đó cho Moon Woochan, nhưng lại sợ anh khó chịu. Ngay lúc ấy, một vị cứu tinh xuất hiện trước mắt hắn.
Park Ruhan ngồi xéo hắn đang chăm chú đan len.
Kim Kiin hỏi: "Ruhan, đan len dễ không?"
Park Ruhan bị hỏi mà giật mình. Bình thường ông anh này ít khi nào mở miệng nói chuyện, tự nhiên nói thì lại hỏi đến chuyện cậu đan len. Cậu hoang mang: "Dạ?"
"Đan len dễ học không?" Kim Kiin kiên nhẫn lặp lại.
Cậu gãi đầu: "Cũng không khó lắm, biết vài mối đan là sẽ làm được thôi ạ."
"Em đang đan gì thế?"
"Em đan bao tay cho anh Sunghyun, trời sắp trở lạnh rồi." Cậu ngượng ngùng đáp.
Kim Kiin nghe xong cũng không trêu cậu, người ta yêu nhau mới muốn làm nhiều thứ cho nhau. Hắn ngỏ lời: "Em dạy anh đan len được không?"
"Dạ?" Park Ruhan bị doạ lần thứ hai trong ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro