Chap 2: Điện thoại

"Cậu bao nhiêu tuổi?" Killua lạnh lùng trượt ván lướt qua Gon, quay đầu lại và hỏi.

"Mười hai tuổi."

"Hừm, bằng tuổi với tôi." Mắt mèo của Killua sáng lên, chân trái giẫm lên đuôi ván trượt, nhảy lên hai tay kẹp lấy ván trượt, hứng thú nói : " Được rồi, vậy thì tôi sẽ chạy với cậu."

Trong thâm tâm, lúc đó anh thực sự chỉ muốn kết bạn. Ngay cả bản thân Killua cũng không biết mình đã yêu người bạn duy nhất của mình từ lúc nào.

Những ô cửa sổ của chiếc thuyền bay phản chiếu cảnh đêm rực rỡ bên dưới.

"Killua, nhìn kìa! Đẹp quá!" Tiểu Khiết nằm trên cửa sổ, áp mặt vào cửa sổ thủy tinh, chiếc mũi hếch lên giống như một con ỉn nhỏ.

"Hả? Như vậy thì sao." Killua gối tay để sau đầu, lười biếng liếc mắt một cái, xoay người không có hứng thú quay lưng ngồi xuống bên cửa sổ.

"Ồ, phải rồi. Đây là lần đầu tiên tớ được đi phi thuyền. Nhìn từ trên cao như vậy, mọi thứ đều thật nhỏ bé và đáng yêu." Gon cười tít mắt.

"Chậc, tớ có phi thuyền riêng ở nhà, xem cảnh đêm nhiều đến phát ốm rồi." Killua ngáp một cái, ung dung dựa vào tường.

"Ah? Nhà của Killua giàu quá!"

Killua nhướng mày, hài lòng đánh giá vẻ mặt kinh ngạc của Gon. Trêu chọc cậu ấy hẳn sẽ rất vui, anh nghĩ.

"Ừm, tớ cũng không biết, dù sao trong nhà tớ có hơn hai trăm người hầu." Anh không khỏi quan sát biểu hiện của Gon.

Gon dường như bị sốc đến mất đi đôi mắt, hơi ngả người ra sau, há miệng chữ O, đôi mắt vốn đã to của cậu ấy mở to, và biểu cảm lén lút nhếch mép lãnh đạm của Killua hiện lên trong con ngươi.

"Vậy gia đình của Killua làm nghề gì vậy?" Gon tò mò hỏi.

Nụ cười của Killua biến mất, anh chống cằm, nửa đùa nửa thật nói với hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh: "Sát thủ."

"Thật sao? Cả bố và mẹ Killua?"

"Này? Cậu thực sự kỳ lạ đó, tại sao cậu lại hỏi một câu hỏi như vậy?" Killua không thể nhịn cười: "Không phải người bình thường sẽ nghĩ đó là một trò đùa hoặc sợ chết kiếp sao ?"

Gon kiên quyết nói: "Nhưng tớ chỉ nghĩ rằng Killua đang nói sự thật."

"Chậc, chỉ là, tớ đã nghĩ rằng đó là điểm quyến rũ của tớ khiến mọi người không thể đoán trước được."

"Không" Gon lắc đầu: " Killua, rất dễ hiểu. Tại sao Killua lại muốn làm thợ săn?"
Đề cập đến việc này khiến anh tức giận.

"Chết tiệt! Mẹ tớ đã sắp xếp một omega cho tớ, và yêu cầu tớ cưới người đó sớm để có thể sinh con. Chỉ nghĩ đến cơ thể mềm mại, pheromone như mùi nước hoa hạ cấp, làm tớ phát ốm "

"Ọe——" Killua tự bóp cổ mình, giả vờ đang nôn mửa.

Gon gãi đầu: "Ở quê tớ cũng có một omega bị gửi đi, làm omega và alpha thật sự rất vất vả."

Nghe vậy, Killua kinh ngạc hỏi: "Cái gì, cậu nói mình là beta?"

"Hửm! Có chuyện gì sao?"

"Không," Killua lắc đầu, "Tớ nghĩ rằng cậu phải là alpha theo thể chất của cậu."

*

"Gon, nhanh lên, tàu sắp rời bến rồi." Kurapika đứng dưới sân ga hướng núi Kululu thúc giục.

Leorio phàn nà: "Thằng nhóc này đang làm cái trò gì vậy? Nếu chuyến tàu bị hoãn, anh sẽ không tha cho nó." Sau đó, anh nghĩ một lúc: "Này giấy phép thợ săn hữu ích lắm đấy."

"Leorio, Gon trông không ổn."

Gon đứng trong bốt điện thoại cách đó không xa đang nói chuyện điện thoại với người trong điện thoại.

"Mitto, những người kia vẫn còn gọi điện thoại tới quấy rầy sao?" Cậu lo lắng hỏi.
"Dì đã gọi cảnh sát rồi." Mitto tức giận nói: "Lúc đầu dì nghĩ đó là một trò đùa, mấy kẻ không có việc gì làm đã sử dụng phần mềm bóp méo giọng để gọi điện quấy rối tất cả cư dân của Đảo Cá Voi, nhưng khi dì hỏi hàng xóm thì chỉ có nhà mình nhận thôi".

"Ừ, và rồi? Họ nói gì?"

Mitto tức giận nói: "Mụ ta nói gì mà sẽ mua con với giá 50 tỷ Jenny về làm con dâu họ!"

"Hả?" Gon bối rối gãi đầu.

"Tất nhiên là dì từ chối." Mitto-san phẫn nộ nói: "Cuối cùng bà ta cũng bảo rằng gia đình mà bà ta kết hôn có lịch sử lâu đời và cũng rất nổi tiếng ở địa phương. Bà ta gần nói rằng mình là một quý tộc. "

Gon: ...

"Bà ta cũng khoe khoang rằng con trai mình xuất sắc như thế nào, và nó là người thừa kế gia tộc từ khi sinh ra." Mitto ngày càng tức giận, và giọng nói của cô dần trở nên gay gắt hơn: "Lúc đó dì đã nói với bà ta, "Ah! thật tuyệt khi là một alpha!? Ngay cả khi đứa trẻ của tôi không phải là alpha, Gon cũng đã vượt qua bài kiểm tra thợ săn, không kém cạnh con trai bà! " "

Gon mỉm cười hạnh phúc, mặc dù dì Mitto chưa bao giờ bộc lộ điều đó, nhưng cậu biết rằng dì rất tự hào khi cậu là một thợ săn chuyên nghiệp.

"Đoán xem!" Dì Mitto huyên thuyên không dứt về mấy kẻ xa lạ quấy rầy mình mấy ngày nay: "Nghe nói con đã vượt qua bài kiểm tra rồi. Trong lúc kiểm tra, một người đàn ông khác gọi đến, giọng nói có vẻ bình tĩnh đáng tin cậy, nhưng thực chất hắn ta nói rằng nếu không hài lòng về giá cả, 200 tỷ không phải là vấn đề. Họ đến thỏa thuận với thiện chí."

"Nếu dì vẫn không hài lòng với những thỏa thuận hời như vậy, dì cũng có thể cho họ thuê con theo hợp đồng thuê mười năm."

Trong mười năm nữa, họ cảm thấy rằng với khả năng của con, con có có thể thành công sinh ra thế hệ tiếp theo có tài năng xuất chúng. Tất nhiên, quyền nuôi đứa trẻ và mọi thứ về nó đều thuộc về gia đình họ. Nếu số lượng và chất lượng tốt, tiền thưởng và trợ cấp thai sản sẽ khiến dì hài lòng ..."

"Mẹ kiếp! Đi chết đi——" Mitto, người không bao giờ chửi thề, nổi giận, "Đùa giỡn cũng phải có giới hạn! Chúc con trai ưu tú của bà một đời độc thân! Yêu đơn phương cả đời! Bất lực! Bị vợ cắm sừng! Xanh thành con cóc! cút! Cút cút cút!
Nói xong , Mitto buông điện thoại, rút ​​dây điện thoại, chạy đến đồn cảnh sát gọi cảnh sát.

"Gon, có chuyện gì sao?"

"Kurapika ", Gon cúp điện thoại: "Gia đình em đã nhận được cuộc gọi từ những người lạ. Thật khó hiểu khi Đảo Cá Voi lại là một nơi nhỏ như vậy. "

Đôi mắt xanh như nước của Kurapika quan tâm nhìn cậu: "Giải quyết xong chưa? Gon, nhà em chỉ có dì và bà nội như thế, có cần bọn anh giúp đỡ không? "

"Ổn mà, không cần đâu." Gon lắc đầu, "Dì Mitto nói rằng họ đã không gọi lại sau khi dì ấy báo cảnh sát. Đó chắc chắn là một trò đùa hoặc nhầm số. "

Leorio tò mò thăm dò hỏi: "Trò đùa gì? " Gon ngượng ngùng gãi gãi đầu, đỏ mặt nói: "Chỉ là muốn mua em đi, làm vợ con trai bà ấy hay cái gì đó."

Leorio tức giận: "Cái rắm gì, cần bao nhiêu tiền mới có thể mua thợ săn về làm dâu!"

"Gon, mau nói cho anh biết, bả hứa cho nhà em bao nhiêu tiền? "

"...200 tỷ Jenny..."

"Có tí chút như vậy mà dám mua á? Em nên ném giấy phép thợ săn vào mặt họ và hạ nhục họ một cách nghiêm túc!" Vừa nói, Leorio vừa sửng sốt, quay đầu lại chậm rãi và do dự nhìn Gon lo lắng,

"...Từ từ... em vừa nói bao nhiêu tiền cơ?"

"200 tỷ..."

Kính râm của Leorio rơi xuống đất và vỡ tan.

"...trăm tỷ..." Leorio lẩm bẩm một mình như thể đang mơ: "...đơn vị...có phải là trăm tỷ không?

"Vâng" Gon gật gật đầu, ngượng ngùng nói: "Em không giỏi tính toán lắm, cũng không biết rốt cuộc là bao nhiêu tiền tất cả. Trăm tỷ chắc là rất nhiều số không đi?"

Leorio thả chiếc cặp trong tay xuống, hai tay ấn mạnh vào vai Gon và gầm lên: "Vậy trong nhà anh ta có con gái hay con gái nào không? Chị em cô dì cũng được!!"

Gon: ...

Kurapika: ...

"Leorio!" Kurapika đấm hắn ta lôi lên toa tàu, và bồi thêm mấy cái cốc đầu. Sau đó, nắm tay Gon và bước vào.

Trên đường đi, Leorio hết nhìn Gon rồi nhìn Kurapika, do dự không nói nên lời, nhưng bị sát khí của Kurapika uy hiếp, chỉ có thể kìm nén sự háo hức được kết hôn.

"Bắt đầu từ cánh cổng này, tất cả những nơi mà mọi người có thể nhìn thấy đều thuộc phạm vi riêng của gia đình Zoldyck, không được phép ra vào!" Nữ hướng dẫn viên vẫy vẫy một lá cờ hình tam giác màu đỏ dành riêng cho khách du lịch.

Bảy cánh cổng khổng lồ nguy nga phía sau là dãy núi Kukulu rộng mênh mông, ngoại trừ ngọn núi lửa cao nhất, trải dài ngàn dặm dãy núi vô tận, đại bàng bay vút trời, thỉnh thoảng trong rừng truyền đến tiếng rống các loài dã thú.

"Chị hướng dẫn viên du lịch, chỉ có một lối vào thôi sao?" Gon ngẩng đầu hỏi, vác cần câu trên lưng.

Cô hướng dẫn viên mỉm cười và nói: "Đúng rồi đó, nhóc! Từ bản đồ, lãnh thổ của gia đình Zoldyck dẫn đến tận Biển Dentola, bao phủ gần như toàn bộ góc tây bắc của Cộng hòa Padokea. Đó là gia tộc lớn nhất trong cả nước."

"Vậy... Đi thuyền có được không?" Gon đau khổ nói.

"Không thể nào nhóc." Hướng dẫn viên du lịch cúi xuống lắc lắc ngón tay: "Biển Dentola nằm trong vùng băng giá, có rất nhiều băng trôi và đá ngầm, đi bằng đường thủy không an toàn đâu."

"À...ra vậy..." Gon thất vọng cúi đầu xuống.

"Gia đình thằng nhãi đó giàu thật!" Leorio phẫn nộ nói, "Ngay cả Gon bây giờ cũng có thể bước vào tầng lớp giàu có. Mẹ kiếp, tại sao Kurapika và tôi vẫn là hai con đỗ nghèo khỉ?"

Kurapika: "Làm ơn đừng so sánh tôi và anh cùng đẳng cấp. Cảm ơn."

Gon: "Nhưng Leorio, không phải anh đã nói rằng với giấy phép thợ săn, anh có thể ăn uống vô lo cho đến hết đời sao?"

"Này, ăn uống vô lo và trở thành một quý tộc giàu có vô song như vậy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!" Leori hét lên, sau đó lén lút nhìn Kurapika, thấy cậu đang quay lưng về phía họ đang quan sát điều gì đó, Leori lập tức lẻn đến bên tai Gon và thì thầm: "Nên là, trong nhà cậu ấy thật sự không có phụ nữ bằng tuổi anh sao?"

"Không có!" Gon lắc đầu, kiên quyết nói: "Ở trên tàu em đã nói với anh rồi, cậu ấy là con một mà, Leorio không nghĩ tới... ưm..."

Leori nhanh chóng bịt miệng Gon, bắt gặp ánh mắt tức giận của Kurapika với một nụ cười khó xử.

Đứa trẻ chết tiệt! Leorio che cái trán phồng của mình, cay đắng nghĩ, nó cũng phiền phức như thằng nhóc hôi hám đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro