Chap 4: Tấn công

"Chết tiệt, tại sao lại để thằng bé đi?! Chỉ là Killua vẫn còn hơi ngờ nghệch, chồng và ông đang làm cái quái gì vậy!" Người phụ nữ kỳ lạ quấn gạc, có đôi mắt điện tử hét lên rồi túm chiếc đầm bồng bềnh chạy sâu vào trong rừng.

Kalluto vẫn đứng yên tại chỗ, cau mày nhìn Gon.

Có điều gì đó không ổn với mùi hương này. Kalluto thầm nghĩ, như thể cậu đã ngửi thấy mùi này ở đâu đó trước đây.

"Kalluto!" Người phụ nữ tuyệt vọng hét lên: "Lại đây! Còn đứng đó làm gì vậy! Con muốn trái lời mẹ à?" 

"Không, thưa mẹ!" Kalluto khịt mũi ngửi lại, một mùi hương mờ nhạt trong không khí. Nó có mùi giống như một hỗn hợp của nước hoa, phấn hồng, bột màu và sơn.

Trên đường về nhà, Kalluto cuối cùng cũng nhớ ra mùi quen thuộc này đến từ đâu. Có vẻ như đó là mùi pheromone từ một trong những đối tác kinh doanh của anh cả anh. "Người bạn" của anh ba có phải là omega đối tác với bạn của anh cả không?

Kalluto thầm nghĩ: Chuyện này hơi phức tạp.

Chẳng bao lâu sau, mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Kikyo hét lên và buộc tội chồng và bố chồng không để Killua đi. "Im lặng." Silva
kiên quyết nói: "Killua nhất định sẽ quay lại. Lần này nó thậm chí không thể rời khỏi phòng quản gia."

Kikyo khó hiểu: "Tại sao?"

Silva cười nửa miệng trả lời: "Omega đó đã được sắp xếp xong trong phòng quản gia."

"A!" Kikyo bị màn hình điện tử làm cho lóa mắt, nói: "Có nghĩa là Killua cuối cùng cũng trưởng thành rồi!"

Zeno vui vẻ vuốt râu, nhắm mắt lại gật đầu.

Ba người cười ngầm.

Kalluto ở một bên: ...

Vậy là, giờ anh ba đang trên đường xuống núi, chuẩn bị đánh dấu omega bị cha và Gotoh đánh thuốc mê là omega của đối tác kinh doanh hiện tại của anh Illumi.

Kalluto:? ? ? ! ! !

Đây là giết người! Mặt Kalluto tái nhợt. Kalluto là một cậu bé ngoan. Mặc dù tài năng không nổi bật, nhưng cậu ấy rất ngoan ngoãn và có thể nghe bất kỳ lớp học nhàm chán nào, nên cậu ấy nhớ rõ mọi quy tắc đánh dấu.

Quy tắc 1: Nếu cố ý đánh dấu chiếm đoạt một omega đã được đánh dấu, alpha thứ hai sẽ chết.

Không, dừng lại! Anh ba sẽ chết!

Kalluto tiến lên một bước và hét lên: "Chờ một chút - hiện tại omega đó đang bị đánh dấu!"

Giọng nói vang vọng trong lâu đài trống rỗng, cuộc trò chuyện mấy ngày trước vang vọng lại trong đầu Silva.

Người dì omega không mấy giàu có mắng chửi trong điện thoại : "Ước gì đứa con ưu tú của ông sẽ độc thân mãi mãi! Yêu đơn phương đến hết đời! Bất lực!
Bị vợ cắm sừng! Biến thành con bò! Cút đi! Cút đi!
...Là Vợ bị cắm sừng... vợ bị cắm sừng... vợ bị cắm sừng...
... Biến thành con bò... Biến thành con bò... Biến thành con bò..."
"Click!"

Âm thanh cúp điện thoại làm đứt dây thần kinh cuối cùng của Silva.

Illumi cúp máy từ nhà, buồn bã vì tiếng la hét và khóc lóc của mẹ ở phía sau.

Đã lâu lắm rồi từ lúc anh trưởng thành mà tâm trạng bị dao động nhiều như vậy.
Một lúc lâu, Illumi nắm chặt tay phải, gõ gõ vào lòng bàn tay trái, gật đầu và tự nhủ: "Lại thêm một ngày tôi muốn giết Hisoka."

"Nhưng nếu chủ động giết hắn ta sớm thì tôi sẽ kiếm được ít hơn 50 tỷ, thật là căng thẳng."
Hisoka đã làm một hợp đồng với Illumi, nhưng Illumi Zoldyck – Người anh cả đầy chuyên nghiệp – Illumi sẽ không bao giờ làm hỏng việc kinh doanh và sẽ ám sát Hisoka. Anh đã tăng giá từ một tỷ lên năm mươi tỷ trước khi đồng ý giết Hisoka. Thật không may, Hisoka chỉ trả khoản đặt cọc 20% và số dư vẫn chưa được ghi có.

"Quên đi," Illumi nhàn nhạt thở dài: "Gọi hắn hỏi xem hắn đã thu thập xong số dư chưa."
Giết Hisoka, dấu ấn tạm thời sẽ tự động biến mất. Mất một chút, mất một chút, dù sao đó cũng là chuyện cả đời của Killua. Đây là cơ hội hiếm có. Mọi người đều ở nhà chờ cơm chín, việc mặc cả sẽ dễ dàng hơn."

Illumi mở giao diện liên lạc của điện thoại di động, tìm cột số dư chưa thanh toán và tìm kiếm "40 tỷ". Thông tin liên hệ của Hisoka hiện lên với ghi chú "Còn nợ 40 tỷ".

"Hừm ~ thật là hiếm thấy ~ Illumi lại chủ động gọi điện cho người khác ~"

Illumi vẻ mặt vô cảm, đi thẳng vào vấn đề, đi thẳng đến Hoàng Long: "Khi nào thì ngươi thanh toán lần cuối?"

Hisoka:.. "Illumi bảo bối ~ Cậu nóng lòng muốn giết tôi quá ~◇" Hisoka đau khổ nói.

"Ừ."

"!! Đúng vậy!!!" Hisoka liếm môi, nheo mắt: "~ Làm tôi phấn khích quá ~ Aaa ~"

"Chuyển tiền đi." Illumi chuyển đổi giao diện và mở phần mềm mua vé máy bay: "Đưa tôi địa điểm, chi phí di chuyển sẽ được tính riêng."

"~Nhưng hiện tại tôi chỉ có 200.000 ringgit ~"

"Bíp bíp... bíp bíp..."

Illumi cúp điện thoại.

"Gon!" Killua nhảy ra khỏi thang máy và chạy vào sảnh. Anh nhìn thấy Gon đang ngồi quay lưng về phía mình và hét lên đầy phấn khích.

"Killua!" Gon vui vẻ quay đầu lại, nhảy xuống ghế sofa, chạy về phía Killua.

Hai đứa trẻ ngốc nghếch vừa gặp nhau đã chỉ vào vết thương trên mặt nhau và không ngừng cười nói.

"Chúng ta mới không gặp nhau có mấy ngày, sao cậu lại thành ra thế này!"

" Killua Killua nhìn mới thảm đó, hahahaha!"

"Hahahahahahahahaha!" 

Leorio: "Trẻ con thời nay bị sao vậy, chúng thích bị đánh nhiều như vậy à?"

Killua nắm lấy cổ tay Gon và sốt ruột nói: "Gon, cậu muốn đi đâu cũng được. Chỉ cần cho tớ đi cùng."

"Nè, Killua không muốn nói lời tạm biệt với gia đình sao?" Gon hỏi: "Sao cậu vội vàng vậy?"

"Trời ơi, cậu không biết mẹ tớ đáng sợ thế nào đâu. Nếu cậu ở lại đây, lúc sau bà ấy sẽ đến và càm ràm không ngừng. Khi nhìn thấy bà ấy, cậu nhất định sẽ hiểu. Ác mộng!"

"Đi thôi! Gotoh, ngươi không được phép đi theo ta, ngươi có nghe thấy mẹ ta nói gì không?"

Gotoh cúi đầu trả lời tin nhắn: Ông chủ, thuốc không có tác dụng, ngài thực sự muốn thiếu gia đi không?"

Một lúc sau, Silva miễn cưỡng đáp lại "Ừ".

Còn một chặng đường dài phía trước và thuốc cuối cùng sẽ có tác dụng.

"Gotoh!" Killua giận dữ nói: "Anh có nghe thấy tôi nói không? Này, thôi nào, này! Có nghe không hả?"

Gotoh tắt điện đàm, "Đã rõ, thiếu gia."

Cả bốn người đi vào trong thang máy, trong không gian kín gió, Killua đột nhiên ngửi thấy một mùi hôi thối.

"Hôi quá!" Killua bịt mũi lùi lại vài bước: "Chú, chú lại xịt loại nước hoa kém chất lượng nào vậy? Thật ghê tởm."

Leorio bị mắng vô cớ liền tức giận: "Đừng đùa nữa! Thôi nào! Sau khi sống ở nơi địa ngục này, tôi mệt đến mức gần một tháng không tắm, cũng chẳng có thời gian để xịt nước hoa nữa." 

... Tôi đã không tắm cả tháng rồi...

Khóe miệng Kurapika co giật, mặt tái xanh và lùi lại nửa bước.

"Đó không phải là mùi của việc không tắm," Killua ôm mũi lè lưỡi: "Mùi xác chết là chuyện thường đối với tôi, nó thậm chí còn không gây ảnh hướng đến tôi."

Leorio tức giận, xua tay. Anh ta định xông tới đánh: "Thằng nhãi này! Ý mày anh là xác chết à?"

"Mọi người không ngửi thấy sao?" Killua nhìn Gon, người có cái mũi sắc bén nhất, tỏ vẻ bối rối và khó hiểu.

Ba người đều lắc đầu.

Kurapika: "Killua, cậu là một alpha. Tôi đọc được rằng alpha và omega có thể giải phóng và phát hiện các loại pheromone mà beta không thể cảm nhận được. Thứ mà cậu ngửi thấy chắc chắn là mùi pheromone."

"Ai trong số mọi người có thứ gì đó đặc biệt trên người? Thứ gì đó mà trước đây mọi người không mang theo?" Killua bịt mũi và nhảy đến góc trần thang máy, "Mau tìm nó và vứt đi!". 

...Những thứ đặc biệt... Gon suy ngẫm.

"Cái này!" Gon lấy trong túi quần ra tấm thẻ có ghi số 44: "Killua, đây à? Thi xong Hisoka đưa cho tớ cái này."

"Ném nó ra đây, để tớ xem.", Killua vùi mũi vào chiếc áo cổ lọ rồi đưa tay ra.

"Thứ này hôi quá," Killua cau mày, "Nhưng không phải nó."

"Có lẽ nó bị ám vào quần áo một thời gian và pheromone đã lẫn vào trong thì sao?" Kurapika nói.

"Thật sao?" Gon buồn bực gãi đầu, "Vậy chúng ta cũng không có giải pháp gì."

Killua, người đứng chéo phía trên cậu, có thể nhìn thấy rõ ràng vết răng sau gáy Gon.

"Đó là cái gì..." Killua mất lý trí trước khi kịp nói hết câu.

Trong thang máy chật hẹp, sát ý dâng trào. Killua nhảy từ trần nhà xuống, bước những bước tối tăm và lao về phía Gon với một tia sáng lạnh từ móng tay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro