|21|

/nên vừa nghe nhạc vừa đọc sẽ hay hơn/

______________________________________

Khoảnh khắc Kim Tại Hưởng buông cánh tay nàng ra, trong tim Hoàng Ái Mỹ dường như đã chết lặng đi. Nàng mỉm cười quay bước chầm chậm trở về khuê phòng. Nhưng chỉ bước được vài bước, nước mắt từ đâu rơi xuống thẫm đẫm khuôn mặt mĩ lệ.

Có lẽ từ khi bắt đầu, Ái Mỹ đã tự dự đoán được kết cục ngày hôm nay. Nhưng tại sao nó lại đến sớm như thế. Nàng còn chưa kịp cảm nhận được hạnh phúc cơ mà !

Hoàng Ái Mỹ nằm lên chiếc giường quen thuộc, tay vô thức chạm vào khoảng trống bên cạnh. Nàng chợt mỉm cười, thu tay lại. Hoàng Ái Mỹ thở dài, đem theo mọi tâm sự chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Lời nói tại sao lại nhẹ nhàng như thế, nói đi là đi vậy sao ? Sao nàng vẫn mãi không thể tiếp nhận được mà cứ để bản thân chạy phía sau như thế ?

        - "vĩnh viễn ? Vĩnh viễn là bao lâu ?"

Nàng cố gắng nhắm mắt ngủ, nhưng thời gian cứ thế từng giây trôi qua in sâu vào trong nàng nỗi cô đơn đến khó chịu. Ái Mỹ choáng vào lớp áo khoác dày rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Nàng đứng trước cửa ngắm nhìn cây anh đào được trồng bên cạnh khuê phòng. Trên cây chỉ còn 1 bông hoa cuối cùng, bông hoa yếu ớt đung đưa trước từng gió lạnh thổi qua.

Rồi bông hoa đó cũng rụng xuống, từng cánh hoa mỏng rơi vào bàn tay nhỏ bé của nàng

Hoàng Ái Mỹ trầm ngầm ngồi ngoài bậc thềm, cũng không biết đã qua bao lâu. Cho đến khi những bông tuyết nhỏ rơi xuống, phủ trên mái tóc đen láy mềm mại. Hoàng Ái Mỹ khuôn mặt khả ái phiếm hồng lên vì lạnh, đưa đôi mắt long lanh nhìn lên trời, nơi nó muôn ngàn bông tuyết nhỏ đang rơi xuống

      - "là tuyết đầu mùa sao ?"

Ái Mỹ mỉm cười, đưa tay đón lấy một bông hoa tuyết long lanh xinh đẹp.


     - Thế Thành : khi tuyết đầu mùa rơi xuống, em sẽ gặp được người yêu em thật lòng !

      - "vậy em gặp được anh rồi ! "

      - Thế Thành : đúng thế, anh chính là người yêu em thật lòng ! Mùa tuyết đầu tiên thật linh nghiệm đúng không !

Bông tuyết mỏng manh vì hơi ấm của nàng mà tan đi tạo thành giọt nước nhỏ tích tắc rơi xuống thềm gạch

      - "không, tuyết đầu mùa không linh nghiệm gì hết !"

Tuyết phủ trắng mái hiên, phỉ trắng cả con đường Thanh cung. Hoàng Ái Mỹ không biết đã ngồi ở đó bao lâu, chỉ biết rằng tay chân của nàng đã lạnh đến không thể cử động. Hoàng Ái Mỹ sau một hồi cũng đã quyết định đứng dậy, trở về khuê phòng

       - Tiểu Mẫn : công chúa, công chúa đã trễ rồi người thức dậy chưa ạ ?

Di Tiểu Mẫn sốt ruột đi tới đi lui trước cửa phòng. Cửa phòng lại khóa em không thể bước vào. Nhưng Hoàng Ái Mỹ dù có đến mấy cũng không thấy hồi âm. Em thật sự rất lo lắng đành gọi Trình Dục đến

Hoàng Ái Mỹ lồm cồm bò dậy, vừa đi vừa ngáp ra mở cửa. Bộ dạng cực kỳ lôi thôi

       - " ta chỉ ngủ nướng có một chút mà em đã định gọi người đến phá cửa rồi ! "

       - Trình Dục : quý phi, người không sao chứ ?

Đêm qua nghe Ngọc cung rộn ràng tin Cao Thiên Vân mang long thai, người Trương Trình Dục nghĩ đến đầu tiên lại chính là Hoàng Ái Mỹ. Ở bên Kim Tại Hưởng bao nhiêu lâu, cậu biết Kim Tại Hưởng luôn rất mong chờ đứa bé này ! Chỉ sợ giây phút nào đó vô tình khiến Hoàng Ái Mỹ tổn thương

      - "sao là sao ? Aida hôm qua ta thức đêm để ngắm tuyết đầu mùa ! Ngủ có hơi trễ nên dậy muộn thôi !"

Hoàng Ái Mỹ bộ mặt tươi cười vô cùng hồn nhiên, nhưng lại không thể khiến Tiểu Mẫn và Trình Dục bớt lo lắng ! Ngược lại là lo lắng hơn gấp vài phần

       - Tiểu Mẫn : công chúa...

       - "à, đợi ta rửa mặt xong chúng ta chơi mạt chược đi !"

Di Tiểu Mẫn đôi mắt long lanh nước, đau lòng nhìn Hoàng Ái Mỹ bày ra vẻ mặt vui vẻ

       - Tiểu Mẫn : công chúa à...

Trình Dục cản em lại, mỉm cười thản nhiên nhìn Hoàng Ái Mỹ

        - Trình Dục : tuân mệnh ! Vậy thần và Tiểu Mẫn đi chuẩn bị !

Họ vui chơi đến tận giấc trưa, Hoàng Ái Mỹ vẫn hồn nhiên mỉm cười, chưa từng để bản thân có chút cảm xúc tiêu cực nào. Cho đến khi Tiểu Kiều tìm đến cửa

       - Tiểu Kiều : tham khiến Hoàng quý phi ! Nô tì đem lời của Cao quý phi chuyển đến mong Hoàng phi có thể ghé đến Ngọc cung thăm Cao phi !

       - "Hoàng thượng đâu ? Chẳng phải đã có hoàng thượng rồi sao ? "

Tiểu Kiều mỉm cười, vừa nói môi có chút nhếch lên

       - Tiểu Kiều : Hoàng thượng đã ở bên Cao quý phi cả đêm, sáng nay năn nỉ lắm người mới rời đi ! Cao quý phi đang rảnh nên mong Hoàng quý phi đế thăm !

       - "vậy nhờ ngươi chuyển lời đến Cao quý phi ! Ta sức khỏe không tốt ! Không thể đến !"

Tiểu Kiều như đạt được mục đích cúi chào rồi toan quay đầu rời đi. Nào nhờ Ái Mỹ lại tiếp tục lên tiếng

       - "nói với Cao Thiên Vân, hoàng thượng vốn dĩ là của nàng ta, nên nàng ta không cần làm ra những chuyện này để khiêu khích ta ! Hãy cứ là Cao Thiên Vân ngây thơ ngoan ngoãn mà hoàng thượng yêu !"

Nàng đứng dậy bỏ đi trước mắt Tiểu Kiều, để lại cho ả ta muôn vàn những lời khó hiểu. Tiểu Kiều không biết rằng ả và Cao Thiên Vân bên vui hay nên buồn đây ?

Ả không nhanh không chậm đến báo cho Cao Thiên Vân nghe, nàng ta tưởng bản thân đã đạt được mục đích, nghe xong những lời của Tiểu Kiều liền thay đổi sắc mặt

       - Thiên Vân : nàng ta một chút cũng không buồn sao ? Không thể nào !

       - Tiểu Kiều : tiểu thư, có thể nàng ta đã tự biết mà lui rồi ! Vậy người không cần phải lo lắng nữa !

Cao Thiên Vân trong lòng bộn bề lo toan. Lúc này bên ngoài vang đến tiếng hô của tổng quản thái giám. Là Kim Tại Hưởng đến ghé thăm nàng ta

      - Thiên Vân : Hoàng tỷ thật sự không đến sao ? Ta chỉ muốn cùng tỷ ấy chia sẻ niềm vui thôi mà, cũng không khích bác gì tỷ ấy ! Liệu có phải tỷ ấy đã ghét ta rồi không Tiểu Kiều ?

       - Tiểu Kiều : tiểu thư từ trước đến nay vẫn luôn nhịn nhục Hoàng phi, là Hoàng phi ganh ghét với người đấy thôi ! Xin người đừng suy nghĩ mà ảnh hưởng đến long thai !

Kim Tại Hưởng bước đến cửa đã nghe rất rõ những lời đó, chàng bước vào ôm lấy Cao Thiên Vân vào lòng, ta đặt xuống bụng phẳng xoa nhẹ

      - nàng không nên suy nghĩ nhiều, chuyện này để trẫm giải quyết được rồi !

Cao Thiên Vân ủy khuất vùi sâu vào trong lòng Tại Hưởng.

       - Thiên Vân : là thiếp không giỏi ăn nói ! Lại làm phiền đến hoàng thượng !

Kim Tại Hưởng cứ thế ở lại với nàng ta cho đến tối. Sau khi dùng bữa liền lui đến Thanh cung.

Hoàng Ái Mỹ đang vui vẻ đắm chìm trong trò mạt chược cùng Tiểu Mẫn và một vài thị vệ. Biết tin Kim Tại Hưởng đến cũng chằn buồn quan tâm.

      - Ái Mỹ !

Kim Tại Hưởng bước vào khuê phòng, tất cả nô tì thị về đều lui ra ngoài. Nàng đứng dậy hành lễ rồi bày ra vẻ mặt xa lạ

Tại sao chỉ mới qua một ngày mà nàng lại trở nên xa lạ như vậy ? Kim Tại Hưởng khó hiểu bước đến muốn nắm tay nàng. Ái Mỹ liền lui lại tránh né

      - "đêm hôm khuya khoắt thế này hoàng thượng còn tìm đến làm gì ? Là có điều gì căn dặn thần thiếp sao ? "

      - trẫm chỉ là muốn nàng ghé đến Ngọc cung trò chuyện cùng Cao phi, để trẫm có thể an lòng thượng triều !

Sâu trong ánh mắt kiên định của Hoàng Ái Mỹ lại có chút dao động. Chàng nói mà một chút cũng không chú ý đến cảm xúc của ta sao ?

      - "thứ lỗi cho Ái Mỹ không thể tuân mệnh ! Thiếp từ nhỏ đã không thích con nít, vẫn là người nên dành nhiều thời gian cho Cao quý phi thì hơn !"

Kim Tại Hưởng đứng dậy, có lẽ chàng đã chán ghét việc ở nơi này quá lâu ! Mới đến liền đã lập tức muốn rời đi ! Vậy sự vĩnh viễn nàng dành cho Hoàng Ái Mỹ là bao lâu ?

Chàng bỏ đi, mặc Hoàng Ái Mỹ cô độc trong căn phòng quen thuộc. Nàng giương mắt nhìn Tại Hưởng quay lưng bỏ đi, đôi mắt long lanh dao động

       - "Kim Tại Hưởng, chàng thật sự rất tàn nhẫn !"






To be continued

______________________________________

Xin lỗi vì đã ra chap trễ ! Những ngày gần đây mình gặp một số chuyện không vui nên cũng không có tâm trạng viết truyện !

Lúc mình viết tình cờ nghe được bài hát này, vì vài cảm xúc tiêu cực mà mình cũng khóc luôn ! Vì thế mình mong mọi người sẽ vừa nghe nhạc vừa đọc truyện ! Để có thể cảm nhận sâu sắc hơn về câu chuyện nhé !

Cám ơn








Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro