Chương 2: Sự giam cầm trong bóng tối

Porschay tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, rộng lớn và tối tăm. Ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn chùm cổ kính hắt lên những bức tường rêu phong, tạo ra những bóng đen kỳ dị, khiến cậu rùng mình.

Căn phòng lạnh lẽo, ẩm thấp, mang đến cảm giác bất an, như thể cậu đang bị giam cầm trong một lăng mộ cổ.

Cậu ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng. Những món đồ nội thất cổ xưa, chạm trổ tinh xảo, nhưng phủ đầy bụi bặm, tạo nên một không gian vừa sang trọng, vừa rùng rợn. Cậu nhận ra, đây không phải là một căn phòng bình thường, mà là một phần của một thế giới xa lạ, nguy hiểm.

Cậu bước xuống giường, đi về phía cánh cửa gỗ lớn. Cậu cố gắng mở cửa, nhưng nó đã bị khóa chặt. Cậu hoảng sợ, đập mạnh vào cánh cửa, gào thét.

"Có ai không? Hãy thả tôi ra! Tôi muốn về nhà!"

Tiếng gào thét của cậu vang vọng trong hành lang dài hun hút, nhưng không có ai đáp lại. Cậu cảm thấy tuyệt vọng, bất lực, như một con chim non bị nhốt trong lồng.

Bất chợt, cánh cửa mở ra. Kim đứng đó, với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt đỏ rực lại ánh lên vẻ dịu dàng.

"Chào buổi sáng, Porschay." Hắn nói, giọng nói trầm ấm, nhưng đầy uy lực.

"Anh... anh đã đưa tôi đến đây?" Porschay hỏi, giọng run rẩy.

"Đúng vậy," Kim đáp. "Đây là nhà của ta. Và từ nay, em cũng sẽ sống ở đây."

"Không! Tôi không muốn ở đây! Hãy thả tôi ra!" Porschay hét lên, cố gắng đẩy Kim ra.

Kim dễ dàng khống chế cậu, kéo cậu vào lòng mình, ôm chặt cậu như thể sợ cậu sẽ biến mất. Hắn thì thầm những lời ngọt ngào, dịu dàng, khiến Porschay cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ, dù cậu biết mình đang ở trong vòng tay của một con quỷ.

"Đừng làm khó ta, Porschay. Em sẽ quen với cuộc sống ở đây." Hắn nói, vuốt ve mái tóc cậu.

"Cuộc sống ở đây? Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không phải là tù nhân của anh!" Porschay tức giận nói.

Kim nhìn cậu, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ si mê.

"Em là của ta, Porschay. Mãi mãi." Hắn nói, giọng nói đầy sự chiếm hữu.
Porschay rùng mình trước ánh mắt của Kim. Cậu biết, mình đã rơi vào tay một con quỷ.

Kim dẫn Porschay đi khám phá căn biệt thự. Căn biệt thự rộng lớn, với những hành lang dài hun hút, những căn phòng tối tăm, lạnh lẽo. Cậu cảm thấy như mình đang lạc vào một mê cung, không có lối thoát.

Trong bữa ăn, Kim giới thiệu cho Porschay những món ăn kỳ lạ, những món mà cậu chưa bao giờ thấy.

"Đây là những món ăn của người Huyết Tộc." Kim nói, nhìn Porschay ăn.

"Người... Huyết Tộc?" Porschay hỏi, ngạc nhiên.

"Đúng vậy," Kim đáp. "Ta là một vampire."

Porschay kinh hãi, đánh rơi chiếc đĩa. Cậu nhìn Kim, đôi mắt mở to, đầy sợ hãi.

"Anh... anh là vampire?" Cậu lắp bắp.
Kim gật đầu, mỉm cười.

"Đừng sợ, Porschay. Ta sẽ không làm hại em." Hắn nói, vuốt ve má cậu.

Porschay run rẩy, cố gắng tránh né bàn tay của Kim. Cậu biết, mình đang ở trong một tình thế nguy hiểm.

Kim đưa Porschay đến một căn phòng lớn, có một chiếc đàn piano cổ kính. Hắn ngồi xuống đàn, chơi một bản nhạc du dương, trầm bổng.

"Ta sẽ dạy em chơi đàn, Porschay. Em sẽ thích nó." Hắn nói, nhìn Porschay.

Porschay nhìn Kim, đôi mắt đầy nghi ngờ. Cậu không biết, Kim đang có ý định gì.

Trong đêm tối, Porschay nằm trên giường, không thể ngủ được. Cậu nhớ nhà, nhớ bạn bè, nhớ cuộc sống bình thường của mình. Cậu cảm thấy cô đơn, lạc lõng, như một con chim non bị lạc đàn
Bất chợt, cánh cửa mở ra. Kim bước vào, mang theo một ngọn nến.

"Ta biết em không ngủ được." Hắn nói, ngồi xuống bên giường.

Porschay nhìn Kim, đôi mắt đầy nghi ngờ.

"Anh muốn gì?" Cậu hỏi.

Kim mỉm cười, vuốt ve mái tóc cậu.

"Ta chỉ muốn ở bên cạnh em, Porschay. Em là của ta, và ta sẽ chăm sóc em thật tốt."
Hắn nói, giọng nói đầy dịu dàng.

Porschay nhìn Kim, đôi mắt đỏ rực của hắn ánh lên vẻ si mê. Cậu cảm thấy một sự mâu thuẫn trong lòng. Cậu sợ hãi Kim, nhưng đồng thời, cậu cũng bị thu hút bởi vẻ đẹp và sự bí ẩn của hắn.
Kim cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Porschay, một nụ hôn dịu dàng, ấm áp, khiến cậu cảm thấy một sự rung động kỳ lạ.

Sau bữa ăn kỳ lạ, Porschay bị Kim đưa đến một căn phòng lớn, nơi có một thư viện cổ kính, với những kệ sách cao ngút ngàn. Cậu cảm thấy choáng ngợp trước số lượng sách khổng lồ, nhưng đồng thời, cậu cũng nảy ra một ý tưởng.

"Anh Kim, em muốn đọc sách." Cậu nói, cố gắng tỏ ra bình thường.

"Được thôi," Kim đáp, mỉm cười. "Em có thể đọc bất cứ cuốn sách nào em muốn."

Khi Kim rời đi, Porschay bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách về vampire. Cậu hy vọng sẽ tìm được thông tin về điểm yếu của họ, hoặc cách để trốn thoát khỏi căn biệt thự.

Cậu tìm thấy một cuốn sách cũ kỹ, bìa da màu đỏ sẫm, với những dòng chữ vàng kỳ lạ. Cậu mở sách ra, và kinh ngạc trước những hình vẽ và chữ viết cổ xưa.
Cậu đọc say sưa, quên cả thời gian. Cậu tìm thấy những thông tin về sức mạnh của vampire, những khả năng đặc biệt của họ, và cả những điểm yếu của họ.
Cậu nhận ra, vampire sợ ánh sáng mặt trời, tỏi và những vật thánh. Cậu cũng biết, họ có thể bị giết bằng những vũ khí làm từ bạc.

Cậu nảy ra một kế hoạch. Cậu sẽ tìm kiếm những vật dụng này trong căn biệt thự, và sử dụng chúng để trốn thoát.

Khi đêm xuống, Porschay giả vờ ngủ say. Khi Kim rời đi, cậu lặng lẽ rời khỏi phòng, mang theo một ngọn nến.

Cậu đi dọc theo hành lang tối tăm, cố gắng tìm kiếm nhà bếp. Cậu hy vọng sẽ tìm thấy tỏi hoặc những vật dụng bằng bạc.

Cậu tìm thấy nhà bếp, nhưng không có tỏi. Cậu chỉ tìm thấy một con dao bạc, được dùng để cắt thịt.

Cậu lấy con dao, giấu vào trong áo. Cậu tiếp tục tìm kiếm, hy vọng sẽ tìm thấy lối ra.

Cậu tìm thấy một cánh cửa sổ lớn, nhìn ra khu vườn phía sau. Cậu cố gắng mở cửa sổ, nhưng nó đã bị khóa chặt.
Cậu dùng con dao bạc, cố gắng cạy khóa. Nhưng cánh cửa sổ quá chắc chắn, cậu không thể mở được.

Bất chợt, cậu nghe thấy tiếng bước chân. Cậu hoảng sợ, giấu mình sau một chiếc rèm cửa lớn.
Kim bước vào phòng, nhìn quanh.

"Porschay?" Hắn gọi, giọng nói lạnh lùng.

Porschay nín thở, cố gắng không gây ra tiếng động.

Kim đi về phía chiếc rèm cửa, kéo nó ra.
Porschay kinh hãi, cầm con dao bạc, lao về phía Kim.

"Đừng lại gần tôi!" Cậu hét lên.

Kim dễ dàng né tránh con dao, tước nó khỏi tay Porschay.

"Em đang làm gì vậy, Porschay?" Hắn hỏi, giọng nói đầy thất vọng.

"Tôi muốn trốn thoát!" Porschay hét lên, nước mắt giàn giụa.

Kim nhìn cậu, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ đau khổ.

"Em không thể trốn thoát khỏi ta, Porschay. Em là của ta, mãi mãi." Hắn nói, giọng nói đầy sự chiếm hữu.

Kim ôm chặt lấy Porschay, siết chặt cậu trong vòng tay như thể sợ cậu sẽ tan biến vào hư không. Hắn vùi mặt vào mái tóc mềm mại của Porschay, hít hà mùi hương ngọt ngào quen thuộc, như một kẻ nghiện đang tìm kiếm liều thuốc an thần.

"Đừng cố trốn thoát, Porschay." Hắn thì thầm, giọng nói khàn đặc, đầy đau khổ.

"Em là của ta, mãi mãi. Không ai có thể chia cắt chúng ta."

Hắn siết chặt vòng tay, khiến Porschay cảm thấy khó thở. Hắn không muốn buông tay, không muốn để cậu rời khỏi hắn. Hắn sợ hãi, sợ hãi rằng nếu hắn buông tay, Porschay sẽ biến mất, sẽ rời bỏ hắn mãi mãi.

"Ta sẽ cho em thấy, thế nào là tình yêu thật sự."
Hắn nói, giọng nói đầy sự chiếm hữu, như một lời thề nguyền.

"Ta sẽ chăm sóc em, bảo vệ em, giữ em bên mình mãi mãi."

Hắn hôn lên mái tóc Porschay, rồi hôn lên trán cậu, rồi hôn lên môi cậu. Nụ hôn của hắn vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt, như thể hắn đang cố gắng truyền tải tất cả tình yêu và sự chiếm hữu của mình vào đó.

Porschay khóc nấc, bất lực. Cậu biết, mình đã thất bại. Cậu không thể trốn thoát khỏi Kim. Cậu bị giam cầm trong vòng tay của hắn, trong tình yêu đầy ám ảnh của hắn. Cậu cảm thấy một sự mâu thuẫn trong lòng.

Cậu sợ hãi Kim, nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy một sự rung động kỳ lạ, một sự rung động mà cậu không thể giải thích được.

Kim kéo Porschay đến chiếc giường lớn, đặt cậu nằm xuống. Hắn cẩn thận đắp chăn cho cậu, vuốt ve mái tóc cậu, như một người cha dỗ dành đứa con nhỏ.

"Ngủ đi, Porschay."
Hắn thì thầm. "Ngày mai, em sẽ quen với cuộc sống mới này."

Hắn ngồi bên giường, ngắm nhìn Porschay ngủ, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ si mê. Hắn sẽ không bao giờ để Porschay rời khỏi hắn. Hắn sẽ giữ cậu bên mình mãi mãi, trong căn biệt thự u ám này, trong tình yêu đầy ám ảnh của hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro