"Điều Anh Để Lại"

“Cuối cùng, điều duy nhất anh để lại cho em… là một lời xin lỗi.”

Đã một năm rồi kể từ ngày em hỏi anh điều đó — câu hỏi em không dám thốt ra suốt những tháng ngày mơ hồ, giằng xé trong lòng. Sau khi biết anh là ai, em không còn biết phải tin vào điều gì nữa. Em nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, nghĩ rằng tất cả chỉ là sự lợi dụng khéo léo mà thôi.

Em đã hỏi anh:

“Anh có từng yêu em không?”

Không có ánh mắt nào nhìn thẳng vào em, chỉ là lời xin lỗi lạnh lùng, khiến em cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Em không biết tình cảm anh ra sao, em chỉ biết rằng mình đã đau đến tận cùng, khi nhận ra rằng có thể em chỉ là một người lạ trong thế giới của anh.

Kể từ giây phút ấy, em đóng chặt mọi cánh cửa với anh, chặn hết tất cả những thứ từng kết nối chúng ta… để tự bảo vệ mình khỏi thêm những tổn thương không thể gọi tên.

Mọi liên lạc giữa em và anh bỗng chốc bặt tăm, như những cơn mưa rào mùa hè bất chợt kéo đến rồi biến mất, để lại bầu trời ngỡ ngàng trong nỗi cô đơn thấm đẫm.

Em đã chặn hết tin nhắn, số điện thoại, thậm chí cả những kênh mạng xã hội mà anh từng dùng để bước vào thế giới của em.

Thế nhưng một ngày, giữa những ngày buồn bã ấy, em nhận được một tin nhắn lạ từ một tài khoản lạ — đó chính là anh, với một đoạn video nhỏ.

Video là bài hát mà anh tự sáng tác, một bản nhạc ẩn chứa lời chưa nói — lời xin anh ở lại, lời cầu mong một lần được hiểu, được nhận ra.

Khi những nốt nhạc vang lên, em không thể ngăn mình rơi nước mắt. Những giọt nước mắt như nghẹn ngào trào dâng, như thể từng thớ tim bị bóp chặt và vừa được giải thoát.

Lần đầu tiên, em cảm nhận được điều gì đó khác lạ — một sự chân thành trong từng lời ca, một nỗi niềm anh đã giấu kín bấy lâu.
Em khóc không phải vì yếu đuối, mà vì nhận ra có những thứ chẳng thể nói thành lời, chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim.

Và giữa những tiếng nhạc vang lên ấy, em tự hỏi liệu anh có thật sự muốn ở lại, hay chỉ là lời xin lỗi muộn màng trong một khoảng lặng không thể quay lại?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro