Chương 18: Im lặng là một lời cảm ơn
Minjae đọc bài đăng lúc 3 giờ sáng.
Cậu không ngủ được. Không phải vì lịch trình luyện tập dày đặc, cũng không phải vì cơn đau nhức nơi khớp gối do tập vũ đạo quá mức. Mà là vì ánh mắt của những người khác – ánh mắt vừa thương hại, vừa nghi ngờ, xen lẫn thất vọng. Cậu không trách họ. Khi tất cả những gì họ thấy chỉ là một câu nói bị cắt ghép, thì họ có quyền tin vào điều tồi tệ nhất.
“Tôi không nghĩ mình còn xứng đáng đứng ở đây.” – đó là điều Minjae từng nghĩ trong khoảnh khắc đoạn clip bị phát sóng.
Vậy mà giờ đây, đoạn clip thật lại xuất hiện. Được đăng bởi chính Yonghoon.
Cậu không biết mình nên thấy biết ơn hay đau lòng.
Minjae không phải kiểu người thích được bảo vệ. Ngay từ khi bước vào công ty với đôi giày cũ rách và ước mơ mơ hồ, cậu đã học cách chịu đựng, học cách im lặng khi bị chỉ trích, học cách mỉm cười dù có bị đẩy xuống hạng cuối.
Yonghoon… không giống cậu.
Cậu ấy luôn là người bước ra trước, lên tiếng khi thấy bất công, dám làm điều mà người khác ngại nghĩ tới.
Nhưng lần này... Yonghoon làm điều đó vì Minjae. Và Minjae không chắc mình có chịu đựng nổi hậu quả không.
Sáng hôm đó, khi bước vào phòng tập, ai cũng nhìn Minjae. Không còn ánh nhìn ghét bỏ, không còn sự xa cách. Một vài người thậm chí gật đầu nhẹ, có người vỗ vai cậu. Nhưng cậu chỉ khẽ cúi đầu, không đáp lại. Vì trong lòng cậu, nỗi khó xử còn lớn hơn cả niềm an ủi.
Yonghoon không ở đó.
“Cậu ấy bị quản lý gọi đi từ sớm. Nghe nói có thể bị đình chỉ.”
Một thực tập sinh thì thầm.
Tim Minjae thắt lại. Cậu nắm chặt bàn tay, ngón tay lạnh buốt. Cậu biết Yonghoon là người duy nhất dám làm chuyện đó. Nhưng tại sao cậu ấy lại phải đánh đổi tất cả… vì mình?
Trưa hôm đó, Minjae đến tìm Yonghoon trong phòng chờ.
Cậu gõ cửa, không ai trả lời. Nhưng khi mở cửa, người mà cậu cần tìm đang ngồi đó – cúi đầu, mồ hôi còn đọng trên trán sau buổi làm việc với quản lý.
“Cậu… điên à?”
Minjae cất tiếng, giọng run run, nhưng không to tiếng.
Yonghoon ngẩng đầu, nhìn cậu, nở một nụ cười nhạt:
“Ừ. Điên vì không chịu được khi thấy cậu im lặng mãi.”
Minjae ngồi xuống, đối diện với cậu ấy.
“Tớ không cần ai thương hại.”
“Tớ biết. Nhưng tớ không làm vậy vì thương hại.”
Yonghoon ngừng một lúc, ánh mắt nghiêm túc đến lạ.
“Tớ làm vậy… vì cậu không đáng phải chịu điều đó. Vì tớ tin vào cậu. Và nếu tớ không làm, ai sẽ làm?”
Minjae nhìn cậu ấy. Trong mắt là một thứ cảm xúc không thể gọi tên – pha trộn giữa biết ơn, giận dữ và đau đớn. Cậu không nói gì. Chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Một phút. Hai phút. Rồi Minjae khẽ thở dài, gần như thì thầm:
“Cảm ơn…”
Đó không phải là một lời cảm ơn nhẹ nhàng. Đó là một lời cảm ơn nặng nề, đầy tổn thương. Một lời cảm ơn vì sự liều lĩnh mà cậu chưa chắc bản thân có thể chấp nhận. Nhưng cũng là lời cảm ơn chân thành nhất mà Minjae từng thốt ra.
Im lặng… đôi khi là một dạng cảm ơn. Nhưng hôm nay, cậu ấy không im lặng nữa.
Ở nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, có những tình bạn không cần chứng minh – chỉ cần một hành động cũng đủ để thấu hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro