Liên kết cơn thịnh nộ của thần

Nói thiệt chứ ý tưởng này tôi nằm mơ thấy ý=)) Má đúng lâm bi bi đát luôn, cảnh tưởng Jeremy nằm im trên mặt đất🥹😭

----------

Trong những ngày gần đây đã xuất hiện một hiện tượng lạ. Một phần bên của Vương Quốc Ishabana đã bị héo đi phần nào, gokken đã xuất hiện một vài vết nứt.

Chả lẻ một cơn thịnh nộ của Thần khác sẽ xuất hiện một lần nữa sao? Tuy nhiên, khác với trước đây rằng hiện tượng thiên nhiên vào 15 năm trước và bây giờ khác nhau. Liệu rằng hành tinh xanh này còn phải hứng chịu bao nhiêu kiếp nạn?

Hymeno hiện đang nghiên cứu các thành phần trong hoa để phân tích nguyên nhân gây nên sự héo tàn như vậy. Jeremy cũng giúp Hymeno điều tra mọi ngốc ngách và cội nguồn của nó.

Jeremy cùng Gerojim đi đến Shugoddom đến gặp Gira. Vừa bước vào thì đã thấy Gira ngồi trên ngôi đang nghĩ ngợi đều gì đó.

"Có vẻ cậu đang nghĩ ngợi đều gì đó nhỉ?"

"Eh? Jeremy? Sao anh lại đến đây?" - Cậu bất ngờ nhanh chóng bước xuống tiến đến chỗ Jeremy. Thắc mắc sao anh lại tới chỗ cậu.

"Có chuyện gì sao?"

"Có chuyện này tôi muốn nói cậu, dạo gần đây đã xuất hiện một số hiện tượng lạ ở Ishabana và Gokken. Tôi đến đây để hỏi cậu có chuyện gì kì lạ xảy ra ở đây không."

"Chuyện gì lạ? Hiện giờ bên chỗ tôi chưa có gì bất thường lắm." -Cậu vừa nói vừa ráng nhớ lại coi có chuyện gì xảy ra không.

"Ra vậy, thôi thì không việc gì nhiều nêN hẹn gặp lại nhé." - Jeremy chào Gira rồi quay về chỗ Gerojim đang đợi thì bị cậu níu lại.

"Otto.. Có chuyện gì sao?"

"À.. không- chỉ là.." Gira có vẻ khá chần chừ.

Khuôn mặt ngu ngơ của cậu khiến cho anh cảm thấy buồn cười.

"Khuôn mặt của ngài đỏ hết rồi kìa thưa Tà Ác Vương." -Jeremy trêu trọc

"Thôi nào đừng có chọc tôi!"

Gira đột nhiên nắm lấy bàn tay Bungarak của anh và tay còn lại thì giữ chặt eo của anh lại.

Mặt của hai người chỉ cần một tác động nhỏ là có thể va chạm với nhau.

"O-Otto.." -Jeremy bất ngờ với tình huống trên, tư thế này có vẻ khá ngại ngùng khi người ngoài nhìn vào.

"Jeremy.. Có điều này tôi muốn nói với anh."

Gira nhìn Jeremy rồi từ từ dần thả ra, anh và cậu đối mặt nhau.

"Chuyện gì sao?"

Gira có vẻ chần chừ, liệu điều muốn nói trên có liên quan đến sự kiện gần đây xảy ra không? Hay do một vấn đề nào khác khiến cho Vua có vẻ suy như vậy.

Gira vẫn giữ ánh mắt nhìn thẳng vào Jeremy, đôi tay đã buông lỏng nhưng khoảng cách giữa họ vẫn rất gần. Không khí trong căn phòng ngai vàng rộng lớn bỗng trở nên đặc quánh, chỉ còn tiếng thở nhẹ của cả hai. Sự chần chừ của Gira không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Jeremy, người đã quen với đủ mọi loại cảm xúc và hành vi của con người, cũng như những sinh vật khác.

"Có chuyện gì sao?" - Jeremy hỏi lại, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đã có chút tò mò về điều khiến vị Vua trẻ tuổi này trở nên ngập ngừng đến vậy.

Liệu có phải là một bí mật quốc gia, hay một điều gì đó cá nhân hơn?

Gira nuốt khan, ánh mắt đảo đi một chút rồi lại quay về đối diện với Jeremy.

"Jeremy... anh có nhớ cái đêm sau khi chúng ta đánh bại Desnarak không?"

Jeremy khẽ nhướng mày. Đó là một đêm hỗn loạn, nhưng cũng là một đêm đánh dấu sự kết thúc của một kỷ nguyên và khởi đầu của một nền hòa bình mong manh.

"Tôi nhớ chứ. Mọi người đều mệt mỏi, nhưng cũng tràn đầy hy vọng."

"Ừm..." Gira khẽ gật đầu - "Sau đêm đó... tôi đã nghĩ rất nhiều về anh."

Cậu dừng lại, như thể đang tìm kiếm từ ngữ phù hợp. "Và về tất cả những gì anh đã làm cho chúng tôi, cho thế giới này."

Một cảm giác là lạ len lỏi trong lòng Jeremy. Anh đã quen với việc được kính trọng, nhưng cách Gira nói chuyện lại mang một sắc thái khác. "Đó là nhiệm vụ của tôi."

"Không chỉ là nhiệm vụ." - Gira khẳng định, ánh mắt kiên định. "Anh đã là cầu nối giữa các vương quốc, người đã giúp chúng tôi hiểu nhau hơn. Anh... anh là một phần không thể thiếu."

Jeremy im lặng lắng nghe. Anh có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Gira. Có lẽ, Gira muốn bày tỏ lòng biết ơn, hoặc có thể...

"Jeremy," Gira lại gọi, giọng nói thấp hơn một chút, pha lẫn sự rụt rè. "Tôi... tôi có cảm xúc đặc biệt dành cho anh."

Khoảnh khắc đó, thế giới như ngừng lại đối với Jeremy. Ánh đèn lờ mờ từ cửa sổ Shugoddam, tiếng gió rì rào bên ngoài, mọi thứ đều chìm vào im lặng để nhường chỗ cho lời thú nhận của vị Vua trẻ. Jeremy, người luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh và đôi khi có phần bí ẩn, lần đầu tiên cảm thấy bối rối. Anh không biết nên phản ứng thế nào. Mối quan hệ giữa họ, từ trước đến nay, luôn là giữa một người cố vấn và một vị vua, giữa những đồng minh cùng chiến tuyến. Nhưng giờ đây, Gira đang nói về điều gì đó sâu sắc hơn nhiều.

"Gira..." Jeremy bắt đầu, nhưng lời nói nghẹn lại ở cổ họng. Anh nhìn vào đôi mắt của Gira, thấy rõ sự chân thành và cả một chút sợ hãi bị từ chối.

Gira tiến lên thêm một bước, rút ngắn khoảng cách giữa họ. "Tôi biết điều này có thể là bất ngờ. Và có lẽ, nó không đúng lúc khi thế giới đang đối mặt với những hiểm họa mới. Nhưng tôi không thể giữ nó trong lòng được nữa."

Cậu nắm lấy tay Jeremy một lần nữa, nhẹ nhàng hơn lần trước. "Tôi muốn anh biết rằng, tôi... tôi yêu anh."

Câu nói "Tôi yêu anh" vang vọng trong không gian tĩnh lặng của ngai vàng. Jeremy cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Anh đã trải qua vô số trận chiến, đối mặt với những kẻ thù hùng mạnh nhất, nhưng lời tỏ tình này lại khiến anh cảm thấy mong manh hơn bao giờ hết.

Trong khoảnh khắc đó, một tia sáng vụt qua tâm trí Jeremy. Ishabana héo tàn, Gokkan nứt nẻ. Những hiện tượng lạ. Anh chợt nhớ đến lời của Hymeno, lời nói về một "cơn thịnh nộ của Thần thứ 2".

Nếu những hiện tượng này là điềm báo, thì điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Và liệu lời thú nhận của Gira, sự yếu mềm hiếm hoi này, có phải là một dấu hiệu cho một kiếp nạn sắp tới, một kiếp nạn mà Jeremy sẽ phải đối mặt?

Jeremy nhìn Gira, một nụ cười nhẹ bỗng nở trên môi anh, nhưng nụ cười đó ẩn chứa sự phức tạp của một người đã biết trước số phận mình.

Ánh mắt Jeremy chùng xuống. Nụ cười mong manh trên môi anh khiến Gira cảm thấy một dự cảm không lành. Chàng Vua trẻ vẫn giữ chặt tay Jeremy, lo sợ anh sẽ vụt đi như một ảo ảnh.

"Gira..." Jeremy khẽ gọi, giọng nói của anh trầm ấm nhưng chất chứa nỗi buồn sâu kín.

"Tôi biết cảm xúc của cậu là thật lòng. Và tôi.. tôi thực sự trân trọng nó." Anh dừng lại, như thể đang cân nhắc từng lời.

"Nhưng có những điều, ngay cả một người như tôi cũng không thể thay đổi."

Gira cau mày, sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt. "Anh đang nói gì vậy?"

Jeremy nhẹ nhàng rút tay khỏi Gira. Anh đưa tay chạm nhẹ lên má Gira, một cử chỉ đầy dịu dàng và mang theo chút tiếc nuối.

"Vương quốc Ishabana đang héo tàn, Gokkan xuất hiện những vết nứt. Cậu có tin vào số phận không, Gira?"

"Số phận?" Gira lặp lại, lòng cậu trĩu nặng. "Anh muốn nói gì?"

"Có những quy luật mà ngay cả các Shugod cũng không thể vượt qua."

Jeremy nói, ánh mắt xa xăm nhìn ra khoảng không. "Khi một Thần linh tức giận, sự hủy diệt là điều không thể tránh khỏi."

"Nhưng... chúng ta đã đánh bại Dudged rồi cơ mà!" Gira phản bác, giọng đầy hoang mang.

"Chúng ta đã mang lại hòa bình! Tại sao lại có những hiện tượng này? Tại sao lại có một cơn thịnh nộ khác?"

Jeremy lắc đầu. "Đế chế Bugnarak chỉ là một phần của vấn đề. Thế giới này còn có những mối đe dọa khác, những thế lực cổ xưa hơn, mạnh mẽ hơn."

Anh quay lại nhìn thẳng vào Gira, ánh mắt đầy kiên định. "Và lần này, tôi e rằng, nó sẽ không dễ dàng như trước."

Trong lúc Jeremy nói, một luồng ánh sáng yếu ớt, xanh lam ánh tím nhẹ bỗng lóe lên từ chính cơ thể anh, rồi nhanh chóng tan biến. Gira không khỏi chú ý, nhưng Jeremy nhanh chóng che giấu nó bằng cách khẽ nhích người.

"Tôi phải đi." Jeremy nói, giọng anh dứt khoát.

"Hymeno và tôi cần phải tìm ra nguyên nhân của những hiện tượng này. Tôi không thể để những vương quốc khác phải chịu đựng thêm nữa."

"Tôi sẽ đi với anh!" Gira kiên quyết nói. "Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra nguyên nhân. Anh không cần phải gánh vác mọi thứ một mình."

Jeremy nhìn Gira, một nụ cười buồn hiện lên trên môi anh. "Không, Gira. Cậu là Vua của Shugoddam. Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ vương quốc này. Tôi sẽ lo phần còn lại."

Anh quay lưng, bước nhanh về phía Gerojim đang đợi ở cửa. "Gerojim, chúng ta đi."

Gerojim, với vẻ mặt trầm tư, gật đầu và đi theo Jeremy. Gira đứng đó, nhìn bóng lưng anh dần khuất. Một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi trong trái tim cậu. Lời nói của Jeremy, ánh mắt anh, và cả cái nụ cười buồn bã đó... tất cả đều ám ảnh Gira. Cậu cảm thấy như có điều gì đó quan trọng đang bị giấu kín, một bí mật mà Jeremy đang cố gắng che giấu.

Liệu đây có phải là dấu hiệu cho sự chấm hết của một điều gì đó?

Trong khi đó, tại N'Konpa, Yanma Gast đang cắm đầu vào màn hình hologram, những biểu đồ dữ liệu phức tạp chạy loạn xạ. Khuôn mặt anh căng thẳng hơn bao giờ hết. Những cảnh báo đỏ nhấp nháy liên tục trên hệ thống.

"Chết tiệt!" Yanma gầm gừ, đấm mạnh vào bàn điều khiển. "Cái quái gì đang xảy ra vậy?"

Một thuộc hạ chạy vào, mặt cắt không còn giọt máu. "Tổng trưởng! Chúng ta đang mất kiểm soát nguồn năng lượng của thành phố! Các lò phản ứng đang có dấu hiệu quá tải, và một số khu vực đã bị mất điện hoàn toàn!"

"Cái gì?!" Yanma đứng phắt dậy. "Tại sao không báo cáo sớm hơn?! Lập tức kiểm tra hệ thống lõi! Điều chỉnh lại luồng năng lượng! Không được để bất kỳ sai sót nào!"

Anh ta quay lại màn hình lớn, những dòng code chạy vụt qua mắt anh. Có một sự bất thường lớn trong mạng lưới năng lượng của N'Konpa, một điều mà công nghệ tiên tiến nhất của anh cũng không thể giải thích. Nó không phải do tấn công từ bên ngoài, mà giống như một sự xáo trộn từ chính bên trong hành tinh, một điều gì đó đang làm suy yếu nền tảng của N'Konpa.

Yanma vuốt mặt, cảm thấy một sự bất lực hiếm thấy. N'Konpa là niềm tự hào của anh, là minh chứng cho trí tuệ công nghệ và sự vươn lên của anh. Giờ đây, nó đang bị đe dọa bởi một thứ vô hình, một thứ mà anh không thể dùng công nghệ để đối phó.

Anh nhớ lại những lời của Jeremy về cơn thịnh nộ của Thần khác. Lúc đó, Yanma chỉ cười khẩy, tin vào khoa học và logic. Nhưng giờ đây, khi đối mặt với những hiện tượng siêu nhiên không thể giải thích, một cảm giác bất an len lỏi trong lòng anh.

---

Jeramie và Gerojim di chuyển nhanh chóng xuyên qua khu rừng, hướng về phía Ishabana. Không khí càng lúc càng trở nên nặng nề, những chiếc lá xào xạc dưới chân như thể đang than khóc.

Jeramie cảm nhận được một luồng năng lượng bất thường đang lan tỏa khắp nơi, một thứ gì đó cổ xưa và đầy quyền năng, khác hẳn với năng lượng của Bugnarak.

"Chúng ta cần nhanh hơn, Gerojim," Jeramie nói, giọng anh trầm hẳn. "Có điều gì đó không ổn. Tôi cảm thấy nó đang mạnh lên."

Gerojim gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn về phía trước. Khi họ vừa đặt chân đến bìa rừng giáp ranh Ishabana, một cảnh tượng đáng sợ đập vào mắt họ. Những công trình kiến trúc hoa mỹ của Ishabana, vốn được xây dựng từ đá cẩm thạch trắng và tô điểm bằng những loài hoa rực rỡ, giờ đây đang bị bao phủ bởi một lớp rêu phong héo úa. Những đóa hoa kiều diễm đã khô héo, nứt nẻ, và thậm chí cả những bức tường đá cũng xuất hiện những vết rạn nứt như mạng nhện.

"Trời ơi..." Gerojim thốt lên. "Thật kinh khủng."

Jeramie sải bước nhanh hơn, anh cần phải gặp Hymeno ngay lập tức. Đúng lúc đó, một bóng người vội vã chạy ra từ một trong những tòa nhà đổ nát. Đó là Hymeno Ran, vẻ mặt nàng xanh xao, quần áo dính đầy bụi bẩn và đôi mắt ánh lên sự tuyệt vọng.

"Jeramie!" Himeno gọi, giọng nàng khàn đặc. "Anh đến rồi! Thật may quá!"

"Tình hình thế nào rồi, Hymeno?" Jeramie hỏi ngay, lòng anh thắt lại khi thấy vẻ mặt của nữ hoàng kiêu kỳ thường ngày giờ đây lại tiều tụy đến thế.

Hymeno nắm lấy cánh tay Jeramie, kéo anh vào bên trong một căn phòng nghiên cứu tạm bợ. Trên bàn, những mẫu hoa héo úa được đặt cạnh các thiết bị phân tích hiện đại.

"Tôi đã phân tích mọi thứ.." Himeno nói, chỉ vào một mẫu hoa đang được chiếu lên màn hình.

"Thành phần cấu tạo của chúng đang bị biến đổi. Có một loại năng lượng không xác định đang rút cạn sự sống từ bên trong, khiến chúng khô héo từ cấp độ tế bào."

Nàng quay sang nhìn Jeramie, ánh mắt đầy sợ hãi. "Nó không phải là bệnh tật, cũng không phải là độc tố. Nó giống như... chính sự sống đang bị lấy đi."

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Những vết nứt lớn hơn xuất hiện trên tường, trần nhà bắt đầu sụp đổ. Bụi và gạch đá rơi xuống như mưa.

"Chuyện gì vậy?!" Gerojim kêu lên.

"Chấn động đang mạnh hơn!" Hymeno ôm lấy đầu, cố gắng giữ thăng bằng. "Mọi thứ đang sụp đổ!"

Jeramie nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời Ishabana bỗng chuyển sang một màu tím sẫm, những tia sét đỏ như máu xé toạc không trung, giáng xuống các ngọn tháp. Một luồng khí lạnh lẽo, mang theo mùi của sự tàn phá, tràn vào căn phòng.

"Đây không phải là thiên tai thông thường." Jeramie nói, giọng anh đầy vẻ nghiêm trọng.

"Đây là... cơn thịnh nộ của một Thần linh. Một Thần linh cổ xưa, đã bị đánh thức."

Anh nhớ lại hình ảnh Gira, nhớ lại lời tỏ tình chân thành của cậu. Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Anh đã biết trước điều này sẽ xảy ra, nhưng anh không muốn Gira phải chứng kiến nó.

Trong lúc Ishabana đang chìm trong hỗn loạn, tại N'Konpa, tình hình cũng không khá hơn. Yanma đã kích hoạt mọi hệ thống phòng thủ, nhưng vô ích. Nguồn năng lượng của thành phố liên tục bị gián đoạn, các hệ thống tự động hóa ngừng hoạt động, và những tòa nhà chọc trời bắt đầu xuất hiện những vết nứt đáng sợ.

Yanma đứng trên ban công cao nhất của tòa tháp điều khiển, nhìn xuống thành phố đang dần chìm vào bóng tối. Những tia sét đỏ máu từ Ishabana cũng đang lan đến N'Konpa, giáng xuống các ăng-ten truyền thông, gây ra những vụ nổ kinh hoàng.

"Khốn kiếp!" Yanma rủa thầm. "Đây không phải là một sự cố hệ thống! Đây là... một cuộc tấn công!"

Yanma cảm nhận được một luồng năng lượng đen tối đang bao trùm N'Konpa, khiến cho không khí trở nên ngột ngạt. Nó giống như một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ họng của cả thành phố.

"Cậu Yanma-kun!" Một thuộc hạ chạy đến, giọng nói run rẩy.

"Một luồng năng lượng khổng lồ đang tập trung tại trung tâm của hành tinh! Chúng ta không thể ngăn chặn nó!"

Yanma lao đến màn hình chính. Một biểu đồ hình tròn khổng lồ đang sáng lên, cho thấy một nguồn năng lượng khổng lồ đang bùng phát từ sâu trong lòng đất, dưới chính N'Konpa. Nguồn năng lượng đó không phải của Shugod, cũng không phải của con người hay Bugnarak. Nó là một thứ gì đó hoàn toàn xa lạ, và cực kỳ nguy hiểm.

"Không thể nào..." Yanma lẩm bẩm, mặt anh tái mét. Anh là một nhà khoa học, anh tin vào dữ liệu và bằng chứng. Nhưng những gì đang xảy ra vượt quá mọi logic.

Đột nhiên, một tia sét đỏ máu khổng lồ giáng thẳng xuống tòa tháp điều khiển. Cả tòa nhà rung chuyển dữ dội. Yanma bị hất văng ra xa, va vào một bức tường. Anh ta cố gắng đứng dậy, nhưng toàn thân rã rời.

Khi anh ta ngước nhìn lên, một hình ảnh kinh hoàng hiện ra trên màn hình hologram chính. Một con quái vật khổng lồ, hình thù kỳ dị, đang dần hiện ra từ sâu trong lòng đất, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Yanma. Đó không phải là một Bugnarak, mà là một sinh vật của sự hỗn loạn, một thứ đã ngủ yên hàng ngàn năm.

"Thần linh..." Yanma thốt lên, giọng nói nghẹn lại. "Thật sự là một Thần linh..."

Trong khoảnh khắc đó, Yanma cảm thấy một sự cô độc tột cùng. Anh đã quen với việc chiến đấu một mình, dựa vào trí tuệ và công nghệ. Nhưng giờ đây, anh đang đối mặt với một thế lực siêu nhiên, một thứ mà ngay cả khối óc vĩ đại nhất cũng không thể hiểu được.

Trong lúc Hymeno và Jeramie đang cố gắng bám trụ giữa những đổ nát của Ishabana, và Yanma đang tuyệt vọng chứng kiến N'Konpa sụp đổ, Gira ở Shugoddam vẫn bị ám ảnh bởi những lời nói và ánh mắt của Jeramie. Cậu không thể yên lòng. Có gì đó không ổn. Cơn thịnh nộ của Thần linh mà Jeramie nhắc đến, nó không chỉ là một lời tiên tri, mà là một thực tại đang đe dọa tất cả.

Gira lao ra khỏi ngai vàng.

"Chúng ta phải đến Ishabana!"

Các cận vệ của Shugoddam tỏ vẻ hoảng hốt. "Thưa Bệ hạ! Ishabana đang bị tấn công! Nguy hiểm lắm!"

"Đừng bận tâm!" Gira gầm lên. "Nếu Ishabana sụp đổ, Shugoddam cũng sẽ không còn yên bình! Hơn nữa... Jeramie đang ở đó!"

Với một ý chí kiên định, Gira tập hợp Shugod của mình và lao về phía Ishabana. Cậu biết rằng mình không thể chỉ ngồi yên và chờ đợi. Cậu phải hành động, không chỉ vì vương quốc của mình, mà còn vì Jeramie, người đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim cậu.

Khi Gira đến được Ishabana, cảnh tượng trước mắt khiến cậu kinh hoàng. Thành phố xinh đẹp giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát, những cơn địa chấn liên tục làm rung chuyển mặt đất, và những tia sét đỏ máu vẫn giáng xuống không ngừng. Giữa sự hỗn loạn đó, cậu nhìn thấy Jeramie đang cố gắng bảo vệ Hymeno khỏi một mảnh trần nhà sắp rơi xuống.

"Hymeno! Jeramie!" Gira hét lên, lao đến.
Jeramie ngẩng đầu lên, ánh mắt anh tối sầm lại khi thấy Gira.

"Gira! Cậu không nên ở đây!"

"Tôi không thể bỏ mặc anh được!" Gira nói, chắn trước Jeramie và Hymeno.

"Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó!"

Bỗng nhiên, một luồng năng lượng khổng lồ bùng nổ từ trung tâm Ishabana. Một sinh vật khổng lồ, được tạo thành từ những khối đá vỡ nát và năng lượng hỗn loạn, từ từ trỗi dậy. Đó là hình dạng hoàn chỉnh của Thần linh đã bị đánh thức, một vị thần của sự hủy diệt, ánh mắt đỏ rực và đầy căm hờn.

"Đây là..." Hymeno thì thầm, mặt nàng tái mét. "Không thể nào..."

"Là Thần Hủy Diệt," Jeramie nói, giọng anh trầm xuống. "Nó đã thức tỉnh bởi sự mất cân bằng trong thế giới."

Sức mạnh của Thần Hủy Diệt quá lớn. Ngay cả khi sáu Vua Ranger hợp sức, họ cũng không thể chống lại nó. Các Shugod bị hất văng, và những đòn tấn công của họ dường như không làm suy suyển được Thần Hủy Diệt.

"Chúng ta không thể thắng được nó!" Hymeno hét lên, cố gắng giữ thăng bằng sau một đòn tấn công mạnh mẽ.

Jeramie nhìn Thần Hủy Diệt, rồi anh quay sang nhìn Gira và Hymeno. Một nụ cười nhẹ, đầy sự thanh thản nhưng cũng ẩn chứa nỗi buồn sâu sắc, hiện lên trên môi anh.

"Có một cách." Jeramie nói, giọng anh vang lên rõ ràng giữa tiếng gầm rú của Thần Hủy Diệt và tiếng đổ nát xung quanh. "Để ngăn chặn nó, cần có một sự hy sinh."

Gira và Hymeno nhìn anh chằm chằm, dự cảm tồi tệ nhất ập đến.

"Không!" Gira hét lên. "Ý anh là gì?!"

"Sợi dây liên kết giữa thế giới này và Thần linh, chính là tôi.." Jeramie nói, những luồng sáng xanh lam bắt đầu phát ra từ cơ thể anh, mạnh hơn bao giờ hết.

"Tôi là người mang trong mình dòng máu của cả con người và Bugnarak, là cầu nối giữa hai thế giới. Để phong ấn Thần Hủy Diệt, tôi phải... trở về với nguồn cội của mình."

"Anh không được làm vậy!" Gira lao tới, cố gắng nắm lấy tay Jeramie, nhưng cơ thể anh đang dần trở nên mờ ảo.

"Gira..." Jeramie nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt đầy yêu thương và tiếc nuối.

"Hãy sống tốt, hãy bảo vệ thế giới này. Và đừng quên... tôi yêu cậu."

Những lời cuối cùng của Jeramie vừa dứt, cơ thể anh bỗng bùng cháy trong một luồng sáng xanh lam chói lòa. Ánh sáng đó nhanh chóng lao thẳng vào Thần Hủy Diệt, bao trùm lấy nó. Thần Hủy Diệt gầm lên một tiếng đau đớn khủng khiếp, toàn thân nó rung chuyển dữ dội rồi bắt đầu tan rã thành từng mảnh. Luồng ánh sáng xanh lam cũng dần tắt, và khi mọi thứ trở lại bình thường, Thần Hủy Diệt đã biến mất, và Jeramie cũng không còn ở đó.

Không gian chìm vào im lặng. Chỉ còn Gira và Himeno đứng giữa đống đổ nát, chứng kiến sự ra đi của Jeramie. Gira quỳ sụp xuống, đôi mắt cậu đẫm lệ. Cậu cố gắng gọi tên Jeramie, nhưng chỉ có tiếng gió lạnh lẽo đáp lại.

Vài tuần sau, thế giới dần hồi phục sau cơn thịnh nộ của Thần Hủy Diệt. Ishabana bắt đầu nảy mầm những mầm xanh mới, và những vết nứt trên Gokkan cũng ngừng lan rộng. N'Konpa dần khôi phục lại hệ thống năng lượng, dù Yanma vẫn còn đó vẻ mặt u uất.

Tuy nhiên, sự hồi phục của thế giới đi kèm với một nỗi đau khôn nguôi. Jeramie Brasieri, người đã hy sinh thân mình để phong ấn Thần Hủy Diệt, đã biến mất.

Tại Shugoddam, Gira vẫn không thể chấp nhận sự thật. Cậu thường xuyên đến nơi Jeramie biến mất, gọi tên anh trong vô vọng. Hymeno, mặc dù cũng đau buồn, nhưng nàng đã dần chấp nhận và tiếp tục công việc của mình để tái thiết Ishabana. Yanma, với vẻ ngoài lạnh lùng của mình, lại là người ít nói nhất về sự kiện này. Anh vùi đầu vào công việc, cố gắng che giấu nỗi đau và sự mất mát của mình. Mặc dù không trực tiếp bày tỏ tình cảm, nhưng Yanma luôn dành cho Jeramie một sự tôn trọng và tình cảm đặc biệt, một sự thấu hiểu giữa những người cùng mang gánh nặng của trí tuệ và trách nhiệm.

Rita tại Gokken một mình trong phòng cũng với Moffu, cô giờ đây đã cởi bỏ bộ đồ thường ngày và mang lên mình bộ đồ dễ chịu. Cô rên rỉ thiếu sức sống nằm trên Moffu mà u sầu, mất đi người đồng đội thì cô với vẻ ngoài lạnh lùng như nào cũng có phần u buồn đau thương..

Một đêm nọ, khi Gira đang ngủ trong ngai vàng, một giấc mơ kỳ lạ hiện lên. Cậu thấy mình đứng giữa một không gian bao la, tĩnh lặng, và trước mặt cậu là hình bóng mờ ảo của Jeramie.
"Gira..." Giọng nói của Jeramie vang lên, nhẹ nhàng như tiếng gió. "Đừng buồn nữa."

"Jeramie!" Gira khóc nấc. "Anh đang ở đâu? Quay về đi! Tôi nhớ anh!"

"Tôi luôn ở đây, trong trái tim của cậu," Jeramie nói. "Cái chết của tôi không phải là kết thúc, Gira. Nó là một sự khởi đầu. Sự hy sinh của tôi sẽ giúp thế giới này được tái sinh."

Giấc mơ dần phai nhạt, và Gira tỉnh dậy. Nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi. Cậu đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh bình minh đang dần ló rạng.

Một điều kỳ diệu đã xảy ra. Từ mảnh đất nơi Jeramie biến mất, một loài hoa lạ bắt đầu nở rộ. Loài hoa đó không giống bất kỳ loài hoa nào trên thế giới. Nó có màu xanh lam tím, trong suốt như pha lê, và tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ. Người dân của Ishabana gọi nó là Hoa của Jeramie biểu tượng cho sự hy sinh và hồi sinh.

Gerojim quỳ xuống trước bông hoa, lặng lẽ thều thào - "Jeramies.."

Và trong lòng mỗi Vua Ranger, một tia hy vọng mới bùng lên. Dù Jeramie đã không còn ở đó, nhưng tinh thần và sự hy sinh của anh sẽ sống mãi. Thế giới đã trải qua một kiếp nạn nữa, nhưng đã được tái sinh từ đống tro tàn, với những bài học mới và một tương lai không ngừng chuyển động.

Liệu 'Hoa của Jeramie' có mang theo một ý nghĩa sâu sắc hơn? Liệu sự hy sinh của Jeramie có mở ra một chương mới cho các King-Ohger, và liệu thế giới này có còn phải đối mặt với những thử thách nào khác trong tương lai?

------------

Còn tiếp ...?

Author: Chương này mình viết khá lâu rồi tại mình bỏ xó nó khá lâu nên việc còn lại là viết tiếp phần còn lại thôi=))



Complete: 01/08/2024 - 01/06/2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro